Bẫy Rập

Chương 51
Phong Dương say.   

Anh nằm sấp trên cánh tay của mình, ánh mắt rơi trên mặt bàn tiếp xúc với đầu ngón tay của mình, hoàn toàn quên chính mình đang ở chỗ nào.

Tô Vãn ngồi bên cạnh thật lâu mới mở miệng nói: "Người sai là ... Chúng tôi, không phải cậu."

Phong Dương bị giọng nói này hấp dẫn, nửa mở mắt nhìn về phía Tô Vãn.   

Tô Vãn vừa lúc đưa lưng về phía đèn trong tiệm, ánh sáng ở phía sau lưng cô.   

Phong Dương không suy nghĩ được nhiều, tò mò lúc thì vươn tay chắn ở trên mắt mình, lúc thì đưa tay về phía Tô Vãn, cũng không chạm vào cô, chỉ dùng ngón tay vẽ ở hư không xung quanh cô.   

Cuối cùng anh lấy mu bàn tay che mắt mình lại, lẩm bẩm: "Có ánh sáng."   

Tô Vãn quay đầu nhìn đèn phía sau mình, sau đó quay mặt trở về, lại phát hiện Phong Dương đã ngủ.   

Mái tóc của anh rơi xuống trán, sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trước đó càng khiến cho nó thêm đen nhánh, nhắm mắt ngủ rất an ổn, cho dù bây giờ người tới tới lui lui đều là thực khách, xung quanh bọn họ đều là tiếng nói chuyện ồn ào.   

Cửa tiệm này cách xa trường học, Tô Vãn nhìn chằm chằm vào Phong Dương đang ngủ ngon, cuối cùng quyết định đưa anh đến nhà mình, ở đấy gần hơn so với trường học.   

Tô Vãn đứng dậy đỡ Phong Dương lên, vốn tưởng rằng phải tốn khí lực mới có thể đi tới bên kia xe.   

Phong Dương tỉnh lại.   

Hoặc chính xác là anh mở bừng mắt ra.   

"Đi theo tôi." Tô Vãn còn đỡ cánh tay anh.  

Phong Dương rũ mắt chăm chú nhìn gương mặt của Tô Vãn một hồi, sau đó "A" một tiếng, thật sự nghe lời cô đi về phía trước.   

Chẳng qua bước chân có chút không ổn định.   

Đi tới trước xe, người lái thay cũng đã đến.   

Tô Vãn đưa chìa khóa cho anh ta, lại đỡ Phong Dương ngồi vào ghế sau.   

Người lái xe lùi xe lại sau đó đi vào đường chính, hỏi rõ địa chỉ xong liền lái xe đi về phía nhà Tô Vãn.   

Phong Dương chớp chớp mắt, cả người chậm chạp không thôi, anh muốn ngủ, chỉ là tìm không được chỗ để dựa.   

Người lái xe rẽ từ một ngã tư vào đường chính khiến cho người ngồi sau bị lệch sang một bên.   

Phong Dương trực tiếp dựa thẳng vào Tô Vãn, anh ngã xuống người cô, do dự một hồi, chậm chạp phát hiện chỉ cần mình hơi cúi đầu một chút là có thể dựa vào chỗ nào.  

Anh lập tức cúi đầu dựa vào, sau đó nhắm mắt lại.   

"Ai, thật xin lỗi, tôi chưa từng lái loại xe này nên có chút luống cuống." Lái xe ở phía trước xin lỗi.   

Tô Vãn nói không có việc gì, cúi đầu nhìn người đã tựa vào bả vai mình ngủ, trong lòng có chút cảm giác phức tạp vi diệu.   

Đợi đến chỗ ở, Tô Vãn đỡ Phong Dương đi ra, anh yên lặng đi theo cô.   

Đột nhiên Phong Dương dừng lại ở một bồn hoa, chỉ vào bên trong: "Đom đóm."   

Tô Vãn quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một con đom đóm phát ra ánh sáng xanh ở bên trong.   

Tầm mắt cô dời về phía Phong Dương, anh cũng không đi về phía đom đóm, chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhìn đom đóm phát sáng.   

Đứng được khoảng năm phút, đom đóm từ từ bay đi.   

"Đi thôi." Tô Vãn đưa tay nửa vịn Phong Dương, phòng ngừa anh ngã xuống.   

Nhà có người thường xuyên dọn dẹp, ngược lại coi như sạch sẽ.   

Tô Vãn mang theo Phong Dương đến phòng khách, bảo anh nằm xuống đó ngủ.   

Phong Dương ngồi ở bên giường, rất nghiêm túc khom lưng cởi giày, tuy rằng động tác chậm chạp nhưng vẫn sắp xếp giày chỉnh tề.   

Sau đó giơ tay lên muốn cởi quần áo của mình.   

Trên người anh chỉ có một bộ đồ này, Tô Vãn tiến lên ngăn cản: "Cậu mặc như vậy ngủ trước, sáng mai thức dậy rồi tắm rửa sau."   

Phong Dương giương mắt lại nhìn Tô Vãn hồi lâu, tựa hồ đang nhận ra cô là ai, chậm rãi nói: "Dì nói... Phải thay đồ ngủ mới có thể ngủ."

"Hiện tại không có đồ ngủ, cho nên cậu đi ngủ trước." Tô Vãn nhìn người hôm nay ngoài ý muốn nhiều lời, chỉ có thể lừa gạt trước.   

Rõ ràng Phong Dương rất mệt mỏi nhưng vẫn đang cố gắng suy nghĩ, chẳng qua cuối cùng cũng không nghĩ ra nguyên nhân nên mới nằm xuống kéo chăn mỏng đắp lên.   

Anh nằm thẳng tắp, tay đặt cũng rất quy củ, lộ ra nụ cười với Tô Vãn: "Ngủ ngon."  

“...... Ngủ ngon.” Tô Vãn nhìn thấy nụ cười quá mức ngây thơ của anh, không khỏi kinh ngạc, sau đó mới đưa tay tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường, phòng ngừa anh đứng lên không nhìn thấy đường.   

Tô Vãn ngồi ở trong phòng khách, cô không biết sau khi say đối phương sẽ biến thành như vậy, sạch sẽ giống như một nắm tuyết trắng.   

......   

Sáng sớm hôm sau, Phong Dương vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ, anh đứng dậy phát hiện mình vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua.   

Hôm qua anh ... Cùng Tô Vãn đi đến một cửa tiệm, bọn họ uống bia...   

Phong Dương mơ hồ có thể nhớ rõ chuyện mình làm sau khi uống say, tâm tình trên mặt biến hóa, cuối cùng chỉ quy về bình tĩnh.   

Anh đi ra khỏi phòng, phát hiện Tô Vãn đang ngồi ở phòng khách, trước mặt cô đặt máy tính, không ngừng gõ bàn phím.   

"Tỉnh rồi?" Tô Vãn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Phong Dương, "Phòng tắm ở bên tay phải, quần áo dùng để thay đặt ở bên trong."

Phong Dương dựa theo lời cô nói đi vào phòng tắm tắm rửa, quần áo là mới, số đo rất chuẩn.   

Thời điểm đi ra Tô Vãn đã đặt máy tính xuống, đứng trước mặt anh nói: "Số đo là dùng chương trình tính ra."  

"Ừm."   

Trên đường trở về trường, hai người rất yên tĩnh, ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm qua.   

Nhưng diễn đàn trường học đã nổ tung.   

Trường học xử lý rất nhanh, toàn bộ hai sinh viên đều bị xử phạt, trên diễn đàn có người nặc danh nói ra chuyện Tống Nhã Chân bỏ tiền ra để thuê một nam sinh năm ba trong phòng 622 của ký túc xá nam, trong vòng một năm đi vào phòng ngủ của Phong Dương trộm cắp mười một lần.   

Chuyện này lập tức khiến cho 'dân chúng phẫn nộ'.   

【Đây là phạm trù tâm lý biến thái phải không? 】

【Nếu là trao đổi giới tính, chỉ sợ là nạn nhân sẽ bị nôn chết? Mong nhà trường xử lý nghiêm! 】 - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

【Buổi sáng đã mở cuộc họp, trực tiếp ra xử phạt, nhà trường đã xử lý rất nhanh. 】

【Cầu xin mấy người, Phong Dương không thích thì thôi đi? Mỗi ngày nghĩ bảy nghĩ tám, làm một số chuyện gà gáy chó trộm. 】

Giọng điệu này vừa nhìn đã biết là fan trong hội hậu viện bí mật của Phong Dương.   

Thậm chí có người đề nghị phát động một chiến dịch chính danh cho nam sinh, bình thường chỉ nghe thấy có nam quấy rối nữ, nữ quấy rối nam cũng nên bị cấm mới đúng.   

Nhưng mặt sau lại không thể giải quyết được.   

Vừa xuống xe Tô Vãn đã nhận được điện thoại của dì út.   

"Vãn Vãn, cuối tuần con dẫn Phong Dương đến nhà ta ăn cơm, chuyện lần này liên lụy đến cậu ấy, phải xin lỗi mới được." Tô Dao thấy được rõ ràng, chẳng qua Phong Dương chỉ là cái cớ để Hiệp hội sơn dầu lấy ra rồi tìm bà gây phiền toái.   

"Cuối tuần con còn phải tham gia hạng mục." Tô Vãn nhìn Phong Dương đang đứng phía trước đợi cô, đóng cửa xe đi về phía trước.  

"Con không rảnh sao? Được rồi, vậy khi nào rảnh?"   

Tô Vãn liền nói: "Tối thứ sáu."   

"Cũng được, con nhớ hỏi rõ cậu ấy giúp ta một chút, xem cậu ấy có nguyện ý đến không." Tô Dao nói.   

Phong Dương vẫn đang đứng phía trước nên Tô Vãn chỉ có thể đem câu nói 'Dì có wechat của cậu ấy' đè xuống.   

Cúp điện thoại, Tô Vãn đi lên trước hỏi Phong Dương: "Dì út tôi muốn mời cậu ăn cơm, tối thứ sáu cậu có rảnh không?"   

"Nhà dì ấy sưu tầm không ít tranh sơn dầu." Cô nói thêm.   

Phong Dương do dự một hồi hỏi: "Cậu có đi không?"   

"Đi."   

Lúc này Phong Dương mới gật đầu đồng ý.  

 ......   

Trong lúc lên lớp, Tô Vãn còn đang thất thần đã bị Quách Nguyên Châu bên cạnh làm phiền vài lần: "Lão đại, cửa sổ cửa sổ!"   

"Cái gì?" Tô Vãn mang theo không kiên nhẫn nhìn về phía cửa sổ, ngoài ý muốn phát hiện Chu Đảo đang đứng bên ngoài lớp học.   

"Không phải thứ tư Chu Đảo mới đến đại học A sao, bây giờ anh ta tới làm gì?" Quách Nguyên Châu trái nhìn Tô Vãn, phải nhìn Chu Đảo ngoài cửa sổ, "Luôn cảm giác người tới không có ý tốt."

Chu Đảo chỉ đứng ở cửa sổ chưa đến một phút đồng hồ, anh ta không vào tìm Tô Vãn, chỉ xoay người đứng ở hành lang chờ cô tan học.   

Tiếng chuông vừa vang lên, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu từ cửa sau đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Chu Đảo đi về phía bọn họ.   

"Tô Vãn, chúng ta nói chuyện một chút." Anh ta dùng là câu trần thuật.   

"Cậu đi qua trước." Tô Vãn nói với Quách Nguyên Châu.   

"À." Trước khi đi Quách Nguyên Châu còn liếc mắt nhìn Chu Đảo một cái, chuẩn bị đi thông khí với La Tử Minh.   

Hai người đi xuống lầu, chọn một nơi yên tĩnh.   

"Tôi đã nghe nói chuyện ngày hôm qua." Chu Đảo lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, sau đó rút ra một điếu thuốc, "Có để ý tôi hút thuốc không?"

"Để ý." Chu Đảo nở nụ cười, bỏ điếu thuốc vào túi, nhưng điếu thuốc kia vẫn còn trên ngón tay, anh ta chậm rãi chơi đùa, không có châm lửa. "Tôi nghe nói cô có một chương trình có thể từ trong màn hình phân tích ra cân nặng chiều cao số đo ba vòng của một người, chính xác khóa chặt."   

"Một chương trình chưa thành thục mà thôi." Tô Vãn lười biếng tựa vào bên cạnh cây, không hiểu sao nơi nơi đều có ánh mắt của anh ta.   

"Bây giờ công nghệ nhận dạng khuôn mặt trong nước đã được sử dụng ở khắp mọi nơi, nó cũng đóng một vai trò rất lớn trong giám sát và xác định tội phạm." Ngón tay Chu Đảo xoay điếu thuốc kia, "Chẳng qua tùy tiện che mặt, như vậy có thể từ trong màn hình biến mất."

Tô Vãn vừa nghe đã biết được ý đồ của Chu Đảo, cô không chút lưu luyến nói: "Mã chương trình có thể cho anh, trước đó đã nói rõ, số lượng lấy mẫu không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn bản, không đảm bảo được tỷ lệ chính xác."   

Chương trình ngày hôm qua chỉ là một bản cài đặt trước, cuối cùng cũng cần phải có bằng chứng khác mới có thể xác định được đó là nam sinh phòng 622.   

Đầu ngón tay của Chu Đảo dừng một chút: "Sau này có thể kiểm tra lại, nếu hôm qua hữu dụng, vậy chứng minh trình tự là chính xác."  

Tô Vãn chỉ coi như không nghe thấy: "Có thể đi được chưa?"   

"Cô đang sợ cái gì?" Chu Đảo như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tô Vãn.   

Tô Vãn vừa muốn nhấc chân xuống, nghiêm túc nhìn đối phương, gằn từng chữ nói: "Tôi sợ đến lớp trễ."   

Chu Đảo cười to, dường như cảm thấy lời cô nói rất thú vị, sau khi cười xong, lại giống như một thân sĩ chuyên môn nhường vị trí, khom lưng nói với Tô Vãn: "Mời."   

Tô Vãn đi về phía phòng học tiếp theo, sau khi đưa lưng về phía Chu Đảo, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước.   

"Cậu quá nóng vội." Triệu Kiếm Kiều đi ra từ góc bên kia.   

"Nóng vội?" Chu Đảo bỏ điếu thuốc vào miệng, ấn bật lửa, châm thuốc rồi hít một hơi thật dài, "Tôi ở chỗ này lâu như vậy, đến bây giờ mới tìm được người thích hợp, có thể không nóng vội sao?"   

Triệu Kiềm Kiều xin anh ta một điếu thuốc: "Tôi nhớ lúc trước khi cậu bị mời chào, cũng không có ôn tồn được giống như Tô Vãn, thiếu chút nữa đã làm náo loạn tổng bộ đi."   

"Tuổi trẻ." Đầu ngón tay Chu Đảo kẹp điếu thuốc, đỡ trán nói, "Dù sao cũng phải trải qua một chút chuyện."

"Chờ một chút chuyện qua đi thì cũng có thể nghĩ thông suốt." Triệu Kiếm Kiều nhả ra một ngụm khói trắng, "Tô Vãn không phải là người không để ý đại cục. ”  

 ......   

Sau khi Tống Nhã Chân bị xử phạt, xin nghỉ một tháng nhưng cô ta vẫn chưa hối cải, vốn dĩ lên ý định chỉ là muốn tạm thời biến mất, sau đó sẽ quay trở về.   

Nhưng đến thứ năm, tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi.

Việc này phải bắt đầu từ phía Tô Dao, ân oán giữa bà và Hiệp hội Sơn dầu đã lâu.   

Từ mười năm trước sau khi Hiệp hội Sơn dầu thay đổi đội ngũ, mấy người phụ trách chủ chốt bên trong đều là người mà bà không đối phó, nhưng Tô Dao thực lực cao, gia cảnh tốt, không ai có thể ngăn cản chuyện bà càng ngày càng thăng tiến trong giới sơn dầu.   

Từng bước đi đến vị trí hiện tại, danh tiếng trong và ngoài nước rất lớn.   

Sau chuyện bức tranh kia của Phong Dương, Tô Dao bắt đầu điều tra, muốn kéo đám người kia xuống, kết quả thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn.

Mặc dù thư báo cáo được in ra, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.   

Cuối cùng dì Tô cũng nhìn thấy kết quả điều tra, nhất thời tức giận lại một lần nữa phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội.   

Lần này muốn hủy hoại không phải là người của hiệp hội sơn dầu, mà là Tống Nhã Chân.   

"Nữ sinh tốt, tôi thấy bộ dạng cũng giống một con người, nhưng lại làm chút chuyện không phải người." Tô Dao tiết lộ một loạt chuyện Tống Nhã Chân làm ra trong vòng bạn bè của mình, "Sách đọc được đều vào trong bụng chó đi."

Dì Tô tuyệt đối không nghĩ tới chuyện Tống Nhã Chân không chiếm được tình cảm của Phong Dương nên tính toán hủy hoại anh.   

Tâm tư ác độc như thế.   

Ngay cả một nhóm người của Hiệp hội sơn dầu cũng bị dì Tô kéo xuống ngựa, Tống Nhã Chân lại càng không cần phải nói, tiền đồ trực tiếp bị chặt đứt.   

Tin tức của Tô Dao bên này vừa phát ra, mẹ của Tô Vãn tới hỏi vài câu, sau khi biết được, lập tức đem tất cả chuyện làm ăn của Tống gia với Tô gia cắt đứt.

Dẫn đến rất nhanh Tống gia bên kia đã biết Tống Nhã Chân gây ra chuyện.   

"Mày xem chính mình có ti tiện hay không?" Cha Tống ném cho Tống Nhã Chân một cái tát, "Chính mình không cần tiền đồ, còn muốn hủy hoại Tống gia chúng ta."

Tống Nhã Chân đã đến nước này, thậm chí hoàn toàn không để ý đến lời cha Tống nói, cô ta dứt khoát cãi lại.   

"Mày đừng hòng lấy của tao được một xu, còn muốn tiếp tục đi học, đánh rắm!" Cha Tống tức giận cầm đồ đạc trong nhà lên, ném lên người Tống Nhã Chân.   

"Chút tiền của ông thì tính là cái thá gì?" Tống Nhã Chân liên tiếp bị đả kích, cũng không kìm nén được nội tâm ác liệt của mình, mắng chửi coi thường ba của mình.   

Một đôi cha con chó cắn chó, dì giúp việc trực tiếp trốn xa, trong lòng cảm thán bệnh thần kinh của cả nhà này.   

Tống Nhã Chân sưng mặt trở về phòng mình, ngồi ở bên giường, cô ta lấy ra một con dao cùng tấm ảnh nhỏ dưới gối, không ngừng dùng dao rạch người trong ảnh.   

Tô Vãn, Tô Vãn!   

Tống Nhã Chân cắn răng nhìn người trong ảnh, trong mắt đều là tối tăm đáng sợ.   

Chỉ là cô ta còn chưa kịp làm ra cái gì, ngày hôm sau đã bị cha Tống đuổi ra ngoài.   

Mẹ kế kiêu căng ngạo mạn đứng trên cầu thang, vuốt bụng của mình cười nói: "Nhã Chân, với tính tình của con nếu ở nhà, chỉ sợ sẽ dọa em trai, không bằng đi nước T giải sầu trước, dù sao trong chốc lát cũng không thể đi đến trường học được."   

Tống Nhã Chân thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ép ra sân bay, đưa đến nước T để "nghỉ ngơi".   

......  

Tô Vãn lướt tới vòng bạn bè của dì út, chán ghét đối với Tống Nhã Chân càng sâu hơn một tầng.   

Chẳng qua hiện tại Phong Dương cũng không rõ ràng chuyện này.   

Cô do dự một hồi mới gọi điện thoại thoại cho Phong Dương.   

"Tô Vãn?" Rất ít khi Phong Dương nhận được điện thoại của cô, có chút không xác định có phải là ấn nhầm hay không.   

"Đợi lát nữa có muốn cùng nhau chơi trò chơi hay không?" Nghe thấy giọng nói của anh, thế nhưng Tô Vãn không biết nên mở miệng nói cho anh biết chuyện này như thế nào, đột nhiên chuyển đề tài nói.   

Phong Dương nhìn bức tranh mình đã vẽ được một nửa, rũ mắt nói: "Được."   

Hai người đều im lặng, Tô Vãn nhắm mắt lại hỏi: "Cậu có muốn biết là ai đã gửi thư báo cáo nặc danh với Hiệp hội sơn dầu không?"   

Phong Dương giơ tay kia lên, nhìn màu sắc trên đầu ngón tay: "Là Tống Nhã Chân?"   

"Cậu biết." Tô Vãn không ngờ anh đã biết.   

"Ừm, đoán." Đầu ngón tay của Phong Dương gõ trên mặt bàn, anh gặp phải loại chuyện này không phải một lần, đã quá quen thuộc với ánh mắt của Tống Nhã Chân.   

Tô Vãn trầm mặc xuống, loại cảm xúc nổi lên trong cửa hàng lại một lần nữa dâng lên, không ngừng quay cuồng ở trong lòng cô.

"Tôi cúp máy trước, đăng nhập vào trò chơi." Giọng điệu nói chuyện của Phong Dương không khác gì trước kia, theo thường lệ âm cuối kéo xuống vừa dài vừa mềm, chẳng qua thông qua dòng điện, thêm một tia hư ảo.   

Tô Vãn đặt điện thoại di động ở trước mặt, ngẩn người một lúc mới tiến vào đại sảnh trò chơi, cùng anh ghép tổ đội.   

"Muốn đi đâu?" Tô Vãn hỏi.   

"Đi trường học." Phong Dương còn muốn đi đến trường học thêm một lần nữa.   

Người hạ cánh ở trường học không ít, chẳng qua Tô Vãn phản ứng nhanh hơn, sau khi cô tìm được súng, lập tức giống như có được khôi giáp, che chở hai người.   

Bây giờ Phong Dương đã nhặt được túi xách, anh chậm rãi kiểm tra xem bên trong túi có gì, nếu là các loại súng đạn linh tinh thì sẽ đưa cho Tô Vãn.   

Hai người thành công phá vòng vây của trường học, Phong Dương chủ động lấy xe đạp ra: "Lên đây."   

Tô Vãn ngồi ở ghế sau, súng lúc nào cũng nắm trong tay, chú ý những người xung quanh.   

Chỉ có điều hai người đánh giá thấp phản ứng của các game thủ khi nhìn thấy chiếc xe đạp này.   

Toàn bộ kênh thế giới đều bắt đầu hét lên: Trận này của chúng tôi có xe đạp!!! Vừa từ trường học đi tới đây!   

Nếu như có thể quan sát, nhất định Tô Vãn cùng Phong Dương sẽ phát hiện có hơn trăm người đang chạy về phía bọn họ.   

Những người cách bọn họ gần nhất thì dẫn đầu chạy tới, hô to: "Thật sự là xe đạp, còn nhanh hơn so với ô tô!"   

Vừa dứt lời đã bị Tô Vãn nổ một phát súng vào đầu.   

Một đường đi đều gặp phải những người như vậy, tất cả đều là đi lên chịu chết, ngay cả súng cũng không kịp giơ lên.   

Mà người bị bắn chết thì thừa cơ chụp màn hình.   

"Bọn họ bị làm sao vậy?" Hiển nhiên Phong Dương không rõ tầm quan trọng của xe đạp trong trò chơi mê ngữ, lần trước hoàn toàn là bởi vì chiếc xe này do Tô Vãn tặng nên anh mới muốn cùng Lâm Nhạc vào trò chơi.   

"Đại khái hâm mộ cậu có xe đạp." Tô Vãn thản nhiên nói.   

"Là cậu tặng." Phong Dương nhìn hai nhân vật trong trò chơi trên màn hình, lời nói mang theo ý cười.   

Tô Vãn nghe thấy người ở đầu kia cười, khóe miệng không khỏi khẽ giơ lên.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp