Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 1
Mùa xuân hoa nở.

Năm nay mùa xuân đến thôn Hướng Dương sớm hơn trước kia một chút.

Sáng sớm, bên sân đập lúa lập tức truyền đến tiếng nô nức hết đợt này đến đợt khác. Hôm nay là ngày cày bừa vụ xuân đầu tiên, vừa sáng sớm mọi người đã vội vàng đến đó, kêu gọi khẩu hiệu bắt đầu một năm vất vả. Vào khoảng thời gian này mỗi năm, người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ tham gia náo nhiệt.

Mùa đông năm nay thật sự rất ẩm mốc, kêu gọi khẩu hiệu thế này đã tốt lắm rồi.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Ttrước cổng lớn của nhà họ Khương thôn Nam có một nhóc con gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nho nhỏ bé xíu, đầu lớn nhưng người nhỏ, dáng vẻ yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể bay lên. Mà lúc này, nhãi con gục đầ xuống, hai tay nhỏ chồng lên nhau, vô cùng nghiêm túc nhìn con kiến nhỉ trên mặt đất, trông có vẻ rất yên tĩnh.

Nhãi con này chính là Bé Đường Đường, cháu gái nhỏ của tam phòng nhà họ Khương.

Lúc này, Bé Đường Đường đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào còn tưởng chuyện rất lớn!

Là vấn đề làm sao để được ăn no.

Vậy có lớn không!

Rất lớn!

Theo lý thuyết, nhãi con nhỏ bé thế này cần gì lo nghĩ chuyện như vậy, đang độ tuổi ham chơi chuyên gây rắc rối mới đúng. Ai bào trong xương cốt của cô không phải là một nhãi con hàng thật giá thật chứ!

Đúng rồi, những chuyện như xuyên qua trọng sinh nhiều như đại quân châu chấu, cuối cùng Bé Đường Đường cũng xuyên qua.

Cuộc sống bắt đầu thay đổi kể từ ngày một thiếu nữ 18 tuổi thế kỉ 21 vừa tốt nghiệp cấp ba, đi du lịch thì bị ngã xuống núi. Sau khi tỉnh lại lần nữa, mùi máu tanh nồng đậm, tiếng gào tê tâm liệt phế của người phụ nữ truyền đến.

Bé Đường Đường không nhìn thấy gì cả, nhưng lại đủ để sợ đến mức hồn phi phách tán. Ngay lúc cô bị dọa ngốc, mông nhỏ bị ăn một cái tát.

Không nhịn được nữa, cô oa khóc một tiếng.

Tiếng khóc của trẻ con!

Từ đây, cô thiếu nữ Khương Tiểu Đường thời thượng sinh ra trong thời hiện đại lập tức biến thành nhãi con Bé Đường Đường ở nông thôn thập niên 70.

Lúc này Bé Đường Đường cảm thấy mình không thật sự chuyển kiếp. Nói đúng hơn, lúc đầu thai cô đã quên uống canh nàng Mạnh Bà. Mà Đường Đường khôn khéo không uống canh Mạnh Bà đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra khi mới một tuổi ba tháng, cô chính là cháu gái ngoại của ông trời rồi!

Bởi vì, nơi đầu thai lần này là một quyển sách cô đã từng đọc qua.

Đại nữ chủ • làm giàu • niên đại văn.

Nữ chủ Đường Diệu gả cho binh ca ca mình thích thời thiếu nữ, ngay lúc chồng dựng công lập nghiệp trong quân đội, nhân lúc thời đại này cải cách cửa cửa, cô ở nhà một mình làm giàu. Văn biết đọc sách, võ có thể đánh hổ, một đường như tia chớp đùng đùng phấn đấu thành đại phú hào kín đáo, là người thắng cuộc trong câu chuyện xưa!

Còn cô chính là cô con gái nhỏ còn chưa được sinh ra, điều nuối tiếc duy nhất của nữa chủ trong sách.

Bé Đường Đường nghĩ, đây là ông trời muốn bù đắp điều tiếc nuối cho con gái mình!

Cho nên, cô cháu gái ngoại như cô sau này cũng có thể không cần lo nghĩ rồi!

Phải biết rằng, nhà bọn cô trong kinh thành cũng có vài căn tứ hợp viện; phải biết rằng, đại lâu thương nghiệp quốc mậu nhất phẩm là sản nghiệp của nhà cô; phải biết rằng, công cụ thay cho việc đi bộ của nhà cô cũng là máy bay tư nhân đấy; phải biết rằng …

“Bé Đường Đường, có muốn đi hái rau dại không?” Giọng nói thanh thúy của trẻ con vang lên.

Bé Đường Đường lập tức nhấc tay: “Muốn!”

Những “Phải biết rằng” kia để sau nói tiếp vậy!

Cô lộc cộc chạy vào trong viện lấy một cái rổ nhỏ.

“Chạy chậm thôi, khéo ngã đấy.” Cô gái nhỏ quan tâm nhắc nhở.

Cô bé là chị họ Tiểu Ngư, con nhà bác cả của Bé Đường Đường, lớn hơn Bé Đường Đường ba tuổi tuổi. Năm nay Tiểu Ngư 6 tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện. Cô bé nắm chặt tay em họ của mình, hai người tay trong tay đi ra ngoài.

Tiểu Ngư: “Hôm nay chúng ta đến chỗ Dương Lâm hái rau dại được không?”

Tuy là chị, nhưng Tiểu Ngư vẫn nhỏ giọng hỏi ý kiến em gái.

Bé Đường Đường quyết đoán lắc đầu, nón nớt mở miệng: “Không đến Dương Lâm đâu, chỗ đó nhiều người lắm lắm, chúng ta chỉ có thể hái được ít ít thôi. Chúng ta đi Tây Sơn đi?”

Đây là vấn đề no bụng cô đã suy nghĩ thật lâu— chỗ hái rau dại!

Tiểu Ngư do dự một lát liền gật đầu đồng ý với ý kiến của em họ: “Được, đi Tây Sơn.”

Không thể không nói ý kiến này vô cùng sáng suốt, Tây Sơn không có mấy người, Tiểu Ngư vui vẻ: “Bé Đường Đường ơi, chúng ta tới đúng chỗ rồi này!”

Bé Đường Đường hơi đắc ý nhếch môi nhỏ, má lúm đồng tiền bên má lập tức như ẩn như hiện. Hai chị em họ vươn tay mấy cái, ai đi đường nấy bắt đầu ngày làm việc hôm nay.

Tuyệt thật đấy! Đào rau dại! Ăn cơm no!

Hôm nay hai chị em chọn được vị trí không tồi, rổ nhỏ của mỗi người rất nhanh đã đầy ắp rau dại. Tiểu Ngư đào đồ ăn cách đó một đoạn vẫn không yên tâm, quay đầu lại nhìn về phía em họ. Cô bé nhỏ gầy gò ngồi xổm xuống, đầu lớn nhưng người nhỏ, dẩu mông nhỏ đào đồ ăn, vì còn bé nên không có bao sức, bụp một tiếng, ngã đau hết mà mông.

Tiểu Ngư hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến nâng người em gái lên: “Bé Đường Đường có sao không?”

Con nít nông thôn làm gì có chuyện không bị vấp ngã lộn nhào chứ, hơn nữa đống đồ này còn liên quan đến cơm tối hôm nay nữa.

Cô ngẩng đầu, lập tức lắc đầu: “Không sao đâu ạ!” Vỗ vỗ mông tiếp tục, Tiểu Ngư nghĩ ngợi một lát, đổ hết rau dại của mình trút xuống sọt rau của Bé Đường Đường.

Bé Đường Đường: “!!!”

Cô vội vã mở miệng: “Không cần đâu, em có thể tự hái mà…”

“Em ngoan nào! Hái cho em trước đã, lát nữa hái chị sau. Làm vậy sẽ nhanh hơn một chút.”

Bé Đường Đường không lay chuyển được chị, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tay nhỏ lại không hề nhàn rỗi, người khác chăm sóc cô, vậy cô cũng không thể lười biếng được!

Đào rồi lại đào, Bé Đường Đường nhìn thấy cách đó không xa hình như có màu gì đó dưới gốc cây, cô sửng sốt kêu một tiếng “chị”, sau đó nhanh chóng chạy qua. Bé Đường Đường thật cẩn thận bới những lá cây che nó ra, liền thấy mấy quả dâu tây nhỏ được che giấu dưới tán lá.

Lúc này Tiểu Ngư cũng chạy tới, hai chị em nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu ra.

Tuy thứ này thoạt nhìn không quen mắt cho lắm, nhưng hai cô bé không chần chừ gì hết, đồ trong rừng mà không lấy, đợi đến lúc đó sẽ rơi vào trong miệng người khác mất. Hai cô nhanh chóng đưa tay lấy hết tất cả dâu tay vào trong người, đừng thấy người bé bé con con, lúc này động tác của hai người thật sự vô cùng nhanh nhẹn!

Chỉ một cây nhỏ mà tổng cộng có mười mấy quả luôn đấy.

Chị 6 quả, em 6 quả.

Lúc này thấy còn thừa ra một quả, Bé Đường Đường nuốt nước miếng, ngẩng đầu hỏi: “Chị, chúng ta mỗi người ăn một miếng, được không?”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Chị không thích, em ăn đi!” Nói thế nhưng hai mắt lại dính chặt trên dây tây, một khắc cũng không rời.

Bé Đường Đường lại nuốt nước miếng lần nữa, nhẹ nhàng cắn một miếng, hơi híp mắt, hưởng thụ vị chua chua ngọt ngọt của quả dâu.

Ôi ôi, chính là hương vị này! Quả dâu tây!

Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt thỏa mãn của em gái, hâm mộ đến mức chảy nước miếng. Nhưng cô bé là chị, nên nhường em gái…

“Ưm.”

Bé Đường Đường nhân lúc cô bé không đề phòng, nhét hết nửa quả còn lại vào trong miệng Tiểu Ngư, nở nụ cười ngọt ngào.

“Cùng ăn nhé!”

“Ừm ừm!”

Nhà họ Khương tổng cộng có bốn phòng, ngoài Khương lão tứ còn chưa kết hôn ra thì chỉ có Tiểu Ngư và Bé Đường Đường là bé gái. Tuy chủ là chị em họ nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt! Đã mất công hôm nay tới đây, chờ đến lúc gần trưa, giỏ nhỏ của hai nhóc đã đầy ắp. Hai người giấy dâu tây xuống phía dưới, tim đập bùm bùm bùm.

Trên đường trở về, hai người nhìn thấy cô gái nhỏ đào rau dại ở Dương Lâm, hai bên đều đưa mắt nhìn sọt nhỏ của đối phương. Hôm nay rừng cây Dương rất nhiều người, mọi người chỉ thu hoạch được một ít, trong sọt chỉ có một lớp rất mỏng.

Hai cô bé vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui rạo rực, thắng tuyệt đối!

Tiểu Ngư là một người chị tốt, cô bé dẫn Bé Đường Đường về nhà an toàn mới xoay người về nhà mình cách đó mười mấy mét. Bé Đường Đường cũng không vào nhà ngay, sau khi thấy chị họ cầm rổ nhỏ vào đại phòng. Lúc này khói bếp đã thổi, Bé Đường Đường vừa vào cửa đã kêu: “Anh trai!”

Có một cậu bé rất nhỏ gầy, tuổi không lớn đang đứng trên ghế đẩu thổi cơm.

Đây là anh trai ruột của Bé Đường Đường, lớn hơn cô 2 tuổi, Tiểu Lang năm nay 5 tuổi.

“Hôm nay em hái được rất nhiều rau dại đó.” Bé Đường Đường cầu khen ngợi.

Có lẽ vì liên quan đến chuyện thai xuyên, tuy cô có một ít ký ức, nhưng Bé Đường Đường vẫn chịu sự ảnh hưởng rất lớn bản năng của cơ thể này, tính trẻ con vẫn chiếm phần lớn.

“Bé Đường Đường ngoan nhất! Đợi lát nữa sẽ bới nhiều cơm cho em.”

Bé Đường Đường lại nhấp môi, nở nụ cười vui vẻ lộ ra má lúm đồng, cô rất ngoan đấy.

Cô lấy một quả dây tây đỏ nho nhỏ ra, chọc mông anh trai: “Anh quay lại đây đi, em có chuyện muốn nói.”

Tiểu Lang quay đầu lại, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Dâu tây!”

Bé Đường Đường ngoắc ngoắc ngón tay, anh trai Tiểu Lang không nghe theo sự khống chế cúi đầu, quả đây tây nho nhỏ lập tức chui vào miệng cậu bé. Bây giờ không phải mùa dâu tây nên vẫn hơi chua, nhưng đối với bọn họ mà nói đây chính là thứ vô cùng xa xỉ.

Tiểu Lang nhai mãi trong miệng không nỡ nuốt xuống, cũng không nỡ nhổ ra, có chút ảo não: “Sao anh có thể tham ăn như vậy chứ!”

Bé Đường Đường nhẹ nhàng sụt sịt: “Cho anh trai ăn đấy!”

Dâu tây ngon đến đây cuối cùng cũng xuống bụng.

Tuy chỉ có hai anh em bọn cô, Tiểu Lang vẫn hạ giọng, the thé hỏi: “Em lấy ở đây ra đấy!” Sợ bị người ta nghe thấy.

“Lúc em và chị họ hái rau thấy đấy, bọn em hái hết, chia một người một nửa!” Bé Đường Đường vỗ vỗ ngực, đắc ý dào dạt.

Tiểu Lang vươn ngón cái lên, khen thưởng: “Các em giỏi thật!”

Bé Đường Đường được khen thì đỏ bừng mặt, khuôn mặt nhỏ bé không ngăn được nở nụ cười.

Tiểu Lang lại ra vẻ như người lớn, nói: “Nếu em đã biểu hiện tốt như vậy, đêm nay chúng ta sẽ ăn canh cá!”

Bé Đường Đường đưa tầm mắt nhìn theo Tiểu Lang, lúc này thấy trong bồn có hai con cá lớn bằng tay em bé, đang hấp hối giãy giụa!

Hôm nay, anh trai Tiểu Lang cũng có thu hoạch đấy!

Bé Đường Đường vỗ tay: “Được mùa!”

Cô cũng không làm phiền anh mình nữa, vui vẻ nói: “Em đi xem mẹ đã.”

Sau khi nhìn con cá nhỏ một chút, lúc này mới thỏa mãn đi vào trong buồng.

Dù đã trưa nhưng trong phòng vẫn hơi u ám, không hề có chút ánh nắng sáng sủa. Bé Đường Đường dẫm lên hai cái ghế mới, hì hục không phát ra tiếng leo trên trên sạp giường. Sáng hôm nay đã lao động hao hết sức lực, cô thở hổn hển ngồi trên giường, lúc này chẳng còn chút sức.

Dù vậy, cô vẫn xê vào bên trong, chống cằm nhìn về phía đầu giường.

Trên giường có một người phụ nữ đang nằm, chỉ lặng yên không nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp giống như đang ngủ say.

Đây là mẹ của cô, là con gái của Thượng đến, bà đã hôn mê ba năm.

“Mẹ, hôm nay chúng ta được mùa lắm! Có dâu tây, có rau dại còn có cá nữa. Mẹ này, tối nay chúng ta sẽ ăn canh cá đấy!”
Chương kế tiếp