Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 52
“Thế không được đâu, dù sao cũng làm được một khoảng thời gian rồi. thứ nhất, đây là công việc thư ký Bạch giới thiệu cho, vừa làm chưa lâu đã nghỉ việc, như thế có vẻ không thức thời lắm? Với lại thỉnh thoảng em sẽ đi bắt thêm một ít thú rừng hoặc ác dưới sống lấy tiền trang trải cuộc sống. Nếu chưa được chuyển chính thức, những người khác sẽ còn nhìn nhà em chằm chặp nữa. Em và các anh không giống nhau, các anh có thể nói đó là tiền tiết kiệm. còn mấy năm nay em và Đường Diệu thế nào, ai cũng biết, chắc chắn không có ai tin. Bây giờ có được công việc này, em và Đường Diệu không giống như trước kia nữa! bọn em tự kiếm tiền, ai mà biết hai vợ chồng kiếm được bao nhiêu chứ!”

Mấy an hem nhà họ Khương chẳng có gì không tốt cả, chẳng qua Khương lão đại và Khương lão nhị đều không được linh hoạt lắm, giống y như Khương Lão Khờ. Những câu quá sâu xa bọn họ sẽ không hiểu, vậy nên nếu được thì Khương Thành đều cố gắng lược bớt đi.

Nhưng khi ở cùng em trai Khương Lâm, anh không hề câu nệ những chuyện này.

Sau khi mọi người nghe xong, ít nhiều cũng hiểu được một chút.

Bởi vậy không ai nói gì thêm nữa.

Thấy mấy đứa con không ai nói gì, cuối cùng Chương Hà Hoa cũng mở miệng: “Mấy chuyện này mình các con biết là được! Về nhà nói với vợ cũng không sao, mẹ không cản, nhưng mà …”

Lúc này giọng bà bà hơi trầm xuống: “Nếu ra ngoài nói lung tung, mẹ cũng khó nói trước được bản thân sẽ xử chúng mày thế nào đâu!”

Bà hơi mỉm cười, khuôn mặt vốn chẳng phải hiền từ gì cho cam, bây giờ còn nở nụ cười rét buốt thế này, tự dưng dọa cho mấy đứa con trai suýt nữa tè ra quần, mấy người đàn ông lập tức gật đầu lia lịa.

Chương Hà Hoa: “Ha ha!”

Sau khi bà thấy trà cũng uống gần hết, nói: “Được rồi, về phòng hết cả đi. Tối lắm rồi, lãng phí đèn dầu của bà đây.”

Mấy anh em nghe bà mẹ già nhà mình nói thế, vẻ mặt ngơ ngẩn vội lê dép ba chân bốn cẳng chạy về nhà mình.

Nhà cũ của Khương Thành đã bị phá, nhà mới còn chưa xây xong, lúc này đương nhiên để anh, Khương Lão Khờ và Khương Lâm ngủ cùng một phòng, Đường Diệu cùng Chương Hà Hoa và hai nhãi con cũng chiếm một phòng, tuy hơi chật nhưng đủ để nghỉ ngơi.

Bé Đường Đường mặc áo ba lỗ lăn mấy vòng trên giường, cô bé quay trái một cái, lại quay phải một cái, tò mò nhìn mọi nơi xung quanh, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Đây là lần đầu tiên con ở đây đấy.”

Đường Diệu lại trêu chọc bé con: “Vậy con thấy nơi này thế nào?”

Bé Đường Đường gật đầu, nhẹ giọng vui vẻ nói: “Được ạ, nơi này có người chơi cùng.”

Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra ôm lấy mẹ mình, bắt đầu lấy lòng mẹ: “Mẹ ơi, trời mưa.”

Đường Diệu: “…”

Sao cô không biết bé con nhà mình đang nghĩ gì chứ?

Không chỉ cô biết, mà Tiểu Lang cũng biết!

Tiểu Lang vội nói: “Có thể bắt cá nha!”

Đường Diệu: “Hai đứa con chỉ biết bắt cá thôi hả.”

Họ nhà mèo, Bé Đường Đường nhà bọn cô chắc chắn thuộc họ nhà mèo rồi!

Bé Đường Đường kéo kéo Đường Diệu, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, có được không ạ!”

Đường Diệu: “Ngoan ngủ đi. Nếu sáng mai hết mưa, mẹ sẽ dẫn hai đứa đi bắt.”

Đôi mắt to của Bé Đường Đường lập tức sáng lấp lánh, vội vàng nhắm mắt lại: “Con rất ngoan, con ngủ rồi này!”

Ngủ rồi? Có quỷ mới tin con!

Chẳng qua Đường Diệu chỉ nhấp miệng, ôm lấy hai bé con rồi bật cười.

Đêm nay mưa rất to, mọi người đều ngủ ngon mơ đẹp.

Khoảng hơn bốn giờ sáng một chút, trời vừa tờ mờ sáng, Đường Diệu đã bò dậy, Chương Hà Hoa cũng mở mắt ra, thấp giọng hỏi: “Sao con dậy sớm thế?”

Đường Diệu: “Con thấy trời cũng tạnh mưa rồi, thử đến bờ sông xem sao.”

Chương Hà Hoa cũng biết ý của con dâu nhà mình, bà đứng dậy cùng cô: “Để mẹ đi với con.”

Mẹ chồng nàng dâu cầm giỏ tre đi về phía bờ sông, giờ này trong thôn căn bản không có ai trên đường, hai người nhanh chóng đi đến bờ sông, lúc này quả nhiên nhìn thấy nước sông dâng hơn ngày thường rất nhiều.

Đường Diệu xắn ống quần lên, nói: “Con muốn xuống dưới xem sao.”

Tuy bây giờ là giữa hè, nhưng vừa sáng sớm nên nước dưới sông hơi lạnh, Đường Diệu quay đầu lại, nói: “Mẹ, mẹ đừng xuống nha. Nước lạnh lắm ạ, mẹ không chịu nổi đâu!”

Chương Hà Hoa liếc cô một cái, hừ một tiếng: “Dân nông thôn mà bày đặt cao quý? Ngay cả con còn chịu được, này là cái thá gì?”

Bà nhanh chóng đi theo Đường Diệu xuống dưới nước, trong nước thật sự có cá, mẹ chồng này dâu bắt đầu vào việc. Chương Hà Hoa không đứng gần chỗ của Đường Diệu, bà đi đến chỗ khác cách đó không xa. Chưa đến một lúc sau, hai mẹ con mỗi người đã bắt được hai con.

Đường Diệu ngẩng mặt nở nụ cười, sau đó lại lội về phía trên: “Ối?”

Vui sướng chết người: “Trời ơi!”

Cô bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, Chương Hà Hoa: “Sao thế con?”

Đường Diệu quay đầu lại, không che giấu được niềm vui sướng: “Không biết ai ném sọt hư xuống dưới nước, bên trong hình như có mấy con cá lớn đấy mẹ.”

Chương Hà Hoa đứng đằng xa liếc mắt một cái, cái sọt hư này bị nước đánh cho sắp tan nát, bà vội nói: “Chắc hẳn từ trên thượng du chảy xuống đấy.”

Đường Diệu gật đầu, bát cá bỏ vào trong giỏ của mình, vừa xong đã kêu lên một tiếng.

Chương Hà Hoa đang định bắt cá nghe thế liền trượt tay, cuối cùng để nó chạy thoát.

Bà lập tức chống nạnh, mắng Đường Diệu: “Con bắt cá thì cứ bắt đi, có thể đừng hét lên như ma đuổi thế không? Nếu chỗ này mà là nghĩa địa, chắc sẽ bị dọa đến mức xác chết vùng dậy đấy!”

Đường Diệu: “…”

Trí tưởng tượng của bà thật sự khiến người ta phát hoảng.

Chẳng qua cô vẫn rất vui: “Nơi này còn có một ít ốc hương và tôm.”

Nghe thấy ốc hương là người bà cụ lại giật giật, quy ăn cũng ngon đấy, nhưng bà không thích lắm. con mẹ nó tốn dầu lắm!

Còn tôm thì lại khác! Mớ tôm lần trước còn giúp bà kiếm được một đống tiền đấy!

“Có tôm thật hả?”

Đường Diệu gật đầu: “Vâng ạ!”

Lúc này bà cũng không muốn tranh cùng Đường Diệu, chẳng qua chỉ nói một câu: “Mẹ cũng kiếm thử xem sao!”

Đường Diệu vớt cái giỏ hư nát kia từ trong nước lên, ngoài một ít ốc hương và tôm ra, bên trong còn có rất nhiều bùn nước, nếu là phụ nữ bình thường, có khi còn chẳng kéo lên nổi ấy chứ!

Còn Đường Diệu lại chẳng bao giờ nói chơi, sau khi kéo lên liền rứa sạch bùn đất, đổ những thứ còn lại vào trong rổ, mấy con cá đang bật qua bật lại thấy ốc hương được bỏ vào lập tức ủ rũ. Đường Diệu lay cá lên trên cùng rồi tiếp tục động tác.

“Quả nhiên có tôm!”

Chương Hà Hoa mừng đến mức không khép được miệng!

Nói đi cũng phải nói lại, bình thường nhà người khác phân gia, hai cụ sẽ đi theo đại phòng, đương nhiên phải quản lí chuyện tiền bạc và lương thực. Từ vị trí con dâu lên thành mẹ chồng phải tốn mấy chục năm, làm gì có chuyện dễ dàng buông tay như vậy. nhưng nhà họ Khương lúc phân gia lại không hề làm vậy.

Những thứ nên giao cho đại phòng, một chút bà cũng không bỏ túi.

Đây cũng là một trong những lí do nhiều người trong thôn tuy cảm thấy Chương Hà Hoa là người đàn bà đanh đá, nhưng luôn rất tôn trọng nhìn bà. Không phải người nào cũng có thể làm được dứt khoát như vậy. thật ra lúc ấy trong lòng bà cũng có tính toán riêng, tuy nhà thằng ba không cần phòng ở, cũng lấy nhiều tiền nhất, nhưng nhà nó còn có người bị ốm, cộng thêm một con nhóc vừa sinh, đứa lớn hơn chút cũng chỉ mới ba tuổi, cuộc sống thật sự quá khó khăn. Người làm cha làm mẹ, nào có ai muốn nhìn con mình khốn khó như thế.

Bà không lấy tiền của lão đại để trợ cấp cho lão tam, lão đại hay vợ của nó đều không nói gì.

Dù sao bà cũng không moi tiền của đứa này để cho đứa khác, vậy nên lén lút giúp đỡ thằng con khổ sở, chuyện này thật sự chẳng có tẹo liên quan nào đến người khác.

Đây là suy nghĩ của Chương Hà Hoa, bà chưa từng đi học nhưng vẫn hiểu những chuyện này. Ba năm qua có chút tiền nào nhét cho lão tam, vậy nên trong tay bây giờ chẳng có chút tiền nào. Bây giờ có cơ hội tích cóp chút tiền, bà không vui mới lạ đấy!

Càng lớn tuổi, trong tay không có tiền đương nhiên cảm thấy hoảng rồi!

Ý chí chiến đấu hừng hực của bà bốc lên, vội vàng bắt đầu làm việc!

Đường Diệu lợi hại, Chương Hà Hoa cũng không ít kinh nghiệm, hai người đều bắt rất nhanh. Không đếm một lúc sau, rổ của mẹ chồng nàng dâu đã đầu ú ụ, tôm hay cá Chương Hà Hoa đều không buông tha, còn Đường Diệu thì khác, trong rổ của cô có đủ loại, ốc to, cua, cá, ngao sò ốc hết, gì cũng có một ít.

Hai người ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã chiếu sau đít rồi!

Chương Hà Hoa: “Thôi, chúng ta về nhà đã.”

Hai người vội vàng trở về, có mấy nhà ống khói đã bốc lên nghi ngút, sáng sớm nên mọi người đều vội làm cơm sáng, không ai rảnh tới bờ sông hết, hai người về nhà rất thuận lợi. vừa vào nhà đã nhìn thấy vợ lão đại đang bắt đầu nấu cơm sáng, cô ấy vừa dương mắt nhìn đã kinh ngạc hỏi: “Sao mẹ và em dâu lại đi từ ngoài vào thế ạ?”

Chương Hà Hoa: “Nhanh làm cơm sáng đi, đợi lát nữa chúng ta đến bờ sông bắt cá.”

Chương Thải Hồng không ngừng gật đầu, hiểu ra: “Vâng vâng, tối qua mưa to.”

Cô ấy nhìn mẹ chồng và em dâu một cạch sâu xa, vì sao em dâu lại bị mắng ít nhất?

Bởi vì, con bé rất lợi hại!

Bởi vì, con bé có khả năng!

Bởi vì, nói chung gì cũng tốt!

Cái rổ kia cũng cao gần bằng Bé Đường Đường, hai người mỗi người bắt được một rổ đầy, vừa nghĩ đã biết dậy từ lúc nào rồi. Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lò mò dậy đi? Nghĩ vậy, Chương Thải Hồng lập tức lặng lẽ đẩy nhanh động tác trên tay, so với em dâu, mình vẫn kém nhiều lắm!

Phụ nữ thì phải quyết đoán như em dâu, vậy con cái sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Đúng rồi!

Chính là như thế!

Nhất thời, cái muỗng trong tay Chương Thải Hồng như uy vũ sinh phong!

Đường Diệu: “???”

Vương Xảo vừa tỉnh dậy, xoa mắt đi vào nhà xí, vừa mở cửa đã thấy cánh phụ nữ tỏng nhà đều đồng loạt đứng trong viện, cô ấy hoảng sợ nói: “Sao? Sao thế ạ?”

Chương Hà Hoa: “Cô mau đi gọi chồng dậy đi, lớn xác rồi mà còn ngủ nướng, mặt mũi để đâu rồi hả! Mau gọi chúng nói dậy đi, lát nữa đến bờ sông bắt cá!”

Vương Xảo vừa liếc mắt một cái, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra: “Ôi trời đất ạ!”

Cô ấy ba chân bốn chẳng lao như bay vào nhà, mấy chuyện tốt thế này không thể thiếu mình được.

Cũng làm mẹ rồi, không cần kiêng dè nữa!

Chương Hà Hoa lại nhanh chóng vào phòng Khương Lâm, xốc chăn lên thật mạnh: “Ba quỷ lười này nhanh dậy đi!”

Khương Thành: “Ối!”
Chương kế tiếp