Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 29
Có đôi khi có một số việc cũng chỉ là chấp niệm.

Như việc không mang theo cá hay cứu người, chẳng qua chỉ có thế.

Nhưng đây là những chuyện rất đúng đắn.

Vợ chồng Khương Thành và Đường Diệu mua xong đồ lập tức trở về, lúc này xe lừa đi nhanh hơn rất nhiều. Thật ra chẳng còn cách nào khác, nếu bọn cô trực tiếp đến đại đội năm có lẽ cũng chỉ muộn một lúc, chẳng qua bây giờ còn phải vòng lại đại đội ba lấy cá một chuyến nữa, trì hoãn nữa thì không hay chút nào.

“Đúng rồi, Táo Hoa đã sinh chưa anh?” Đường Diệu đột nhiên hỏi.

Táo Hoa là vợ của em họ Khương Thành. Năm ấy Đường Diệu hôn mê, cô ta mới vào cửa được nửa năm nên chưa có động tĩnh gì.

Khương Thành: “Hai người đó ly hôn rồi.”

Đường Diệu: “!!!”

“Vương Táo Hoa thông đồng với một tên thanh niên trí thức, lúc hai người đó bò ra khỏi đống cỏ khô bị người ta nhìn thấy, em họ lập tức ly hôn với cô ta.” Khương Thành cười lạnh: “Hiện tại cô ta lại tái hôn với tên thanh niên trí thức kia; em họ cũng kết hôn rồi, cậu ấy cưới thanh niên trí thức khác, cô ấy là nhóm thanh niên trí thức cuối cùng của thôn Hướng Dương, đầu năm ngoái được phân tới đại đội năm.

Ngày đầu tiên làm việc bị rắn dọa cho nhảy thót lên người em họ, lúc ấy ôm chặt cứng, cuối cùng hai đứa ở bên nhau. Chắc bây giờ cũng mang thai được năm sáu tháng rồi đấy.”

Đường Diệu: “…”

“Anh chỉ mới gặp cô ấy hai lần nên không rõ lắm; còn Khương Lâm qua đó rất nhiều lần, chú ấy nói cũng được.”

Đường Diệu cảm khái: “Không ngờ lại thay đổi lớn đến thế.”

Cô nghiêng đầu nói: “Nếu có thêm con gà thì tốt rồi, mang thai năm sáu tháng, chắc em ấy đang muốn ăn canh gà…”

“Mẹ ơi!” Bé Đường Đường duỗi ngón tay nhỏ ra, đầu ngón tay của cô bé mang theo chút phấn, nhuyễn manh nói: “Đó có phải con gà không ạ?”

Đường Diệu đưa mắt nhìn qua, lúc này trừng thật lớn: “Trời đất ạ!”

Có phải kia là con gà rừng không?

Con gà rừng kia không biết chạy từ đâu ra, trên cánh mang theo vết thương đang cuống cuồng chạy trốn. Khương Thành vội dừng xe lừa chạy qua, anh dùng sức bổ nhào chộp một cái, con gà kia không qua khỏi bị bắt lại.

Khương Thành xách gà đi về phía này, nói: “Anh thấy có lẽ nó chạy ra từ cái bẫy nào đó đấy, tự dưng đi tìm chết.”

Đúng là vừa thoát khỏi ổ sói lại vào hang hổ.

Đường Diệu cong khóe miệng, nói: “Thêm này nữa là thành bốn loại, tốt quá rồi!”

Bốn con cá, một con gà, một bao tôm bóc vỏ và một túi đường. Dù nhìn thế nào cũng tương đối nhiều rồi.

Khương Thành đánh xe lừa vào trong thôn, có người kinh ngạc hỏi: “Sao cậu không ở nhà cậu chơi thêm một lát.”

Khương Thành: “Tôi sốt ruột về nhà lấy đồ, lát nữa về rồi nói tiếp nha.”

Người ta không rõ mô tê, Khương Thành cũng không muốn giải thích nhiều vào lúc này. Anh rảo bước nhanh hơn, lúc đến nhà họ Khương thì đã nhìn thấy ống khói nhà người ta đã bốc lên mù mịt. Khương Thành cảm thán: “Anh đánh xe nhanh thế rồi mà vẫn không kịp.”

Xe lừa đi vào trong viện, Khương Thành kêu: “Cậu mợ, cháu và Đường Diệu tới thăm mọi người này.”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhà họ Chương lập tức chạy ra. Chương Hà Diệp thấy Đường Diệu liền run rẩy giơ tay lên: “Tốt tốt tốt, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi!”

Bà Chương cũng đỏ mắt kéo Đường Diệu một hai đi vào trong phòng, chẳng qua rất nhanh lại nghĩ tới trên xe ngựa còn có hai bé con, bà ấy vội chạy tới: “Tiểu Lang còn nhớ bà không? Bà là bà nội của các cháu này. Bé Đường Đường chắc chắn không biết bà rồi.”

Tiểu Lang: “…”

Không nhớ gì hết trơn!

Dù thế, hai bé con vẫn ngoan ngoãn chào hỏi người lớn: “Chào ông chào bà ạ.”

Chương Hà Diệp: “Chao ôi, tốt lắm tốt lắm.”

Một nhà bốn người bước vào phòng dưới sự quấn quít của mọi người, Đường Diệu: “Sau khi cháu tỉnh lại vẫn chưa tới thăm mọi người, là cháu không tốt ạ.”

Bà Chương vội nói: “Cháu nói gì thế hả, coi cậu mợ là người ngoài đúng không? Mợ và cậu đều biết bọn cháu khó khăn mà, người một nhà đừng nói mấy câu như thế.”

Bà ấy đưa tay lau nước mắt, khẽ nói: “Mấy đứa đợi chút nhé.”

Đường Diệu vội giữ chặt bà Chương lại: “Mợ, cháu có mang theo chút đồ tới.”

Cô lần lượt lấy mấy thứ mình mang tới ra: “Mấy hôm trời mưa, bọn cháu bắt được chút cá và tôm, tôm bắt được trước nên chỉ có thể bóc vỏ, mà làm thế sẽ tiện hơn nhiều. Còn có…”

Bà Chương tức thì vỗ lưng cô: “Con bé ngốc nghếch này, cháu đưa nhiều đồ đến đây thế làm gì? Nhà cháu có điều kiện lắm hả, ngớ ngẩn đúng không? Sao lại không hiểu chuyện thế chứ, có thứ gì cũng phải để lại cho con cái bồi bổ, thời gian trước chúng nó phải chịu khổ rồi.”

Đường Diệu nghe thế liền nở nụ cười nhẹ, nói: “Nếu cháu tỉnh thì nên đến thăm mọi người, đây là chuyện nên làm mà.”

Bà Chương nói qua nói lại với Đường Diệu một lúc, thấy Chương Hà Diệp lên tiếng cuối cùng cũng nhận mấy thứ cô đưa tới, lúc này dặn dò con dâu cả: “Thanh Thảo, con đi làm cá đi, nhân tiện xào nấu thêm mấy món nữa.”

Thanh Thảo dạ một tiếng, nở nụ cười đi ra ngoài.

Ngần ấy năm, trong nhà luôn trợ cấp cho Khương lão tam, cũng không phải cô ấy không hề oán trách, dù sao thời buổi này có ai khấm khá hơn ai đâu. Thứ nhất đồ trong nhà vốn dĩ đều thuộc sự quản lí của hai cụ, bọn họ không có quyền chất vấn; thứ hai nhà bọn họ cũng chỉ dệt hoa trên gấm, còn nhà Khương lão tam lại là ơn cứu mạng, vậy nên cô ấy cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì.

Bây giờ người đã tỉnh lại, cuối cùng cũng tốt hơn rồi!

Bà Chương lại nói: “Chắc cháu chưa thấy con bé, đây là em dâu thứ hai của cháu, cứ gọi con bé là Tiểu Thu.”

Cô ngẩng đầu, lúc này nhìn thấy một người phụ nữ đang ưỡn bụng to đứng trong phòng, tóc cô ấy vừa ngắn vừa rối, chẳng khác gì chó gặm. Ngũ quan thanh tú, trông dáng vẻ không khó ở chung: “Em mang thai mấy tháng rồi?”

Tiểu thu nở nụ cười, nói: “Hơn năm tháng một chút ạ, em cũng không biết lúc nào mới sinh được, mang thai vất vả thật đấy.”

Ánh mắt của cô ấy đột nhiên dừng trên người con gà, nuốt nước miếng ực một cái, cố gắng khống chế tầm mắt mình nhìn về phía này.

Chẳng qua vừa quay đi, không cẩn thận lại dừng trên bao tôm, cuối cùng không dám nhìn nữa.

Đường Diệu: “…” Cô em dâu này cũng thú vị phết đấy!

Lúc này bà Chương đã cầm bốn chén sữa mạch nha đi vào, cũng may cô ấy có thể giữ được người: “Nào, mỗi đứa một chén.”

Đường Diệu thật sự không cần: “Mợ, cháu không uống đâu.”

“Gì mà không uống chứ, cơ thể cháu vừa mới khỏe lại, uống chén sữa mạch nha thì làm sao nào? Làm thế bai bé con và A Thành nào dám uống hả? Nhìn con bé kia, mắt to tròn thật đấy, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân. Bé Đường Đường vẫn chưa được tới nhà ông bà đâu nhỉ! Bé Đường Đường con bé này, mợ qua nhà cháu xem nó hai lần, thế mà lần nào cũng đúng dịp nó ngáy, nửa mê nửa tỉnh đáng yêu chết người.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ, cúi đầu nhìn sữa mạch nha, Đường Diệu nói: “Uống đi con.”

Bé Đường Đường ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói, mềm mại nói: “Cháu cảm ơn ạ.”

Ngay sau đó nhấp miệng uống từng ngụm nhỏ, mỗi sáng lúc mẹ pha sữa mạch nha chỉ bỏ một muỗng, còn chén này bỏ hẳn hai muỗng, chẳng qua đổ rất nhiều nước, Bé Đường Đường uống xong liền cảm thấy bụng nhỏ phình như quả bóng.

Ấy mà, sữa mạch nha thật sự uống rất ngon! Uống bao nhiêu cũng không đủ!

Lúc uống sữa cô bé cũng ngẩng đầu nhìn anh trai, hai anh em ăn ý nhìn nhau cười.

Bà Chương thấy thế: “Ngoan thật đấy!”

Lúc cả nhà Đường Diệu tới đây đã hơi muộn nên trong nhà đã nấu cơm trong, chẳng qua lúc này vẫn hầm thêm một nồi cá, rán mọt quả trứng gà nữa. Nếu thời gian thư thả hơn, chắc chắn bà Chương sẽ thịt gà, bây giờ đã giữa trưa, không thể chậm giờ ăn cơm được. Thôi để sau cũng được.

Trái lại, bà lấy ra một cục thịt khô xào rau, có thể nói đây là bữa cơm cực kỳ phong phú. Nhà anh họ Khương Thành có ba đứa con, tuy mấy đứa trẻ không quen nhau lắm, nhưng lúc ăn cơm đã nhanh chóng thành lập tình hữu nghị trên bàn mỹ thực. Cuối cùng cả nhà đều chén một bữa ngon lành!

Ăn xong cơm trưa một lúc, Khương Thành và Đường Diệu mở lời muốn về nhà, không phải không muốn ngồi thêm lúc nữa, chẳng qua bọn anh muốn thừa dịp hừng đông đi bắt ít cá bên sông. Không chỉ bán được tiền mà còn có thể làm món chính.

Thế là tốt nhất!

Cùng vì lí do này nên Chương Hà Diệp không cản hai người, ngược lại còn nháy mắt với bà Chương, bà ấy lập tức bỏ nửa bình sữa mạch nha còn lại vào trong túi của Đường Diệu, cuối cùng móc ra hai đồng bảo đây là chút quà gặp mặt hai đứa nhỏ.

Vào những năm này, đây quả là món quà cực kỳ lớn!

Đường Diệu nói mình không nhận gì cả đâu, cuối cùng ba chân bốn cẳng “Chạy trốn”.

Bà Chương đứng đằng sau sốt ruột đến dậm chân.

Đường Diệu nhìn mợ mình như vậy, cô không nhịn được bật cười.

Bé Đường Đường chợt cất giọng non nớt: “Lúc đi vệ sinh bà nội cứ lén nhét tiền vào người con, con không lấy, chạy đi luôn.”

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bông hoa nhỏ màu xanh trên đầu đón gió bay phấp phới, vừa ngọt ngào mềm mại lại mang theo chút đáng yêu.

Đường Diệu: “Bé Đường Đường nhà chúng ta hiểu chuyện thật đấy.”

Bé Đường Đường lập tức cong miệng, má lúm đồng tiền nhỏ lại bắt đầu như ẩn như hiện. Đường Diệu yêu chết vẻ này của con gái, ôm bé con lên trên đùi, xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé kia. Động tác này của cô làm Bé Đường Đường bật cười ha ha ha thét chói tai.

Tiểu Lang đương nhiên phải lập tức giải cứu em gái: “Mẹ không được bắt nạt Bé Đường Đường đâu.”

Ba mẹ con trêu chọc nhau cười ầm một trận.

Khương Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, mi mắt Đường Diệu cong cong, trắng nõn mềm mại như cô gái mười bảy mười tám mới lớn.

Đường Diệu xinh đẹp này là vợ anh đấy! Nghĩ vậy, Khương Thành lập cảm thấy cả người mình vô cùng thỏa mãn.

Đại đội năm và đại đội ba cách nhau không gần lắm, nhưng bọn anh có xe lừa nên tiện hơn rất nhiều. Xe lừa vừa tiến vào trong đội, mấy người đang câu cá đằng xa nhìn thấy bọn anh đã kêu lên: “Khương lão tam, cậu về rồi đó hở, trong nhà có khách tới kìa.”

Khương Thành hơi khó hiểu: “Khách hả? Ai thế nhỉ?”

“Có ô tô đấy!” Người nọ vô cùng hưng phấn kêu lên, nếu không phải bây giờ sông đang nhiều cá, anh ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Khương Thành càng khó hiểu hơn, nói: “Để tôi về xem sao.”

Anh vội vội vàng vàng đánh xe lừa về nhà, từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục. Đây là xe của nhà có đứa trẻ bị bắt lúc nãy. Xung quanh người lớn trẻ nhỏ đến hóng chuyện, nhưng không có ai dám dựa gần.

Xe lừa dừng lại, lão Hoa xoay người vẫy tay: “Anh!” Sau đó quay đầu nói với người trên xe: “Anh ấy về rồi đấy.”

Người trên lập tức bước xuống, đi đầu là người phụ nữ bị mất con hôm nay, nom có vẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lục và quần đen, vẻ xinh đẹp mang theo chút hiên ngang.

Trên người cô ấy còn ôm một cậu bé, bé con ỉu xìu dựa vào bả vai mẹ, dẩu mông nhỏ về phía Khương Thành.

“Sao mấy người lại tới đây?”

“Xin chào đồng chí, tôi họ Nhạc, hôm nay hai người đã cứu con trai tôi đấy, lúc ấy quá sốt ruột nên tôi vẫn chưa tự mình cảm tạ hai người.

Báy giờ nghe nói vợ chồng anh chị ở đây nên tôi tới cảm ơn một chuyến.” Cô ấy nhìn về phía Đường Diệu phía sau Khương Thành, nở nụ cười: “Chào đồng chí, nghe nói hôm nay chính chị tự tay bắt người phụ nữ ác độc kia không buông tay, ấy thế nên bà ta không tránh thoát được. Thật sự vô cùng cảm ơn chị.”

Đường Diệu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, sảng khoái nói: “Chúng ta đều đã làm mẹ, nhìn thấy chuyện không ổn đương nhiên tôi sẽ không mặc kệ.”

Cô ngước mắt nhìn ánh mặt trời nắng rát, nói: “Vào nhà ngồi đã nhé?”

Nhạc đồng chí ôm con trai đi vào nhà Đường Diệu, tài xế và vị phó đội trưởng kia cũng đi theo cô ấy, trong tay đều cầm rất nhiều đồ. Vừa vào đến sân, bọn họ chỉ cần quét mắt một cái đã biết gia đình này chắc chắn rất nghèo.

Quả nhiên, càng vào sâu càng cảm nhận được sự khốn khổ rõ ràng hơn hơn. Gần như nơi nào cũng lộ vẻ rách nát.

“Ngài ngồi xuống chút nhé, tôi đi nấu chút nước.” Đường Diệu đang định rảo bước liền nghe thấy Nhạc đồng chí nói: “Không cần đâu, chị không cần vội đâu, thật ra chúng tôi còn phải lên đường nữa. Nói ra cũng xấu hổ, theo lý thuyết, nếu chị đã cứu Tiểu Tinh Tinh nhà chúng tôi, đương nhiên nhà tôi cũng nên báo đáp vợ chồng nhiều hơn, phải thường xuyên lui tới mới phải. Chẳng qua chuyến đi này không được thuận lợi lắm, trì hoãn đã lâu, bây giờ con trai lại suýt nữa bị bắt đi, tôi thật sự không biết nên giải thích với ba thằng bé thế nào. Chúng tôi không định ở bên này lâu, bây giờ cũng phải đi rồi. Đây là chút tâm ý nho nhỏ của tôi, mong chị nhận cho.”

Cô ấy đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh một cái, bọn họ lập tức cầm theo đồ đạc đặt trên giường. Đường Diệu và Khương Thành hìn nhau, Đường Diệu lập tức nói: “Cô không cần khách sáo vậy đâu, nếu là người khác cũng sẽ cứu…”

“Nếu là người khác, có phát hiện hay không là một chuyện, mà có quản không lại là chuyện khác” Cô ấy nắm lấy tay Đường Diệu, nói: “Chị à, chị cứ nhận đi! Tôi biết nhà bọn tôi thiếu nhân tình của hai người, chút đồ này thật sự không là gì cả! Để sau này sắp xếp xong chuyện bên kia sẽ đến tìm chị sau. Ân tình của vợ chồng chị, tôi chắc chắn nhớ trong lòng.”

Đường Diệu: “Nhưng mà…”

Cô hơi do dự, cảm thấy mình không nên nhận. Dù sao cứu đứa trẻ không phải vì muốn nhận chút đồ này; nhưng trong lòng cũng hiểu trong tình huống này mình nhận cũng là chuyện bình thường.

“Tôi biết chị là người hiền lành, đừng do dự nữa! Những thứ này để cho con đi!”

Cô ấy cúi đầu nhìn hai an hem tò mò nhìn mình phía đằng kia, trong mắt anh trai hiện vẻ cảnh giác, còn cô em gái lại ngập tràn hiếu kỳ, trên đầu có một đóa hoa màu xanh đay lay động, trông vô cùng đáng yêu.

Cô ấy ngồi xổm xuống, cười nói: “Các cháu tên là gì? Mấy tuổi rồi?”

Có lẽ cô ấy không hay cười, lúc cười lên lộ vẻ đạm nhiên, cũng không khiến người ta cảm thấy quá thân thiết.

Con nít đều rất nhạy cảm, Tiểu Lang hơi lo lắng nắm lấy tay Bé Đường Đường, nói: “Cháu năm tuổi, còn em gái ba tuổi.”

“Lớn vậy rồi hả.” có lẽ cũng vì trẻ con ở nông thôn không đủ dinh dưỡng, hai bé con trông có vẻ nhỏ hơn tuổi thật không ít, Nhạc đồng chí vỗ mông nhỏ của con trai, nói: “Quay lại chào anh trai và chị gái nhỏ nào, đây là con trai dì, Tiểu Tinh Tinh, năm nay vừa tròn hai tuổi.”

Tiểu Tinh Tinh không chịu quay đầu lại, lặng lẽ ghé vào bả vai mẹ mình, tay nhỏ nắm thật chặt cổ áo người phụ nữ.

Bé Đường Đường nghiêng đầu suy nghĩ một lát, trong giọng mềm mại lộ vẻ chắc chắn: “Tiểu Tinh Tinh bị mẹ mìn dọa sợ rồi.”

Nhạc đồng chí thật sự không ngờ cô bé sẽ nói vậy, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy dì phải thương em ấy thật nhiều, thương nhiều hơn nhiều hơn nữa thì em ấy sẽ không sợ.” Bé Đường Đường ngẩng mặt, nghiêm túc nói: “Trẻ con có mẹ thì sẽ không sợ nữa.”

Nhạc đồng chí cũng không nhịn được nở nụ cười, lúc này nhu hòa hơn vừa nãy rất nhiều: “Cháu hiểu chuyện thật đấy.”

Bé Đường Đường ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Bởi vì cháu là đứa trẻ thông minh nhất!”

Nhạc đồng chí duỗi tay sờ đầu cô bé, cười: “Ừ, trông cháu rất thông minh.”

Bé Đường Đường lải nhải không ngừng: “Anh trai cháu cũng thông minh.”

“Đúng vậy, anh trai cháu cũng thông minh.” Nhạc đồng chí nhìn hai bé con: “Hai đứa trẻ nhà anh chị đều rất hiểu chuyện.”

“Là cha bọn trẻ dạy tốt.” Đường Diệu dịu dàng cười, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn người đàn ông của mình.

Nhạc đồng chí nhìn vợ chồng tuy khốn khó nhưng vô cùng ân ái, trong bắt chợt hiện lên vài phần hâm mộ, chẳng qua cảm xúc chỉ chợt lóe thôi, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

Khương Thành: “Mọi người ngồi chút đi, tôi đi nấu nước…”

Phụ nữ đang nói chuyện với nhau, anh cũng không tiện chen miệng vào.

“Thật sự không cần đâu, chúng tôi phải đi ngay.” Nhạc đồng chí thật sự không định ở lâu: “Một lần nữa, cảm ơn hai anh chị.”

Cô ấy ôm con trai đi ra ngoài, cả nhà Khương Thành cũng đi ra tiễn. Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường đều đi theo đến cùng, Nhạc đồng chí ôm con trai, Tiểu Tinh Tinh mềm như bông nằm oặt trên đầu vai cô ấy, Bé Đường Đường nâng khuôn mặt nhỏ nhìn cậu bé, ánh mắt đen nhánh ở cậu nhóc dừng lại trên mặt cô nhóc một chút, nhanh chóng quay sang một bên, tiếp tục súc vào trong hõm vai mẹ.

Bé Đường Đường vẫy tay nhỏ: “Tạm biệt dì, hẹn gặp lại Tiểu Tinh Tinh.”

Thấy em gái lễ phép như vậy, tất nhiên Tiểu Lang cũng vẫy tay chào hỏi bọn họ.

Nhạc đồng chí quay đầu lại: “Tạm biệt!”

Cô ấy nhanh chóng ôm con lên xe, vị phó đội trưởng kia lập tức chào tạm biệt Khương Thành: “Anh không cần tiễn nữa đâu, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.”

Khương Thành cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vậy ngài đi thong thả nhé, bên này toàn đường núi nên không dễ đi, chú ý an toàn đấy.”

Xe rất nhanh đã bon bon ra ngoài, mọi người đang vây xem lập tức tiến lên: “Khương lão tam, người lúc này đến đây có chuyện gì thế?”

Trong thôn bọn họ đã lâu không có xe tới, chiếc xe duy nhất cũng là máy kéo thôi.

Khương Thành cười giải thích với các hương thân: “Hôm nay vào trấn bọn tôi nhìn thấy mẹ mìn bắt trẻ con nên ra tay giúp đỡ, đứa bé kia là con của bọn họ, bấy giờ tới đây nói cảm ơn thôi.”

Nghe thế, mọi người lập tức kinh ngạc ồ lên.

Mẹ mìn!

Là mẹ mìn đáng chết ngàn đao đó hả!

“Vậy mẹ mìn kia đâu rồi? Bị xử lý thế nào? Cậu mau nói rõ ra coi.” Mọi người không ngừng mở miệng.

Khương Thành có chút khó xử, nói: “Mọi người xem, nhà tôi còn có khách, ngày mai làm việc rồi nói tiếp nhé?”

Anh chỉ về phía lão Hoa: “Với lại hôm nay đi vội nên không biết kết cục ra sao, phải hỏi anh bạn lão Hoa của tôi mới biết vị kia là ai.”

Anh vừa nói thế, mọi người lập tức hiểu rõ. Chẳng qua ai cũng tò mò đến mức hận không thể theo vào phòng nghe cho tỉ mỉ! Thật ra cũng có chút tâm tư, họ muốn vào xem kia đống đồ kia có những gì, dù sao nhà kia có tiền thế cơ mà! Cái hộp lớn thế kia, tất nhiên bên trong đựng được rất nhiều đồ.

Lúc này Khương Thành không cho bọn họ cơ hội, chỉ nói: “Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.”

Nói xong liền đóng cửa.

Khương Thành đóng cửa liền ôm lấy vai lão Hoa, nói: “Đi, vào trong rồi nói.”

Lão Hoa: “Người trong thôn bọn anh nhiệt tình quá đấy.”

Khương Thành cười: “Sao cậu lại dẫn bọn họ tới đây?”

Lão Hoa: “Hai người cứu con nhà họ, đương nhiên họ muốn đến đây bày tỏ lời cảm ơn rồi, chẳng lẽ em không dẫn người tới? Nhà anh cũng chẳng phải đại phú đại quý, không cần khách sáo thế đâu!”

Lão Hoa tuy là người làm ăn, nhưng cũng rất thật thà: “Em không chơi mấy trò dơ thế đâu.”

Hình như nhớ tới chuyện gì đó, anh ta giữ chặt tay Khương Thành, hạ giọng: “À này anh ơi, lúc bọn em đi từ bờ sông kia tới, những người kia đang bắt cá, trông có vẻ thú vị…”

Khương Thành lập tức cắt ngang tưởng tượng của anh ta: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện bắt!”

Lão Hoa tủi thân muốn chết: “Các anh kì thị người nơi khác…”

Lúc này trên chiếc xe jeep màu xanh lục, Nhạc đồng chí ôm con trai bẩm lẩm nhìn ngoài cửa sổ: “Sao quen mắt thế nhỉ?”

*mẹ mìn: Người đàn bà chuyên dụ dỗ người để đưa vào nghề mại dâm hay bắt cóc trẻ con đem bán.

Chương kế tiếp