Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 33
Thời gian nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm.

Một tháng tiến hành phổ cập khoa học phòng bọn buôn người cuối cùng cũng trôi qua.

Lúc này, đại đội trưởng lại mang đến một tin tức mới, lãnh đạo trên trấn sẽ đến từng đại đội để kiểm tra kết quả học tập lần này.

Thông tin này khiến mọi người ồ lên, kiểm tra kết quả học tập?

Kiểm tra thế nào?

Đại đội trưởng tận tình khuyên bảo: “Nếu mọi người không muốn học thêm một tháng nữa, vậy về nhà giảng lại khóa học vừa nghe mỗi tối đi, cũng củng cố thêm cho bọn trẻ một chút, nếu nhà ai rớt dây xích liên lụy đến mọi người phải học lại, vậy đừng trách tôi không nể mặt nhé.”

Vì thế, đại đội ba lại tiếp tục rơi vào tình trạng rầm rộ hỗ trợ nhau học tập về phòng chống bọn buôn người. Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng chẳng dám lơi lỏng, sợ lúc mình bị điểm danh không biết trả lời thế nào. Điều mấu chốt đó là, cái này không phải thích nói soa cũng được mà phải có trả lời đúng tiêu chuẩn.

Điều bọn họ lo lắng nhất lúc này chính là thanh niên trí thức trong thôn dạy có đúng không! Nhiều khi có cách bọn họ không nghĩ ra, còn lãnh đạo trên trấn kia lại biết, nếu hỏi mà bị đứt dây xích thì làm sao bây giờ.

Cũng vì vậy, mấy hôm nay Hứa Phần Dương mỗi ngày ngoài chuyện bị mấy người đồng hương tới hỏi đủ chuyện, còn bị người trong đội dặn dò suy nghĩ thêm mấy vấn đề kia.

Đương nhiên, chuyện lần này không phải chỉ một mình anh ta phụ trách, ba thanh niên trí thức xóa nạn mù chữ đồng hương với anh ta đều đảm nhiệm làm thầy giáo giảng dạy. Cũng vì trông anh ta đẹp trai sáng sủa, nên gần như mọi người đều tìm tới hỏi.

Một tháng ngắn ngủi, chỉ huấn luyện một tháng ngắn ngủi vậy thôi. Mái tóc dày đen nhánh của anh ta thi nhau rơi xuống, khiến mấy ngày nay Hứa Phần Dương chẳng dám đưa tay lên vuốt, sợ vuốt xong đầu mình sẽ thành Địa Trung Hải, thế thì thảm chết người T_T.

Chuyện phổ cập khoa học này thật sự làm đại đội ba vừa nhắc tới đã thương tâm đến rơi lệ.

Chẳng qua nghĩ đến đại đội khác cũng y chang mình, trong lòng mọi người lặng lẽ cân bằng lại.

Người lớn phiền muộn muốn chết, trẻ con nào hiểu được những điều này.

Giống như Tiểu Lang và Bé Đường Đường ôm rổ quyết định cùng nhau ra ngoài đi dạo một chuyến, hái được rau dại hay con giun cũng rất tuyệt rồi. Gần đây đi học quá nhiều nên các bạn nhỏ gần như đã hiểu ra một điều, tốt nhất không nên đi lung tung một mình trong thôn, lỡ gặp phải kẻ xấu kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Hiện tại phần lớn đều tay nắm tay đi cùng nhau.

Nhà họ Khương chẳng hạn, bảy bé hồ lô dắt tay nhau đi ra ngoài.

Sức khỏe của Tiểu Miêu đại phòng không tốt lắm, yếu ớt nên rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng lúc cậu bé thấy cô bé ốm yếu Bé Đường Đường cũng đi theo mọi người, tất nhiên cậu không thể ở nhà một mình được. Vậy nên mấy đứa nhỏ nhà họ Khương tập hợp đầy đủ mang theo mũ rơm nhỏ do ông nội đan, cầm rổ nhỏ cùng nhau đi ra ngoài.

Đích đến của bọn nhóc là rừng cây Dương.

Đương nhiên ở đây không phải chỉ có mỗi mấy đứa, lúc này đã có rất nhiều đứa trẻ vừa chơi vừa đào rau dại. Tuy mấy đứa nhóc nhà họ Khương nắm tay nhau cùng đến một lúc, nhưng vừa đến đã tách ra, nhà nào đào của nhà ấy.

Tiểu Ngư rất quan tâm đến em gái, cô bé luôn đi theo bên cạnh Bé Đường Đường.

“Tiểu Ngư.”

Một cô bé ôm rổ nhỏ đi tới, lúc này ngạo nghễ nâng cằm nói: "Bên này là chỗ của bọn đây, mày dẫn theo em gái đến chỗ khác đào đi!”

Tiểu Ngư nhíu mày, nói: “Vương Đan Đan, nơi này là chỗ của tất cả mọi người, không phải của mình mày đâu.”

“Tao nói của tao thì là của tao! Nếu mày không nghe, tao sẽ lập tức gọi anh trai đến! Mày có đánh lại anh trai tao không?” Anh trai của Vương Đan Đan là thiếu niên trong thôn. Điều kiện nhà bọn họ rất tốt, hai đứa bé đều lớn hơn những đứa trẻ bình thường. Như Vương Đan Đan chẳng hạn, tuy cô bé mới 5 tuổi nhưng đã cao gần bằng Tiểu Ngư 6 tuổi rồi. Bên cạnh cô bé còn mấy chị em thường chơi chung với nhau, rõ ràng muốn lấy nhiều đánh ít.

“Tao cũng có anh trai!” Tiểu Ngư mới không sợ đâu!

“Ha ha, ai mà chẳng biết anh trai mày là ma ốm chứ!” Vương Đan Đan kiêu ngạo vô cùng.

“Mày muốn bị đánh hả? Bà nội tao bảo rồi, ai dám nói anh trai cả tao là ma ốm thì sẽ đánh gãy răng của người đó, không bao giờ được ăn cơm nữa! Người miệng tiện không có quyền ăn cơm!” Bé Đường Đường đứng lên, tuy giọng rất nhỏ nhưng lại hung dữ vô cùng.

Vương Đan Đan cúi đầu nhìn cô bé một cái, cười nhạo: “Đồ lùn nhà mày.”

“Tao còn nhỏ tuổi nên lùn đấy thì sao! Tao ăn cơm no có thể lớn lên, nhưng mày lại chẳng thể thu nhỏ được!” Bé Đường Đường chống nạnh, hung dữ muốn chết!

“Mày nói lung tung gì thế hả!”

Gần đây Vương Đan Đan ghét nhất là hai đứa con gái của nhà họ Khương, mấy đứa này dựa vào gì mà dám đeo vòng hoa xinh đẹp thế chứ! Đến cô bé cũng không có! Vậy nên Vương Đan Đan quyết định ghét hai đứa này, hơn nữa còn phải đuổi đi mới được!

“Đứa con gái xấu xa ức hiếp người khác!”

“Mày!” Vương Đan Đan tiến lên một bước muốn đẩy Bé Đường Đường. Tiểu Ngư lập tức che trước mặt Bé Đường Đường, nói: “Mày định làm gì đấy!”

“Anh, anh trai ơi, có người bắt nạt em và chị Tiểu Ngư này!” Giọng của Bé Đường Đường siêu to!

Lúc này có không ít trẻ con nhìn về phía này, mấy anh em nhà họ Khương vội vàng chạy về phía này trước, Tiểu Miêu che trước người các em: “Mày định làm gì!”

Tuy sức khỏe của cậu bé hơi yếu nhưng dáng người lại không thấp chút nào, Vương Đan Đan vừa thấy bọn nhóc này người đông thế mạnh, a một tiếng khóc lóc chạy đi.

Đám chị em tốt kia không ngờ cô bé kia lại nhát gan như vậy, lúc này hơi ngẩn tò te.

Mấy bạn nhỏ nhà họ Khương hai mặt nhìn nhau: “Con bé kia có ý gì?”

Bé Đường Đường nghĩ ngợi một lúc mới nghiêm túc nói: “Có một số người, không bắt nạt được người ta nên cảm thấy mình chịu thiệt thòi đấy.”

Mấy đứa trẻ xung quang nghe được câu này: “…”

Ồ ồ, còn có loại người này nữa hả!

Tiểu Lang nắm tay em gái nhỏ, nói: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh Bé Đường Đường, không cần sợ bị người ta ức hiếp đâu nhé.”

Bé Đường Đường cười tủm tỉm: “Anh trai nhỏ tốt nhất!”

“Anh, chính là đám này bắt nạt em!” Vương Đan Đan vừa đi đã quay lại, lúc này cô bé dẫn theo một cậu bé tầm mười mấy tuổi, cậu bé kia nhấp miệng, không vui: “Là chúng mày bắt nạt em gái tao?”

Cậu ta nhìn lướt qua một vòng, cười lạnh: “Đã thế còn ỷ nhiều hiếp ít!”

“Ỷ nhiều hiếp ít chính là nó, đây là chỗ của tất cả mọi người, mới không phải của nhà các người đâu!” Tiểu Ngư thanh thúy nói: “Với lại, nó còn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ đẩy em gái tao. Mấy người mới là người xấu!”

“Đún thế, đún thế! Các người nói nơi này là của các người thì sẽ thành sự thật sao?” Bé Đường Đường cũng hùa theo, nói: “Mày gọi nó một tiếng xem nó có trả lời lại không?”

“Mày cưỡng từ đoạt lí vừa thôi.”

“Chúng mày không cưỡng từ đoạt lí, vậy chúng ta đi tìm bác đại đội trưởng phân xử đi, xem các người làm thế có đúng hay không! Không phải lớn tuổi, người nhiều, to giọng là có thể ức hiếp người khác đâu!” Tiểu Miêu cũng không khách khí chút nào.

Mấy đứa nhóc nhà họ Khương gầm gừ như hổ rình mồi, hiện trường lập tức trở nên bối rối.

“Chúng mày…”

“Bé Đường Đường, Tiểu Lang…” Giọng của Đường Diệu lúc này chợt vang lên, hình như cô đang tới tìm mấy đứa nhỏ.

Vương Đan Đan cùng anh trai quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên người lớn tới rồi. Hai đứa ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, rất nhanh Vương Đan Đan đã lập tức mở miệng: “Anh, em muốn về nhà.”

Anh trai Vương Đan Đan cũng bớp lời: “Vậy anh dẫn em về.”

Hai đứa trẻ kia cứ rời đi như vậy.

Đường Diệu bước tới gần mấy đứa nhỏ, nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Bé Đường Đường: “Chị gái kia siêu hung siêu hư!”

Đường Diệu: “Lần sau có chị gái hay anh trai nào hư thì cứ nói cho mẹ, mẹ sẽ làm chỗ dựa cho các con.”

“Dạ vâng ạ!”

Vốn dĩ Đường Diệu là người bao che người nhà, với lại trong thôn này có nhà nào không che chở cho con cái mình đâu chứ. Có mấy ai công chính xét xử chuyện giữa mấy nhóc, chẳng có ai cả. Người lớn đánh nhau vì trẻ con mới phiền phức đó.

Đường Diệu: “Nào, chúng ta đến chỗ này đào đồ ăn này.”

Cả nhóm nhất trí gật đầu: “Vâng ạ!”

Đường Diệu kéo bọn nhóc sang một bên đào đồ ăn, Tiểu Lang lại chống tay bên hông, có vẻ hơi sốt ruột.

Đường Diệu: “Con sao thế?”

Tiểu Lang: “Con muốn đào giun, nhưng chẳng có con nào.”

Không có giun, gà chích nhà cậu bé không có đồ ăn ngon rồi.

Tiểu Lang cảm thấy giun và gà chích giống như thịt với nhà mình vậy, là mỹ vị rất khó được thưởng thức. Không có giun, gà chích nhà cậu sẽ không muốn lớn lên, cũng chẳng muốn đẻ trứng!

Đường Diệu: “Con giun thích sống ở mấy chỗ ẩm ướt, bên này không có đâu.”

Bé Đường Đường lập tức nhấc tay: “Con biết, con biết có một chỗ ẩm ướt này.”

Cô bé lắc lắc tay tay nhỏ vui vẻ nói: “Đi theo con.”

Bé Đường Đường nhỏ giọng nói thầm: “Em biết đấy, trước kia có một lần đào đồ ăn đã tới bên đó, tuy hơi xa nhưng chỗ đó có 1 cái ao nhỏ, ao nhỏ thì ẩm ướt, ẩm ướt thì sẽ có giun …”

Cô bé không ngừng lẩm bẩm, Đường Diệu cũng không muốn đả kích sự tích cực của bé con, nở nụ cười đi theo. Đột nhiên, bước chân cô dừng lại: “Bên này thật sự có ao nhỏ này.”

Cô nhớ trước kia không có mà.

Tiểu Ngư cũng nhớ tới chỗ này, nhẹ nói: “À, năm ngoái cháu dẫn Bé Đường Đường tới bờ sông đào đồ ăn thì nhìn thấy chỗ này!”

Cô bé không ngờ Bé Đường Đường lại nhớ rõ ràng như thế!

“Trí nhớ em gái tốt quá, cháu đã quên mất tiêu rồi!”

Đường Diệu dẫn mấy đứa trẻ đi đến bên cạnh hồ nước, vừa tới gần đã thấy một con cá nhảy lên cạch một tiếng!

Mọi người: “!!!”

“Không ngờ lại có cá!”

Nước không được trong lắm, vừa nhìn đã biết rất cạn, nhưng Đường Diệu dẫn theo trẻ con nên không dám tùy tiện.

Đường Diệu vội nói: “Để mẹ thử xem nước sâu hay cạn, các con nhớ đừng xuống đấy.”

Cái ao này không quá lớn, Đường Diệu tìm mấy nhánh cây thử thử, phát hiện dù trẻ nhỏ xuống đây cũng không thành vấn đề.

Cô bảo: “Chỗ này không lớn, Sơn Kê Tiểu Hổ và thím sẽ xuống bắt, những người khác đừng xuống nhé.”

Ba người cùng xuống dưới nước, Tiểu Hổ và Sơn Kê đều đã 6 tuổi, thể trạng cũng rất tốt, sau khi cảm nhận được mực nước thật ra chỉ tới eo, hai đứa cũng yên tâm hơn nhiều. Tuy rằng nước không quá trong nhưng vẫn có thể thấy rõ cá.

Đường Diệu dẫn đầu thành công bắt được một con cá, cũng khoảng hai mươi phân, không nhỏ chút nào.

Cô trực tiếp đặt trong rổ của Tiểu Lang, nói: “Tiếp tục cố lên!”

“Cố lên cố lên!”

Đường Diệu đuổi đuổi cá về phía hai cậu nhóc bên cạnh, lúc này Tiểu Hổ nắm được đuôi cá, cá lớn giãy đành đạch, Đường Diệu đè lại giúp cậu nhóc. Tiểu Hổ hưng phấn đến đỏ mặt: “Cháu bắt được cá này!”

Cậu nhóc vội đưa cho Tiểu Báo, cuối cùng bỏ vào trong giỏ tre.

Khí thế bắt cá ngút trời, mấy cậu nhóc trên bờ cũng vô cùng nóng lòng muốn thử, Đường Diệu nói: “Cái ao này nhỏ quá, nếu các con cùng xuống sẽ rất chật, nước cũng đục ngầu, không dễ bắt đâu. Coi như các cháu nhường bọn thím xuống nước, được không?”

Mấy bé con nhấp miệng nhỏ gật đầu.

Đừng thấy ao này nhỏ như lỗ mũi, thế nhưng mỗi người đều bắt được năm sáu con cá lớn. Tiểu Ngư cũng có ba bốn con. Đường Diệu nhìn xung quanh một lát, phát hiện hồ này gần như chẳng còn con nào nữa mới dẫn hai cậu nhóc đi lên trên bờ.

Cô đi lại khắp nơi cũng không thấy quanh mình có gì không đúng, không biết vì sao nơi này có cá nữa.

Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi thu hoạch toàn thắng liền dẫn mấy bé con về nhà, dặn dò: “Các cháu về nhà phải thay quần uống canh gừng ngay, biết không?”

Hai nhóc con lội nước bắt cá gập đầu.

Đường Diệu lại quay đầu lại nhìn ao nhỏ một cái, không nói thêm gì nữa.

Đường Diệu còn tốt chán, cô là người lớn, quần xắn lên rồi thả xuống nên không thấu vệt ướt quá rõ ràng. Nhưng Tiểu Hổ và Sơn Kê lại ướt nhẹp, bọn cô đi về phía nhà mình, có người nhìn thấy cũng không mấy bất ngờ, dù sao bây giờ vẫn có người đến bờ sông mà.

Đường Diệu nhìn mấy đứa trẻ khác đều đi vào sân, cô cũng quay đầu về nhà mình, nhanh chóng nấu nước thay quần khác.

Khương Thành tan tầm về nhà thì thấy Đường Diệu đang hầm canh cá, cô làm sạch ba con cá nhỏ nấu canh, mùi thơm bay khắp viện.

Có lẽ bây giờ chỉ có cá mới là thứ khiến mọi người yên tâm ăn uống.

Khương Thành: “Sao nhà mình lại có cá thế?”

Đường Diệu: “Nhờ phúc của con gái anh đấy.”

Khương Thành quay đầu lại nhfin Bé Đường Đường đang lắc lư bím tóc nhỏ ngồi với anh trai chỉ vào gà nhỏ không biết nói gì, chợt bật cười.

“Đội trưởng thông báo ngày mai trấn lánh đạo trên trấn sẽ xuống kiểm tra.”

Đường Diệu: “…Ồ!”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Ngày mai cũng là sinh nhật của Tiểu Lang!”

Khương Thành gật đầu, ôm lấy vợ mình: “Ngày mai chúng ta mở hộp đào đi.”

“Vâng!”

Bé Đường Đường lơ đãng quay đầu lại, lúc này chợt thấy cha đang ôm mẹ mình, cô bé lập tức che đôi mắt láo liên lại, nãi thanh nãi nói: “Nam sinh yêu nữ sinh kìa.”

Tiểu Lang nghe thấy lời này cũng quay đầu lại một thoáng, bấy giờ Khương Thành đã buông Đường Diệu ra, quay đầu vào trong buồng.

Tiểu Lang: “?”

“Tiểu Lang, mẹ cháu đâu?” Bác cả Chương Thải Hồng tưới nhà, cô ấy hỏi.

Tiểu Lang: “Mẹ đang nấu cơm ạ.”

Bé Đường Đường vội mở bàn tay nhỏ ra, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn bác cả. Cô ấy cúi đầu nhìn Bé Đường Đường, khen ngợi: “Bé Đường Đường đúng là càng cao càng trắng.”

Lúc này không thấy đầu to người nhỏ như trước nữa.

Là một cô bé trắng nõn mềm mại, môi hồng răng trắng khiến người ta yêu thích không thôi.

Cũng phải nói, trẻ con có mẹ và trẻ con không có mẹ khác nhau như trời với đất ấy chứ!

Đường Diệu mới tỉnh lại được khoảng ba tháng mà hai đứa bé đã thay đổi không ai nhận ra thế này, giống như lấy ống đu đủ thổi đít mau lớn ấy.

Cô áy cũng không dừng lại, vội vàng đi vào nhà đưa đồ cho Đường Diệu, đưa mắt thấy Đường Diệu đang nấu canh cá, nghĩ đến đống cá trong nhà mình, cô ấy liền nói cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng rời đi.

Khương Thành: “Chị dâu cả đưa quần áo tới hả em?”

Đường Diệu đưa cho Khương Thành, nói: “Cất đi anh, ngày mai cho thằng bé xem.”

Khương Thành cười: “Được.”

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống trông vô cùng tươi đẹp, sáng hôm nay không cần xuống đồng, bởi bọn cô phải đợi người trên trấn xuống kiểm tra.

Nghe nói hôm qua đại đội hai trả lời không tốt lắm nên có tận ba nhân viên công tác trong trấn ở lại, mỗi ngày đều phải phụ đạo, chắc tầm khoảng ba tháng mới xong!

Ba tháng chứ không phải một đâu!

Muốn lấy mạng già của người ta hay gì!

Hơn nữa phải biết rằng, bây giờ đã vào mùa mưa, mọi người ai ai cũng muốn xông pha đi bắt cá!

Với lại bây giờ người trong trấn trấn giữ ở thôn, nếu bắt được cũng không thể của nhà nào chia nhà nấy như trước được nữa, chắc chắn phải tập trung lại chia đều. Làm thế khẳng định có rất nhiều người phải chịu thiệt. Chưa kể, người ta bỏ công tới đây chỉ đạo công tác, chẳng lẽ trừ người ta ra không chia?

Nghĩ thế, mọi người sầu càng thêm sầu!

Lúc này đại đội ba như rơi vào đại địch.

Đại đội hai chính là vết xe đổ kìa!

Chẳng qua chuyện này không gây quá nhiều sóng gió trong nhà bọn cô, vừa tờ mờ sáng Đường Diệu đã lấy bột mì nhào cán thành sợi. Cô dừng cánh cá còn thừa tối qua bỏ mì vào, sau đó bỏ bốn quả trứng ốp la lên.

Bấy giờ mới lên giường gọi hai bé con thức dậy.

Tiểu Lang vừa tỉnh lại đã được Đường Diệu ôm hôn lấy hôn để: “Bảo bảo Tiểu Lang sinh nhật vui vẻ nha!”

Bé Đường Đường ngẩn ngơ ngơ ngác nằm trên giường go cẳng chân, mơ màng nở nụ cười nhìn anh trai.

Tiểu Lang bị hôn một cái làm khuôn mặt nhỏ đỏ như ớt, nhẹ giọng nói: “Chúc mẹ buổi sáng tốt lành.”

Đường Diệu đưa một bộ quần áo cho cậu: “Đây là quà sinh nhật cha mẹ tặng con.”

Tiểu Lang lập tức mở đôi mắt to tròn nhìn món quà, đôi tay nhỏ bé hơi run lên: “Con lại có quần áo mới hả mẹ!”

Đường Diệu cười: “Chính xác, con lại có thêm bộ nữa rồi.”

Thật ra khoảng thời gian này tuy nhà mình có thêm rất nhiều vải vóc, nhưng ngoài mấy bộ quần áo sửa lại ra, cô cũng chỉ nhờ người làm thêm mấy cái quần lót chứ không may thêm, quần áo. Đã thật lâu Tiểu Lang chưa được mặc bộ quần áo mới nào, với cậu bé mà nói, đây là chuyện không thường xuyên xảy ra.

Bé Đường Đường hì hục ngồi dậy, đầu ngón tay đặt bên miệng nhìn quần áo của anh trai, lại chớp đôi mắt đầu trông mong nhìn Đường Diệu.

Sao Đường Diệu có thể không biết ý của con gái được? Là cô cố ý không nhắc tới chuyện này.

Bé Đường Đường còn chưa mở miệng thì Tiểu Lang đã hỏi trước: “Em gái không có sao ạ?”

Cậu đã quen với việc trong nhà chỉ cần cậu bé có thứ gì, em gái nhỏ nhất định cũng phải có.

Đường Diệu lắc đầu, nghiêm túc bảo: “Không có. Cả nhà mình chỉ có Tiểu Lang có thôi.”

Tiểu Lang càng khiếp sợ nhìn quần áo, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, nói: “Em còn nhỏ, cho em đấy!”

Đường Diệu xoa đầu con trai, lại đưa mắt nhìn tiểu nha đầu cứ luôn miệng “cho anh trai” bên cạnh. Cô cảm thấy ấm áp lạ thường, dịu dàng nói: “Lần này là sinh nhật của Tiểu Lang, cho nên chỉ có Tiểu Lang mới được nhận quà. Đến hôm sau Bé Đường Đường sinh nhật, vậy cũng chỉ mình Bé Đường Đường được nhận, Tiểu Lang không có đâu.”

Tiểu Lang bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy em gái sẽ có quần áo mới nhanh thôi.” Sau khi sinh nhật cậu không lâu sẽ đến sinh nhật của em gái!

Đường Diệu: “Đúng rồi, đến hôm sinh nhật, mẹ sẽ chuẩn bị quà cho em.”

Bé Đường Đường lập tức mấp máy miệng nhỏ, má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trông rất yêu, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Đường Diệu: “Nhanh dậy nào, mẹ nấu mì sợi cho hai đứa đấy.”

“Mì sợi?” Hai nhóc tỳ nghiêng đầu nhìn Đường Diệu.

Đường Diệu chớp chớp mắt: “Xuống dưới sẽ biết ngay thôi! Không giống với bình thường đâu nhé.”

Hai bé con rửa tay thật sạch chạy vào, oa một tiếng, “Mì sợi từ bột mì kìa!!!”

Đường Diệu: “Đúng rồi, tới ăn nào.”

Lúc này, Khương Thành đã ngồi xuống nhưng vẫn chưa động đũa, anh cười nói: “Hôm nay chúng ta được thơm lây Tiểu Lang, không chỉ được ăn mì sợi, mỗi người còn có một quả trứng ốp la đấy! Tiếp đó lại được thơm lây của Bé Đường Đường nữa.”

Bé Đường Đường gật đầu như giã tỏi, giọng nói nhẹ nhàng nghiêm túc: “Cho mọi người thơm lây, cho mọi người thơm lây đấy.”

Cô bé cúi đầu cắn một miếng trứng ốp la, ưm một tiếng thật dài, nói: “Thơm quá!”

Khương Thành và Đường Diệu nhìn nhau rồi nở nụ cười, Khương Thành thấy cả nhà đã ngồi hết, nói: “Ăn cơm thôi!”

Mọi người lập tức nâng chén lên, Bé Đường Đường hút sợi mì, mi mắt cong cong, gót chân nhỏ chạm vào anh trai, lúc cậu bé nhìn qua liền nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Nụ cười khiến người ta—chết chìm!!!

Chương kế tiếp