Bẫy Rập

Chương 45
Khu biệt thự Lạc Du nằm ở ngoài thành, lưng dựa vào những ngọn hoang sơ, phong cảnh tuyệt đẹp. Ngoài biệt thự sang trọng, phía trước còn có công viên lớn, thậm chí chủ đầu tư còn muốn mua lạc đà và dê để nuôi thả trong đây.   

Đương nhiên cuối cùng khoản tiền này đều được tính trên đầu chủ sở hữu.   

Hoạt động vẽ vật thực được tổ chức long trọng, những người được tham gia cắt băng khánh thành đều là những minh tinh hạng nhất.   

Họa sĩ được mời đến ngồi ở một bên, những người còn lại là chủ sở hữu của những căn biệt thự và bạn bè của bọn họ.   

Nói là hoạt động vẽ vật thực, kỳ thật chỉ là một loại tuyên truyền trá hình.   

Sáng sớm Tô Vãn đã đứng dưới ký túc xá nam chờ Phong Dương, hai người đã hẹn sẽ cùng nhau đi qua.   

Trong tay còn mang theo một hộp sủi cảo.   

Là sáng nay Quách Nguyên Châu mang từ ngoài trường vào, cô ăn một hộp cảm giác hương vị không tệ, sau đó đem một hộp khác trong tay Quách Nguyên Châu đoạt đi.   

"Đây là của lão nhị."   

Tô Vãn liếc nhìn cậu ta, Quách Nguyên Châu lập tức nói: "Lần sau lại mua cho cậu ấy vậy."   

Một mình Tô Vãn đứng dưới tòa nhà ký túc xá nam, cảm giác tồn tại của bản thân lại tăng lên mười phần.   

Mới sáng sớm đã có người nhìn thấy Tô Vãn, sau đó đăng bài trên diễn đàn của trường.   

【Khiếp sợ! Một đại lão của khoa nào đó đứng ở dưới ký túc xá nam, trông mòn con mắt! 】

【 Mẹ kiếp, vị này thật sự mạnh mẽ, sáng sớm đã bắt đầu sao? 】

【Hình như là đưa bữa sáng, chậc chậc, lớn lên tốt chính là sảng khoái, nữ sinh đều muốn cho không. 】

【Ai, mỗi ngày tôi ngồi xổm dưới lầu của nữ thần để đưa bữa sáng cho cô ấy, nhưng chỉ nhận được một chữ "lăn ''!】

【Xuống xuống, Phong Dương vậy mà nhận! 】

Trong ký túc xá nam có người nhàn rỗi nhàm chán, liền mở phát sóng trực tiếp trên diễn đàn.   

【Bọn họ cùng nhau đi, đây là đi đâu vậy? 】

【Mẹ nó, xe sang! 】

【Tô Vãn có tiền như vậy sao? 】

【Hình như tôi đã thấy La Tử Minh lái qua chiếc xe này, biển số xe cũng giống như vậy. 】

La Tử Minh học trước Tô một năm, lại là một người thích xe sang ầm ầm, thời điểm học năm nhất đại học đã đặc biệt nổi danh ở trường, mọi người trong khoa đều biết cậu ta.

Nhưng mà đợi đến khi Tô Vãn vào trường, đột nhiên cậu ta khiêm tốn hơn không ít, mọi người cũng đều sắp quên còn có một người như vậy tồn tại.

Tô Vãn cũng không biết chuyện bài đăng trên diễn đàn, quả thật năm ngoái chiếc xe này đã được La Tử Minh lái qua, nhưng không phải của cậu ta.   

Năm ngoái Tô Vãn dành thời gian lấy được giấy phép lái xe, quay đầu dì Tô liền tặng chiếc xe thể thao này, cô ngại động cơ quá ồn ào, vẫn chưa từng lái qua nên bị La Tử Minh cầm đi dạo.   

Sở dĩ lần này lái xe, cũng là bởi vì chiếc xe lúc trước bị hỏng nên cô mới đem chiếc xe này lái đi.

Sau khi Phong Dương ngồi lên xe, trong tay còn cầm hộp sủi cảo, anh mở ra, hai hàng sủi cảo màu gạo trắng được sắp xếp gọn gàng trong hộp.   

"Đây là mua ở cửa tiệm ngoài trường?" Phong Dương đã cùng bạn cùng phòng đi qua cửa tiệm này một lần, nghe nói đã mở ở ngoài trường được ba mươi năm, hương vị thanh đạm không dầu mỡ, rất được hoan nghênh.

"Có lẽ vậy, Quách Nguyên Châu mua." Tô Vãn lấy kính râm ra đeo, tốc độ lái xe không nhanh. Lái xe nhanh sẽ khiến Phong Dương không tiện ăn.   

Phong Dương nghe thấy tên của Quách Nguyên Châu thì rũ mắt xuống, trong nháy mắt cảm thấy hương vị của hộp sủi cảo này không tốt như vậy.   

"Cậu ta mang theo hai hộp, hộp này của cậu là cho La Tử Minh, bị tôi cướp tới." Tô Vãn quay đầu nhìn anh, "Cho nên trước khi đến biệt thự, cậu phải ăn xong."

Cướp cho anh?   

Khóe môi Phong Dương hơi cong lên: "Được."   

"Tôi nói này, xe này của mấy người không được sao, có thể đi nhanh một chút hay không?" Một ông chú lái xe bán tải đến gần xe của Tô Vãn, mở cửa sổ hét lên, "Đây không phải là xe thể thao sao? Vèo vèo mà đi lên đi!"   

Tô Vãn và Phong Dương quay đầu nhìn về phía ông chú lái xe bán tải.  

"...." Ông chú bán tải đỏ mặt, phản xạ có điều kiện nâng cửa sổ xe lên, chỉ sợ đây là hai minh tinh nào đó? Thật sự trông rất đẹp.   

Tô Vãn nhìn về phía tay Phong Dương, cái hộp đã trống rỗng, cô trực tiếp đạp chân ga gia tốc.   

Ông chú bán tải há miệng cảm thán: "Quả nhiên là xe thể thao."   

Thời điểm hai người đến biệt thự, địa điểm tổ chức đã được chủ đầu tư bố trí xong.

"Tôi đi đậu xe ở bên chỗ La Tử Minh, cậu đi vào trước." Tô Vãn dừng xe ở làn đường.   

"Được." Phong Dương cởi dây an toàn ra, vòng qua đầu xe đi về phía địa điểm tổ chức hoạt động.   

Tô Vãn đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.   

Phong Dương quay đầu nhìn về phía Tô Vãn, sau đó nhấc chân đi về phía cô: "Làm sao vậy?"   

Tô Vãn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, mở miệng nói: "Cậu khom lưng."   

Nếu quan hệ hai người gần gũi hơn một chút thì có lẽ Phong Dương sẽ nghĩ lệch, nhưng hiện tại cái gì anh cũng không nghĩ, khom lưng đối mặt với Tô Vãn.   

Tô Vãn đưa tay tháo kính râm của mình ra, sau đó đeo vào cho Phong Dương: "Ánh sáng mạnh, cậu đeo."   

Chỉ là cô đơn thuần cảm thấy đôi mắt của anh quá mức khiến người ta bị hấp dẫn, đeo kính râm sẽ không tệ.   

Chậc... có vẻ như đôi môi lại càng đỏ hơn.   

Phong Dương đứng thẳng dậy, giơ tay sờ lỗ tai: "Còn cậu thì sao?"   

"Vẫn còn." Cô đoán ở chỗ La Tử Minh còn có không ít, cái này cũng là do cậu ta tiện tay vứt ở trong xe, ngay cả vỏ bọc bên ngoài cũng còn nguyên.   

La Tử Minh mua đồ vật, luôn thích mua một đống.   

Tô Vãn đạp chân ga, động cơ lập tức phát ra âm thanh trầm thấp, "Tôi đi đậu xe trước."

Phong Dương nhìn chiếc xe dần rời xa tầm mắt, đứng tại chỗ nửa ngày, giơ tay tháo kính râm ra, rũ mắt một hồi mới đeo lại.   

Dường như vẫn còn mang theo độ ấm.  

Anh đi về phía địa điểm tổ chức hoạt động, xuất trình thiệp mời, bên trong đã có không ít người tới.   

"Phong Dương." Tống Nhã Chân cầm một ly rượu đi tới, ánh mắt rơi trên người anh, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn mấy nhịp.   

Cô ta vẫn luôn biết Phong Dương đẹp, đôi mắt kia của anh thường xuyên gợi lên dục vọng của con người, chỉ là không nghĩ tới có kính râm che mắt lại là một loại tuấn mỹ khác.   

Tống Nhã Chân nhìn chằm chằm nam sinh đứng dưới ánh mặt trời, Phong Dương ăn mặc rất đơn giản, áo trắng quần đen, mang kính râm lên lại giống như một thiếu gia tự phụ, cao cao tại thượng.   

Càng như vậy Tống Nhã lại càng hưng phấn, cánh mũi cô ta mở rộng, kiêu ngạo tận trời.   

Cuối cùng cô ta cũng tìm được người mà mình thích, Phong Dương nhất định là người mà ông trời đặc biệt thiết kế riêng cho cô ta.  

Phong Dương nhíu mày nhìn Tống Nhã Chân, anh nghiêng người muốn đi sang bên kia nhưng lại bị cô ta giữ chặt tay.   

Mạnh mẽ hất tay Tống Nhã Chân ra, cằm Phong Dương căng thẳng, lập tức lui về phía sau, "Cút."  

Loại cảm giác buồn nôn này, từ cánh tay truyền đến não, sau đó khiến cho dạ dày cuồn cuộn.   

Sắc mặt Phong Dương trở nên trắng dị thường.   

"Chỉ là chào hỏi thôi." Tống Nhã Chân lui ra sau một bước, cười nói, "Cậu nói chuyện với nữ sinh như vậy không tốt lắm đâu."

Cô ta nói như vậy, nhưng đáy mắt lại lóe lên hưng phấn, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi.   

Thật sự là... Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.   

"Sao loại a miêu a cẩu nào chủ đầu tư cũng đều có thể mời tới."   

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Phong Dương.   

—— Là Tô Vãn.   

Ánh mắt giấu dưới kính râm của Phong Dương dùng sức nhắm lại, bình phục cảm xúc của mình.   

"Chủ sở hữu có thể khiếu nại." La Tử Minh rất có hứng thú nhìn Tống Nhã Chân, kẻ xướng người họa nói.   

"Ban ngày ban mặt, một nữ sinh lôi kéo nam sinh, chậc chậc." Quách Nguyên Châu lắc đầu, một bộ thói đời bây giờ, "Hiện tại có một số nữ sinh ngay cả da mặt cũng không cần."

Tống Nhã Chân hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của La Tử Minh và Quách Nguyên Châu, cô ta nhìn về phía Tô Vãn, cười lạnh một tiếng: "Chuyện gì cũng có cô trộn lẫn một chân."   

Tô Vãn đi lên vài bước, đưa tay vỗ lên vai Tống Nhã Chân, vóc dáng cô cao, hơi cúi người chống lại ánh mắt của Tống Nhã Chân, giọng nói đè thấp, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Chỉ cần tôi muốn, thậm chí còn có thể trộn lẫn một chân vào con đường làm ăn của nhà cô, hoặc là... Để cho cô không thể đi theo con đường nghệ thuật nữa."

Tống Nhã Chân bị ánh mắt lạnh lùng của cô áp chế, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, đợi Tô Vãn cùng Phong Dương cùng nhau rời đi, lúc này mới tỉnh táo lại.  

Cô nghĩ mình là ai? Mượn được một chiếc siêu xe thì thật sự cho rằng mình có thể nghiêng trời lệch đất, tùy tùy tiện tiện chặt đứt đường sống của người ta sao?   

"Họ Tống chính là con gái của Tống gia ở thành Tây?" La Tử Minh đuổi kịp đến hỏi Tô Vãn.

"Ừm." Tô Vãn gật đầu, tầm mắt dừng trên người Phong Dương bên cạnh, anh không căng thẳng như vừa rồi, nhưng tâm tình cũng không chuyển biến tốt hơn bao nhiêu.   

Quách Nguyên Châu không phải người của thủ đô, đối với nơi này cái gì cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm, cậu ta chỉ đơn thuần cảm thấy nữ sinh họ Tống vừa rồi kia, ánh mắt đục ngầu có vấn đề.  

"Nhà cô ta rất có thế lực?" Quách Nguyên Châu tò mò hỏi.   

"Thế lực cái rắm, tiền cũng không nhiều." La Tử Minh khinh bỉ nói.  

“Vậy cậu nói cái gì Tống gia thành Tây." Quách Nguyên Châu nghi hoặc, từ này vừa nói ra cảm giác nhà cô ta rất có tiền rất có thế lực.   

Hai người bát quái lên, chậm rãi tụt lại phía sau.   

"Gia sản của Tống gia không nhiều lắm, ở thủ đô nhiều lắm cũng chỉ được tính là một tiểu trung sản, nói cái này là bởi vì ông chủ Tống đó nổi tiếng là người có tâm lý biến thái."

La Tử Minh giơ một bàn tay lên, "Có biết ông ta đã đổi mấy bà vợ không?"

"Năm người?" Quách Nguyên Châu nhìn bàn tay cậu ta vươn ra, do dự nói.   

"Năm người! Cậu có biết bốn bà vợ phía trước như thế nào không?" La Tử Minh buông tay xuống, "Không phải chết thì điên rồi."

Dù sao lời đồn về Tống gia vẫn chưa dừng lại, bọn họ đều lấy ra làm chuyện trà dư tửu hậu mà nói chuyện phiếm.   

"Nữ sinh vừa rồi kia là con của bà vợ thứ mấy?" Quách Nguyên Châu cân nhắc, giống như là di truyền biến thái.   

"Người đầu tiên, cũng không biết có phải là do ông ta làm quá nhiều chuyện thất đức hay không, lúc sau cũng không sinh thêm được nữa."   

......   

Phong Dương không khống chế được cảm xúc của mình, vẫn luôn trầm mặc đối với Tô Vãn, anh tháo kính râm ra trả lại cho cô, sau đó như che dấu cầm lấy rượu trên bàn bên cạnh, đặt ở trong tay xoay quanh.   

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Vãn thấy anh hất tay nữ sinh ra, cô cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng không thích Tống Nhã Chân.   

"Cậu... Uống rượu, đợi lát nữa vẽ tranh thì làm sao bây giờ?" Tô Vãn mắt thấy anh uống sạch sẽ một chén rượu trong tay, từ cổ nổi lên màu đỏ mỏng, kéo dài đến vành tai.   

Phong Dương buông chén trong tay xuống: "Không uống."   

Hai người bọn họ đứng đây vô cùng nổi bật trong đám người, có nhân viên công tác sốt ruột chạy tới nói: "Hoạt động cắt băng khánh thành sắp bắt đầu, sao hai người vẫn còn ở đây?"   

"Chúng tôi?" Tô Vãn híp mắt, "Anh tìm nhầm người rồi, chúng tôi không cắt băng khánh thành."

"A?" Nhân viên công tác nửa tin nửa ngờ nhìn vẻ ngoài xuất sắc của hai người này, không phải giám đốc nói mời minh tinh tới đây sao?   

"Minh tinh cắt băng khánh thành đã chờ trong hậu trường." Một người phụ nữ đi giày cao gót tới, lắc đầu với nhân viên công tác, "Nếu có thể để cho con gái duy nhất của Tô gia giúp các anh cắt băng khánh thành, vậy hoạt động hôm nay cũng không cần phải làm tiếp."

Nhân viên công tác biết vị này là một trong những chủ sở hữu của khu biệt thự Lạc Du, lập tức cười nói quấy rầy, xoay người đi về phía hậu trường.  

"Dì út con không tới đây?" Người phụ nữ này tên là Thời Gia Hân, cũng làm nghệ thuật, nhưng mà lại là một doanh nhân thuần túy, giúp họa sĩ tổ chức phòng trưng bày, là bạn bè của dì Tô.

"Gần đây dì ấy đang ở châu Âu."   

Thời Gia Hân gật gật đầu, nhìn về phía Phong Dương: "Tôi biết cậu, sau này khi thành danh muốn mở triển lãm tranh thì nhớ tìm tôi, cam đoan sẽ giúp cậu làm thật xinh đẹp."  

Bà ấy và Phong Dương thuận thế nói chuyện với nhau, thảo luận về các loại tranh, có thể ký hợp đồng triển lãm tranh trong và ngoài nước, tự nhiên là có cái nhìn độc đáo của riêng mình, Phong Dương nhất thời bị ý kiến của bà ấy hấp dẫn.   

Tô Vãn đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên cô bị bỏ quên hoàn toàn như vậy.   

Nhưng mà vị này rất tích cực đáp lời...   

Tầm mắt của Tô Vãn dừng trên người Phong Dương, đang suy nghĩ chuyện cô dùng một hộp màu để đổi lấy một bức tranh của đối phương, có phải là đã chiếm tiện nghi hay không.   

Toàn bộ hoạt động có gần một trăm họa sĩ, trên cơ bản đều quen biết với Thời Gia Hân, không ai không muốn bà ấy đến thay mình mở triển lãm tranh.   

Bởi vì như vậy có nghĩa là chính mình đã thành danh.   

Tống Nhã Chân cũng không ngoại lệ, sau khi cô ta bị Tô Vãn trấn trụ, cảm thấy vô cùng đen đủi, xoay người gặp bạn bè trước kia cùng nhau học vẽ, hai người đi dạo ở sân, liền nhìn thấy Thời Gia Hân.   

Đang muốn tiến lên chào hỏi thì Thời Gia Hân đã đi sang bên kia.   

"A, người kia là ai?" Bạn của cô ta ngạc nhiên thốt lên.   

Tống Nhã Chân vừa nhìn thấy lại là Tô Vãn, sắc mặt lập tức đen xuống: "Sinh viên của Đại học A, tên là Tô Vãn, cô ta còn nói muốn cắt đứt con đường sau này của mình, kiêu ngạo đến mức cùng cực."   

Người bạn: "Mình biết Tô Vãn, vừa nãy là hỏi nam sinh bên cạnh, Thời Gia Hân vậy mà lại chủ động nói chuyện với cậu ta, nhìn dụng cụ vẽ tranh trong tay cậu ta, có lẽ cũng là học vẽ?"   

Người mà Thời Gia Hân chủ động coi trọng, tuyệt đối có thể trở thành đại gia.   

"Cùng một khoa sơn dầu với mình." Tống Nhã Chân lại hỏi, "Cậu biết Tô Vãn?"  

Bạn bè của Tống Nhã Chân bỗng nhiên phản ứng lại những gì mà cô ta vừa nói: "Cậu đắc tội với Tô Vãn?"   

"Đắc tội thì thế nào?"   

Bạn của Tống Nhã Chân: "... Cậu chọc cô ấy, là thật sự đang chặt đứt sự nghiệp của chính mình, cô ấy là con gái duy nhất của Tô gia."

Tô gia có căn cơ cực kỳ sâu ở phương diện văn hóa nghệ thuật, cái này còn chưa tính, hơn nữa ba của Tô Vãn, lúc trước cứng rắn muốn mang theo gia sản đi ở rể, hai mươi mấy năm sau đã đem sản nghiệp của mình cùng sản nghiệp của Tô gia mang lên một độ cao khác.   

Nói đến ba Tô Vãn cũng là kỳ quái, năm đó cũng được coi như là bá vương một phương ở thủ đô, về sau bị mẹ của Tô Vãn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nghe nói không phải là bà ấy thì không cưới, dứt khoát tự mình gả vào, còn mang theo của hồi môn.   

Năm đó chuyện này được xem như là chuyện cười mười phần ở thủ đô, nhưng mà hiện tại không còn ai dám chê cười nữa.   

"Chỉ cần dì út Tô Dao của cô ấy tùy tiện nói cậu một câu, chỉ sợ là cậu thật sự đứng không nổi trong giới hội họa."   

Sắc mặt của Tống Nhã Chân khó coi, như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới đối phương cùng Tô Dao có quan hệ.   

Quanh năm Tô Vãn đều mặc quần áo màu đen, giày trên chân chỉ hai ba trăm tệ, toàn thân không nhìn ra chỗ nào có tiền.   

Về phần chiếc xe thể thao hôm đó, sáng nay Tống Nhã Chân thấy có người trên diễn đàn nói Tô Vãn lái xe của La Tử Minh, tự nhiên nghĩ tất cả xe mà cô lái đều là của La Tử Minh.   

Bắt đầu chuẩn bị cắt băng, Phong Dương được Thời Gia Hân mời ở hàng ghế dành cho khách mời, Tô Vãn thì ngồi ở chỗ chủ sở hữu.   

"Tối nay có muốn mở party ở biệt thự của mình không?" La Tử Minh nhìn minh tinh trên sân khấu, quay sang nói với hai người.  

"Mở đi! Mình còn chưa thấy người có tiền sinh hoạt về đêm như thế nào." Quách Nguyên Châu kích động nói, "Có phải sẽ có rất nhiều nữ sinh đến hay không?!"   

Tô Vãn và La Tử Minh đồng loạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó quay đầu tiếp tục đối mặt với người trên sân khấu.   

Cắt băng khánh thành xong, mọi người đồng loạt vỗ tay.   

La Tử Minh lắc đầu nói: "Mình nói này, cậu mở miệng thì ba hoa, chờ nữ sinh thật sự đến trước mặt thì lại choáng váng."   

Quách Nguyên Châu nhìn trời, chỉ coi như không nghe thấy.   

"Mình đã chuẩn bị xong giá nướng, buổi tối sẽ làm tiệc nướng BBQ bên hồ bơi." La Tử Minh tính toán, "Mình đã gọi thêm mấy người bạn tới đây, Nguyên Châu, cậu có muốn gọi Dịch Nhất tới hay không."

"Dịch, Dịch Nhất?" Quách Nguyên Châu lắp bắp, đỏ mặt.   

"Mình nghe nói gần đây có người theo đuổi Dịch Nhất." La Tử Minh có ý chỉ, "Nam sinh kia lớn lên cũng được, chỉ kém mình một chút."

Chút ửng đỏ trên mặt Quách Nguyên Châu lập tức biến mất: "Cô ấy có người mà mình thích?"

"Chỉ nói là có người theo đuổi cô ấy, cậu không để ý như vậy, có tám phần là Dịch Nhất sẽ bị người ta theo đuổi được." La Tử Minh vỗ vai Quách Nguyên Châu, "Thích thì nói với cô ấy, bằng không hối hận không kịp."

Vốn dĩ Quách Nguyên Châu định phản bác, nói mình chỉ coi cô ấy là bạn bè, nhưng vừa nghĩ đến Dịch Nhất cùng nam sinh khác ở cùng một chỗ, cậu ta mạnh mẽ đứng lên: "Mình đi gọi điện thoại hẹn cô ấy buổi tối tới đây."   

Chờ Quách Nguyên Châu rời đi, Tô Vãn liếc về phía La Tử Minh: "Dịch Nhất cho cậu chỗ tốt gì?"   

La Tử Minh lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi ra: "Chiếc xe cổ kia của cô ấy sẽ cho mình lái một tháng."   

Minh tinh trên sân khấu đã bắt đầu ca hát, người dưới sân khấu cũng bắt đầu đi lại khắp nơi.   

Tô Vãn đứng dậy đi về phía Phong Dương.   

Phong Dương còn đang nói chuyện với Thời Gia Hân, nhìn thấy Tô Vãn tới, theo bản năng cười cười với cô.    - app TYT tytnovel.com -

Bước chân của Tô Vãn hơi dừng lại, lại một lần nữa ngây người.   

Giống như lúc trước đứng trên sân khấu của hoạt động giao lưu.   

"Hai người cứ nói chuyện đi, nhớ rõ nhất định về sau phải hợp tác với tôi." Thời Gia Hân dẫm lên giày cao gót, nhanh chóng rời đi.   

Tô Vãn đi tới, cách Phong Dương nửa mét thì dừng lại: "Buổi tối có muốn cùng đi chơi không?"   

"Được." Phong Dương đáp ứng rất nhanh, dường như không chút do dự.   

Tô Vãn luôn luôn thành thạo, nhưng lúc này lại giống như băng cassette bị kẹt phản ứng không kịp, xoay mặt nhìn về phía cái bàn dài ở gần đấy, cô phân tâm.  

Không biết tiếng hát trên sân khấu đã dừng lại từ lúc nào.   

Tô Vãn giương mắt hỏi: "Khi nào bắt đầu hoạt động vẽ tranh?"   

"Hiện tại có thể đi chọn địa điểm." Phong Dương nhìn về phía hồ nước cách đó không xa, đã có người bắt đầu dựng giá vẽ, bắt đầu động bút.   

Hai người cùng nhau đi về hướng bãi cỏ ở phía trước, đi ngang qua hồ nhân tạo, đi qua hành lang dài, cuối cùng dừng lại ở đình giữa hồ.   

"Muốn vẽ ở đây?" Tô Vãn nhìn xung quanh một vòng, cũng có họa sĩ đi về phía này.   

Phong Dương đem vải vẽ tranh bày ra xong, từ trong túi lấy ra bút vẽ và bảng màu, thời điểm anh làm những việc này đều mang theo thành kính mà người khác không có.   

Tô Vãn đứng bên cạnh nhìn có chút nhập tâm, qua một lúc lâu cô mới mở miệng: "Nhựa thông của cậu, tôi quên trả."   

Cô vẫn còn đặt trên bàn trong phòng ngủ.  

Bàn tay đang cầm bút vẽ của Phong Dương dừng lại một chút: "Tôi có rất nhiều, không cần trả."   

Vẽ tranh là một chuyện hết sức tốn thời gian, chọn màu sắc, quan sát cảnh sắc xung quanh, đặt bút, mỗi một món đều cần cẩn thận cân nhắc.   

Mãi cho đến giữa trưa, Phong Dương mới có thể vẽ xong bản phác thảo.   

Lúc này phía chủ đầu tư đã sắp xếp nhân viên công tác chủ động mang cơm trưa tới.   

Chủ sở hữu trong biệt thự Lạc Du không giàu thì quý, hơn nữa đa số họa sĩ cũng là người có danh tiếng, những đồ ăn này đều là từ khách sạn cao cấp đưa tới.   

Nhưng ngoài chủ sở hữu, nhiều họa sĩ cũng không động đũa vào đồ ăn, hoàn toàn đắm mình trong thế giới riêng của bọn họ.   

Tô Vãn bảo nhân viên đặt đồ ăn xuống rồi rời đi, cô lật lật bát đĩa trong hộp, có thìa.   

"Lão đại, đám bằng hữu mình mời tới đã đến, bây giờ đang ở biệt thự chờ mình." La Tử Minh không biết từ đâu xuất hiện, "Mình đi đến biệt thự trước, khi nào bỏ phiếu thì quay lại."

Trong lúc nói chuyện, cậu ta nhìn thoáng qua Phong Dương đang đứng trên giá vẽ, giọng nói nhỏ đi không ít: "Cậu ấy còn đang vẽ?"

"Cậu đi đi." Tô Vãn mở đồ ăn của mình ra, có vẻ có thể bỏ vào trong miệng.   

Hoạt động vẽ tranh có giới hạn về thời gian, chờ Phong Dương vẽ không sai biệt lắm, chỉ còn lại một vài chi tiết nhỏ phải bổ sung đã là bốn giờ chiều.   

"Vẽ xong rồi?" Tô Vãn đứng dậy, "Muốn ăn cái gì?"

"Còn một số chỗ chưa xong." Phong Dương lắc đầu, đầu ngón tay của anh dính không ít màu sắc, ngay cả cổ tay cũng bị dính đến một chút.  

"Muốn uống nước lọc hay nước cam?" Tô Vãn hỏi.   

Phong Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "... Nước cam."

Nhìn bóng lưng Tô Vãn rời đi, Phong Dương xoay người nhìn bức tranh của mình một lần nữa, mặt hồ xanh biếc phản chiếu trời xanh mây trắng, bờ liễu rủ xuống, đàn chim bay qua mặt hồ.   

Đẹp đến bình thường.   

Phong Dương cầm bút vẽ, chậm chạp không vẽ nữa.   

Một lúc lâu sau, anh mới bắt đầu lấp đầy một góc.   

Có ý tưởng nên vẽ rất nhanh, chờ Tô Vãn cầm một ly nước cam tới, anh đã sắp hoàn thành.   

"Cho câu." Tô Vãn đưa nước cam qua, không thêm đá, là nhiệt độ bình thường.   

Chén đựng nước cam trong suốt, Phong Dương vươn tay chuẩn bị nhận lấy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình dính không ít màu sắc, theo bản năng do dự.   

Tô Vãn thu hồi lại: "Đi rửa tay trước?"   

Phong Dương gật đầu, dựa theo hướng dẫn của nhân viên gần đó, đi đến nơi đặc biệt rửa tay, bôi lên nhựa thông, rửa sạch lòng bàn tay và đầu ngón tay.   

"Cậu có biết Tô Vãn là con gái duy nhất của Tô gia không?"   

Đột nhiên giọng nói của Tống Nhã Chân xuất hiện bên cạnh.   

Phong Dương rũ mắt nhìn nước từ vòi nước chảy ra xông vào lòng bàn tay mình, từng chút một đem vết bẩn mang đi.  

"Tôi đang nói chuyện với cậu." Tống Nhã Chân có chút tức giận nói.   

Lúc trước không biết thân phận của Tô Vãn, cô ta luôn cho rằng mình mạnh hơn so với những nữ sinh khác bên cạnh Phong Dương, hiện tại trong lúc nhất thời trong lòng mất đi cân bằng.   

Phong Dương rút khăn giấy bên cạnh lau sạch tay, xoay người nhìn Tống Nhã Chân: "Cô làm cho tôi cảm thấy ghê tởm."   

Hai người lướt qua, Tống Nhã lặp lại thủ đoạn, ý đồ kéo Phong Dương lại.   

Lúc này vẫn chưa bắt được, Phong Dương né tránh.   

"Hai người không có khả năng ở cùng một chỗ, Tô gia tuyệt đối sẽ không để cho cậu cùng Tô Vãn ở cùng một chỗ."   

Phong Dương vẫn chưa quay đầu lại nhìn cô ta một cái.   

Khuôn mặt của Tống Nhã Chân dữ tợn, ban đầu cô ta chỉ muốn có được Phong Dương, hiện tại tâm lý vặn vẹo, hơn nữa lại bị sự ghen ghét đối với Tô Vãn quấy phá, lý trí cả người đều mất đi.   

Dì út là Tô Dao thì sao, lời đồn của xã hội hiện nay có thể giết chết người.   

......   

Phong Dương rửa tay xong trở về, nhìn thấy Tô Vãn đứng trước bức tranh của mình, trong lòng anh nhảy dựng, bước nhanh tiến lên.   

"Nước cam của cậu." Tô Vãn đưa qua một lần nữa, chờ sau khi anh cầm lấy thì ngồi ở một bên,

"Đợi lát nữa bắt đầu bình thưởng, đi ăn cơm trước."

Thấy cô cũng không để ý tranh vẽ, Phong Dương cũng không rõ trong lòng mình có cảm thụ gì, chỉ nói: "Được."   

Đồ ăn vẫn do phía nhà đầu tư chuẩn bị, phần lớn những họa sĩ ở đây vẽ xong tranh của mình mới có tinh lực để ăn cơm.   

Phong Dương và Tô Vãn ngồi ở trước một cái bàn, ăn được một nửa, La Tử Minh ầm ầm chạy tới, trên mặt còn có dấu son môi.   

"Trên mặt có thứ gì đó." Tô Vãn chỉ chỉ mặt cậu ta.   

La Tử Minh xoay tay lấy ra một cái gương nhỏ, thấy son môi trên mặt mình, vẻ mặt ghét bỏ, vội vàng lau sạch sẽ.   

"Phong Dương, tranh của cậu đâu?" La Tử Minh kéo ghế ngồi xuống.   

"Đã nộp lên." Ánh mắt của Phong Dương dừng lại ở một chút dấu vết trên mặt cậu ta, hình như buổi tối còn có bữa tiệc gì đó...   

Đúng 6 giờ, sau khi tất cả mọi người dùng xong bữa tối, hoạt động bình chọn chính thức bắt đầu.   

Tô Vãn và Phong Dương tách ra ngồi riêng như cũ.   

"Bức tranh nào là của Phong Dương? Đến lúc đó mình sẽ bỏ phiếu cho cậu ấy." La Tử Minh hỏi Tô Vãn.   

"Cậu chọn người mà mình thích." Tô Vãn nhìn một vòng bên cạnh, "Nguyên Châu đâu?"   

La Tử Minh nhìn gương nhỏ thổi thổi tóc của mình: "Đang ở biệt thự cùng Dịch Nhất chuẩn bị nguyên liệu nướng BBQ cho tối nay."   

Nói đến đây, La Tử Minh không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Không nghĩ tới Dịch Nhất lại biết làm mấy việc này."   

Trận chiến kia thật đúng là giống như người thường xuyên xuống bếp.   

Trên sâu khấu, người dẫn chương trình nói vài câu mở đầu, sau đó bắt đầu đem tranh lên, mười tấm một lượt, chọn ra bức tranh có số phiếu bầu cao nhất, sau đó tiến vào vòng tiếp theo.   

Bức tranh của Phong Dương ở lượt cuối cùng, thời điểm được mang lên, ánh đèn chiếu tới, nhóm họa sĩ nổi lên một trận xôn xao.   

Nửa trên của bức tranh có vẻ bình thường, không có bất kỳ cái gì hiếm lạ, cơ bản tìm không thấy sự khác biệt với những bức tranh khác.  

Nhưng gần nửa dưới của bờ hồ lại phản chiếu bóng người, từ mái tóc dài xem ra là một cô gái.

Phản chiếu cũng không rõ ràng, mặt hồ còn có gợn sóng nhỏ bởi vì bị chuồn chuồn nước lướt qua.   

Chỉ là mặc dù như vậy, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được ngũ quan của bóng người được phản chiếu kia, hẳn là rất đẹp.   

Hơn nữa còn mang theo một tia thần bí như có như không.   

"Cái này nhìn không tệ." La Tử Minh lập tức bỏ phiếu.   

Kết quả của cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc.  

Chiến thắng chính là bức tranh của Phong Dương.   

Tô Vãn ngồi dưới sân khấu vỗ tay, ngửa đầu nhìn Phong Dương đi lên đài, anh đứng ở phía trên, ánh đèn chiếu lên người anh, chói mắt vô cùng.   

"Là Phong Dương!" Thấy người mình quen đoạt giải thưởng, La Tử Minh kích động vỗ tay,

"Lão đại, cậu ta vẽ tranh thật không tồi." Phong Dương Hư đỡ tấm séc khổng lồ do nhà đầu tư trao tặng, tầm mắt dừng lại trên người Tô Vãn ở dưới sân khấu.   

Tầm mắt của hai người đối diện nhau, anh liền rũ mắt nhìn xuống mặt đất, bên môi lại khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ý cười.   

Nhiếp ảnh gia ngồi xổm dưới sân khấu bắt được khoảnh khắc này, "tách tách" chụp lại.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp