Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 40
Khương Thành lập tức nhìn về phía mẹ mình, cố gắng bình tĩnh hỏi lại: “Dự báo gì thế ạ?”

Mẹ anh đã… Đoán được chuyện gì rồi sao?

Chương Hà Hoa hạ giọng, nói: “Con xem hôm nay chúng ta bắt được sơn dương rừng, sau đó là tôm hùm đất, cuối cùng một ổ trứng vịt … Đến mức đó rồi mà vẫn chưa hiểu hả?”

Tìm Khương Thành đập thình thịch, mẹ đã đoán được vận khí của vợ anh rất tốt rồi sao?

Lúc này vẫn bất động thanh sắc nói: “Vẫn chưa hiểu ạ.”

Chương Hà Hoa trợn mắt, bà duỗi tay đánh thằng con trai ngốc: “Ngốc quá con ạ! Sao mẹ lại sinh được thằng con ngốc nghếch như anh chứ! Sao bốn anh em nhà anh chẳng giống mẹ chút nào thế? Đần muốn chết!”

Khương Thành: “…”

Chương Hà Hoa đánh đã tay, cuối cùng mới chậm rãi nói ra bí mật lớn mình vừa phát hiện được: “Mẹ nghĩ cuộc sống của người dân bọn mình sắp tốt hơn rồi!”

Khương Thành: “???”

Chương Hà Hoa nói một cách sâu xa: “Con nghĩ đi, mấy năm trước tai họa triền miên, những gì ăn được chúng ta đã bắt sạch rồi, rất nhiều loại động vật không thấy bóng dáng đâu nữa, có lẽ tuyệt chủng hết rồi. Nhiều năm nay người tới thôn mình không nhiều, nhưng cũng chẳng phải quá ít. Nhưng có ai may mắn thế này không? Đi cả ngày cũng chẳng thấy mống gì ấy chứ. Còn bây giờ thì sao, chỉ đi một đoạn mà mình đã thu hoạch được biết bao thứ tốt, mẹ thấy lần này nhà mình cực kỳ may mắn đấy. Nếu bọn mình có thể bắt được những thứ này, đương nhiên người khác cũng có thể. Con xem, chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ông trời đã bắt đầu quan tâm đến dân chúng, để cuộc sống của mọi người dần tốt hơn!”

Lúc này Chương Hà Hoa thật sự cảm thấy đầu óc thông minh của mình cuối cùng cũng nhìn ra được chút thiên cơ.

Bà nói: “Nhìn đi, mùa màng cũng càng ngày càng bội thu. Cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn thôi.”

Khương Thành: “…À vâng.”

Chương Hà Hoa thấy dáng vẻ ngơ ngác của con trai thì đánh thêm mấy cái, nói: “Tin mẹ đi, chắc chắn chuyện này là thật!”

Khương Thành: “Con tin mà.”

Chương Hà Hoa lại bắt đầu lẩm bẩm: “Chắc chắn sẽ tốt hơn thôi!”

Khương Thành cuối cùng cũng yên lòng, mỉm cười: “Sẽ ngày càng tốt thôi mẹ.”

Rẽ qua con hẻm nhỏ là cửa hậu viện, hậu viện của rạp chiếu phim rất nhỏ, hơn nữa không được vuông vức lắm, trông giống như cửa mìn nhỏ. Nếu bước ra từ bên trong, bên tay phải là nhà xí, bên tay trái là một mảng đất trống hình chữ nhật, thật sự không lớn chút nào.

Rẽ trái về phía bãi đất trống kia lại là một chỗ trống nhỏ dài, phía cuối là giếng nước, đừng nói xe lừa, ngay cả lừa cũng phải co người khi đi qua chỗ này.

Mà chỗ trống phía trước nhà xí cũng chỉ miễn cưỡng để được một cái xe lừa.

Khương Thành bốc củi xuống để dưới chân tường. Trước phòng tuy có thể bỏ được, nhưng chẳng được bao nhiêu, chủ yếu vẫn phải để hết ở đây.

Khương Thành và Chương Hà Hoa nhanh chóng dọn dẹp đống củi kia xong, trực tiếp khóa cửa sau lại, Hai người ôm một bó củi nhỏ bước vào rạp chiếu phim, từ sau lối nhỏ cửa sau đi về phía trước. Lúc này Đường Diệu bỏ hết quần áo và mấy thứ linh tinh như vải vóc vào trong ngăn tủ. Đây là tủ đứng rất lớn, đằng trên bro quần áo, phía dưới bỏ lương thực.

Cũng là chiếc tủ bọn cô đã mua được từ trạm thu mua phế phẩm lúc sáng, không phải làm bằng gỗ quý, nhưng cũng có thể nhìn ra vật liệu làm ra nó không hề tồi.

Lúc này đã đặt chiếc tủ lớn, căn phòng không rộng rãi như lúc sáng nữa, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút chật chội.

Có điều căn phòng ngập tràn hơi thở ấm áp.

Đường Diệu không vội dọn hết đồ đạc, cô cắt thịt dê thành từng miếng nhỏ, sau đó lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Bấy giờ Khương Thành ôm củi bước vào, cô bắt đầu hấp bánh bột ngô trước. Chương Hà Hoa vào phòng, lúc này mới cảm thấy căn phòng này bé như lỗ mũi.

Đương nhiên, nếu chỉ xét trên phương diện một căn phòng, nơi này cũng không đến nỗi nào.

Hiềm nỗi, ai bảo bọn cô phải xử lý tất tần tật mọi chuyện ở chỗ này chứ? Buồng trong gian ngoài đều là nó, vừa nghĩ thôi đã thấy rất nhỏ.

Bà vừa nhìn thấy cái nồi bé xíu kia đã nhe răng: “Nếu nhà nhiều người, chắc nấu đồ ăn sẽ phiền phức chết mất.”

Đường Diệu cười: “Đúng vậy! chẳng qua trước kia chỗ này là nơi ở của người gõ mõ, cả nhà bọn con được ở cùng nhau đã rất may mắn rồi.”

Chương Hà Hoa không phải loại người không biết đủ, nghe thế liền gật đầu, bà bắt đầu phân phó: “Lão tam, con đến hậu viện chuẩn bị nước đi.”

Thực ra lão Hoa đã múc một xô nước đầy, lúc nãy Đường Diệu chùi tủ nên dùng hết mất.

Chương Hà Hoa vén tay áo lên: “Để mẹ làm cho!”

Động tác của bà nhanh hơn Đường Diệu rất nhiều, nhưng thế cũng không bằng ba cây chụm lại nên hòn núi non được. Nồi nhỏ nên không còn cách nào khác, nhưng mùi thịt thơm nức ập vào mũi khiến lão Hoa tình nguyện chờ đến thiên hoang địa lão chứ không muốn đi.”

Mẹ chồng nàng dâu nha Đường Diệu hôm nay chỉ nấu hai món, một là thịt lợn xào bắp cải, hai là thịt dê xào cay. Dù đã hấp hai cái bánh rất to, cuối cùng mọi người vẫn ăn sạch sành sanh.

Cũng do nồi nhỏ, nếu nấu thêm chút nữa có khi cũng ăn sạch.

Sau khi ăn cơm tối xong, lão Hoa chủ động dẫn Khương Lâm đến chỗ mình ở, thật ra bên này cũng có thể ở lại, tuy hơi chật chật nhưng không đến mức chen chúc nhau.

Vốn Khương Thành cũng định thương lượng với lão Hoa để Khương Lâm đến chỗ anh ta, dù sao ở một chỗ thế này thật sự không tiện lắm.

Anh đã khóa cửa trước nên mọi người đi ra từ cửa sau, lão Hoa ghé bên tai Khương Thành, thấp giọng thương lượng: “Anh, đống thịt dê còn thừa kia, thời tiết nóng với lại không ăn hết đâu, hay anh để lại cho em đi? Em có nguồn tiêu thụ, tuyệt đối không để anh lỗ đâu.”

Khương Thành cũng có chút do dự, Khương Lâm phụ họa bên tai: “Anh, lão Hoa nói đúng đấy, trời nóng thế này không ăn hết sẽ rất nhanh hư, mà ngày nào cũng ăn chắc táo chết mất!”

Thịt dê không phải thứ mỗi ngày đều được ăn.

“Anh, anh yên tâm, giá cả nhất định sẽ khiến anh hai lòng, chúng ta quen nhau lâu thế rồi mà, anh nói đúng không?”

Khương Thành: “Được. Đợi đến tối tôi sẽ thương lượng với chị dâu cậu xem để cho cậu bao nhiêu! Sáng mai nhớ tới lấy đấy!”

Lão Hoa vui đến mức khươ chân múa tay: “Tốt quá rồi!”

Từ lúc quen biết Khương Thành, lão Hoa cảm thấy chuyện làm ăn của mình hình như ngày càng tốt hơn.

“Đống tôm hùm đất này cậu đưa về đi, rửa sạch rồi xào cay, ăn cũng đưa miệng lắm đấy.”

Lão Hoa cũng biết thứ này còn dư rất nhiều, không từ chối nữa, nhanh chóng xách đồ rời đi.

Sau khi anh tiễn hai người kia rời đi, vừa trở về đã nhìn thấy Tiểu Lang và Bé Đường Đường dang tay dang chân thành hình chữ X nằm trên giường, lúc này đã ngủ khò khò. Hôm nay có rất nhiều chuyện, bọn trẻ mệt cũng đúng.

Khương Thành nhẹ nói: “Chắc bọn nhóc cũng mệt lắm rồi.”

“Đúng thế, đêm nay mình đừng loay hoay dọn dẹp nữa, đi ngủ sớm một chút! Sáng mai rồi tình tiếp.”

Dân quê bọn anh có thói quen không để chuyện đến tối mới làm, dù sao cũng rất lãng phí đèn dầu, nói thẳng ra là phí tiền đấy! Hơn nữa, hôm nay cả nhà cô luôn tay luôn chân nên mọi người đều vô cùng mệt mỏi, lúc này chẳng quan tâm gì nữa, khóa cửa rồi nhanh chóng nghỉ ngơi.

Tuy mệt thật đấy, nhưng không biết có phải do lạ giường không mà mọi người đều không ngủ được. Chương Hà Hoa đã dậy từ lúc tinh mơ, bà lê giày xuống giường định ra sau hậu viện múc nước, lúc này liền thấy con trai và con dâu đã tỉnh lúc nào không hay.

Cũng đúng!

Đột nhiên đổi chỗ ở mới thế này, đương nhiên mọi người đều thấy không quen!

Ba người nhanh chóng chuẩn bị, đến khi lão Hoa dẫn Khương Lâm tới, bọn cô đã thu thập xong xuôi cả rồi.

Khương Thành đưa một rổ thịt dê cho lão Hoa, thấp giọng hỏi anh ta: “Dù sao thịt dê cũng không giống thị lợn, có trót lọt không thế?”

Lão Hoa gật đầu: “Không thành vấn đề, em đang nói thật với anh đó, hí hí hí…”

Anh ta vội tiến lên nói thầm bên tai Khương Thành: “Em có tay trong trong huyện, chỉ cần là đồ ăn được thì lấy hết! Thịt dê thượng hạng của anh đây, chắc vừa rao bán một ngày sẽ chẳng còn mống nào nữa! à đúng rồi, đống tôm hùm đất kia nếu anh không ăn thì để hết cho em đi. Em lập tức liên lạc vói xe trong huyện bao trọn gói luôn.”

Khương Thành: “Được!”

Thật ra nếu có đồ gì ngon, Khương Thành chắc chắn càng muốn để lại cho bọn nhóc bồi bổ thân thể. Nhưng nồi niêu ở bên này nhỏ quá, chế biến được món tôm hùm đất này không tiện chút nào, nên anh dứt khoát bán hết luôn. Lão Hoa không bước vào trong nữa mà vội vàng rời đi, đến khi anh ta rời khỏi đây, trong túi Khương Thành có thêm 65 đồng.

“Lão tam, mẹ và lão tứ chút nữa sẽ về, con đưa hai cái rổ đây cho mẹ mượn, lần sau tới mẹ lấy lại cho.” Bấy giờ Chương Hà Hoa đang làm trứng muối, không ngẩng đầu phân phó thằng ba nhà mình.

Khương Thành: “Mẹ muốn đến chỗ hồ nước hôm qua hả?”

Chương Hà Hoa vén tay áo: “Tuy mẹ không phải người con rô cũng tiếc, cá diếc cũng ham, nhưng có ai thấy đồ ăn mà không muốn bắt chứ? Về nhà cải thiện bữa ăn cho gia đình cũng được mà.”

Khương Thành: “Vâng!”

Sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Lâm, nói: “Chú nhớ để ý đến mẹ đấy, chú ý an toàn ha!”

Khương Lâm xoa tay hầm hè: “Tam ca, anh cứ yên tâm, có em ở đây, chuyện gì mà không được chứ!”

Khương Thành: “Ha ha!”

Người đàn ông quay đầu bước vào cửa đưa tiền cho Đường Diệu, Đường Diệu rút năm đồng ra chỉ về phía Chương Hà Hoa, Khương Thành nhanh chóng đi ra ngoài: “Mẹ, cho mẹ này.”

Chương Hà Hoa hoảng sợ quát lớn một tiếng: “Cho mẹ làm gì! Con cái hai đứa còn nhỏ, đã thế còn chưa có nhà ở đàng hoàng, không biết đường tiết kiệm tích cóp tiền xây nhà hả? Cớ gì cuộc sống vừa tốt lên một chút đã bắt đầu tiêu xài hoang phí thế?”

Chương Hà Hoa rũ mặt: “Mẹ và cha con vẫn chưa đến mức ốm yếu không làm được gì, con cho tiền hai già này làm gì hả? Cầm lấy mà tiêu đi!”

Khương Thành: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, không phải cho mẹ đâu.”

Chương Hà Hoa chống nạnh, tức giận mắng: “Đồ xui xẻo chết tiệt nhà mày! Tiền không phải cho mẹ mà còn khoe khoang trước mặt bà đây? Mày cố ý làm mẹ thèm chảy nước dãi đúng không? Đừng tưởng ở trong trấn thì mẹ không đánh mày nhé! Đúng là ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói mà, mấy anh em nhà mày không có ai khiến mẹ bớt lo hết. Toàn thứ khốn nạn gì đâu, khốn khiếp chết tiệt!”

Lúc Cố lão gia tử vừa tới, Chương Hà Hoa đang chống nạnh khan cổ chửi bới rất hăng!

Không ngờ trên mặt ông ấy không hiện vẻ không vui, đã thế còn vô cùng hứng thú: “Chị này, trình độ mắng chửi người không tệ nhỉ!”

Chương Hà Hoa: “……”

Ông anh đang khen ngợi tôi đấy hả?

Cố lão gia tử dạo tới dạo lui đằng sau hậu trường rạp chiếu phim một lúc, lúc này Chương Hà Hoa đúng là mắng cũng không phải, mà không mắng cũng chẳng xong.

Bà lập tức xụ mặt hừ hừ.

Cuối cùng Khương Thành cũng tìm được cơ hội nói chuyện: “Không phải mẹ muốn đi bắt tôm hùm đất hả? số tiền này cho mẹ đấy, cứ coi như con mua hết chỗ tôm ấy. Mẹ cứu chuẩn bị một túi cho ông lớn, dù sao chúng ta cũng mượn xe lừa nhà họ, đã thế còn để đây cả đêm, không thể đối xử tệ với người ta được.”

Chương Hà Hoa: “…Đâu cần nhiều như thế chứ.”

Khương Thành nghiêm túc nói: “Con cũng đâu đoán được mẹ có thể bắt được bao nhiêu. Với lại đống tôm hùm đất hôm qua mẹ cũng bắt giúp nhà con mà. Con được lợi lớn, cho mẹ chút xíu thế mà còn lằng nhà lằng nhằng không nhận?”

Khương Thành khuyên một lúc lâu cuối cùng cũng thuyết phục được Chương Hà Hoa, bà nhận năm đồng kia: “Vậy mẹ sẽ đưa cho bọn họ nhiều một chút.”

Khương Thành: “Vâng.”

Anh lại tiếp tục cho em trai hai đồng: “Chút này chú cầm lấy đi, mây hôm nay đi theo giúp đỡ không ít việc, đừng chê ít đấy.”

Thấy Khương Lâm đang muốn đẩy tay không nhận, Khương Thành trực tiếp nhíu mày: “Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa với anh.”

Đường Diệu đang hấp bánh, nói là bánh bột ngô, thật ra là phiên bản khác của bánh kẹp thịt. Cô bỏ hết bánh bột ngô vào trong túi, nhanh chóng đưa cho Chương Hà Hoa. Chương Hà Hoa và Khương Lâm đều sốt ruột muốn đi bắt tôm hùm đất nên không kì kèo nữa, cầm theo túi cơm trưa liền vội vàng đánh xe lừa rời đi.

Khương Thành cười: “Mẹ và thằng bé không bắt đến tối thì không về nhà đâu. Đừng thấy Khương Lâm không thích mấy việc dưới đồng, còn mấy chuyện thế này thì hăng hái không ai bằng.”

Đường Diệu cười: “Cũng tốt mà anh, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.”

Cô bắt đầu đếm tiền, nói: “Nhà mình vốn có 153 đồng, lần này anh bán được 65, cộng lại 218 đồng. Hôm qua mua tủ quần áo và bàn nhỏ hết 25; cho mẹ và lão tứ 7 đồng, vậy còn lại … 186 đồng.”

Cô lại chon tiền trong một cái động đất dưới giường.

Khương Thành bóp mũi vợ một cáu, nói: “Em thật là, chỉ biết một chỗ ấy thôi.”

Đường Diệu hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía con trai và con gái đang ngủ phèo. Mặt trời đã chiếu đến mông rồi mà hai tiểu gia hỏa vẫn chưa chịu dậy, chắc mệt lắm đây.

Trước kia lão Hoa vờ muốn mua rổ vì muốn đưa vào trong thành dùng, lý do này đúng là không tệ chút nào. Còn bây giờ vợ chồng Đường Diệu chuyển đến đây sống, cũng may có đống rổ này để dùng, nếu không mấy thứ kia không biết để đâu cho hết. Có mấy cái rổ rá này là khác ngay, có thể để ngay ngắn gọn gàng.

Nhà lớn tuyệt đấy, nhưng nhỏ cũng đâu có kém, vừa dọn nhanh vừa đơn giản.

Khương Thành đem sọt đựng hai con gà chích vòng từ cửa trước đến hậu viện, xe lừa đã được đưa đi, gà chích có thể tự do kiếm ăn ở đây.

Vợ chồng Khương Thành đều là người cần mẫn, sắp xếp ngồi nhà nhỏ của mình xong liền bắt đầu quét dọn rạp chiếu phim.

Cũng may, hôm qua lão Hoa làm việc rất chăm chỉ, bây giờ không còn nhiều chỗ phải lau dọn.

“Mẹ ơi!” Giọng nói mềm như bông mang theo một chút run rẩy vang lên, tuy Đường Diệu đứng trong phòng chiếu phim nhưng vẫn có thể lập tức nghe thấy. Cô vội chạy vào phòng nhỏ, lúc này liền thấy Bé Đường Đường dụi mắt mê mang ngồi trên giường, mang theo chút thấp thỏm cùng lo lắng.

Đường Diệu: “Đường Đường dậy rồi hả.”

Bình thường Bé Đường Đường ngủ dậy đều không cần Đường Diệu phải nhọc lòng, nhưng hôm nay lại khác, đột nhiên chuyển đến chỗ ở mới, mà cô bé cũng còn rất nhỏ, ngủ giấc dậy thấy đây không phải nhà cũ của mình nên cả người ngẩn ra, hơi sợ hãi một chút.

Anh trai ở bên cạnh, chỉ là cô bé vẫn muốn tìm mẹ cơ.

“Mẹ, ôm ôm.”

Cô bé dang hai tay như đôi cánh nhỏ, Đường Diệu vội ôm lấy con gái cưng: “Sao thế con? Đường Đường quên rồi hả? Chúng ta dọn vào trong trấn rồi mà.”

Bé Đường Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, mái tóc rối chon trong vai Đường Diệu, cô bé hơi ngại ngùng: “Con vừa nhớ ra rồi.”

Đường Diệu cười: “Nhớ rồi chứ? Đường Đường ngồi trên giường chờ một chút nhé, mẹ pha sữa bột cho con ngay.”

Bé Đường Đường gật đầu như đảo tỏi, ngón út chọc vào bụng nhỏ của mình, nói: “Bụng của Đường Đường, đói bụng.”

Đường Diệu thả Đường Đường lên trên giường, đang định xoay người thì thấy con trai cũng xoa mắt ngủ dậy, giọng của Tiểu Lang hơi khàn khàn: “Mẹ…”

Đường Diệu: “Tiểu Lang cũng dậy rồi này.”

Sau khi pha sữa bột xong, cô dẫn hai tiểu gia hỏa đi qua phòng chiếu phim đến hậu viện múc nước rửa mặt: “Nếu sau này cha mẹ không ở đây, sớm hay tối Tiểu Lang cũng phải dẫn em gái tới đây rửa mặt, biết chưa nào?”

Tiểu Lang gật đầu: “Con biết rồi.”

Vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của hai bé con đều hơi mềm mại.

Tiểu Lang nghiêm túc nhìn khung cảnh quanh mình, tất cả mọi thứ đều cực kỳ xa lạ. Trong lòng cậu nhóc hơi lo lắng, nhưng rất nhanh đã lấy lại dũng khí! Cha mẹ đều ở đây mà, có gì đáng sợ chứ!

Hơn nữa, cậu bé là anh trai dũng cảm mà!

Cậu nhóc nắm tay Bé Đường Đường, nói: “Về sau em phải theo anh nha.”

Bé Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm: “Vâng ạ.”

Hai bé con ngủ một giấc dài nên lúc này bụng đã kêu sột sột, Đường Diệu nấu cho mỗi nhóc một cái trứng gà, đây là đồ ăn sáng, bây giờ đã hơi lạnh, mùa hè ăn trực tiếp vẫn được nhưng Đường Diệu vẫn dùng nước ấm trụng qua một chút, trừng gà hơi nóng ăn siêu ngon.

Bé Đường Đường ăn gì cũng không nhanh bằng anh trai, cô nhóc vẫn há miếng to cắn một miếng hình bán nguyệt, sau đó lại uống thêm một ngụm sữa bột, dùng sức lắc lắc mái tóc rối: “Ngon ngon quá.”

Sau khi lắc lư chán chê, lúc này hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Ui? Bà nội đâu nhỉ?”

Cô bé nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy.

Đường Diệu bật cười một tiếng, nói: “Hai đứa nhóc các con, bà nội thương mấy đứa như thế mà giờ mới nhớ đến bà. Bà nội và chú nhỏ về nhà rồi.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ ồ một tiếng, đầu nhỏ rũ xuống, dường như có thêm chút cô đơn!

Đường Diệu xoa đầu cô bé, nói: “Mấy ngày nữa, bà nội sẽ tới thôi.”

Bé Đường Đường ngẩng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.

Đường Diệu: “Nhà mình vừa dọn tới nên chưa quen mọi người và mấy chỗ gần đây. Các con đừng chạy lung tung nhé, hai đứa đợi ở nhà được không?”

“Vâng!” Hai tiểu gia hỏa nhất trí gật đầu.

Đường Diệu lại nói tiếp: “Thế, các con có muốn học hành không?”

“Học hành?” Tiểu đoàn tử Đường Đường mềm mại chớp mắt to tò mò hỏi: “Học gì ạ?”

“Học chữ, học con số, học toán học… Các con có muốn học không?”

Hai mắt Tiểu Lang lập tức sáng lên: “Con muốn học!”

Nhóc cũng muốn thông minh như em gái!

Bé Đường Đường cảm nhận được sự nhiệt tình của anh trai, bé con cũng lập tức giơ tay nhỏ lên: “Con cũng muốn học!”

Đường Diệu nở nụ cười gật đầu: “Được rồi, vậy mỗi buổi sáng đi, mỗi sáng chúng ta sẽ học một lát nhé. Các con thấy thế nào?”

“Vâng ạ.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lang hưng phấn đến đỏ bừng, cậu nhóc nói: “Con học xong cũng sẽ thông minh như em gái.”

Đường Diệu bật cười: “Thế Tiểu Lang phải nghiêm túc học tập nha.”

Nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì đó: “Mẹ cũng phải mua cho hai đứa quyển Liên hoàn họa mới được.”

“Uh? Đó là gì ạ?” Tiểu Lang tò mò.

Bé Đường Đường mơ hồ biết chút gì đó, lại giống như không biết, cô bé bưng chén uống sữa, căng đầu nhỏ tự hỏi một cách nghiêm túc.

Đường Diệu: “Người ta sẽ vẽ tranh thành từng trang từ một câu chuyện cổ tích nào đó, các bạn nhỏ không biết chữ cũng có thể hiểu được.”

“Con muốn, con muốn!” Tiểu Lang kích động hơn Bé Đường Đường bội phần, chẳng qua rất nhanh cậu nhóc đã chạm hai đầu ngón tay vào nhau, nhẹ giọng nói: “Có… đắt hông ạ?”

Tiểu gia hỏa cũng rất hiểu chuyện đấy.

Đường Diệu không biết mấy thứ này bao nhiêu tiền, nghĩ thôi cũng biết không quá rẻ rồi.

Cô cúi đầu nhìn hai bé con, lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua mình nhìn thấy có rất nhiều sách bị vứt ở trạm thu mua phế phẩm, những cái này đều cân lên để bán, lợi hơn mua mới rất rất nhiều. Một quyển mới có thể mua được mười quyển sách cũ.

Vậy thì, cô bằng lòng để con mình đọc mười quyển!

Cô dứt khoát nói: “Chúng ta không mua mới cũng được! Sau này có tiền sẽ mua mới cho các con, đọc sách cũ trước cũng được mà! Có thể mua thêm được mấy quyển, được không!”

Hai tên nhóc tì nhìn nhau, vui vẻ cong khóe miệng: “Vâng!”

Chương kế tiếp