Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 50
Nói là làm!

Đường Diệu thật sự cảm thấy, dù thế nào cũng không thể cô phụ mỹ vị được.

Ốc hương nhả cát cả một buổi trưa, đợi đến sẩm tối là bắt đầu được rồi.

Đường Diệu chọc chọc ốc hương nhỏ, nói: “Yên tâm đi, thím bảo đảm với mấy đứa ăn xong một lần sẽ muốn lần thứ hai.”

Cô nhanh chóng cắt hành gừng tỏi ớt cay, sau đó xoa tay: “Mẹ, trong nhà mình có rượu không? Con muốn dùng một chút?”

Chương Hà Hoa nhìn Đường Diệu một cái, lặng lẽ lấy một chai rượu từ trong ngăn tủ ra, lắc lắc một cái, thật ra bên trong không còn bao nhiêu nữa. Cuối cùng bà vẫn đưa cho vợ thằng ba: “Con bỏ ít một chút, đây là mấy giọt rượu cuối cùng cha con cất được đấy!”

Đường Diệu cười lấy lòng mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, hay mẹ cho con dùng hết nhé?”

Thấy hai mắt Chương Hà Hoa trừng như muốn lồi ra, ngay lúc bà sắp nổi điên lên, Đường Diệu lắp ba lắp bắp nói: “Mai về con mua cho cha chai khác, con thề đấy, không để cha bị lỗ đâu. Hôm nay dùng chút rượu này đảm bảo không lãng phí đâu ạ, con xào ốc hương xong sẽ để nấu những món khác, chắc chắn món nào cũng đủ hương đủ vị!”

Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “Ha ha, con chỉ biết khuơ môi múa mép thôi nhỉ! Bọn đây tham chút rượu này của hai đứa à? Nhà thì chẳng có mấy tiền, sao lại học cái thói phá của ấy hả? Nhanh, nói thật cho mẹ biết, ngoài rượu ra còn phải dùng thêm những thứ gì nữa?

Nhanh nói đi!”

Chương Hà Hoa chống nạnh, hung dữ muốn chết.

Mấy bé con lập tức co người trốn trước cửa, thò đầu ra nhìn bà nội, hôm nay bà hung dữ thật đấy!

Đường Diệu lại không sợ, đã thế còn ôm lấy cánh tay Chương Hà Hoa, cười với vẻ nịnh nọt: “Mẹ, mẹ thông minh thật đấy, vừa nhìn đã biết con muốn dùng thêm chút dầu nữa.”

Chương Hà Hoa tức giận đến mức sắp nổi điên lên.

Đường Diệu: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lọc dầu ra hết để xào rau, thật sự không lãng phí chút nào đâu. Con cũng vì muốn để bọn nhỏ ăn một bữa thật ngon thôi.”

Mở đôi mắt trông mong nhìn Chương Hà Hoa nói: “Con biết mẹ không muốn thấy dáng vẻ chúng nó thất vọng mà, nha mẹ?”

Chương Hà Hoa phì một cái, nói: “Ai không muốn nhìn chúng nó thất vọng chứ? Chúng nó thì thất vọng cái gì? Ăn ít lắm đấy hả, lúc chiều mấy nhãi ranh kia mỗi đứa còn ăn một cái bánh quy đấy, đừng tưởng bà đây không thấy nhé! Ha ha.”

Bà đây tận mắt nhìn thấy đó nhé!

Đường Diệu: “Trẻ con ăn được sẽ nhanh cao nhanh lớn, tương lai dù làm gì đi nữa cũng không bị thiệt đâu mẹ!”

Câu này thật sự nói trúng tim của những người làm mẹ, Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều vội gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Chương Hà Hoa đảo tới, hai người im miệng ngay tức khắc. Vương Xảo ba chân bốn cẳng đi ôm củi, Chương Thải Hồng lập tức vội vàng cắt rau.

Bận rộn! Phải thật bận rộn mới được!

Lúc này hai nàng dâu đều hận không thể biến mất ngay lập tức!

“Ăn ăn ăn! Chỉ biết cho chúng nó ăn thôi!” Tuy nói thế, nhưng Chương Hà Hoa cũng đã bị lời của Đường Diệu làm lay động, nói: “Con còn không mau đi nấu đi!”

Đường Diệu bật cười, vội nói: “Vâng ạ!”

Đường Diệu lập tức vào việc, cô trực tiếp đổ dầu vào, thấy đã non nửa chén, Chương Thải Hồng ôm lấy tay Vương Xảo cánh tay, nói: “Cô, cô đỡ chị một chút!”

Vương Xảo nhìn chảo dầu, sau đó lại nhìn Đường Diệu, lúc này cũng hít một hơi thật sâu, cảm thấy người mình không được khỏe lắm! con bé này làm thật hả? Khoảnh khắc này cô ấy thật sự không dám nhìn mặt bà mẹ chồng nữa. Vương Xảo thầm nghĩ, nói không chừng một giây sau mẹ chồng mình sẽ bóp chặt cổ Đường Diệu, sau đó nhấp mặt cô vào trong nồi.

Vương Xảo bị cảnh tượng đáng sợ trong đầu mình dọa cho sợ run người.

Bắt đầu run rẩy nói: “Con, con ra ngoài ôm thêm ít củi nữa vào đã!”

Vương Xảo tránh khỏi người Chương Thải Hồng, vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã lão đảo một cái, vướng tay vướng chân may mà không ngã sấp mặt.

Vương Xảo còn bị dọa cho chạy té khói thế này, Chương Thải Hồng nhìn chén dầu của nhà mình, trong lòng đau đến mức tan nát tim can, từng này dầu có thể sử dụng trong một tháng đấy! Tiết kiệm chút có khi còn dùng được lâu hơn! Cô ấy đáng thương dựa vào khung cửa, mặt dại ra nhìn Đường Diệu đã bỏ hành, gừng và ớt cay vào dầu sôi, lúc này mùi thơm ngập tràn phòng bếp. Không thơm mới lạ đấy, cả đống dầu thế cơ mà!

Sau đó lại thấy Đường Diệu đổ rượu vào, tiếp tục bỏ một muỗng tương thật to!

Chương Thải Hồng nhắm chặt mắt lại tự an ủi mình, không sao, không sao đâu mà! Dù gì cũng là chị em dâu, không nên nhiều lời! Hơn nữa hôm nay người ta còn giúp cô ấy đạt thành một vụ làm ăn, thím Lý may ba bộ quần áo, nhà cô ấy được một bình sữa mạch nha, hai bao đường và hai bịch bánh quy.

Không chỉ thế, ngoài vải đỏ ra, những miếng còn thừa cũng cho mình luôn!

Cô ấy được nhiều thứ như thế, nên cảm ơn Đường Diệu mới phải. Mình đã không cho người ta được gì, bây giờ cô muốn dùng chút đồ nấu ăn, cô ấy không thể mở miệng gào lên được.

Đúng!

Bình tĩnh!

Phải bình tĩnh!

Mình làm được mà!

Chương Thải Hồng cuối cùng cũng an ủi được mình, lặng lẽ xoay người, nhắm mắt làm ngơ, cô ấy còn phải cắt rau, cắt rau nữa!

Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều khiếp sợ đến mức ngẩn người, Chương Hà Hoa cũng chẳng kém chút nào. Chẳng qua, ai bảo bà là mẹ chồng của chúng nó chứ. So với hai đứa ngốc nghếch kia, bà cảm thấy mình vẫn có chút tầm và mắt kiến thức hơn chúng nó!

Phải cố gắng bình tĩnh!

Làm được mà!

Thế có đau lòng không? Đau lòng lắm chứ!

Nhưng con bé đã bắt tay vào nấu rồi, lúc này còn nói gì được nữa! Giờ nói cũng được cái rắm gì? Dù sao nấu xong cũng để bọn nhỏ ăn cho đỡ thèm, bà đánh cố gắng chấp nhận!

Lúc này Đường Diệu đã đổ hết một chậu ốc hương nhỏ vào trong nồi, đảo thật đều. Kỳ thật với số ốc hương này, cô thấy dầu và rượu vẫn hơi ít. Trước kia cũng sống một cuộc sống không quá khá giả, cô biết thứ này quý giá thế nào. Bấy giờ chỉ có thể dùng gia vị nhiều nhất trong phạm vi hữu hạn thôi. Nếu không phải lát nữa dùng nước sốt này để nấu những món khác, có lẽ cô cũng không đành lòng bỏ hết.

Sau khi xào một lúc, cô đổ thêm chút nước vào chai rượu, lắc lắc một chút rồi đổ hết vào trong nồi, đậy nắp lên. Từ lúc Đường Diệu bắt đầu bỏ ớt cay vào chảo dầu, trong phòng bếp đã ngập tràn mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.

Mấy nhóc con kia không thèm đi chơi nữa, bọn chúng đều là những con mèo nhỏ tham ăn, ngửi thấy mùi thơm liền dọn ghế đẩu nhỏ ngồi xếp hàng trước cửa, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đang chờ ăn.

Tiểu Báo đã chảy nước miếng, Bé Đường Đường lặng lẽ xích ghế đẩu, cách xa tên quỷ nhỏ ở bẩn này một chút!

Chẳng qua lúc này cô bé cũng chẹp chẹp miệng, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chằm chằm phòng bếp: Thèm thật đấy!

Ốc hương không cần nấu lâu, rất nhanh Đường Diệu đã vớt hết ốc ra, cô bỏ chúng vào trong cái rổ lọc, để mỡ từ từ chảy xuống.

“Mẹ, chúng ta cứ đổ nước sốt này vào mấy món xào ý, chắc chắn ăn rất ngon!”

Chương Hà Hoa: “Ừ, cứ để mẹ làm cho! Con xào không nhanh bằng mẹ đâu!”

Sau đó lại dặn dò: “Lát nữa ăn ốc đừng có ném vỏ đi, cứ tìm một cái nồi cho mấy đứa nhóc bỏ vào. Bên trên còn đọng lại nhiều mỡ lắm đấy, dùng nước để nấu ăn, còn vỏ thừa cứ vứt đi, một công đôi chuyện mà!”

Đường Diệu nghe thế trợn mắt há mồm!

Quả nhiên, gừng càng già càng cay!

Đường Diệu giật giật khóe miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn trầm mặc!

Sau khi lọc hết dầu mỡ, cô bưng một đĩa ốc hương thật to đặt lên trên bàn: “Mấy con mèo nhỏ này, tới xem thành quả lao động của mấy đứa hôm nay này!”

Mấy tiểu nhãi con lao vào nhanh như chớp, ngay cả Tiểu Miêu đang nằm trong phòng cũng bò ra cửa nhìn, lúc này hơi do dự có nên ăn hay không. Lúc không thoải mái cậu bé luôn muốn ăn chút gì đó, nhưng từ nhỏ đã ốm yếu triền miên, trong lòng cũng biết rõ ràng.

Đồ ngọt, hải sản hay những món hơi kích thích đều không được ăn lúc phát bệnh.

Nhưng chỉ cần ngửi đến mùi thơm nức mũi này, cậu nhóc lại thấy bụng mình bắt đầu reo lên.

Đường Diệu: “Đợi cháu khỏe lại, thím ba dẫn cháu vào trong trấn chơi, hôm ấy sẽ làm cho Tiểu Miêu ăn nhé.”

Tiểu Miêu nghe xong không ngừng gật đầu, để tránh hương vị này dục hoặc mình, cậu bé vội vàng chạy vào trong phòng đóng kín cửa lại.

Không ngửi thấy, không muốn ăn!

Cậu bé có thể làm được!

Tiểu Miêu đã chạy vào phòng, còn mấy đứa nhóc khác ăn ngon lành đến mức tay dơ tèm lem. Bé Đường Đường còn nhỏ nên không ăn được quá cay. Nhưng lúc này tay nhỏ thật sự không có ý dừng lại, cô bé ăn cực kỳ nhanh, chỉ một lát sau trên miệng đã dính đầy dầu mỡ.

“Đồ tốt!”

Bé Đường Đường cảm thán tự đáy lòng.

“Hóa ra món này lại ngon như vậy!” Tiểu Hổ nói: “Ăn ngon thật! Sau này ngày nào chúng ta cũng đi bắt ăn!”

Vương Xảo ôm rau tới, nói tiếp: “Món này phí dầu, đã thế còn phải bỏ rượu, ai rảnh mà ngày nào cũng làm cho con hả! cứ mơ tưởng cho lắm!” Nói xong, thò lại gần: “Con trai, cho mẹ miếng đi.”

Vừa ngửi thấy mùi này đã không kiềm được.

Tiểu Hổ nhìn dáng vẻ thèm nhỏ dãi của mẹ mình: “Không cho!”

Vương Xảo tức giận nở cả mũi: “Thằng oắt con này, có đứa con trai nào như con không hả?”

Tiểu Hổ kéo một con ốc nho nhỏ ra, nhét vào miệng Vương Xảo: “Mấy bà mẹ nói nhiều thật đấy!”

Vương Xảo: “!!!”

Cô ấy thỏa mãn híp mắt: “Ngon quá!”

Thật sự rất ngon!

Vừa thơm vừa cay vừa tươi ngon, đúng là mỹ vị trần gian mà!

“Cho mẹ thêm một con nữa đi!” Vương Xảo không muốn đi nữa, lúc này hận không thể ngồi xổm xuống cùng ăn với mấy đứa nhóc.

Chẳng qua Tiểu Hổ yên lặng xoay người đi, xem mẹ mình như không khí. Còn Tiểu Báo á hả, Tiểu Báo chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon thì trong mắt căn bản không thấy mẹ nữa. Vương Xảo chưa từ bỏ ý định: “Tiểu Ngư, cháu cho thím hai một con đi…”

“Vương Xảo, chị không cần mặt mũi nữa hả, bọn tôi đang tất bật làm việc, chị thì đi tranh đồ ăn với bọn nhỏ! Nhà này cho chị ăn ít đi hả?

Nấu xong muốn ăn bao nhiêu thì ăn, bảo chị đi ôm củi, chị lại chạy tới ăn vụng, sao có người mặt dày thế không biết?”

Tiếng gào thét của Chương Hà Hoa vang lên tận mây xanh, là ngọn lửa tức nghẹn mà lúc nãy không cách nào biểu đạt được đấy!

Vương Xảo cảm thấy sau lưng mình gió lạnh thổi vù vù, cô ấy ba chân bốn cẳng chạy về nhà: “Con đi liền”

Không dám chậm trễ một giây nào nữa!

Lúc này là mùa hè nên mọi người thường ăn cơm trong sân, dù gì nhà nào cũng chỉ có một kiểu như thế, chẳng có ai có gì đặc biệt cả, lúc ăn cơm không cần kiêng dè gì. Chẳng qua mấy hôm nay nhà họ Khương xây nhà nên có vài bữa cơm ăn.

Nhà họ Đào bên cạnh thấy thế cũng buồn bực.

Quan hệ giữa hai nhà rất kém, nhà họ Đào không muốn sang giúp một tay, chỉ vì ngày hai bữa cơm mà làm như thế không đáng chút nào.

Tuy mấy hôm nay việc ngoài đồng không nhiều, nhưng tóm lại chỉ cần đi là có điểm công. Đi sang bên kia giúp xây nhà thì được gì chứ?

Nào ai biết bên nhà ấy lại chuyển chỗ nấu cơm sang bên này, mỗi ngày đều thơm ngào ngạt.

Bình thường nhà họ Khương ăn uống khá đạm bạc, nhưng đã nhờ người ta làm việc thì không thể khắc nghiệt quá được, tóm lại phải có thêm chút thịt gì đó.

Mà cái nhà kia cũng mất dạy thật, lần nào cũng nấu thịt trước, ở xa thì không biết, nhưng với tư cách là hàng xóm bên cạnh, nhà họ Đào mỗi ngày đều ngửi thấy hương thơm bay khắp nhà.

Trong lòng càng ngày càng lạnh!

À không, mỗi ngày đều như nước sôi lửa bỏng!

Hôm nay càng quá đáng hơn, mùi thơm nức mũi thế kia, không biết đang nấu món ngon gì nữa! Bà ta đi bộ trước cửa vài vòng, xem thường nhìn tiện nhân Vương Xảo kia mấy cái, cũng không biết làm đếch gì bên trong nữa.

Chỉ thấy đám con nít đang vui vẻ ngồi vây quanh bàn ăn ăn ngon lành!

Thời buổi này mọi người thường không đi cọ cơm nhà người khác, lớn nhỏ gì cũng không được! Đây là chuyện vô cùng thiếu đạo đức, hiện tại nhà ai cũng thiếu lương thực cả mà! Hiềm nỗi bà Đào này lại là người mặt dày như tường thành, chẳng biết xấu hổ, trực tiếp chỉ huy cháu trai nhỏ nhất là Cẩu Thặng nhi đến nhà bên cạnh.

Cẩu Thặng nhi năm nay 4 tuổi, bằng tuổi với Tiểu Báo, là cháu trai của bà Đào.

Cậu bé đứng trước cửa như ăn xin: “Tao cũng muốn ăn! Cho tao một chút!”

Mấy tiểu nhãi con đang ăn sung sướng, nghe thấy ngoài cửa có người hét lên thì quay đầu lại, liền nhìn thấy Cẩu Thặng nhi cách vách.

Quan hệ giữa hai nhà không ra làm sao cả, đương nhiên trẻ con trong nhà cũng không chơi với nhau, Tiểu Miêu đang nằm trong phòng, làm anh trai lớn nhất ở đây, Tiểu Hổ đành đứng mũi chịu sào: “Đừng tới cửa nhà tao gây sự, cút về nhà mày đi!”

Ở nhà Cẩu Thặng nhi cũng là đứa trẻ được cưng chiều, thấy Tiểu Hổ ăn ngon lành bẩn cả tay mà không cho mình, nhóc òa khóc một tiếng: “Đồ mất dạy khốn khiếp nhà mày! Tao muốn ăn, cho tao ăn nhanh! Sao không cho tao ăn hả!”

Mấy bọn nhóc thấy thế trợn mắt!

Bà Đào đứng bên cạnh, nghe thấy Cẩu Thặng nhi khóc liền lập tức lao ra, mắng sa sả: “Trẻ con có nuôi dưỡng và trẻ con không mẹ đúng là không giống nhau! Cái đồ chó má ăn mảnh này…”

“À con mẹ mày! Mụ già đáng chết này! Đồ không biết xấu hổ bà lại dám tới nhà tôi đòi ăn rồi mắng chửi bọn trẻ nữa hả, xem hôm nay tôi có tha cho bà không!”

Vốn Chương Hà Hoa đang cắt rau, lúc này cầm theo dao phay bát đầu chiến!

Bà Đào thấy mụ già này lao đến thì ba chân bốn cẳng chạy đi: “Con cọp mẹ Chương Hà Hoa này muốn giết người kìa!”

Chương Hà Hoa nhanh chóng đuổi theo, hai người phụ nữ trung niên không cao một người chạy một người đuổi, cảnh tượng lúc này quả thực không ai nói hết.

Bà Đào là người gây gổ mà còn cáo trạng trước, Chương Hà Hoa cũng không cam lòng yếu thế, bà chống nạnh đứng ở chỗ nhiều người nhất trên ruộng, mở miệng chửi thật to: “Mụ già này đúng là không cần liêm sỉ nữa! Nhà tôi xây nhà nên nấu vài món ngon cho mọi người, bà già không biết xấu hổ này ngửi thấy nên bảo Cẩu Thặng nhi nhà mình tới đòi ăn! Mọi người nói xem, thể diện để đâu hết rồi! Thời buổi này nhà ai cũng khó khăn, thế mà thằng nhóc kia còn tới la hét đòi ăn. Đúng là cái đồ già mà không biết nhục!

Mấy đứa cháu nhà tôi không cho, bà ta lại đứng trước cửa mắng chửi nhà tôi một tràng. Thế nào, thấy nhà tôi không có ai nên muốn ức hiếp à?”

Mọi người vừa nghe thấy thế, ánh mắt ghét bỏ lập tức hướng về phía bà Đào.

Năm nay lương thực không dồi dào lắm, chỉ cần có thể ngẩng mặt đến ăn chực nhà người ta, vậy chắc chắn quan hệ phải rất tốt! bà ta và Chương Hà Hoa có quan hệ gì? Chính là ghét nhau đến mức thở thôi cũng ghét! Vậy mà còn đến nhà người ta đòi ăn như thật, thật sự không biết xấu hổ mà!

“Thím này, không phải nhà thím giàu lắm sao? Làm thế làm gì nữa? Hóa ra nhà giàu cũng keo kiệt thế hả!”

Bà Đào lập tức cãi lại: “Chẳng qua cũng chỉ là con ốc hương thôi, có đếch gì ngon chứ? Nếu là mấy đồ quý giá, sao tôi lại làm thế được?

thứ kia chẳng đáng tiền cũng không ăn được, tôi chỉ đùa với mấy đứa bé thôi, sao các người bủn xỉn thế hả?”

Bà ta đã nhìn thấy bọn họ đang ăn con ốc hương chẳng đáng một đồng.

“Hừ! chẳng cần biết ốc hương có đáng tiền không, tôi có chết cũng chẳng cho bà đâu! Đống ốc kia là do mấy đứa cháu của tôi vất vả bắt cả buổi sáng mới có đấy! Có giỏi thì nhà bà cũng đi bắt đi! Với lại ai cho bà mặt mũi mà đi ăn chực thế? Đúng là cái đồ già mà không biết xấu hổ! cho bà mắng chửi mấy đứa cháu tôi này!”

Chương Hà Hoa giơ tay nhặt một cục đất lên, lập tức đập một cái trên đầu bà Đào, đất vừa chạm phải vật cứng đã vỡ ra, lúc này trên đầu bà Đào toàn là đất vụn.

“Mụ già này…”

“Tôi cái gì mà tôi! Muốn ăn thì tự đi mà bắt, đã thế còn nói chỉ là mấy con ốc hương thôi, nhà bà có nấu được ra hương vị thế không hả?

Nhà bà đây phải bỏ một chén mỡ nửa bình rượu vào nấu đấy, chẳng qua cũng vì muốn để mọi người làm việc vất vả ăn ngon một chút. Tôi thấy bà ngửi thấy mùi thơm nên muốn đến chiếm tiện nghi đấy. cái đồ vô liêm sỉ này. Tôi đánh chết bà!” lúc cãi nhau phải bốc phét một chút, đây là điều cần chú ý.

Chương Hà Hoa lại bắt đầu giãy đành đạch, mấy người đàn ông bên cạnh vội vàng giữ bà lại, ai nấy liên tục khuyên can.

Lúc này mọi người cũng líu lưỡi, ốc hương thì làm gì có chuyện bỏ mấy thứ gia vị kia vào?

“Bà cứ phét đi… aaa!”

Một cục đất lại thành công bị nhét vào miệng bà ta!

Chương Hà Hoa không thể lấy dao phay chém người, nhưng đánh người thì được đấy, con mụ này ăn hiếp ngồi trên đầu, đám mắng mấy đứa cháu nhà bà sao? Hiện giờ bà đang giết gà dọa khỉ đấy. Chương Hà Hoa lại nhặt một cục đất nữa lên, trực tiếp ném về phía đó.

Bà Đào lại bị đánh trúng lần nữa!

Luận đánh nhau, trong thôn này thật sự không có ai xứng là đối thủ của Chương Hà Hoa! Theo lý thuyết, sức chiến đấu của bà Đào cũng không thấp, nhưng mỗi lần đối diện với Chương Hà Hoa, lúc nào bà ta cũng sợ đến mức dưới đáy quần toàn nước tiểu.

Đã thế còn đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, chẳng biết thành thật hơn chút nào!

Đúng là già mà còn kiếm chuyện vào người!

Chương Hà Hoa dí dao phay vào những người bên cạnh, ba bước cũng làm hai bước xông lên trước, bà Đào lập tức bị ấn xuống đất.

Chương Hà Hoa: “Bà muốn ăn tôi cũng chẳng thèm cho, nói chi đến chuyện dám tới cửa nhà mắng đám cháu bé bỏng nhà tôi, hôm nay tôi phải dạy dỗ một trận để bà biết thế nào là Mã vương gia có ba con mắt!”

Chương Hà Hoa nắm tay đánh bốp bốp. thật sự chẳng hề khách sáo nữa.

Đại đội trưởng đứng đằng xa đã thấy bên này đang đánh nhau, chẳng qua lúc này ông ta… vẫn khá dửng dưng!

Mấy mụ già này thật sự chỉ biết gây chuyện cả ngày, ông ta chịu hết nổi rồi! Hơn nữa từ đằng xa ông ta đã nghe được đại khái, trong lòng thầm nghĩ bà Đào này càng ngày càng kì cục. Rảo bước từ từ cuối cùng cũng tới nơi.

Ông ta ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, nhà Khương Lão Khờ này, chuyện này là bà ta không đúng, mà bà cũng đánh một trận rồi. Cứ coi như thôi đ!” Lại là những câu này!

Dù sao Chương Hà Hoa dù cũng là bên thắng, bà hất đầu lên: “Tôi là người nghe lời của tổ chức, nếu đại đội trưởng anh đã bảo thôi, vậy tôi đây cũng không chấp nhặt với bà ta nữa! Tiện đây tôi cũng nói luôn, nếu còn dám ức hiếp đám trẻ nhà tôi, người làm bà nội như tôi đây sẽ không khách khí nữa đâu!”

Nói xong, bà cầm dao phay hiên ngang về nhà như một con gà trống vừa giành được chiến thắng.

Bà Đào ú ớ lập tức bật khóc nức nở.

Những người xung quanh đều nhìn bà ta, ai nấy lặng lẽ làm việc của mình, ai thèm quản mụ già này! Tự tìm chết là đúng!

Chẳng qua, không biết ốc hương dùng một chén mỡ và nửa chai rượu để nấu sẽ có hương bị gì nhỉ?

Mùi vị thế nào ta?

Hôm nay những người trong đại đội ba đều suy nghĩ về chuyện này, cũng may làm việc ở đây nên có lộc ăn. Dù sao Đường Diệu xào rất nhiều, Chương Hà Hoa trực tiếp múc ra, mỗi bàn để một bát. Những món khác cũng được nấu từ nước sốt thơm lựng kia, mang theo vị cay nhè nhẹ. Nói đến chuyện dầu mỡ, sau khi bọn nhóc ăn xong đống ốc hương thơm ngon thì được lấy đi lọc lại hầm một lúc. cuối cùng Chương Hà Hoa phân phó con dâu nhặt hết vỏ ốc ra.

Đương nhiên, hương vị thơm ngon đến mức nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Những người ở đây đều có thể ăn cay, ai cũng thích trong đồ ăn bỏ thêm một chút ớt cay nhỏ. Nước sốt mỡ kia hôm nay cay bỏng lưỡi, vừa ngấm vị vừa thơm nức mũi, bữa cơm này mọi người đều ăn cực kỳ vui sướng!

Ngay cả những người ghét bỏ ốc hương cũng đổi ý ngay lập tức!

Bọn họ đều nghi ngờ đống ốc mình ăn này không phải ốc hương, mà là sơn hào hải vị!

Thời buổi này nhà ai cũng tiết kiệm, Chương Hà Hoa nghĩ đến chuyện lọc mỡ dính trên vỏ ốc để nấu đồ ăn, đương nhiên những người khác cũng nghĩ được. Sau khi ăn xong không nỡ ném đi, ai cũng hỏi có thể cho chúng tôi mang về không. Người ta đã tới giúp đỡ mình, tất nhiên Khương Thành sẽ không bủn xỉn.

Tuy Chương Hà Hoa là người khá tiết kiệm, nhưng bà vẫn rất biết cách làm người: “Nào, mọi người giúp đỡ chúng tôi, mỗi người nhận sáu cái nhé, đưa cho con cái nếm thử cũng được đấy. mọi người đừng ghét bỏ nhé, tuy ốc hương không đáng giá, nhưng lại rất ngấm dầu ngấm rượu.”

“Cảm ơn thím.”

Mọi người làm việc cả ngày, tuy mỏi mệt, nhưng không thể không nói cơm nhà họ Khương nấu cực kỳ ngon. Đặc biệt là hôm nay, thật sự thật sự ngon nuốt lưỡi. làm việc giúp người khác, được chiêu đãi cẩn thận như thế, đương nhiên cũng phải cho người ta thể diện.

Mọi người chẳng lấy bao nhiêu, ai cũng phấn khởi về nhà.

Quả nhiên lúc về nhà, sau khi người trong nhà nếm thử thứ này liền hận không thể nuốt luôn cả lưỡi! Đúng là bỏ vốn ra, ốc hương tanh mùi bùn cũng có thể trở thành sơn hào hải vị! Ngon quá, thật sự rất ngon! Nghĩ đến đây, mọi người lại cảm thấy nhà họ Khương thật tốt bụng!

Ngược lại, nhà họ Đào kia đúng là chẳng ra gì!

Chương Hà Diệp dẫn theo hai đứa con trai tới giúp một tay, tối không ở lại đây. Ba cha con đang định đi, lúc này Chương Hà Hoa nhét một cái túi cho ông: “Anh, em thấy anh khá mình cái này, cho anh đấy!”

Từ này nếu chia ra cũng phải được hai dĩa!

Nếu là những cái khác, chắc chắn Chương Hà Diệp sẽ không nhận, nhưng món này ngon quá đi. Chương Hà Diệp không chần chờ nữa, đưa tay nhận lại để về nhắm rượu!

“Em gái này, còn có đồ sống không? Cho anh chút đi, về nhà anh cũng tự làm được.”

Cuộc sống của nhà ông cũng khá giả hơn một chút, hoàn toàn có thể tự làm được.

Chương Hà Hoa: “Chuẩn bị cho anh từ lâu rồi! Còn nữa, em nói với anh cái này này…”

Bà vội vội vàng vàng kéo lấy anh trai nói chuyện, lúc này nhà họ Khương đang ôm chậu ốc ăn lấy ăn để!

Mấy bé con không ai được cho ăn tiếp nữa!

Mấy nhóc con ăn nhiều quá sẽ không thoải mái, dù sao chúng nó đã ăn không ít, cả đám đều ăn đến miệng ửng đỏ, dầu mỡ tèm lem.

Bé Đường Đường đỡ lấy cái bụng nhỏ tròn vo, nói: “Em đã nói là ngon rồi mà?”

“Em gái thật sự quá thông minh!”

“Bé Đường Đường giỏi nhất thiên hạ!”

Nghe thấy lời khen của mấy nhóc, Bé Đường Đường cười tủm tỉm nâng khuôn mặt nhỏ lên, vô cùng đắc ý!!!

Cô bé là đứa trẻ ngoan, không hề nói dối đâu!

Mình đã nói ngon, vậy chắc chắn sẽ ngon!

Ngon quá đi!

Cả nhà đang ăn trong sung sướng, mà lúc này, nhà họ Đào đang đứng dưới sông vớt ốc hương!

Mặt bà Đào bị đánh cho sưng lên, không ngờ bấy giờ vẫn chỉ huy con trai con dâu trong nhà làm việc., “Mẹ, con này có ăn được đâu, nhà mình thật sự nấu được hả!” Đào lão đại hỏi.

Bà Đào cười lạnh một tiếng, nói: “Phi, nấu cái rắm! Nhà mình nấu làm gì!”

Đào lão đầu cũng ngẩn ra, dừng động tác: “Không nấu thì mất công nhặt nó làm gì?”

Mấy đứa con trai con gái đều quay mặt nhìn bà ta, không hiểu mô tê gì.

Bà Đào ác độc nói: “Vớt sạch, phơi cho khô, bọn họ đừng mơ đến chuyện ăn!”

Đào lão nhân như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Đúng đúng đúng, không cho cháu trai mình ăn, vậy nhà đó cũng đừng mơ!”

Cả nhà đều gật đầu nói đúng, lúc này nhặt ốc vô cùng hăng say …

Chương kế tiếp