Bẫy Rập

Chương 20
Thứ sáu, Phong Dương đi đến tòa nhà giảng dạy của khoa văn học như thường lệ, anh tới sớm, trong phòng học chỉ có lẻ tẻ mấy người.   

Phong Dương quét qua lớp học một vòng, vẫn chưa nhìn thấy Tô Vãn.   

Xuyên qua lối đi, Phong Dương một đường đi tới góc cuối cùng rồi ngồi xuống.   

Còn mười lăm phút nữa là đến lớp, sinh viên không ngừng đi vào lớp học, nhiều sinh viên từ các tòa nhà khác lần lượt chạy đến.   

"Nói cho mình biết thì có ích lợi gì."   

Phong Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở trong tiếng người ồn ào, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là Tô Vãn từ cửa sau đi vào.   

"Đi cùng bạn bè cũng được." Quách Nguyên Châu nháy mắt ám chỉ với Tô Vãn, "Hương vị vô cùng tuyệt."

Tô Vãn nhận thấy tầm mắt, giương mắt nhìn thấy hàng Phong Dương đang ngồi ở hàng cuối cùng, bỗng nhiên bỏ lại một câu: "Có thể cân nhắc."   

Nhìn Tô Vãn đi về phía Phong Dương, Quách Nguyên Châu: "..." Ý của cậu ta là để cho cô đi cùng mình!   

"Có thể ngồi đây không?" Tô Vãn đi đến vị trí bên cạnh Phong Dương hỏi.   

Nói giống như trước đây chưa từng trực tiếp ngồi vậy.   

Phong Dương nhìn bảng đen phía trước, cũng không nhìn cô: "Không có ai."   

Tô Vãn đè nén ý cười nơi đáy mắt, ngồi ở vị trí bên cạnh anh, từ trong túi lấy sách ra.   

Khi Phong Dương cho rằng cô chuẩn bị tiếp tục 'quấy rối' mình, Tô Vãn mở sách ra, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.  

Phong Dương: "..." Chỉ còn bảy phút nữa là lên lớp.   

Tô Vãn chôn mặt ở trên cánh tay, nhắm mắt đã ngủ, giống như cô còn có Quách Nguyên Châu ở hàng ghế đầu.   

Đêm qua ba người ở đường Đông Viện thức cả đêm, hôm nay còn phải đi học như bình thường, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học.   

Mấy người bọn họ không phải người thích khoe khoang, chuyện mở công ty cũng không ai biết, không có chỉ tiêu xin khởi nghiệp trong trường, có nghĩa là phải đi học bình thường như những người khác.   

Thời điểm giáo sư Khuông tiến vào, hai người này còn nằm sấp trên bàn, Phong Dương liếc về phía Tô Vãn bên cạnh còn chưa đứng lên, mím môi do dự một hồi, anh rũ mắt nhìn sách giáo khoa của mình, chỉ là gọi bạn học đứng lên mà thôi, cuối cùng cầm lấy một cây bút nhẹ nhàng chạm vào Tô Vãn.   

Lần đầu tiên Phong Dương dùng lực quá nhẹ, Tô Vãn căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.   

Còn đang do dự có nên chọc cô thêm một lần hay không, lúc này tiếng chuông lớp vang lên, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu phía trước gần như cùng một lúc ngẩng đầu tỉnh lại.  

Phong Dương làm bộ như không có việc gì thu hồi bút của mình, Tô Vãn hẳn là không phát hiện mình đã chọc qua cô.   

Giáo sư Khuông đứng trên bục giảng chào hỏi các bạn học, Tô Vãn chống tay nghiêng mặt, rút sách giáo khoa ra, sau đó nhìn thoáng qua Phong Dương bên cạnh.   

Thời điểm nghe giảng, sống lưng Phong Dương thẳng tắp, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.   

Ngược lại là Tô Vãn, tuy rằng cũng nghe bài học nhưng lại lười biếng tựa vào ghế, ngẫu nhiên cầm lấy bút trên bàn đặt ở đầu ngón tay chuyển động. Bút màu đen trung tính kẹp giữa các ngón tay trắng nõn, linh hoạt bay vòng, giống như sẽ không dừng lại.   

Sau giờ học, Phong Dương thu dọn đồ đạc rời đi, Tô Vãn đi về phía trước.   

Có lẽ là không chuẩn bị quấn lấy mình.   

Anh còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm đã thấy cô quay lại.

"Cậu đi trước, nhớ để lão nhị nhập số liệu xong." Tô Vãn đi tới phía trước, nói với Quách Nguyên Châu.   

"Được." Quách Nguyên Châu ngáp một cái, "Cậu lại muốn đi tìm Phong Dương?"   

Tô Vãn không trở về anh, xoay người ra cửa.   

Hơi chậm một chút, hành lang đã chật ních người, Tô Vãn cúi đầu nhìn Phong Dương đứng ở tầng tiếp theo, theo dòng người đi ra ngoài.   

Mãi cho đến khi đi ra khỏi hành lang không gian mới mở rộng lên, Tô Vãn bước nhanh tiến lên, rốt cục cũng bắt kịp Phong Dương.   

Cô đi song song với Phong Dương, cuối cùng anh cũng chú ý tới: "Cậu... Đi theo tôi?"   

Tô Vãn lấy thẻ trường ra: "Cùng bạn bè đi nhà ăn."   

Phong Dương cảm thấy Tô Vãn rất phiền, nhưng hết lần này tới lần khác thời gian dài như vậy cô vẫn không vượt qua giới hạn, lại có chuyện triển lãm tranh Vân Sơn lần đó, anh liền dứt khoát để tùy cô.   

Chỉ là 'bạn bè' mà thôi.   

Hai người ngồi cùng một chỗ trong nhà ăn, Tô Vãn lại là người không giống như dễ chọc, bữa ăn này của Phong Dương ăn đặc biệt thuận lợi, không có ai đi lên bắt chuyện, cũng không có người quen tới tỏ tình.   

Tô Vãn nhìn Phong Dương đối diện đang rũ mí mắt xuống, trong tay cầm muỗng nhựa màu trắng của nhà ăn, chậm rãi ăn đồ ăn. Lúc trước cô phát hiện đối với chuyện ăn cơm này anh có một loại nghiêm túc khó hiểu, thậm chí nghiêm túc đến thành kính.   

Không kén chọn thức ăn giống như cô, đôi khi không thích thì trực tiếp không ăn.   

"Tôi đi mua nước." Tô Vãn không có hứng thú đối với đồ ăn nơi này, ăn mấy miếng cơm trắng thì đứng dậy nói, "Muốn uống cái gì?"   

Vốn dĩ Phong Dương không muốn, nhưng để tránh phải nói những lời dư thừa nên liền đưa thẻ trường của mình qua: "Nước cam."   

Tô Vãn nhận lấy thẻ trường rồi xoay người, nhìn khuôn mặt trên thẻ của Phong Dương, có chút kinh ngạc.   

Trên thẻ trường là ảnh của riêng của mỗi người, thống nhất từ hình ảnh hồ sơ thi đại học được điều chỉnh ra để in lên.   

Phong Dương trên ảnh có mái tóc ngắn hơn, mặt mày ngây ngô, nhìn gầy hơn rất nhiều so với bây giờ, điển hình của việc suy dinh dưỡng.   

Không giống như bây giờ, tú cốt diễm lệ, trong mắt đào hoa tràn đầy sương mù, mỗi một hành động đều tràn ngập ý tứ mê người.

Tô Vãn lấy một chai nước khoáng cùng một chai nước cam, nhớ lại đường cong xinh đẹp gọn gàng của anh, yết hầu trên cổ thon dài, cùng với nốt ruồi nhỏ trên đôi môi đỏ mọng quá mức kia.   

Vẽ tranh có tỷ lệ vàng, nhiếp ảnh cũng có yêu cầu đối với con người hoặc vật chất trong gương.   

Phong Dương quá thích hợp để biểu hiện trong ống kính, Tô Vãn từng bố trí vô số lần trong đầu, nghĩ đến góc chụp nào anh mới có thể hoàn mỹ hơn.   

"Bạn học, quẹt thẻ." Dì ở khu vực đồ uống không ngừng thúc giục.  

Tô Vãn cầm thẻ của mình cùng nhau quẹt, cúi đầu nhìn về phía tấm thẻ sinh viên của Phong Dương, ngón tay cái chạm vào người trong ảnh, trong mắt là hứng thú lâu dài không tan.   

Cầm nước cam đặt trước mặt Phong Dương, lại đưa lại thẻ trường cho anh, Tô Vãn ngồi xuống uống một nửa nước, hoàn toàn không có ý định động đến đồ ăn.   

......   

"Phong Dương, buổi trưa mình thấy cậu và Tô Vãn kia ăn cơm ở nhà ăn." Hứa Chiếu nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Phong Dương, liền nói, "Bạn gái mình tò mò hai người có quan hệ gì."

Cũng không phải là không có nữ sinh cố ý chủ động ngồi cùng một chỗ với Phong Dương, ví dụ như lần trước ở Định Thành, Tống Nhã Chân liền trực tiếp ngồi xuống, bàn không phải dành riêng cho ai nên bình thường Phong Dương cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản.   

Nhưng Hứa Chiếu nhìn thấy anh uống nước cam Tô Vãn mua, chuyện này có chút kỳ quái.   

Phong Dương đối xử với người khác rất tốt, nhưng thân mật là thực sự không thân mật. Dù sao cũng sắp ở chung một năm, cho tới bây giờ Hứa Chiếu chưa từng thấy anh uống qua đồ uống mà nữ sinh nào mua.   

“...... Bạn bè."

Từ khách hàng đến bạn bè, lúc này mới mấy ngày, Hứa Chiếu nhìn về phía Phong Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm ngày đó quả nhiên cậu ta không nhìn lầm, đẳng cấp của vị kia cao hơn nhiều so với những nữ sinh khác.   

......   

Ngoại trừ đi học, Phong Dương còn bí mật làm việc bán thời gian.   

Không riêng gì anh, một học kỳ của khoa sơn dầu rất tốn kém, rất nhiều sinh viên sẽ lựa chọn các loại công việc bán thời gian.   

So với những người khác Phong Dương khó khăn hơn một chút, anh không có người cung cấp học phí hoặc sinh hoạt phí, tất cả đều dựa vào chính mình.   

Cũng may bởi vì học kỳ trước bán được bức tranh "Ánh mặt trời", trước mắt cũng không đến mức túng quẫn.   

Phong Dương nhận đơn đặt hàng thiết kế trên mạng, chỉ cần vẽ trên máy tính, đến lúc đó đem thành phẩm truyền cho khách hàng là được.   

Nhớ tới lần trước Hứa Chiếu đề cử, Phong Dương liền đem đơn đặt hàng của một khách hàng khác chuyển cho Hứa Chiếu, "Có một khách hàng, cậu có nhận được không?" - app TYT tytnovel.com -

"Để mình xem." Hứa Chiếu cũng đang làm thêm, sau khi nghe xong liền lập tức click mở ra, cẩn thận xem kỹ yêu cầu của khách hàng,

"Có thể nhận." Sau khi đem đơn đặt hàng của khách hàng chuyển cho Hứa Chiếu, Phong Dương chuyên tâm làm việc của mình, bởi vì lúc trước đi Định Thành nên hiện tại trong tay tồn đọng không ít đơn hàng, trải qua thời gian hai tuần, hầu như đều đã hoàn thành.   

Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh yếu ớt của nét vẽ trên bảng vẽ tay.   

Một lát sau, Hứa Chiếu đột nhiên nói: "Hình như máy tính của mình bị hỏng."   

Phong Dương quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Chiếu đang không ngừng nhấp chuột.   

"Như thế nào lại không có phản ứng?"   

"Khởi động lại một chút."   

Sử dụng máy tính để vẽ cần một máy tính cấu hình cao, nhưng đôi khi bên trong có nhiều thứ, phần mềm không thể chưa hết nên máy bị đơ cũng là chuyện bình thường.   

Nhưng lần này Hứa Chiếu có một linh cảm không rõ: "Mình đã khởi động lại hai lần rồi." Rõ ràng ngày hôm trước mới dọn dẹp máy tính, hẳn là sẽ không bị đầy dung lượng bộ nhớ.   

Cậu ta khép máy tính lại đứng dậy, đang chuẩn bị đi đến nơi sửa chữa máy tính trong trường, bỗng nhiên cứng đờ: "Phong Dương, máy tính của cậu..."   

Phong Dương theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía máy tính của mình, bức tranh phía trên đã sớm không thấy, chỉ còn giao diện màu đen, ở giữa có một chuỗi chữ màu đỏ.   

-----Muốn máy tính trở lại bình thường, yêu cầu trả 5 tệ.   

"Đây là bị khống chế?" Hứa Chiếu có chút khiếp sợ, không nghĩ tới đầu năm nay còn có chuyện như vậy phát sinh.  

Phong Dương nhíu mày nhìn máy tính, cho dù là dùng chuột hay bàn phím đều không thể thoát ra, trong này còn có một đống đơn đặt hàng của anh.   

"Đi thôi, cầm đi sửa hẳn là không có việc gì." Hứa Chiếu nhận mệnh nói.   

Đơn hàng quan trọng, Phong Dương cũng không có tâm tư suy nghĩ ai sẽ khống chế máy tính của mình, đi theo Hứa Chiếu đến chỗ sửa chữa máy tính trong trường.   

Hai người vừa đi tới cửa hàng in ấn tầng một đã lập tức nhìn thấy một hàng dài từ tầng hai kéo dài đến tầng một, trong tay mỗi người đều cầm một cái máy tính.   

"Bạn học, các cậu đây là?" Hứa Chiếu chủ động hỏi một nữ sinh ôm máy tính đang đứng phía trước.   

"Mạng lưới trường học bị xâm nhập, từ đêm qua đến giờ đã có mấy trường đại học xảy ra vấn đề, hôm nay trường chúng ta cũng trúng chiêu."

Nữ sinh kia coi như bình tĩnh, "Nhưng mà có một số người vội vàng khôi phục dữ liệu, đã đưa tiền."

Phong Dương còn chưa đứng được bao lâu thì đội hình phía trước đã bắt đầu loạn, không ít người bắt đầu rời đi.   

Các loại âm thanh theo đám người rời đi truyền đến.   

"Khôi phục dữ liệu cần mấy ngày, nơi này đã đầy."   

"Ra ngoài trường tìm người sửa chữa."   

"Đám người khoa máy tính kia có thể sửa được không?"   

"Thôi đi, chính bọn họ cũng trúng chiêu một mảng lớn, hôm nay khóc chết."   

"Toàn bộ mạng nội bộ của các trường đại học hàng đầu đều trúng chiêu, đặc biệt là đại học A và đại học S, không riêng gì mạng nội bộ của trường, tài liệu đặc biệt của nhóm người như khoa máy tính cũng bị nhắm chúng, chúng ta chỉ là cá trong ao bị vạ lây."   

"Mẹ kiếp, cố ý khống chế sinh viên bình thường để che giấu chuyện trộm cắp tư liệu?"   

......   

Hứa Chiếu nhìn thoáng qua Phong Dương, hỏi: "Khi nào thì cậu giao đơn hàng?"  

"Thứ sáu."   

"Ngày mốt?" Hứa Chiếu suy nghĩ một chút, "Nếu không đi tìm Tô Vãn kia, hình như cô ấy rất lợi hại trên phương diện này."

Phong Dương rũ mắt nhìn máy tính của mình, ở trong đây có mười mấy đơn hàng, nếu không thể giao hàng đúng tiến độ thì quả thật ảnh hưởng rất lớn.   

"Không phải hai người là bạn bè sao? Cô ấy hẳn là sẽ giúp cậu." Hứa Chiếu tiếp tục khuyên nhủ, nếu có thể đại diện cho quốc gia để thi đấu với người nước M, Tô Vãn giải quyết chuyện này hẳn là không khó.   

Cậu ta có niềm tin mù quáng vào những người trong khoa máy tính.   

"Mình hỏi một chút." Phong Dương do dự thật lâu, cuối cùng mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho Tô Vãn.   

Tiếng chuông vang lên năm lần đối phương mới nhận được, giọng nói lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia từ trên cao nhìn xuống khó có thể phát hiện: "Nói."   

"Tô Vãn." Phong Dương có chút hối hận khi đã gọi cuộc điện thoại này.  

Nghe được tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh, Tô Vãn đang nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, mười ngón tay như bay, viết một bộ chương trình trojan mới để đưa vào liên kết của đối phương.   

*Trojan: Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.

Tiếng chuông còn vang, Tô Vãn không nhìn là ai, có chút không kiên nhẫn kết nối, mãi cho đến khi nghe thấy đối phương hô một tiếng tên mình.   

Từ trước đến nay Phong Dương luôn thích kéo dài âm cuối trở nên nhẹ nhàng, nghe vừa mơ hồ lại mang theo lưu luyến đa tình.   

"Phong Dương?" Một tay Tô Vãn vẫn đang ấn bàn phím, tay kia đang lục lọi tai nghe không dây.   

Phong Dương nghe tiếng bên kia, lại thấy Hứa Chiếu ở phía trước không ngừng chỉ vào máy tính: "Cậu đang bận?"   

"Có chút việc." Tô Vãn đeo tai nghe, buông điện thoại xuống, hai tay gõ vào bàn phím như thường lệ. Cô cố tình để cho máy tính của mình bị xâm nhập, trong khoảnh khắc đó, đặt chương trình trojan của mình vào.   

Phong Dương không biết nên mở miệng như thế nào, hơn nữa vừa rồi khi nghe thấy giọng của Tô Vãn, anh lập tức hối hận vì đã gọi điện thoại cho cô, có lẽ đi ra ngoài trường tìm người sửa chữa sẽ càng tốt hơn.   

Hứa Chiếu thấy anh chậm chạp không mở miệng, liền ở bên cạnh hô: "Tô Vãn, máy tính của chúng tôi hỏng rồi, có thể giúp sửa một chút được không? Ngày mốt Phong Dương phải giao đơn hàng tranh vẽ."

Tô Vãn chỉ mơ hồ nghe thấy vài câu, nhưng mà không cản trở cô biết chuyện gì xảy ra.   

"Bây giờ cậu tới đây, tôi đang ở Điệp Lam." Tô Vãn nhẹ nhàng cười, cộng thêm một câu, "Mặc dù bận nhưng vẫn phải giúp bạn bè."

Hứa Chiếu thấy Phong Dương cúp điện thoại, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Cô ấy nói gì?"

"Bảo chúng ta đi đến Điệp Lam."


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp