Bảy Vị Thần

Chương 91: Đi theo
Đến tận lúc này khi thấy được cánh cổng rồi, Âu Dương Bội mới thật sự cảm thấy quyến luyến và không nỡ. Cô quay đầu nhìn Thần Phong, cố gắng nở nụ cười để anh yên lòng, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi anh, dặn dò, “Chờ em trở về nhé.”

Thần Phong hơi cụp mắt, vẫn không đáp lại lời nào. Âu Dương Bội cho rằng anh đang giận cô vì đã không cho anh cùng đi, chỉ có thể cười khổ. Sau đó, cô lại quay sang đối với cha mẹ mình ôm một cái, khẽ nói, “Cha mẹ, con đi đây. Mọi người ở lại cẩn thận.”

“Con cũng vậy, vạn lần phải cẩn thận nhé,” cha mẹ cô nén nước mắt nói lời tạm biệt.

Âu Dương Bội hít sâu một hơi, cong khóe môi gật đầu đáp ứng với bọn họ, sau đó liền dứt khoát xoay người, bước vào trong cánh cổng kia.

Sáu người còn lại, và cả Nguyệt Thống, sau khi nói xong những lời tạm biệt, cũng nhanh chóng lần lượt bước qua cánh cổng.

Nhìn bóng lưng của người cuối cùng dần khuất sau cánh cổng, những người ở lại vẫn dõi mắt theo, trong lòng đều tràn đầy ngổn ngang những cảm xúc lo âu và bất an. Cánh cổng không gian dần dần khép lại, thế nhưng ai nấy đều vẫn không động đậy, không nỡ và quyến luyến chuyên chú nhìn nó, tựa như bọn họ có thể xuyên qua vòng xoáy mờ ảo kia để nhìn đến bóng dáng thân thương quen thuộc vậy.

Không ngờ, ngay tại thời khắc ai nấy đều vẫn đang thẫn thờ ngẩn người này, một bóng người đột nhiên lấy tốc độ như sét đánh, chạy vọt vào bên trong cánh cổng.

Đức vua và Hoàng hậu sững sờ, bên tai truyền đến câu xin lỗi vội vàng của người kia nhưng đầu óc hai người họ vẫn đang trong trạng thái đình trệ, chưa thể tiêu hóa được câu nói này có ý nghĩa gì, người vừa chạy vào trong kia lại là ai.

Không để cho bọn họ kịp phản ứng, một bóng người khác lại đã như thiểm điện mà vọt qua theo, kịp thời tiến vào trong cánh cổng trước khi nó hoàn toàn khép lại.

Cánh cổng vòng xoáy không còn nữa, viên đá trong suốt trên đỉnh đài phun nước cũng đã ngừng phát sáng, tất cả đều trở về như lúc ban đầu, chỉ là giờ đây nơi này đã thiếu mất mười người hậu bối.

Một tiếng khóc tê tâm liệt phế, mang theo toàn bộ tuyệt vọng cùng thương tâm bỗng nhiên xé rách trời mà ra.

*

Người đi cuối cùng là Tình Băng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau mình, cô không khỏi giật mình quay đầu nhìn thử. Vừa nhìn rõ là người nào, cô liền không giấu được kinh ngạc, sửng sốt tột độ hô lên, “Thần Phong?! Tại sao anh lại vào đây?!”

Những người ở phía trước nghe được lập tức quay đầu nhìn. Âu Dương Bội vừa chạm phải ánh mắt anh, trái tim liền co thắt một trận, hốt hoảng hét lên, “Mau ra ngoài!!”

Thần Phong mím chặt môi, không nghe lời cô mà ngược lại, còn đi từng bước một về phía cô.

Âu Dương Bội cảm thấy bản thân sắp tức phát điên lên rồi. Cánh tay cô hơi run nhẹ, chỉ về phía cánh cổng còn đang nửa mở, nhưng còn chưa kịp nói gì thì từ phía bên kia, một người nữa lại đã tiến vào.

Phong Minh Nhật vốn còn đang như những người khác, sững sờ không thôi trước việc Thần Phong tự tiện xông qua cánh cổng để đi theo bọn họ, thì khi nhìn rõ người thứ hai bước vào, máu trong người anh tức khắc xông thẳng lên trên đỉnh đầu. Anh không kiềm được lửa giận, xông thẳng đến trước mặt cô quát, “Anh đã nói với em như thế nào?! Mau trở về!!”

Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi.

Cánh cổng sau lưng đã hoàn toàn đóng lại.

Phong Minh Nhật thấy đã không còn đường sửa đổi, lửa giận trong lòng càng thêm cao, hiếm khi giận dữ như vậy mắng cô, “Em tới đây để làm cái gì?! Chuyện này nguy hiểm thế nào em không biết sao?! Nếu em xảy ra mệnh hệ gì, cha mẹ em phải làm sao đây?!”

Trong không gian yên ắng, tiếng mắng của Phong Minh Nhật càng thêm rõ ràng và chói tai.

Thần Nhã Hân thật ra cũng không nghĩ được nhiều như vậy khi làm ra quyết định này. Chỉ là khi cô thấy Thần Phong xông vào cánh cổng, cô liền bất giác xông vào theo. Tuy rằng cô đã đoán được mọi người sẽ tức giận và trách mắng cô, nhưng cô lại không ngờ rằng người đầu tiên làm chuyện đó lại là Phong Minh Nhật, càng không ngờ được rằng anh sẽ hung dữ đến như vậy.

Thần Nhã Hân biết hành động của mình là xốc nổi, là không lý trí, là ngu ngốc, nhưng trực giác trong cô vẫn luôn quấy phá, khiến cho cô không thể khống chế được cơ thể mình mà theo bản năng đuổi theo sau bọn họ, cô phải biết làm thế nào đây? Huống chi, cô làm như vậy còn không phải là vì lo lắng cho mọi người, lo lắng cho anh sao? Vậy mà anh lại mắng cô đến như vậy, khiến cho Thần Nhã Hân chợt cảm thấy ủy khuất không thôi.

Hai mắt cô đỏ lên, cũng bất chấp hét lại, “Em cũng đâu phải là vì anh đâu, anh có tư cách gì mà mắng em!”

Đây là lần đầu tiên Thần Nhã Hân nổi giận lớn tiếng với anh, nhất thời khiến anh nghẹn họng sững sờ, không thể nói nên lời.

Những người khác vốn cũng tức giận với hành động của hai anh em Thần gia, nhưng khi thấy Thần Nhã Hân uất ức sắp khóc, bọn họ lại từ bỏ ý định lên tiếng. Dù sao lỡ cũng đã lỡ rồi, cánh cổng cũng đã đóng lại, bọn họ có nói thì cũng không giải quyết được gì.

Trong khi Thần Nhã Hân và Phong Minh Nhật cãi nhau, Thần Phong đã trầm mặc bước nhanh đến trước mặt Âu Dương Bội. Thấy cô tức đến phát khóc trừng mình, Thần Phong khẽ mím môi, hai nắm tay chợt siết lại. Anh nhìn cô, nghiêm túc giải thích.

“Anh biết hành động này của mình rất điên rồ, cũng rất nguy hiểm, nhưng anh không thể không đi được. Tiểu Bội, anh không phải là người có giác quan thứ sáu, cả đời này của anh chỉ mới có trực giác mãnh liệt được hai lần mà thôi. Lần đầu tiên, chính nó đã khiến anh vô cớ mà đến tòa nhà phía Tây của học viện, vì thế mới gặp được em, mới cứu được em, mới có thể thật sự có liên hệ với em. Mà lần thứ hai lại chính là lúc này đây, nó đang bảo anh phải đi cùng em, nhất định phải đi cùng em bằng mọi giá.”

Thần Phong nhẹ nắm lấy tay cô, ánh mắt chứa đầy chân thành, lưu luyến và mong chờ được cô tha thứ, “Anh không biết quyết định này của mình có sẽ khiến anh hối hận hay không, nhưng anh biết, nếu anh không đi theo em, anh nhất định sẽ hối hận. Tiểu Bội, em đừng giận anh, có được không?”

Nghe lời thổ lộ của anh, tâm Âu Dương Bội cứ nhói lên theo từng đợt. Mắt cô ngày càng đỏ, bàn tay cũng siết lấy ngón tay của anh. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tranh đấu trong lòng thật lâu sau mới quay sang nhìn Nguyệt Thống, cứng rắn hỏi, “Cậu có thể mở cánh cổng ra không?”

Nghe được lời này, trong mắt Thần Phong tràn đầy thất vọng cùng thương tâm, Thần Nhã Hân thì lo sợ nhìn qua Nguyệt Thống, trong khi những người còn lại thì mang theo hy vọng chờ anh trả lời.

Trước ánh mắt mang theo sắc thái khác nhau của mọi người, Nguyệt Thống khẽ lắc đầu, áy náy nói, “Xin lỗi cậu, tớ không thể. Bây giờ chúng ta đang ở trong đường hầm không gian, không thể mở cánh cổng ngay chỗ này.”

“Vậy đợi đến lúc đến thần giới——”

Âu Dương Bội còn chưa nói xong, Nguyệt Thống đã tiếp tục lắc đầu, “Tớ chỉ là Nguyệt nhi thần, không có đủ sức để mở đường hầm không gian; cánh cổng vừa nãy là do cha mẹ các cậu đã chuẩn bị từ trước, tở chỉ làm người kích hoạt mà thôi. Thứ cho tớ nói thật, tình hình lúc này ở thần giới có khả năng rất cao là đang bất lợi cho phe ta, Không thần…” Nguyệt Thống hơi khựng lại, nói sang ý khác, “Mở đường hầm không gian tốn rất nhiều thần lực, Thần Phong và Thần Nhã Hân lại chỉ là hai nhân loại, sợ là sẽ không có ai chịu mở đường hầm không gian chỉ vì hai người họ đâu.”

Thần Phong và Thần Nhã Hân nghe được lời này thì bất giác thở phào một hơi, mấy người khác lại không khỏi thất vọng. Thần Phong nhìn người con gái trước mặt mình, nở nụ cười nhẹ, “Xem ra số phận đã định là phải thế rồi.”

Âu Dương Bội nghe được, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa. Cô tức giận lại bất lực vung nắm đấm đánh lên ngực anh, khóc nấc lên, muốn phát tiết hết tất cả cảm xúc rối loạn trong lòng mình lúc này.

Tại sao lại như vậy chứ? Khi nghe anh nói những lời kia, cô đã phải quyết tâm đến mức nào mới đưa ra được quyết định như vậy; thế nhưng cuối cùng số phận lại đã an bài trước, kể từ khi anh bước vào cánh cổng, mọi chuyện đã không còn đường thay đổi nữa rồi.

Không thể thay đổi nữa rồi…

Thần Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, cứ thế để cho cô phát tiết lên người mình.

Nguyệt Thống nhìn tình hình như vậy, biết rõ trong thời gian ngắn cô sẽ không bình tĩnh lại được, bèn không để ý đến cô nữa, đi qua tìm Phong Minh Nhật.

Thế nhưng lúc này, tâm tình Phong Minh Nhật cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Chỉ cần nghĩ đến Thần Nhã Hân sẽ có khả năng xảy ra những chuyện gì khi đến thần giới, trái tim anh không hiểu sao lại co thắt từng đợt. Bàn tay của anh cũng không thể khống chế được mà run rẩy nhẹ. Cũng vì thế nên khi Nguyệt Thống tìm đến anh, phải gọi đến lần thứ hai Phong Minh Nhật mới hồi thần, thẫn thờ nhìn qua, “Sao cơ…?”

Nguyệt Thống thở dài, lặp lại lần nữa, “Phiền cậu điều khiển không khí, mang mọi người rời khỏi đây.”

Phong Minh Nhật khẽ chớp mắt, cố gắng lôi kéo thần trí của mình trở lại, có chút hoang mang hỏi lại, “Là sao cơ…?”

“Đường hầm không gian nối giữa nhân giới và thần giới rất dài, đi bằng tốc độ bình thường tốn quá nhiều thời gian, cách nhanh nhất chính là bay,” ngừng một chút, Nguyệt Thống lại nói, “Huống chi, hiện tại Bội Bội cũng không đi được.”

Phong Minh Nhật bất giác nhìn qua, quả nhiên thấy cô vẫn đang bấu víu lấy Thần Phong khóc đến mức giống như tuyệt vọng. Tâm tình anh đột nhiên lại trở nên nặng nề, anh thở dài một hơi, nâng tay lên khẽ phẩy.

Bên trong không gian vắng lặng tối tăm, một cơn gió lớn đột nhiên nổi lên, chậm rãi nâng cả mười người lên không trung, cách mặt đất tầm một gang tay thì dừng lại. Sau đó, không một tiếng động, cơn gió lớn lập tức mang mọi người bay vút về phía trước.

“Minh Nhật, hãy nhanh nhất có thể đi,” Nguyệt Thống lại nói.

Phong Minh Nhật gật đầu lần nữa. Tích tắc sau, tốc độ bay của mọi người liền tăng lên gấp bội.
Chương kế tiếp