Bẫy Rập

Chương 53
Những người có thể tham gia vào hạng mục đều không kém, sau khi trải qua thiệt thòi qua trận đấu đầu tiên, các nhóm bắt đầu trở nên linh hoạt, mỗi từ lão sư nói sẽ được phân tích cẩn thận, sợ bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.   

Theo thời gian trôi qua, hiểu biết đối với người máy trong tổ mình bắt đầu càng ngày càng thuần thục, hiệu suất điều chỉnh cũng bắt đầu cao lên.   

Tám người trong khoa kế toán không ngừng cố gắng thêm các trình tự mới.  

Tuần này Lâm Nhạc chịu trách nhiệm thu thập hành động của các vận động viên bóng rổ, sau đó nhập vào chương trình của người máy số ba.   

Nghe nói đợi đến thời điểm đưa người máy ra ngoài, sẽ cuộc một cuộc thi đấu bóng rổ.

"Vì sao không chơi game? Trò chơi rất thú vị!" Một bên Lâm Nhạc ngồi xổm bên chân của người máy số ba, giúp nó đổi đường dây, một bên hỏi Tô Vãn đang ngồi bên cạnh máy tính.   

"Không thú vị." Ánh mắt của Tô Vãn dừng trên màn hình máy tính, nhàn nhạt ném ra mấy chữ.   

Lâm Nhạc thay đổi tuyến đường mới, không nói lời nào, đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để Phong Dương cùng cậu ta chơi trò chơi.   

Dù sao cậu ta cũng đã phát hiện ra, Tô Vãn cũng chỉ nguyện ý chơi với một mình Phong Dương, một tuần online vài lần, khoảng thời gian này hoàn toàn trùng khớp với thời gian online của Phong Dương.   

Lâm Nhạc không thể không hoài nghi quan hệ của hai người này.   

Tiểu Nhạc gia vì trò chơi mà cái gì cũng có thể làm ra, buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm, cậu ta nhân cơ hội nhắn tin cho Phong Dương, wechat này là lần đầu tiên bọn họ chơi trò chơi đã thêm bạn tốt với nhau.   

Lâm Nhạc:【 Bạn học Phong, rảnh rỗi chúng ta cùng nhau chơi mê ngữ thế nào, gần đây phía mê ngữ lại mở bản đồ mới, chơi nhóm bốn người, mời bạn cùng phòng của cậu và Tô Vãn thì thế nào? ^_^】

Thời điểm Phong Dương nhận được tin nhắn này, anh ngửa đầu nói chuyện với Tô Vãn.   

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần hai người có thời gian thì đều sẽ ăn cơm cùng với nhau.   

Phong Dương cho rằng quan hệ của hai người kéo gần lại là vì chuyện sẽ đến nhà Tô Dao lão sư ăn cơm vào mấy ngày trước. 

Tô Vãn đi ra từ tòa nhà, người trong tổ nghe danh của nhà ăn số sáu nên đi đến đó để 'thám hiểm', cô thì tới nơi này.   

"Mãi đến khi kết thúc cuối kỳ mới được nghỉ sao?" Sau khi Tô Vãn ngồi xuống, Phong Dương hỏi.   

Mấy ngày nghỉ cô đều ở trong toà nhà thực nghiệm, hầu như không có thời gian riêng tư dành cho mình.

"Không phải, nghỉ hè còn có một tháng." Hiện giờ Tô Vãn nói chuyện với Phong Dương cũng tùy ý một chút, không giống như trước, luôn bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.   

"Muốn ở lại trường?" Phong Dương đang suy nghĩ về sắp xếp kỳ nghỉ hè này của mình, mùa hè này trường học có một suất có thể đi châu Âu trao đổi, anh đã báo danh.   

Tô Vãn khẽ nâng cằm ý bảo điện thoại di động bên cạnh bàn Phong Dương sáng lên: "Ở lại nửa tháng, nửa tháng sau phải đi thi đấu."   

Phong Dương vừa nghe cô nói chuyện vừa cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy người nhắn là Lâm Nhạc, anh sửng sốt một hồi, sau đó mới tiếp tục nhìn xuống.  

"Làm sao vậy?" Tô Vãn thấy vẻ mặt anh không đúng, hỏi.   

Phong Dương do dự đem tin nhắn điện thoại di động cho cô xem: "Lâm Nhạc nói muốn cùng tôi chơi game."   

Tô Vãn thấy câu cuối cùng: "..."   

"Cậu muốn đi đến bản đồ mới?" Tô Vãn vừa cúi đầu chọn đậu xanh trong đĩa vừa hỏi.  

Vốn dĩ Phong Dương định trực tiếp từ chối, anh cũng không muốn chơi mê ngữ với Lâm Nhạc. Sau đó lại giương mắt nhìn Tô Vãn: "Muốn đi xem một chút."   

"Vậy trưa thứ tư tuần sau đến đây rồi cùng nhau lập nhóm." Tô Vãn rất quen thuộc đối với lịch trình của Phong Dương, lập tức tìm được thời gian chung của hai người, vừa lúc ngày đó Lâm Nhạc cũng sẽ qua đây.   

"Được." Sau khi Phong Dương trả lời Lâm Nhạc, dường như lơ đãng hỏi, "Cậu ấy muốn chơi trò chơi với cậu?"   

Tô Vãn chọn ra nửa đĩa đậu xanh, thuận miệng nói: "Tôi chỉ chơi nhóm hai người với cậu."

Lời này không có ý tứ gì khác, chỉ đơn giản tỏ vẻ không thích chơi với người khác, bản thân cô chơi trò chơi này, hoàn toàn là mang theo Phong Dương.   

Đầu ngón tay đang đặt trên màn hình của Phong Dương siết chặt, anh rũ mắt nhìn đường vân trên bàn trước mặt mình, ngực hơi trướng lên.   

Lần đầu tiên có người nói 'chỉ cùng anh.'   

"Đúng rồi." Tô Vãn giống như có chuyện gì, "Cuốn 'Luận tranh sơn dầu' kia dì út tôi đã tìm được, đang đặt ở nhà tôi, thứ tư sẽ đưa cho cậu."

Lúc trước đến nhà Tô Dao ăn cơm, bọn họ nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ về phương diện tranh sơn dầu, vốn dĩ dì Tô định đưa "Luận tranh sơn dầu" cho Phong Dương, chỉ là tạm thời không tìm được.   

"Được."   

......   

Đến thứ tư Lâm Nhạc tới, thân cận hơn không ít đối với Phong Dương.  

"Ngày thường bạn học Phong có rảnh không? Tôi thấy cậu không online nhiều."

"Thỉnh thoảng rảnh rỗi mới có thể chơi." Phong Dương ngồi bên cạnh Tô Vãn, trong tay là "Luận tranh sơn dầu" mà vừa rồi cô đưa tới, anh cũng không nhiệt tình đối với Lâm Nhạc, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

"Nếu cậu online thì nhờ mời tôi chơi cùng, tôi bắn cũng được." Lâm Nhạc ý đồ đề cử chính mình, chơi cùng với Phong Dương chẳng khác nào kéo Tô Vãn lại đây, cậu ta cảm thấy chính mình có được một đôi mắt tuệ nhãn, có thể phát hiện ra chân tướng sự thật.  

"So với tôi kém hơn một chút." Tô Vãn cầm điện thoại di động, ném ra một câu.   

Phong Dương nghe vậy khóe môi khẽ cong lên, nhưng lúc sau thấy Lâm Nhạc đang mở phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn đang nói chuyện với Tô Vãn, một chút độ cong như khóe môi lại một lần nữa rơi xuống.   

"Dù của tôi hình như không mở được." Phong Dương khống chế lệch thao tác của nhân vật, không ấn nút mở dù, thấp giọng nói.   

Tô Vãn vừa mới mở dù của nhân vật trong trò chơi của mình ra, chờ rơi xuống đất, nghe thấy lời của anh thì nghiêng đầu nhìn lại: "Ấn nơi này chưa?"  

Một tay cô cầm điện thoại di động, đến gần Phong Dương, tay kia vươn ra ấn nút điều khiển dù.  

Mở ra một chút, nhân vật trò chơi trên giao diện liền nhảy ra khỏi dù, bắt đầu giảm tốc độ.

"Tôi quên mất." Phong Dương nói rất nghiêm túc, giống như hoàn toàn không nhớ rõ lúc trước mình cố ý tránh cái nút này.   

"Bản đồ mới tôi còn chưa chơi qua, lát nữa cậu theo sát một chút." Tô Vãn thấy thao tác của anh lại chậm chạp giống như lúc mới chơi, chỉ cho rằng là do đã lâu không chơi qua.   

"Ừm."   

Người phòng phát sóng trực tiếp nghe rõ giọng nói của hai người bọn họ, màn đạn ở bên kia đều là a a a.   

【A a a a, lại là hai người bọn họ, Tiểu Nhạc gia thật sự có tiền đồ, lại mời bọn họ cùng nhau chơi game. 】

【 Gần đây sao Tiểu Nhạc gia lại phòng phát sóng trực tiếp ở nhà ăn của Đại học A, đại học S các cậu không có cơm ăn sao? 】

【Nói thật, giọng nói của Zero và FY cũng quá dễ nghe đi. 】

【Chỉ cần nghe giọng nói của hai người bọn họ đã cảm giác rất cưng chiều, tôi cũng muốn được tiểu tỷ tỷ mang theo chơi đùa ~】

"Tôi không ra được." Phong Dương hạ cánh không đúng chỗ, trực tiếp rơi vào trong một không gian được hình thành bởi ba container lớn, anh ý đồ nhảy ra nhưng làm như thế nào cũng nhảy không nổi.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lâm Nhạc: "Ha ha ha ha, vì sao còn có loại địa phương này tồn tại!"   

Phong Dương không để ý tới tiếng cười của cậu ta, chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Tô Vãn.   

Tô Vãn nhảy lên một container thấp hơn ở bên cạnh, sau đó nhảy lên thùng container lớn, cúi đầu nhìn Phong Dương đang ở trong không gian chật hẹp: "Tôi đi tìm ba lô."   

Quả thật trò chơi mê ngữ được chế tác tinh mỹ thú vị hơn so với những trò chơi cùng loại khác, trong bản đồ mới, Tô Vãn có thể khống chế nhân vật trong trò chơi, một tay cầm dây đeo vai ba lô, dây đeo vai bên kia rủ xuống.   

"Cậu nhảy dựng lên rồi cầm thử xem."   

Phong Dương nhảy mấy lần nhưng đều không khống chế được tay nắm chặt đai vai.   

"Tôi xem một chút." Tô Vãn trực tiếp buông điện thoại di động của mình xuống, dựa vào anh, đưa tay điều khiển nhân vật trong trò chơi.   

Vẫn có chút thấp như cũ.   

Bốn người thì có ba người đứng ở trên container, ánh mắt đều đặt ở trên người Phong Dương phía dưới, bị người ta đánh lén, ba người đều trúng đạn rồi bị treo.   

“......”  

Còn lại một người là Phong Dương đang còn ở trong góc chết.   

Phòng phát sóng trực tiếp.   

【Ha ha ha ha, đã chụp ảnh màn hình, quả nhiên như Tiểu Nhạc gia nói, mở ra cách chơi mới. 】

【Cười chết, phương pháp chết nghẹn khuất đầu tiên trong lịch sử sao? 】

【Còn FY thì sao? 】 Tô Vãn vừa ngã xuống, ba lô trong tay cũng rơi vào trong góc chết, bên trong có súng ống đạn dược.   

"Phong ... FY cậu rời trò chơi đi, chúng ta chơi lại một lần nữa." Lâm Nhạc ngồi đối diện nói.   

Phong Dương không để ý tới cậu ta mà là click vào xem xét đồ vật trong ba lô, lấy súng từ bên trong ra, lên nòng.  

Động tác này của anh thuần thục, quay đầu nói với Tô Vãn: "Phải nổ súng như thế nào?"  

Rất ít khi Phong Dương dùng súng trong trò chơi, Tô Vãn ngược lại không sinh ra hoài nghi gì, lại một lần nữa tới gần chỉ huy: "Bọn họ sẽ tới nhặt trang bị, đợi lát nữa giẫm lên trên container sẽ có âm thanh."   

"Ừm."   

"Cậu giơ súng lên, tôi đếm đến ba thì nổ súng."   

"Nơi này?" Phong Dương nhắm súng ở khắp nơi.   

"Không phải." Tô Vãn vươn tay chỉ chỉ trên màn hình, lại lơ đãng đụng phải đầu ngón tay Phong Dương.   

---Mang theo chút mềm mại ấm áp.   

Hai người đều ngẩn ra.   

"FY chuẩn bị báo thù cho chúng ta." Sau khi Lâm Nhạc chết, thấy Phong Dương chậm chạp không rời khỏi thì chuyển góc nhìn qua, thuận tiện nói chuyện với fan phòng phát sóng trực tiếp.   

【Tiểu Nhạc gia đừng nói chuyện, để cho chúng tôi nghe giọng của Zero và FY nhiều một chút! 】

【Bọn họ nói chuyện với nhau thật sự ăn ý, trong đầu tôi đã bổ não một đống. 】

Lâm Nhạc nhìn màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp, thầm nghĩ đương nhiên là hợp, hai người này ngoài mặt nhìn như bình thường, nhưng nào có bạn bè bình thường nhà nào chơi trò chơi giống như hai người bọn họ.   

Tô Vãn hoàn hồn trước, cô nghe thấy tiếng bước chân, lập tức bảo Phong Dương nhắm về phía đông nam: "Đánh!"   

Người tới nhặt trang bị trúng một phát, trong lòng cả kinh, chuẩn bị nổ súng nhưng lại bị Phong Dương bắn giữa trán.   

"Lợi hại." Lâm Nhạc kích động nói.   

Nhưng mà cho dù có lợi hại hơn nữa thì đợi đến khi khói độc vừa tới, Phong Dương vẫn như cũ bị treo.   

"Lão đại." Quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất đi tới, ôm bốn ly đồ uống lại đây, "Dịch Nhất mời các cậu uống."

Hai người bọn họ cũng vừa ăn cơm xong ở nhà ăn số hai, hiện tại chuẩn bị đi sân vận động, Dịch Nhất đề nghị mua chút đồ uống cho bạn bè của cậu ta.   

"Chúng tôi đi đây." Quách Nguyên Châu cũng không còn sợ hãi khi cùng Dịch cùng nhau đi ra ngoài nữa, cậu ta cảm thấy Dịch Nhất rất dễ ở chung, chỉ là khi cười rộ lên có chút quá ngọt ngào.   

Bốn ly đồ uống được đặt trên mặt bàn, vừa vặn ngăn trở không gian của Tô Vãn, Phong Dương thấy vậy thì đem hai chén khác đẩy về phía Lâm Nhạc và Hứa Chiếu.   

Anh quên mất Lâm Nhạc còn đang mở phòng phát sóng trực tiếp, bàn tay trực tiếp rơi vào màn hình.   

【Mẹ nó! Đây có phải là bàn tay của FY không? 】

【Tay khống đã điên, có ai chụp ảnh màn hình không, nói chuyện riêng được không? 】

【 Bàn tay này cũng quá đẹp đi! Chính là bàn tay của chàng trai trong mơ của tôi. 】

【Giọng nói dễ nghe, tay lại đẹp, mặt đâu? Muốn nhìn mặt ~】

Lâm Nhạc nhìn màn đạn: "... Tôi là streamer của phòng phát sóng trực tiếp này, mấy người đang làm gì vậy?"   

Tuy nói như thế nhưng Lâm Nhạc vẫn theo bản năng nhìn về phía bàn tay của Phong Dương đang ngồi đối diện.   

Phong Dương đang cầm một ly nước giải khát khác từ trước mặt Tô Vãn, nước trái cây màu sữa nhạt làm cho tay anh càng thêm thon dài trắng lạnh.  

Quả thật là đẹp hơn so với người bình thường.

"Không cần nhìn, tôi thay các ngươi nhìn, mặt cũng đẹp." Lâm Nhạc nói chuyện với fan.  

【A, chết cũng không tiếc. 】

【Chỉ có một mình tôi muốn biết Zero thế nào sao? 】

Bốn người lại tiến vào trò chơi một lần nữa, Phong Dương không có vào nhầm góc chết rồi không thể ra nữa.   

Nhưng thao tác của anh xa lạ, thường xuyên cần Tô Vãn nhắc nhở, có đôi khi Tô Vãn không kịp nói, chỉ có thể trực tiếp cầm tay chỉ dẫn.   

Bốn người đều đang chơi game, không ai chú ý tới màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp.   

【Vẫn luôn luôn cảm thấy FY có chút kỳ quái, đây đã là lần thứ hai cậu ấy hỏi làm thế nào để nhắm vào. 】

【Quả thật, rất nhiều thao tác đơn giản nhưng cậu ấy đều phải hỏi một lần. 】

【Đại khái là ngu ngốc trong trò chơi, không phải lúc trước Zero vẫn mang theo cậu ta sao? 】

【Đổi lại là tôi, mặc kệ nam sinh đẹp trai đến đâu thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn, sức kiên nhẫn của Zero thật sự mạnh mẽ. 】

Phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Nhạc đứng đầu khu trò chơi, cơ bản người trong khu trò chơi đều xem qua video của cậu ta, trong đó không thể thiếu sinh viên của Đại học A.   

【...... Tôi hình như biết bọn họ là ai, phía trước, chờ mấy người thật sự nhìn thấy FY, chắc chắn là kiên nhẫn hơn Zero. 】

【Di, ý tứ là FY cực kỳ đẹp trai sao? 】

"Người cuối cùng." Tô Vãn nhìn số người còn lại phía dưới, cô cố ý đưa quả bom cho Phong Dương, "Kéo ra, từ bên tay trái ném qua."

Phong Dương làm theo, người cuối cùng vừa chuẩn bị nổ súng đã mơ mơ hồ hồ bị bắn chết.   

【Mẹ nó! Tiểu tỷ tỷ thật sự rất sủng ái, ô ô ô, chuyên môn lưu lại một người cuối cùng cho FY. 】

Buổi chiều Tô Vãn và Lâm Nhạc còn phải đi tòa nhà thực nghiệm, bốn người chơi hai ván, sau đó không chơi nữa.   

......   

Hạng mục vẫn đang được tiến hành, thời gian cũng trôi qua cực nhanh, rất nhanh kỳ thi cuối kỳ đã đến.   

Bởi vì phải chuẩn bị cho kỳ thi nên tạm thời dừng lại hạng mục trong một tuần.

Tô Vãn ứng phó với chương trình học coi như thoải mái, môn chuyên nghành xếp lịch ở phía trước, mấy môn tự chọn lại được xếp ở phía sau.   

Sau khi làm xong bài kiểm tra chuyên nghành của mình, Tô Vãn có thời gian rảnh rỗi mấy ngày.   

Thời gian của Quách Nguyên Châu đã bị Dịch Nhất chiếm, mỗi ngày hai người bọn họ đều đi ra ngoài trường, không biết lại đi thăm cửa tiệm nào.

Cô đến tìm La Tử Minh, hỏi cậu ta xem công ty có nhiệm vụ gì không.   

"Không có." La Tử Minh hữu khí vô lực nói, "Mình không nhận."

"Lại chia tay?" Tô Vãn vừa nghe giọng điệu của cậu ta liền biết đã xảy ra chuyện gì.   

"Sao lại không có ai nhất kiến chung tình với mình?!" Đột nhiên La Tử Minh phẫn nộ, "Bộ dạng của mình có kém hơn so với Nguyên Châu sao? Vì sao bọn họ đều muốn chia tay với mình?!"   

Mỗi một người bạn gái của La Tử Minh hẹn hò cũng không quá hai tháng, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ là cậu ta chơi bụi hoa, nhưng thật sự mỗi lần chia tay đều là vì cậu ta bị đá.

Vì giữ mặt mũi cho cậu ta nên Tô Vãn mới không nói ra.   

"Thường xuyên đưa bạn gái đi ... Xem phim hẹn hò. "Tô Vãn suy nghĩ một chút về tình yêu trong nhận thức của mình, khuyên nhủ.   

"Mình thường xuyên dẫn bọn họ đi xem phim hẹn hò, cái gì mà bữa tối dưới ánh nến cũng không thiếu!" La Tử Minh càng nói càng cảm thấy mình đáng thương, "Cuối cùng đều nói với mình rằng không thích hợp."

"Không hiểu, cậu tìm Dịch Nhất hỏi một chút?" Tô Vãn đề nghị, "Thoạt nhìn cô ấy rất am hiểu."

Tô Vãn không hiểu phương diện này, vạn sự không lo, điều đáng tiếc duy nhất chính là cô đã từ bỏ việc chụp ảnh chân dung.  

Gần đây cô không liên lạc được với Phong Dương nhiều, biết anh đang thi, lịch thi của khoa sơn dầu dày hơn khoa kế toán.  

Đợi đến khi thi môn tự chọn của giáo sư Khuông Chính Minh, hai người mới có thể gặp mặt.   

Tính ra có khoảng hai tuần bọn họ không gặp mặt nhau.   

Thời điểm thi chia làm hai phòng học, Tô Vãn và Phong Dương vừa vặn bị tách ra.   

Tô Vãn nghĩ có lẽ lúc sau cũng phải nghỉ hè hơn hai tháng không gặp mặt, làm xong bài thi thì đi ra, đứng ở cửa chờ Phong Dương ra ngoài.  

Vốn dĩ bầu trời trong vắt, đột nhiên trở nên mây đen dày đặc, trong nháy mắt mưa to lập tức rơi xuống.   

Tô Vãn đứng ở lan can nhìn ra ngoài, giọt mưa không ngừng bắn vào hành lang.   

Cô lùi lại hai bước, sợ bị mưa làm ướt   

Buổi sáng thức dậy, điện thoại di động đã nhắc nhở có mưa to, Tô Vãn mang theo ô đặt ở bên ngoài lớp học, cô đi qua tháo xuống, cầm trong tay.   

Cảm nhận được hạt mưa bọc trong lớp sóng nhiệt bắn tung tóe trên mặt, đột nhiên nhớ tới mã số đêm qua viết, có lẽ có một dòng mã có thể dùng một phương thức đơn giản hóa khác.   

Chờ hồi phục tinh thần, các phòng học khác đã nộp bài thi, nhao nhao từ bên trong đi ra.  

"Xin lỗi, tôi đi cùng cậu ấy."   

Tô Vãn vừa xoay người đã nhìn thấy Phong Dương đang nói chuyện với một nữ sinh, cô híp mắt, không hiểu sao cảm thấy nữ sinh kia có chút quen mắt.   

"Không phải là cậu ấy có ô sao? Làm ơn, có thể cho mình đi cùng không? "Nữ sinh chắp hai tay lại, lộ ra bộ dáng đáng thương, "Mình gặp mưa rất dễ bị bệnh."

"Cậu ... Có thể đợi tạnh mưa rồi đi." Phong Dương khách khí nói, đồng thơi nghiêng sang bên cạnh một bước, né tránh nữ sinh tới gần.   

Nữ sinh kia nghẹn một cái, như thế nào đầu học kỳ vẫn còn nguyện ý cho cô ta đi cùng nhưng bây giờ lại từ chối, chẳng lẽ thật sự ở cùng một chỗ với Tô Vãn?  

“Phong Dương, đi thôi." Tô Vãn hô.   

"Xin lỗi, cậu có thể tìm người khác." Nói xong Phong Dương đi về phía Tô Vãn, ngực buông lỏng, trong lòng cùng không tràn ngập áy náy giống như trong tưởng tượng.

Quách Nguyên Châu cũng từ trong phòng học đi ra, nhìn mưa bên ngoài, lại nhìn ô trên tay hai người bọn họ: "Lão đại, cho mình mượn ô của cậu dùng một chút."   

"Hỏng rồi." Tô Vãn cũng không cho.   

"Hỏng rồi? Không sao, rách một chút cũng được." Quách Nguyên Châu tùy tiện nói.   

"Không phải bị rách, là mở không được." Tô Vãn thuận miệng biên soạn một lý do.   

Quách Nguyên Châu khiếp sợ nhìn Tô Vãn và Phong Dương cùng nhau xuống lầu, một mình đứng ở hành lang cảm thụ nước mưa lạnh như băng.   

Tô Vãn và Phong Dương đi tới cửa lớn của tòa nhà giảng dạy, nhìn thấy Dịch Nhất cầm ô đen lớn đứng ở đó.   

"Cậu ấy vẫn còn ở trên lầu." Tô Vãn thản nhiên ném ra một câu.   

"Cảm ơn." Dịch Nhất sửa sang lại biểu tình trên mặt, lộ ra nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn nhất, đi lên lầu.   

Phong Dương chứng kiến tất cả: "..."   

Anh quay đầu hỏi Tô Vãn: "Ô... Vẫn tốt?"   

Tô Vãn gật đầu.   

Phong Dương do dự hỏi: "Nếu cậu ấy phát hiện ra thì làm sao bây giờ?"   

Tô Vãn nhớ tới tính cách của Dịch Nhất, nếu mà Quách Nguyên Châu thật sự thích dáng vẻ như vậy của cô ấy, vậy có lẽ Dịch Nhất có thể giả vờ cả đời.   

Chỉ có điều ... Tô Vãn nhớ tới tin tức mà Quách Nguyên Châu ngẫu nhiên tiết lộ ra, hẳn là cậu ta cũng thích Dịch Nhất, mà không phải bởi vì Dịch Nhất cười ngọt ngào với cậu ta.

Loại ánh mắt này, Tô Vãn chưa từng trải qua, cũng hình dung không ra.   

Có một số khoa đã tan trường sớm, trong trường nhất thời vắng vẻ hơn so với ngày thường, càng đi ra ngoài trên đường càng ít người.   

"Hôm nay là ngày cuối cùng ở trường, kỳ nghỉ hè cậu chuẩn bị làm gì?" Tô Vãn đứng dưới ô mà Phong Dương đang mở ra hỏi.   

"Tôi... Đăng ký tham gia hội nghị trao đổi ở Châu Âu lần này, có lẽ sẽ được đi qua nhiều nước châu Âu." Phong Dương nói đến chuyện này, mặt mày sinh động hơn rất nhiều.   

Vốn dĩ luôn cảm thấy rơi vào vũng bùn, cho dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ là uổng phí sức lực.   

Hiện tại lại càng ngày càng tốt, chẳng những có thể được viện trưởng cùng Tô Dao lão sư chỉ điểm, dưới điều kiện khoa mỹ thuật chỉ có một suất, anh thành công đạt được cơ hội lần này.   

Thậm chí...   

Phong Dương hơi cúi đầu nhìn về phía Tô Vãn bên cạnh, thậm chí ... Anh cũng có bạn bè.  

"Châu Âu?" Tô Vãn suy nghĩ một chút nói, "Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt."

Nghe thấy lời cô nói, Phong Dương ngẩn ra: "Cậu cũng sẽ đi sao?"   

Tô Vãn gật đầu: "Cậu không nghe lầm, nửa tháng sau chúng tôi sẽ mang theo người máy của mình đi bên kia."  

Nhưng các nước châu Âu không ít, thời gian bị bỏ lỡ, không nhất định bọn họ sẽ gặp được nhau.   

Mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.   

Dù lớn đến đâu cũng không giúp được gì, hai người liền trốn vào trạm xe buýt trong trường.   

Bên trong sân ga, hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mưa bụi mông lung.   

Phong Dương thu ô lại, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn, đôi môi vẫn luôn mang theo nụ cười hơi giơ lên: "Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở châu Âu."   

"Nếu không thấy thì hẹn ngày gặp mặt." Tô Vãn thuận miệng nói, "Trong lúc thi đấu sẽ luôn có thời gian nghỉ ngơi. ”   

“...... Ừm." Phong Dương rũ mắt xuống, không biết vì sao lỗ tai giấu trong tóc vụn lại nổi lên chút màu đỏ.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp