Bẫy Rập

Chương 68
Phong Dương vẫn chưa tan học, anh cúi đầu dùng một tay nhắn tin nói với Tô Vãn rằng mình có thể tan học hơi trễ một chút.   

Tô Vãn:【Tôi đi tìm cậu? 】

Khoa mỹ thuật và khoa kế toán cách nhau không gần, hơn nữa cách nhà ăn số hai, Phong Dương liền nói không cần, rất nhanh anh sẽ tan học.   

Chờ lão sư vừa nói tan học, Phong Dương chân dài đã bước ra ngoài, nhanh chóng chạy đến khoa máy tính. Thời điểm đi đến, Tô Vãn đang ngồi bên cạnh bồn hoa, trên đùi đặt máy tính, hình như gần đây cô vô cùng bận rộn.   

“...... Tô Vãn." Phong Dương đến gần thì lên tiếng hô.   

Thực tế anh vừa đến gần, Tô Vãn đã có xu hướng ngẩng đầu lên, chẳng qua Phong Dương vẫn muốn gọi tên cô.   

Hai chữ này nở rộ ở đầu lưỡi, dường như quan hệ của hai người liền có thể có thêm một tia liên hệ.   

"Đi thôi." Tô Vãn tiện tay khép máy tính lại, đứng dậy sóng vai đi về phía nhà ăn với Phong Dương.   

Hai người gọi đồ ăn xong, ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, hôm nay Tô Vãn đặc biệt trầm mặc, thậm chí không nhìn Phong Dương ở đối diện, có đôi khi nhìn chằm chằm một chỗ sửng sốt hồi lâu.   

Phong Dương ngồi đối diện, bản thân cực kỳ chú ý đến cô nên tự nhiên có thể phát hiện. Anh nhẹ nhàng nhấp nhấp cái muỗng, xúc giác lạnh lẽo dán lên môi, khiến anh hơi tỉnh táo lại: "Gần đây cậu ... Rất bận rộn?"   

Tô Vãn hoàn hồn, giương mắt: "Cũng bình thường, có chút việc phải xử lý."   

Tầm mắt của Phong Dương dừng lại trước mắt cô, bởi vì làn da cô trắng nên màu xanh có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh buông thìa xuống: "Cuối tuần không cần tập lái xe nữa."   

"Vì sao?"   

"Tuần trước đã đi thi, qua rồi." Phong Dương đang nói dối, ánh mắt lại trong suốt sạch sẽ. Bình thường bản thân đã gặp phải quá nhiều lời nói dối, chính vì vậy nếu anh muốn nói dối không để cho mọi người phát hiện ra cũng vô cùng đơn giản.   

Tô Vãn sửng sốt, lại hỏi: "Không cần luyện khoa tam?"   

Phong Dương lắc đầu: "Tạm thời không thi."   

"Được." Tô Vãn đáp ứng, nghĩ thầm có lẽ có thể mượn cơ hội này hảo hảo lý giải một chút.

Chẳng qua Chu Đảo cũng không cho cô thời gian.  

Sau khi biết cuối tuần Tô Vãn rảnh rỗi, hôm nay ba người lại bị anh ta lôi đến huấn luyện.

"Sinh viên đại học, đừng suốt ngày muốn ra ngoài chơi, luyện tập kỹ thuật nhiều hơn một chút." Trương Nhân Thủy nhìn vẻ mặt không tình nguyện còn muốn đi ra ngoài chơi của Quách Nguyên Châu, khuyên nhủ, "Cậu nhìn Hướng An Chí xem, tuổi tác không sai biệt lắm so với các cậu, trình độ so với các cậu lại cao hơn một mảng lớn."

Vừa nói đến Hướng An Chí, Quách Nguyên Châu lập tức không làm nữa.  

Cậu ta mạnh mẽ khép máy tính của mình lại: "Hướng An Chí thật sự thiếu giáo huấn, mỗi ngày đều hếch lỗ mũi đối diện với bọn tôi. Bọn tôi có trêu chọc đến cậu ta sao?"

"Cho nên mấy cậu nên nhanh chóng nâng cao kỹ năng của bản thân, nếu không thì ngay cả Abel cũng có thể vượt qua mấy người." Trương Nhân Thủy vỗ tay một cái, "Mau mau mau."

La Tử Minh ngồi bên cạnh quay đầu hỏi: "Gần đây hình như không nghe thấy chuyện của Abel, cậu ta ở lớp của mấy cậu làm gì vậy?"   

Quách Nguyên Châu nghe xong, vẻ mặt kỳ quái: "Gần đây tan học cũng không thấy bóng người." Một chút cũng không chú ý đến Tô Vãn giống như lúc mới bắt đầu.   

Tô Vãn ngồi bên cạnh vẫn không ngừng gõ mã, tay dừng lại: "Gần đây cậu ta nghiện đi ăn ở mấy cửa tiệm."   

Vốn dĩ lần trước muốn đưa nhóm trao đổi sinh cho cậu ta, nhưng Tô Vãn lại đưa nhầm.  

Nhóm kia là nhóm ẩm thực mà lúc trước Dịch Nhất tham gia vào, lúc tham gia nhóm còn phải kéo thêm mấy người bạn tốt cùng vào chung mới được phê duyệt, Tô Vãn chính là một trong những người bị kéo vào.  

Không biết vì sao Abel không hỏi cô, càng không biết cậu ta kéo thêm người nào vào, hiện tại mỗi ngày đều ở trong nhóm kia hỏi cái này là cái gì, cái kia có ăn ngon hay không.   

Trầm mê với ẩm thực của Trung Hoa, không thể tự kiềm chế.   

"Mấy người các cậu lại đây." Chu Đảo cầm một văn kiện trong tay, đẩy cửa ra gọi mấy người Tô Vãn đi ra ngoài, "Bên này có người xin nghỉ, mấy cậu đến thay thế."

"Chúng tôi?" La Tử Minh kinh ngạc, nếu thay thế chẳng phải sẽ biết mỗi ngày bọn họ đều làm gì sao?   

Chu Đảo nhướng mày: "Từ ngày đầu tiên các cậu bước chân vào nơi này, không có chuẩn bị tốt tâm lý sẽ có liên quan đến chúng tôi sao?"   

Nơi này, mỗi ngày tới tới lui lui đều là cơ mật.   

"Ngược lại... Cũng không phải." La Tử Minh liếc mắt nhìn Tô Vãn phía sau một cái, trong lòng đang suy nghĩ nên gõ cây gậy trúc Tô Vãn như thế nào để khiến cô mượn chiếc xe kia cho cậu ta lái.   

"Vậy mau ra ngoài hỗ trợ." Chu Đảo nói tự nhiên, giống như ba người bọn họ đã là người dự bị, hiện tại chính là thời cơ bổ sung.   

Sau khi ba người tiếp nhận, đối mặt với luồng dữ liệu nhiều hơn trước kia, ít nhiều có chút chấn động, nơi này thời thời khắc khắc phải tiếp nhận công kích quá nhiều.   

"Tô Vãn, cô hỗ trợ tìm một người, gần đây cậu ta đến trong nước, là người cấp trên vẫn luôn chú ý." Chu Đảo vịn tay trên ghế phía sau cô, chỉ vào một chương trình văn kiện trên màn hình máy tính, "Dùng số 11 kiểm tra.”  

Tô Vãn chạy chương trình một chút, lập tức phát hiện là mã số vừa quen thuộc lại xa lạ với mình.   

"Lần trước cô giao cho chúng tôi mã số trung tâm, trải qua sửa đổi, hiện tại gọi là số 11." Chu Đảo mang theo một chút tự hào, chỉ xuống phía dưới, "Phía dưới có siêu máy tính."

Chương trình lúc trước Tô Vãn thiết kế chỉ có thể xử lý trong phạm vi trường học, hiện tại có khả năng xử lý dữ liệu tính toán của siêu máy tính, có thể làm được quá nhiều thứ, thậm chí cô còn phát hiện bọn họ thêm chương trình nhận diện khuôn mặt vào mã số của cô.  

Cũng có nghĩa là một khi chương trình này chạy, chỉ cần tiến vào phạm vi giám sát là có thể nhanh chóng tìm ra đối tượng, bất kể đối tượng đã thay đổi trang phục gì.   

"Chương trình này phải hao phí năng lực tính toán khổng lồ, bình thường không dễ dàng động."

Chu Đảo thu tay lại, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính, lời nói có ý chỉ, "Đây là tài nguyên, thứ sau lưng cần thực hiện cần quá nhiều, nhưng sau khi tiến vào là miễn phí."

Tô Vãn rất khó để không động tâm, mã hạch tâm do cô viết ra, đương nhiên có thể sửa tốt hơn, chẳng qua lúc ấy cô không xử lý nhiều thứ như luồng dữ liệu, hơn nữa chương trình thiết kế ra cũng chỉ đơn giản là giúp đỡ Phong Dương.   

Nhưng... Nhìn thấy hiện tại chương trình biến thành lợi hại như vậy, sâu trong nội tâm cô cũng có chút buông lỏng.   

"Tìm được." Trong lòng Tô Vãn suy nghĩ nhưng tay chưa từng dừng lại, rất nhanh liền phát hiện người cần theo dõi ở ở trong chương trình vận hành.   

Chu Đảo ghi lại thời gian máy tính hiển thị trên tài liệu, sau đó rời đi.   

Để lại ba người phải đối mặt với số lượng công kích kinh người, hơn nữa trình độ công kích của những công kích này cũng không thấp.   

Sau khi ngây người một hồi, mấy người chỉ có thể mạnh mẽ tiến lên, rất nhanh đã bắt đầu tìm được tiết tấu của mình, thậm chí còn có thể bắt đầu phản kích.   

Trong một gian phòng khác, Chu Đảo và Trương Nhân Thủy nhìn thao tác của ba người trên màn hình theo dõi thời gian thực.   

"Thiên phú của ba người này thật sự tốt." Trương Nhân Thủy có chút cảm thán, "Tâm tính cũng mạnh hơn chúng ta." Chu Đảo 'ừ' một tiếng: "Bọn họ tiến bộ rất nhanh."   

Nói không được mấy câu, Chu Đảo liền bắt đầu ho khan, anh ta vội vàng lấy thuốc từ trong túi ra, Trương Nhân Thủy bên cạnh cũng đi lấy nước đưa cho anh ta.  

"Bác sĩ nói gì?" Trương Nhân Thủy thở dài.  

"Vẫn như cũ." Chu Đảo không để ý nói, "Không còn bao nhiêu thời gian, chờ bọn họ có thể trưởng thành thì tôi cũng có thể trở về dưỡng lão.”   

......   

Thứ sáu Lộ Khánh Xuân đặc biệt gọi điện thoại tới, nói với Phong Dương chuyện Hà Giang Cửu đã về nước, phỏng chừng thứ bảy sẽ liên lạc với anh.   

"Lộ lão sư, cảm ơn ngài." Phong Dương cầm điện thoại nghiêm túc nói, bọn họ chỉ có duyên gặp mặt, đối phương lại cố ý tìm đến trường học, còn giúp giới thiệu sư phụ.   

"Chuyện nhỏ, nếu không phải Giang Cửu thích hợp với cậu, khẳng định tôi sẽ nhận cậu làm đệ tử." Lộ Khánh Xuân không hề che dấu mục đích của mình, sảng khoái cười nói.   

Đúng như dự đoán của Lộ Khánh Xuân, sáng thứ bảy Hà Giang cửu liền nhắn tin hỏi Phong Dương xem buổi trưa có rảnh không, hy vọng có thể gặp mặt một lần.  

Tất nhiên Phong Dương sẽ đồng ý, anh cùng Hà Giang Cửu hẹn gặp nhau ở đâu, đến trưa liền chạy tới.   

Thời điểm Phong Dương đến, Hà Giang Cửu còn chưa tới, anh ngồi ở chỗ ngồi chờ, trong lúc đó click vào vòng bạn bè của của Tô Vãn, thời gian là một phút trước.   

【? 】

Chỉ có một dấu chấm hỏi, cái gì cũng không có, Phong Dương không có nhiều bạn tốt chung với Tô Vãn, chỉ có thể nhìn thấy một bình luận '?' ở phía dưới cùng của Lâm Nhạc.   

Phong Dương cũng không biết Lâm Nhạc đã từng thêm WeChat cùng La Tử Minh và Quách Nguyên Châu, bọn họ đồng loạt nhất trí gửi một cái '?' ở phía dưới. 

Nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bình luận của Lâm Nhạc.   

Đầu ngón tay Phong Dương điểm vào vị trí để lại bình luận dưới vòng bạn bè, mím môi, anh có chút ghen tị với Lâm Nhạc.   

Anh cũng muốn tùy ý để lại bình luận dưới vòng bạn bè của Tô Vãn, thoải mái hòa phóng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có hậu quả gì.   

Bạn bè … Có người bạn nào giống như anh chứ, chỉ dám lén lút nhìn trộm, nhưng ngay cả một bình luận cũng không dám gửi đi.   

"Phong Dương?" Thời điểm Hà Giang Cửu bước vào, cố ý nhìn thoáng qua người ngồi ở vị trí đã hẹn, ông chỉ mới nghe Lộ Khánh Xuân giới thiệu qua điện thoại, cũng không đi tìm kiếm ảnh đoạt giải của Phong Dương hay bất cứ thứ gì khác.   

Hà Giang Cửu còn muốn tự mình tiếp xúc rồi mới có kết luận.   

Chẳng qua vừa rồi nhìn thấy một người như vậy ở ngoài cửa kính ... Nam sinh xinh đẹp ngồi ở vị trí đã hẹn trước, Hà Giang Cửu vẫn có chút giật mình.   

Những người như vậy càng giống người mẫu bước ra từng trong tranh hơn, mà không phải là người cầm cọ vẽ để vẽ tranh 

Bản thân Hà Giang Cửu là một người trung niên rất bình thường, trên người cũng không có hơi thở nghệ thuật quá nồng đậm, là một người thường vô cùng đơn giản.   

Đương nhiên nếu như ông ấy lấy liên tiếp giải thưởng bày ra, ai cũng không có tư cách nói ông bình thường.   

"Hà lão sư." Phong Dương đứng dậy.   

"Ngồi đi, tôi đã xem bức tranh cậu lấy 'giãy dụa' làm chủ đề, quả thật không tồi." Hà Giang Cửu ngồi xuống liền đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn không cho bất kỳ cơ hội đệm nào, "Gần đây đang vẽ cái gì? Có thể cho tôi xem một chút không?"  

Phong Dương gật đầu: "Gần đây có mấy bức tranh..."   

"Ừm, như thế nào?" Hà Giang Cửu hỏi.   

"Bức tranh vẫn còn ở trường." Cuối cùng Phong Dương vẫn không nói chủ đề của mình vẫn là 'giãy dụa.'  

"Vậy đi đến trường học của cậu xem một chút." Hà Giang Cửu đứng dậy, tỏ ý muốn đi xem tranh của Phong Dương.   

Phong Dương cũng chỉ có thể một lần nữa trở lại trường học cùng với ông ấy, đi về ký túc xá lấy tranh của mình.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Hà Giang Cửu lười chờ đợi nên muốn cùng anh đi lên, chẳng qua lúc đi qua cửa thì bị quản lý ký túc xá ngăn lại: "Làm gì vậy? Trực tiếp xông vào trong."

"Tôi đến xem tranh của cậu ấy, xem xong sẽ đi." Hà Giang Cửu bị quản lý ký túc xá ngăn cản, có chút phản ứng không kịp, đều là nam giới, có cái gì mà sợ.   

Quản lý ký túc xá quen biết Phong Dương, gương mặt này của anh muốn không biết cũng khó, càng đừng nói lúc trước còn có vụ trộm cắp nên "Hào quang" của Phong Dương lại càng gia tăng.   

"Vị nam sinh này cũng biết quy luật hiện tại của ký túc xá, người ngoài đều không thể vào được." Quản lý ký túc xá do dự nói.   

Hà Giang Cửu chỉ có thể gọi điện thoại cho viện trưởng, bảo ông ấy tới giải quyết việc này.

"Lão sư, em đi lên lấy, rất nhanh sẽ xuống." Phong Dương thấy thế liền nói.   

"Không cần, cùng cậu đi lên, vừa lúc để viện trưởng của cậu cùng nhau xem một chút." Hà Giang Cửu có tính toán của riêng mình, năm đó ông cũng từng nhìn trúng một sinh viên, chẳng qua vị kia là giả mạo, cầm tranh của người khác đến giả mạo.   

Có lẽ viện trưởng đang làm việc ở gần đây, rất nhanh đã chạy tới, nói một tiếng với quản lý ký túc xá, ba người cùng nhau đi đến phòng ngủ của Phong Dương.   

Mấy nam sinh khác trong phòng ngủ vẫn còn nằm trên giường, chờ người duy nhất đi ra ngoài là Phong Dương mang đồ ăn về, kết quả không đợi được đồ ăn, nhưng lại đợi được viện trưởng và Hà Giang Cửu đến.   

Thạch Hoành Dư gần cửa nhất, cửa bắt đầu mở, lúc đó cậu ta đang bọc mình thành một con tằm, thỉnh thoảng lại hừ hừ vài câu ca, nhìn thấy viện trưởng đầu tiên là kinh hãi, sau đó gặp được người đàn ông chỉ xuất hiện trong ảnh kia, không khỏi hô to một tiếng: "Mẹ kiếp!!!"   

Hứa Chiếu nằm trên giường đưa lưng về phía cửa, đang chơi điện thoại di động thì bị một tiếng hô to làm cho sợ tới mức cả người run rẩy, quay đầu lại mắng: "Cậu có bệnh sao?"  

Vừa nói xong đã nhìn thấy viện trưởng và Hà Giang Cửu đứng bên cạnh Phong Dương, lập tức bị dọa ngốc.   

Hai người nhanh chóng sửa sang lại, chỉ hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng.   

Viện trưởng ngược lại nhìn Thạch Hoành Dư và Hứa Chiếu một chút, trong mắt mang theo không đồng ý, tuổi còn trẻ sao lại suốt ngày nằm trên giường.  

Hà Giang Cửu ngược lại không đem ánh mắt phân cho bọn họ, chỉ nhìn Phong Dương đi đến bàn của mình đem bức tranh lấy ra.   

"Chỉ có vậy thôi sao?" Hà Giang Cửu nhận lấy hỏi.   

Phong Dương gật đầu: "Chỉ mới vẽ xong được mấy tấm này."   

Viện trưởng thăm dò đi qua cùng xem với Hà Giang Cửu, càng nhìn ánh mắt càng cao hứng kinh diễm, thật sự mỗi một lần sinh viên này tiến bộ đều làm cho người ta kinh ngạc.   

"Vẫn là chủ đề giãy dụa?" Hà Giang Cửu cẩn thận xem qua mấy bức tranh rồi hỏi.   

"Đúng vậy."   

"Cậu có người thầm mến?"   

"Đúng vậy." Phong Dương gần như không chút do dự thừa nhận.   

Lúc này Hà Giang Cửu mới giương mắt nghiêm túc đánh giá Phong Dương, nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của anh, "Chậc" một tiếng.   

Hứa Chiếu và Thạch Hoành Dư bên cạnh len lén nghe được động tĩnh thì nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhìn thấy kinh ngạc giống nhau trong mắt đối phương: Phong Dương có người thầm mến?!   

"Tôi chưa từng chính thức thu đồ đệ, tìm thời gian để cho những người khác gặp em." Hà Giang Cửu đáp ứng cũng lưu loát, về phần những người khác, đương nhiên là những người cùng tầng lớp thường xuyên lui tới với ông.  

"Cảm ơn lão sư." Phong Dương nhận lại bức tranh của mình.   

"Còn lão sư cái gì, trực tiếp gọi sư phụ." Viện trưởng ở bên cạnh nói, "Hiện tại đã đến lúc đổi xưng hô rồi."

Phong Dương thấy Hà Giang Cửu cũng nhìn qua, liền đổi giọng gọi sư phụ.   

"Ừm, vài ngày nữa sẽ đưa con đi gặp những người khác." Hà Giang Cửu cũng coi như đồng ý.   

Trong phòng ngủ, Hứa Chiếu cùng Thạch Hoành Dư chua xót nhìn Phong Dương nhận sư phụ, vô cùng hâm mộ.   

Chờ Phong Dương cùng viện trưởng và tân sư phụ Hà Giang Cửu cùng nhau đi xuống lầu, Hứa Chiếu cùng Thạch Hoành Dư bám vào lan can cầu thang nhìn xuống, thỉnh thoảng lại cảm thán.   

"Mình đang nằm mơ sao? Vậy mà lại là Hà Giang Cửu."

"Vậy mà Hà Giang Cửu lại là sư phụ của bạn cùng phòng với mình!"

"Phong Dương vậy mà có người thầm mến!"   

Liên tục vài câu cảm thán, cuối cùng Hứa Chiếu cùng Thạch Hoành Dư nói một câu cuối cùng: "Phong Dương vậy mà không mang đồ ăn về cho chúng ta."   

Phong Dương đưa Hà Giang Cửu đến dưới lầu ký túc xá, sau đó ông bảo anh quay trở về, chính mình sẽ đi với viện trưởng.   

Trên đường không tránh khỏi việc hỏi thăm tin tức của Phong Dương, nếu đã nhận làm đồ đệ, vậy nên nghe những người xung quanh khác nói một chút, tạm thời tìm hiểu trước.   

"Đến cao trung mới bắt đầu học vẽ, việc này Lộ Khánh Xuân đã nói qua chưa?" Viện trưởng hỏi.  

"Không có." Hà Giang Cửu chỉ vừa mới biết được từ trong lời của viện trưởng, Lộ Khánh Xuân biết tính cách của ông, vừa gọi điện thoại tới đã trực tiếp mở miệng nói thay ông tìm được đồ đệ thích hợp, sau đó lại ném qua một bức ảnh, căn bản không nói đến những thứ khác.   

"Đứa nhỏ này trải qua nhiều chuyện, đồ vật vẽ ra còn sâu sắc hơn so với những người khác, thiên phú ở nơi đó, ông dạy nó cũng sẽ không thiệt thòi." Viện trưởng có cảm quan rất tốt đối với Phong Dương, vẽ tranh tốt, lớn lên lại tốt, sinh viên như vậy ai mà không thích?  

Đợi đến khi Hà Giang Cửu một mình trở về, nửa đường lại nhận được điện thoại của Tô Dao.   

"Ông thu đồ đệ sao?"  

"Thu."   

"Có phiền nếu thu thêm một người nữa không?   

"Cô cũng phát hiện có đồ đệ thích hợp với tôi?" Hà Giang Cửu kinh ngạc hỏi, đồ đệ bây giờ dễ tìm như vậy sao? Vừa xuất hiện đã tới một đôi?   

Dì Tô chậc một tiếng: "Lúc ấy chỉ lo xem triển lãm nên quên mất chuyện này. Nếu ông đã thu đồ đệ, vậy hẳn là không ngại thu thêm một người nữa, tôi xem trọng cậu ấy."

Hà Giang Cửu: "Tôi không có nhiều tinh lực như vậy, chỉ dạy một đứa."   

Trong lòng Tô Dao phỉ nhổ trí nhớ kém cỏi của mình một phen vì vẫn luôn không nhớ tới chuyện này, bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai người gặp mặt trước rồi nói sau, cậu ấy rất ưu tú, nếu không tôi cho ông xem tranh mà cậu ấy vẽ?"   

Tuy rằng hiệu quả của ảnh chụp sẽ giảm bớt, nhưng mà ít nhiều cũng có thể gây được ấn tượng với Hà Giang Cửu, Tô Dao có tự tin này.   

"Đồ đệ tôi mới nhận cũng không tệ, tạm thời cứ như vậy." Hà Giang Cửu muốn cự tuyệt.   

"Không được!" Tô Dao nóng nảy, "Không phải ông vẫn luôn muốn chọn đồ đệ tốt nhất sao? Như vậy đi, ông để đồ đệ hiện tại của ông so sánh với người tôi đề cử, cuối cùng lại đưa ra quyết định."

Hà Giang Cửu xoa xoa huyệt thái dương: "Người cô giới thiệu tên là gì?"  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp