Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 69
Khương Lâm và Dương Phượng Ngữ sắp đính hôn.

Đây là tin tức hot nhất dạo gần đây của đại đội ba, ai nấy đều hí hửng bàn luận. Với tư cách là hàng xóm của nhà họ Khương, bà Đào là người xông vào bát quái đầu tiên. Ai bảo bà ta là hàng xóm cơ chứ! Bà ta ngồi xổm bên tường nghe được mấy chuyện thật không thể nào thật hơn đấy.

Có thể những người khác đều là suy đoán, nhưng bà ta là người nghe thấy rõ ràng không sót một câu mà.

Nếu Chương Hà Hoa có thể suy đoán được Dương Phượng Ngữ sốt ruột kết hôn.

Đều là người từng trải, bà Đào đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa người phụ nữ này là còn người rất hiều chuyện, đi ra ngoài sẽ la làng lên cho mọi người biết, vậy nên lúc này người trong thôn đều nhìn chằm chằm bụng của Dương Phượng Ngữ.

Dường như muốn nhìn thấu nguyên nhân.

Chẳng qua vẫn có rất nhiều người nghi ngờ độ xác thực của tin đồn “có thai” này, đại bộ phận mọi người đều không tin. Bởi vì, hai người kia vẫn chưa trực tiếp quyết định kết hôn. Nếu có thật, vậy phải sớm kết hôn chứ, đây là đính hôn chứ không phải kết hôn.

Mặc dù không thật sự cho rằng Dương Phượng Ngữ có thai, nhưng tin tức hot thế này không đồn thì đúng là phí thật! Ngày mùa không có thời gian đâu lo nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại rảnh chẳng có chuyện gì làm, có rất nhiều thời gian để tám chuyện.

Không thám thính được tin tức từ Chương Hà Hoa, tất nhiên mọi người sẽ hướng sự hóng hớt này lên mấy cô con dâu nhà Khương, còn một nhân vật nữa là thím Lý, cô họ của Dương Phượng Ngữ. Thật ra quân hệ giữa thím Lý và nhà họ Khương luôn rất tốt, quần áo xuất giá của con gái bà ta còn tìm Chương Thải Hồng để nhờ may!

Nhưng việc nào ra việc đó, mối hôn sự này, bà ta cũng không mấy xem trọng.

Nghe nói Dương Phượng Ngữ định đính hôn, đầu tiên bà ta ngồi xe vào trong huyện muốn thông báo tin tức này cho anh chị họ nhà mình.

Người phụ nữ này cũng có chút ý kiến với nhà họ Khương, rõ ràng đã nhìn ra trưởng bối nhà người ta không vui, sao còn cho phép đính hôn chứ? Đây chẳng phải không thèm để người ta vào mắt à?

Thím Lý là họ hàng của Dương Phượng Ngữ, bà ta vừa vào thành phố, ngay lập tức có người báo ngay cho Chương Hà Hoa.

Trong lòng Chương Hà Hoa đã có tính toán riêng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra.

---- Trẻ con không hiểu mấy chuyện đao to búa lớn sắc bén của người lớn, bọn nhóc chỉ biết, sự nghiệp nhặt ốc hương của mình gặp sóng lớn lao đao rồi!

Đối với bọn nhóc mà nói, đây chính là sét đánh giữa trời quang!

Thật sự không thể chấp nhận nổi!

Người lớn đang tất bật chuẩn bị cho hôn sự của Khương Lâm, với lại mọi người đều đang nhìn chằm chằm nhà bọn mình! Nếu cứ tiếp tục nhặt ốc hương như vậy, không phải cố tình để người ta phát hiện ư? Vậy nên Khương Thành quyết đoán tạm dừng mối kinh doanh này đã.

Ai nấy đều đang bận rộn trong nhà, các bạn nhỏ cũng không thể chạy lung tung khắp nơi như trước nữa, các nhóc đều tập trung trong viện tam phòng. Một đám thở ngắn than dài, người không biết còn tưởng chúng xảy ra chuyện gì lớn lắm chứ!

Bé Đường Đường nghiêng đầu nhìn bên này, lại nghiêng đầu nhìn cái kia, một lúc lâu vẫn không hiểu được. Cô bé nắm chặt tay, ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh chị đang buồn chuyện gì thế?”

Em không hiểu!

Tiểu Ngư xoa đầu bé em ngốc nhà mình, nói: “Đương nhiên là vì chuyện ốc hương rồi.”

Vừa nghe chị nói thế, Bé Đường Đường đã lập tức hiểu ra! Cô bé còn quá nhỏ nên không thể đi nhặt ốc hương, chẳng qua chiều nào anh trai cũng đi hết, được trứng gà nhưng cậu nhóc không hề ăn mảnh, lấy về sẽ chia cho em gái một nửa.

Vậy nên Bé Đường Đường mới biết chuyện này!

Nghĩ đến đây, Bé Đường Đường cũng hơi sầu đời.

Ốc hương không có!

Trứng gà cũng không còn nữa!

Bé Đường Đường suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên vỗ tay nhỏ một cái: “Em biết rồi!”

Mấy bé con khác đồng loạt nhìn cô bé, đôi mắt to kia ngập nước sáng lấp lánh, lông mi hơi run run: “Nếu không thể đi nhặt ốc hương, vậy chúng ta có thể đi bắt cá mà!”

Vừa dứt lời, mấy bé con lại lập tức gục đầu xuống, dường như càng buồn rầu hơn.

Tiểu Ngư nhẹ nhàng nói với em gái: “Nhưng dưới sông có rất ít cá.”

Bé Đường Đường chống nạnh, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên không phải đến bờ sông rồi. Chúng ta đến rừng cây dương đi!”

Mấy bé con vừa nghe thấy thế, đôi mắt đều sáng lên.

Sao bọn nhóc lại quên trong rừng cây dương cũng có một ao nhỏ nhỉ!

Dưới sông không có cá, nhưng còn bên kia nữa mà!

Nghĩ vậy, mấy bé con ai đi đường nấy về nhà. Ai nấy đều ôm lấy giỏ tre nhất trí đi về phía rừng cây dương. Những người trong thôn thấy thế cũng chỉ cho rằng mấy nhóc đi hái rau, chẳng ai nghĩ nhiều cả.

Đôi chân ngắn củn của Bé Đường Đường lọt thỏm trong đó rõ ràng càng khiến cô bé nhỏ nhắn hơn, nhưng bước chân của tiểu gia hỏa lại rất kiên định. Đi theo anh chị, bím tóc nhỏ bay lên trông rất hoạt bát. Mọi người trong thôn thấy thế chỉ nhắc mãi một câu “Có mẹ bé là bảo bối”, chỉ cần nhìn cô bé con của Khương lão tam này là biết. Trước kia da bọc xương, gầy nhỏ như cái que, hiện tại trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ tròn như màn thầu, dáng người cũng đẫy đà hơn, có chút thịt trông vô cùng đáng yêu.

Mấy đứa nhóc trong thôn chẳng có ai xinh đẹp như cô bé cả.

Có mẹ là khác liền!

Đám nhóc đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng tới cái ao nhỏ lần trước ghé qua. Ao không được trong lắm, nhưng ánh mắt của mấy bé con đều rất tốt, ngay lập tức nhìn thấy trong nước có cá!

Đám Tiểu Lang kích động nhảy cẫng lên, cậu nhóc xoa tay: “Có cá có cá kìa!”

Bọn nhỏ nhìn nước trong ao, trực tiếp cởi quần ngoài rồi đi xuống nước. Tiểu Ngư cũng xắn ống quần lên thật cao.

Cứ như vậy, chỉ còn lại Bé Đường Đường không biết nên xuống nước thế nào! Cơ thể nhỏ bé cứ đi qua đi lại, như Tiểu Báo cũng chỉ có thể dậm chân ở gần, chắc chắn cô bé không thể đi xuống được!

Tiểu Lang an ủi em gái: “Bé Đường Đường, em đứng trên bờ ngoan ngoãn chờ bọn anh. Anh sẽ bắt cho em, chúng ta cùng nhau hợp tác mà!”

Bé Đường Đường nghe xong liền thở ngắn than dài. Đương nhiên cô bé cũng rất hiểu chuyện, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng trả lời anh mình: “Cũng được ạ.”

Các anh chị đều đang bắt cá, cô bé nghĩ mình cũng không thể nhàn rỗi được, vì thế nắm chặt tay: “Vậy em sẽ đào đồ ăn.”

Tiểu Lang vội dặn dò: “Em đừng đi xa nhé.”

Nghe lời anh hai, Bé Đường Đường ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nơi này có rất nhiều cây cổ thụ, Bé Đường Đường không muốn lạc đường nên chỉ đào đào ở gần quanh đó thôi, hôm nay thu hoạch được rất nhiều. Bình thường mùa xuân rau sẽ rất xanh, mùa thu lại chẳng được như thế, nhưng cũng không phải không thể ăn. Chỉ cần dùng nước trụng qua sẽ thành một món tuyệt vời.

Bé Đường Đường làm việc miệt mài, đào một lúc lâu sau, ngước lên thì thấy từng đám đen quanh thân cây. Bước lên cân nhắc cẩn thận hái một lúc, sau khi thấy đủ rồi mới phủi tay không hái tiếp nữa. Trời mùa thu tối sớm hơn mùa hè rất nhiều, thấy mặt trời đã ngả về phía tây, Bé Đường Đường cũng đã thu hoạch được kha khá. Cô bé vỗ vỗ mông, duỗi eo một cái, nói: “Anh ơi, về nhà thôi.”

Loạn xì ngầu cả nửa ngày, người có chừng mực nhất cũng chính là cô bé nho nhỏ này.

Bé Đường Đường đắc ý, chống nạnh giải thích cho mấy anh chị nghe: “Anh chị nhìn kìa, trời tối thế kia rồi còn không biết đường về nhà!”

Mặc dù đám nhóc này làm việc với khí thế ngất trời, nhưng cuối thu nên nước rất lạnh, bọn nhóc ai nấy đều thấy lạnh cả người. Đặc biệt là vừa bước lên bờ, gió thổi mạnh một cái, lúc này liền cảm thấy lạnh thấu tim gan.

Đám nhóc nhanh chóng sửa sang lại đồ của mình, ít nhiều gì cũng có thu hoạch. Mấy bé con vội vàng về nhà, lúc này bước chân nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

“Mọi người nói xem, nếu bà nội không chịu đổi trứng gà thì phải làm sao đây?” Tiểu Hổ hơi lo lắng.

Tiểu Lang lại nói một cách chắc chắn: “Mấy con cá này còn sống, rất tươi, chắc chắn bà sẽ đổi thôi.”

“Nếu đổi được, vậy chúng ta cũng chẳng được bao nhiêu!” Tiểu Ngư nhìn hai con cá trong sọt mình, nói: “Chị chỉ được hai con, không biết bao giờ mới được đầy sọt.”

Tiểu Báo cũng nhìn xuống sọt của mình, vai co lại, lau nước mũi một cái.

Tiểu Hổ và Sơn Kê lại thu hoạch được nhiều hơn một chút, mỗi người đều bắt được năm con. Còn Tiểu Lang, nhóc được bốn con cá.

Giỏ tre của mấy nhóc đều không được đầy, còn của Bé Đường Đường lại ngập tràn ú ụ, đúng là được mùa mà! Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ lên, đặc biệt kiêu ngạo!

Chẳng qua mấy bé con khác cũng chẳng có tâm tình cô nhóc kia đang vui vẻ, đứa nào đứa nấy đều đang sốt ruột vì không biết có đổi được trứng gà hay không đây!

Tiểu Lang: “Cá lớn thế này cơ mà!”

Cậu bé nhìn mấy con cá một lúc, kiên định nói: “Nếu chúng ta đổi hai con cá lấy một quả trứng gà, nhất định bà nội sẽ đồng ý.”

Mấy bé con bắn ánh mắt mong chờ về phía cậu nhóc, trông đợi cực kỳ rõ ràng. Tiểu Lang: “…”

Cậu bé chỉ vào người mình: “Mọi người muốn để em nói sao?”

Những người khác vội vàng gật đầu, động tác đồng loạt không một chút do dự nào.

Tiểu Lang, Tiểu Lang cũng sợ bà nội lắm đấy!
Chương kế tiếp