Bẫy Rập

Chương 74
"Tôi..." Chu Đảo cố ý muốn nói lại thôi với người ở đầu dây bên kia, "Không sao đâu."   

Tô Vãn rũ mắt, tất cả manh mối trong đầu đều xâu chuỗi thành tuyến, đầu tiên là uống rượu đưa thuốc ở Tromsø, sau khi trở về dường như càng ngày càng nghiêm trọng, không riêng gì Chu Đảo gầy đi rất nhiều mà ngay cả Trương Nhân Thủy cũng gầy đi không ít, có lẽ anh ta biết bệnh tình của Chu Đảo, nhưng lần trước không nói ra.   

Trương Nhân Thủy đang giảm cân: ...   

"Anh nghỉ ngơi trước." Tô Vãn nói thêm, "Không vội."

Phong Dương đứng sau lưng cô, nghe thấy cô nói chuyện với đối phương, giọng điệu hòa hoãn.   

Vốn dĩ không để ý nhiều, nhưng trước khi Tô Vãn dời điện thoại di động cúp máy, anh thấy rõ tên người vừa gọi phía trên: Chu Đảo.   

Là người đàn ông lúc trước ở Tromsø, Phong Dương còn nhớ rõ lúc trước ở đầu dây bên kia anh nghe thấy đối phương nói chuyện, còn cố ý cầm cái gì đó đưa cho Tô Vãn.  

Tô Vãn còn chính miệng thừa nhận anh ta là thần tượng trước kia của cô.   

Một từ 'thần tượng' này, ai cũng hiểu được phân lượng trong đó.  

Về phần chính mình, hoàn toàn không có chủ đề chung với Tô Vãn, một học vẽ, một chuyên ngành máy tính, căn bản không có bất kỳ liên quan nào.   

Phong Dương mím môi, trước khi Tô Vãn xoay người, vẻ mặt có chút chật vật trở lại triển lãm.   

Vừa lúc nữ chủ nhân của triển lãm là Liễu Bạch Vũ tìm được Phong Dương, vừa rồi cô ấy nghe thấy tên của anh, chỉ cảm thấy quen tai nhưng lại không nhớ tới, hiện tại nhớ lại cách đây không lâu vị này đã giành được giải đặc biệt của cuộc thi quốc tế Hồng Thu.   

Bởi vì cùng lĩnh vực nên Liễu Bạch Vũ lại nhiệt tình hơn vài phần đối với Phong Dương.   

"Tôi chuẩn bị mở một phòng tranh ở gần đây, đến lúc đó cậu có thể tới xem một chút." Liễu Bạch Vũ ngửa đầu nhìn Phong Dương, hôm nay cô ấy mang một đôi giày cao gót cao mười cm, mặc dù là như vậy nhưng vẫn phải ngước đầu nói chuyện với anh.   

Nói thật, trong giới này có quá ít đàn ông xuất sắc như Phong Dương, nhưng mà ... Bất kể là vòng nào thì cũng có quá ít người như Phong Dương.

"Ừm." Phong Dương không yên lòng đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại trên bức tranh bên cạnh, nền tảng của anh không đủ mạnh, nhìn bức tranh của Liễu Bạch Vũ cũng có thể học được một chút ở phương diện khác.   

"Bức tranh này là nguồn cảm hứng nhất thời của tôi trong một chuyến đi." Liễu Bạch Vũ cười đến nhiệt liệt, cô thích cảm giác tự do, không bị ràng buộc, "Người đàn ông ngồi trước cửa sổ là bạn bè mà tôi quen biết khi đó, bức tranh này cũng là một trong những tác phẩm tôi hài lòng nhất, từng đoạt vài giải thưởng."

Tầm mắt của Phong Dương dừng lại trên người đàn ông kia, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới bị một tấm thảm mỏng che lại, lưng có mồ hôi và vết trầy xước rõ ràng, hơi thở ái muội trong hình ảnh đập vào mặt, mặc cho ai nhìn cũng biết không chỉ đơn giản là bạn bè.   

"Tôi thích lấy tài liệu hiện thực, chỉ có khi kết giao với những người khác nhau mới có thể có tài liệu mới." Liễu Bạch Vũ chỉ vào mấy bức tranh sơn dầu chung quanh, tất cả phía trên đều là nhân vật thật ở ngoài đời, có nguyên mẫu.   

Tô Vãn cúp điện thoại xong đi vào, nhìn thấy Phong Dương vẫn đang nói chuyện với Liễu Bạch Vũ, vừa lúc nghe thấy lời cô ấy nói.  

Trong nhà có dì Tô ở trong giới sơn dầu, là người nghệ thuật triệt triệt để để, mặc dù Tô Vãn không có hứng thú với phương diện này nhưng cũng ít nhiều nghe thấy. Trong thế giới nghệ thuật cũng có vài mối quan hệ hỗn loạn, cũng không biết có phải là vì nghệ thuật cần phải giải phóng thiên tính hay là do nguyên nhân gì.   

Bọn họ đều nói mỹ miều rằng muốn tìm kiếm tư liệu sống.

Cô nhíu mày nhìn Phong Dương cùng Liễu Bạch Vũ đang nói chuyện với nhau, trong lòng có chút lo lắng, luôn cảm thấy hơn phân nửa là Liễu Bạch Vũ coi trọng Phong Dương.   

Cố tình còn nghe thấy Phong Dương và Liễu Bạch Vũ trao đổi phương thức liên lạc, hẹn thời gian đến phòng tranh của cô ấy.   

Phía sau có người tiến lên nói chuyện cùng Liễu Bạch Vũ, Phong Dương tạm thời tách ra với cô ấy. Xoay người muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn thấy Tô Vãn đứng ở sau lưng.

Tay của Phong Dương đặt ở sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay trên cổ tay, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi không thấy cậu."   

Anh làm như không thấy cô đi ra ngoài nói chuyện điện thoại với Chu Đảo.   

"Ừm, ra ngoài nhận điện thoại." Tô Vãn nhịn xuống, quyết định vẫn không nói với anh chút chuyện trong giới sơn dầu.   

Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, đứng bên cạnh cùng nhau xem tranh, rõ ràng sóng vai đứng, nhưng cảm giác lại cách xa.   

“...... Những bức tranh này vẽ cũng không tốt lắm." Qua một lát, Tô Vãn phun tào, cô thật lòng cho rằng như vậy, hiển nhiên Liễu Bạch Vũ rất quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người, vẽ cơ thể con người rất chân thực tinh xảo, nhưng căng thẳng không đủ.   

Nói cho cùng nghệ thuật đều giống nhau, ít nhiều nhiếp ảnh cũng dính dáng với nghệ thuật, lấy bức tranh người đàn ông bên cửa sổ mà bọn họ thảo luận trước đó, Tô Vãn có thể tìm được mấy góc độ khác, dùng máy ảnh biểu hiện sự căng thẳng tình dục vô cùng nhuần nhuyễn.   

Liễu Bạch Vũ chọn góc độ không đủ tốt.   

Sau khi nghe cô nói, trong tiềm thức Phong Dương cho rằng Tô Vãn không thích đến xem triển lãm tranh, chẳng qua là muốn tìm cớ rời đi, anh run rẩy gằn từng chữ nói: "Tranh của cô ấy rất tốt, miêu tả khống chế rất tinh diệu đối với cơ thể, có rất nhiều chỗ đáng để học tập."   

Hiếm khi Tô Vãn bị Phong Dương phản bác như vậy, trong lúc nhất thời dừng lại, hai người chỉ đứng chung một chỗ nói chuyện, sau đó bắt đầu thay đối phương biện giải, thậm chí nói 'Rất tốt'.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Có một số góc vẽ kém một chút." Một lát sau, Tô Vãn kiên trì nói.   

Vạn nhất Phong Dương bị Liễu Bạch Vũ lừa làm người mẫu...   

Tô Vãn ngẫm lại chuyện này, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái lắm, cô cũng không để cho Phong Dương làm người mẫu cho bộ album nhân vật của mình.   

Phong Dương nghe thấy lời nói của cô, chỉ cảm thấy cô đang soi mói mình, anh mời cô đến xem tranh, hiện tại cô lại nói không dễ nhìn, rõ ràng là đang trách chính mình.  

"Xin lỗi." Phong Dương bỗng nhiên nói, "Làm chậm trễ thời gian của cậu."

Nếu như anh không mạnh mẽ mời cô tới xem triển lãm tranh mà cô không thích, có lẽ hôm nay cô sẽ ở cùng một chỗ với Chu Đảo kia.  

Nghe thấy anh nói như vậy, Tô Vãn không khỏi nhíu mày: "Tôi chỉ là nói ... Quên đi."

Bầu không khí giữa hai người trở nên cứng ngắc, bước chân rời đi cùng với những người xung quanh, cũng không nói chuyện với nhau nữa.   

Mãi cho đến khi ra khỏi phòng trưng bày, Liễu Bạch Vũ chuyên môn tìm tới, giơ điện thoại lên làm một thủ thế: "Nhớ liên lạc, đến phòng tranh của tôi tham quan."   

Phong Dương lễ phép gật đầu nói tốt.   

Tô Vãn đứng bên cạnh: "..."   

Đợi đến khi hai người sóng vai đi về phía bãi đậu xe, sau khi lên xe, Tô Vãn hỏi: "Cậu muốn đến phòng tranh của cô ấy tham quan?" Giọng điệu có chút kém.   

Phong Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, 'Ừm' một tiếng.   

Anh rũ mắt che dấu chua xót trong đó, có lẽ cô đã sớm cảm thấy mình phiền, chẳng qua là ngại mặt mũi của bạn bè nên không nói ra miệng mà thôi.   

"Dì út tôi cũng có một phòng tranh, cậu có muốn đi xem không?" Tô Vãn không muốn Phong Dương đi xem phòng tranh của Liễu Bạch Vũ, vạn nhất anh làm người mẫu tại chỗ.

Nghĩ đến chân dung mà Liễu Bạch Vũ vẽ đều là loại gì, khuôn mặt Tô Vãn tối sầm lại.   

Phong Dương quay đầu nhìn về phía Tô Vãn, đôi mắt hoa đào quanh năm bao trùm sương mù mờ mịt nên có đôi khi rất khó thấy rõ anh đang suy nghĩ cái gì.   

"Không cần, tôi muốn đi xem phòng tranh của Liễu tiểu thư." Phong Dương vẫn muốn mở phòng tranh của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phòng tranh có quy mô như của Tô Dao, anh còn chưa có bản lĩnh đó.   

Tô Vãn nhịn xuống, cuối cùng trầm mặc.   

Trên xe hai người đều không mở miệng nói chuyện, Phong Dương nhìn ngoài cửa sổ xe, cả người biểu hiện ra xa cách kháng cự rõ ràng.   

Một lát sau, Liễu Bạch Vũ lại gọi điện thoại tới, cô ấy đặc biệt đi điều tra Phong Dương, sau đó phát hiện gần đây Phong Dương trở thành đệ tử của Hà Giang Cửu.   

Hà Giang Cửu!   

Liễu Bạch Vũ vừa nghe đến cái tên này lập tức cảm thấy chính mình phải bắt được Phong Dương, cho dù có như thế nào thì hai người bọn họ cũng phải có một chút quan hệ.   

Nếu ... Cuối cùng có thể được Phong Dương giới thiệu với Hà Giang Cửu, như vậy là tốt nhất.   

"Liễu tiểu thư?" Phong Dương nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp khàn khàn không khó nghe, thậm chí có thể nói là dễ nghe.   

Tô Vãn lái xe bên cạnh nghe thấy anh và Liễu Bạch Vũ nói chuyện, trong lòng nghẹn lại, gần như có thể dự đoán được cảnh Phong Dương bị người ta lừa đi làm người mẫu.   

"Thứ Sáu tới có phải không? Được rồi." Phong Dương nghe Liễu Bạch Vũ mời mình đến phòng tranh, các loại cảm xúc tích góp cùng một chỗ, anh lập tức đáp ứng.  

Tô Vãn cầm vô lăng, thấy anh cúp điện thoại, đột nhiên nói: "Tôi đi cùng cậu."   

"Cái gì?" Phong Dương nhất thời không kịp phản ứng.   

"Tôi bồi cậu đi đến phòng tranh của cô ấy." Tô Vãn cho rằng đây là một ý kiến hay, có thể phòng ngừa Phong Dương bị lừa đi, vừa nhìn đã biết Liễu Bạch Vũ kia là người lăn lộn trong xã hội đã lâu, nếu cô không đi, rất có thể Phong Dương sẽ bị lừa đi.  

Phong Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấp giọng nói: "Cậu có thời gian sao?"  

Không phải là muốn ở cùng một chỗ với Chu Đảo sao?   

"Có." Để đề phòng anh cự tuyệt, Tô Vãn giành trước nói, "Liễu tiểu thư hẳn là không ngại có thêm một người đi đến tham quan phòng tranh của cô ấy.”   

“...... Tôi hỏi một chút." Phong Dương gửi một tin nhắn hỏi Liễu Bạch Vũ.   

Đối phương muốn dựng lên quan hệ với anh, tự nhiên là không thể từ chối, nói có thể mang bạn bè cùng đi.   

Bầu không khí giữa hai người hơi có chút hòa hoãn, Phong Dương cúi đầu nhìn màn hình tối đen của điện thoại, các loại ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, vì sao Tô Vãn nhất định phải cùng mình đến phòng tranh? Rõ ràng là cảm thấy tranh của Liễu tiểu thư không đẹp, nếu nói là muốn đi xem phòng tranh giống tranh, vậy cũng không đúng. Hẳn là cô cũng đã từng xem qua phòng tranh của Tô Dao lão sư mới đúng. 

Phong Dương rũ mắt nhìn điện thoại di động, màn hình phía trên phản chiếu khuôn mặt của anh.   

Có phải... Cô có một chút để ý đến chính mình hay không?   

Chỉ nghĩ đến điểm này, người trên màn hình điện thoại di động, khóe môi thế nào cũng không đè nén được, đôi mắt khẽ cong, một chút ý cười không che giấu được.   

"Sao cậu lại muốn đi tham quan phòng tranh với tôi." Trước khi Phong Dương xuống xe, do dự hỏi.   

Đương nhiên không có khả năng Tô Vãn nói cô sợ Phong Dương bị người ta lừa làm người mẫu, trong lòng không thoải mái, nên rất nhanh đã nói: "Gần đây rảnh rỗi, không có việc gì."   

Lời này hoàn toàn là nói bậy, tuần sau cô cùng Phong Dương đi tham quan phòng tranh, tuyệt đối phải xin phép Chu Đảo.   

Chỉ là một câu nói như vậy lại làm cho Phong Dương cao hứng hồi lâu, anh trở lại phòng ngủ, khóe môi luôn cười cũng không rơi xuống.   

Cho dù chỉ là Tô Vãn nhàn rỗ mới nhớ tới anh, nhưng cũng tốt hơn là cô đi tìm Chu Đảo.   

Đầu ngón tay Phong Dương chạm vào lắc tay, chỉ cần bọn họ ở chung lâu một chút, có lẽ quan hệ sẽ có thay đổi.   

......   

Sau khi Tô Vãn trở về, suy nghĩ đã lâu không gặp không ngừng toát ra, cô cầm máy ảnh của mình nằm trên giường, nhớ tới bộ dáng hôm nay của Phong Dương, cổ chân thon dài tuyết trắng, nếu buộc dây thừng màu đỏ hẳn là sẽ càng đẹp.  

Cô không chụp, những người khác nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.   

Nằm một hồi, Chu Đảo lại gọi điện thoại tới: "Bây giờ sáu giờ rưỡi tối rồi, có thời gian online không?"   

Để đào tạo ra người kế nhiệm đủ tư cách, quả thật anh ta đã rầu đến thối ruột.   

Tô Vãn nghe giọng nói không đủ khí lực của anh ta: "Anh nghỉ ngơi rồi sao?"   

"Vừa mới tỉnh ngủ." Chu Đảo cầm một ly nước ép trái cây tươi trong tay để bổ sung vitamin, loại thời khắc thoải mái đã lâu không gặp này, anh ta sớm đã nghĩ đến, nhưng tất cả đều phải nhìn Tô Vãn ở đầu dây bên kia.   

Cho nên anh ta phải tận tâm tận lực lừa Tô Vãn lại đây.   

Ngủ vào buổi chiều, Tô Vãn càng thêm chứng thực sức khỏe của Chu Đảo không được, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó có thể nói thành lời, có lẽ là tiếc nuối.   

Năm đó Chu Đảo giương cao ngọn cờ trong nước, bởi vì có đám người như anh ta và Trương Nhân Thủy nên môi trường internet trong nước mới có thể giảm bớt.   

Tô Vãn xoay người lên, đặt máy ảnh xong, sau đó nói một tiếng đã online.   

"Thứ sáu tuần sau, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày." Tô Vãn vừa đến đã bị Chu Đảo công kích, cô vẫn chưa hoảng hốt, thời gian huấn luyện dài như vậy, sớm đã tìm được tiết tấu.   

"Lại xin nghỉ?" Chu Đảo nói thầm, "Lúc còn trẻ phải phấn đấu nhiều hơn, nếu không sẽ giống như tôi..."   

Lời còn dang dở, Tô Vãn tự động bổ sung thay anh ta, giống như anh ta, hiện tại không có thời gian.   

Chu Đảo ở bên máy tính thoải mái hút một ngụm nước trái cây, bắt đầu nghĩ đến cuộc sống tuyệt vời sau khi về hưu, trên tay lại hoàn toàn không cho nước, vẫn áp bách Tô Vãn.   

Nhân tiện còn nhiễu loạn cô.   

"Tuần sau cô xin nghỉ phép đi làm gì?"   

Ánh mắt Tô Vãn nhoáng lên một cái, tường phòng hộ bị Chu Đảo công tiến một tấc, cô nhanh chóng ngăn cản anh ta: "Đi với bạn, tránh cho cậu ấy bị lừa."   

"Bạn bè nào? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị lừa." Chu Đảo hỏi, Tô Vãn không phải là người tốt bụng như vậy, hơn nữa La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu cũng không xin nghỉ, hẳn là không phải hai người bọn họ.   

"Đây là chuyện riêng của tôi." Ngón tay Tô Vãn chưa từng dừng lại, thản nhiên nói.   

Chu Đảo chậc chậc một tiếng, đột nhiên nhớ tới nam sinh nhìn thấy ở Tromsø: "Phong Dương kia sao?"   

Tô Vãn không nói gì, cô chuyên tâm đối phó Chu Đảo, mặc dù hiện tại anh ta sinh bệnh nhưng năng lực phản ứng lại hoàn toàn không giảm xuống, cũng không tìm được sơ hở của anh ta.   

"Cô sớm nâng cao trình độ của mình một chút, như vậy có thể ở cùng một chỗ với Phong Dương mà không cần xin nghỉ phép." Thuận tiện tiếp nhận gánh nặng của anh ta, Chu Đảo yên lặng thầm nghĩ trong lòng.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp