Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 7
Bệnh đến như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ.

Đường Diệu hôn mê ba năm, cuối cùng chỉ cần ba ngày đã có thể tung tăng nhảy nhót. Thậm chí có thể nói, cô chính là người có sức khỏe tốt nhất tam phòng nhà họ Khương. Dù sao ba năm nay Khương Thành chăm sóc rất tốt, nuôi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Thật ra không phải Khương Thành khắt khe với con cái hay chỉ lo tẩm bổ cho vợ, anh luôn rất quan tâm đến đôi trai gái này. Vì những năm đó Đường Diệu phải uống thuốc, trong nhà thật sự quá túng quẫn, kém rất nhiều so với thời điểm bắt đầu phân gia.

Mà Bé Đường Đường gầy yếu như thế là vì còn có nguyên nhân khác, vừa sinh ra cô bé đã yếu ớt, sinh non nên khá còi cọt. Mặc dù Khương Thành đã cẩn thẩn nuôi dưỡng, Chương Hà Hoa cũng giúp đỡ rất nhiều, nhưng vì không được bú sữa mẹ nên vẫn không thể lớn như những đứa trẻ bình thường.

“Bọn nhóc ngủ rồi sao anh?”

Khương Thành từ gian ngoài tiến vào, đặt chậu nước bên giường, giặt sạch khăn đưa cho cô: “Lau mặt.”

Đường Diệu: “Sao anh lại mang vào đây? Em đã khỏe rồi, cần gì chăm sóc tỉ mỉ thế này nữa.”

Dừng lại một chút, cô ngẩng đầu, cắn môi nói: “Em biết bình thường anh đều chăm sóc em như thế.”

Không phải cô không còn tri giác, chẳng qua lúc ấy còn chưa tỉnh lại.

Khương Thành chỉ nhìn cô mà không nói, trực tiếp chủ động giúp cô lau mặt, Đường Diệu ngồi bên giường đột nhiên duỗi tay ôm cổ anh, dựa trên người người đàn ông, cô nhẹ giọng: “Vất vả cho anh rồi!”

Khương Thành cười: “Em và anh mà còn nói thế nữa hả? Anh cưới em chẳng phải vì muốn đối tốt với em sao!”

“Anh không sợ cả đời này em sẽ không tỉnh lại à?”

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia: “Cả đời không tỉnh lại, vậy anh sẽ chăm sóc em cả đời. Lúc chúng ta thành hôn đã nói rồi mà, cả đời phải thương yêu, tương thân tương ái. Chẳng lẽ em sẽ mặc kệ anh à?”

Đường Diệu lắc đầu, chôn trong lòng ngực kia: “Em sẽ vĩnh viễn không từ bỏ anh.”

“Anh cũng vậy.”

Khương Thành không buông cô ra, một tay để chậu trên đất, hai người nhanh chóng nằm xuống. Tỉnh lại cũng mấy ngày, chuyện trong nhà cô đã biết gần hết. Ba năm nay có vẻ thay đổi rất lớn, thật ra cũng không nhiều.

Sắc trời đêm nay có chút âm trầm, tắt đèn dầu, trong phòng chỉ tối đen một mảng.

Đường Diệu nhẹ giọng: “Ngày mai em muốn lên núi.”

Khương Thành sửng sốt, nói: “Lên núi làm gì? Em vẫn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn…”

“Em khỏe rồi, thật sự đã khỏe lắm rồi. Anh không hiểu em à, cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Em muốn ngày mai mang hai đứa nhỏ cùng lên núi, đến trước mộ ông thăm bái. Em tỉnh lại, cũng nên báo cho ông cụ một tiếng.”

Giọng nói của Đường Diệu rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định.

Khương Thành nghe cô nói vậy, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, ừ một tiếng.

Nhưng người đàn ông lại nói: “Ngày mai anh cũng xin nghỉ đi cùng mẹ con. Nếu chỉ mình em và con, anh không yên tâm!”

Đường Diệu nhẹ nhàng bật cười, nói: “Vâng!”

Cô ôm lấy eo anh, khuôn mặt trắng nõn nhẹ cọ khuôn ngực người đàn ông, nói: “Thật ra anh không cần lo lắng đây. Anh biết sức em từ nhỏ đã lớn mà, không có gì phải lo lắng cả.”

“Vậy cũng không được, dù sao em cũng bệnh nặng mới khỏi.” Bị cô cọ như thế, hơi thở cũng thô nặng thêm vài phần. Anh bất ngờ bóp lấy cơ thể đầy đặn của cô, thình lình hỏi: “Hai nhãi con ngủ rồi chứ?”

“Ngủ rồi, sao thế anh?” Mấy hôm nay vì chuyện mẹ tỉnh lại nên hai nhóc con trong ngoài phấn chấn, chơi mệt mới thôi, mỗi ngày đều ngủ rất sớm.

Khương Thành đột nhiên xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô: “Được không em?”

Hai tay Đường Diệu vốn còn đáp bên hông anh chậm rãi buông xuống, lập tức ôm lấy cổ người đàn ông, đây là cách đáp lại trực tiếp nhất …

Trong căn phòng rách nát lập tức phát ra đừng đợt âm thanh, tiếng nức nở kia tựa vui sướng lại giống như uất ức, đứt quãng từng đợt: “Vợ ơi, em thật tốt…”

Một đêm cuồng nhiệt.

Có lẽ cũng vì đêm qua quá nồng nhiệt, Đường Diệu mặt trời lên cao mới tỉnh. Cô mơ màng ngồi dậy, lúc này liền nhìn thấy hai nhóc con Tiểu Lang và Bé Đường Đường ngủ thành hình chữ X như heo, còn Khương Thành lại không có đây. Cô nhanh chóng đứng dậy, vừa động đậy đã lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

Tuy đã kết hôn nhiều năm nhưng chuyện này lâu rồi chưa làm, tiểu biệt thắng tân hôn, đương nhiên lần này sẽ làm rất lâu. Đường Diệu xoa eo xuống giường, hoạt động mấy cái đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Đường Diệu chuẩn bị nấu cơm sáng, vừa mở vung đã thấy nồi cháo bắp trong nồi, có lẽ Khương Thành nấu trước khi ra ngoài.

Người đàn ông này đúng là!

Cũng không biết Đường Diệu cô có tài đức gì mà may mắn vậy.

Chuẩn bị xong bữa sáng, cô nhanh chóng vào phòng gọi hai con heo lười dậy.

Tiểu Lang xoa xoa mắt, giọng nói mềm mại: “Mẹ ~”

Đường Diệu: “Tiểu Lang dậy rồi hả? Nhanh rửa mặt nào, hôm nay cha và mẹ muốn đưa các con lên núi.”

Vừa nghe thấy được lên núi, Tiểu Lang lập tức tỉnh bơ mở hai mắt, kích động nói: “Lên núi sao ạ!”

Núi non ở đây vô cùng rộng lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm, từ trước đến nay mấy nhóc con đều không được đi lên núi. Mà Tiểu Lang lại mong muốn được lên Tây Sơn, chút thịt ít ỏi cậu bé ăn được dường như đều là thú được săn từ Tây Sơn.

Với cậu bé mà nói, đây chính là nơi cấu giấu báu vật.

“Chúng ta đi chào hỏi ông cố ngoại các con nhé.” Đường Diệu định mặc quần áo cho con trai, Tiểu Lang lắc đầu, tay nhỏ nhanh nhẹn muốn tự làm: “Mẹ, để con tự mặc.”

Đường Diệu lại không kiềm chế được sự chua xót. Lúc cô hôn mê, Tiểu Lang mới hai tuổi thôi! Khi đó còn là bé con vô cùng đáng yêu, bây giờ đã trở thành cậu bé chuyện gì cũng biết tự làm. Nhưng cô cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, tránh để hai bé con cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, cuộc sống nên hướng về phía trước mà.

Cô đã tỉnh lại, cả nhà ở bên nhau, đây là chuyện tốt.

Cô nói: “Vậy được, Tiểu Lang tự mặc nhé. Để mẹ mặc giúp em gái con.”

Tiểu Lang: “Em gái cũng biết ạ.”

Bé Đường Đường đang ngủ mơ màng bị nhắc tên, ngơ ngác ngồi trên giường, một lúc lâu sau mới dang hai tay bé nhỏ ra: “Mẹ ôm ôm.”

Đường Diệu nở nụ cười: “Được, để mẹ ôm.”

“Bé Đường Đường rửa mặt ăn cơm nhé? Đợi cha con về, chúng ta còn phải lên núi đấy!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Khương Thành nhanh chóng vào nhà, trong tay anh còn cầm hai cái rổ. Buông rổ xuống, anh tiến lên xoa xoa mũi nhỏ của con gái, nói: “Lại dính mẹ con rồi.”

Bé Đường Đường lập tức ôm lấy cổ Đường Diệu, mông nhỏ nhẹ nhàng quơ quơ.

Thật ra Bé Đường Đường cũng không thể xem như hoàn hoàn xuyên qua, cô được sinh ra bình thường nên hành vi hay thói quen đều từ từ lớn lên như những đứa bé khác. Tất nhiên cô có kí ức của kiếp trước, thậm chí còn biết chỗ mình đầu thai lần này thật ra là một quyển sách.

Nhưng mấy ngày nay cô đột nhiên phát hiện ra, từ khoảnh khắc Đường Diệu mẹ cô tỉnh lại, những ký ức kia giống như thủy triều dần dần lui xuống, cuối cùng rối loạn biến mất. Mỗi buổi sáng cô tỉnh ngủ đều quên đi rất nhiều chuyện. Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, sức khỏe Đường Diệu đã khỏe dần, mà kí ức của Bé Đường Đường cũng biến mất không còn bao nhiêu.

Đủ loại chuyện kiếp trước nhưng cô không hề nhớ nổi!

Còn thứ gọi là cốt truyện, đương nhiên một chút cũng không nhớ!

Có lẽ ông trời đối xử rất tốt với cô, để cô có thể dùng tư duy của người lớn để chống đỡ suốt ba năm gian khổ kia.

Giống như có kí ức đời trước chỉ vì muốn cô có thể gắng gượng đến lúc Đường Diệu tỉnh lại.

Mẹ cô bé đã tỉnh, những thứ đó không quá cần thiết nữa.

Đúng thế, chính là như thế.

Đương nhiên, những thứ quên đi đều là kí ức của kiếp trước. Những chuyện đời này cô vẫn rất rõ ràng.

Vừa sáng sớm Khương Thành đã đến đại đội xin nghỉ, sau đó đến đại phòng mượn vài cái rổ. Anh và Đường Diệu mỗi người ôm một cái, anh cõng Tiểu Lang, Đường Diệu cõng Bé Đường Đường. Một nhà bốn người cùng nhau lên núi.

Lúc đi ngang qua chỗ trong thôn, mọi người đều đưa mắt nhìn theo, sôi nổi chào hỏi bọn cô. Đồng thời tò mò nhìn về phía Đường Diệu, trước khi hôn mê cô luôn tay luôn chân làm việc đồng, thường xuyên lên núi săn thú nên không được trắng lắm, thậm chí còn hơi đen.

Chính là như vậy che ba năm, nàng nhưng thật ra hoàn toàn trắng nõn lên.

Một trắng chư trăm xấu, huống chi vỗn dĩ cô cũng đã khá xinh xẻo, trông vậy càng có vẻ xuất chúng hơn.

Thấy bọn cô đi qua, mọi người không ngừng ngớt miệng khen cô vợ nhà Khương lão tam đúng là đẹp mắt. Đúng là không kém người thành phố chút nào, nếu không sao Khương lão tam nguyện ý chăm sóc ba năm chứ! Đương nhiên, người ghen ghét nơi nào chả có, cũng có người không thích Đường Diệu nên chua lòm nói cô được thế là vì trốn trong nhà. Nếu mình không làm việc ăn ngày ở trong nhà ba năm, tất nhiên cũng trắng như cục bột thế rồi.

Không quan tâm người khác bàn tán ra sao, một nhà bốn người nhà Khương Thành vẫn nhanh nhẹn đi lên núi.

Bé Đường Đường nơn nớt nói: “Mẹ, mỗi năm cha đều mang chúng con đi cúng bái ông cố ngoại đấy.”

Đường Diệu: “Vậy Bé Đường Đường có muốn đi không nào?”

Bé Đường Đường lập tức: “Muốn ạ!”

Cô bé chỉ về phía đối diện, nói: “Trên núi có đồ ăn ngon, cũng có thịt thịt.”

Cô bé và anh trai nhỏ Tiểu Lang vô cùng giống nhau, ấn tượng nhất với ngọn núi này đó là mồi ngon. Dù trong thôn mỗi năm đều giết heo, nhưng vì người quá nhiều nên mỗi nhà chỉ có vài phần, thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì. Aưn chả bõ dính răng, còn lâu mới được như thú trên núi này.

“Vậy đợi đến khi chúng ta thăm hỏi ông cố ngoại xong, chúng ta sẽ tìm thịt cho Bé Đường Đường ăn nhé, được không?”

Bé Đường Đường lập tức vỗ tay: “Được ạ được ạ!”

“Cũng cho Tiểu Lang ăn nữa!” Đường Diệu không nặng bên này nhẹ bên kia, hai nhóc đều là tâm can bảo bối của cô.

Không, ba người chứ!

“Cũng cho anh A Thành nữa.”

Khương Thành nở nụ cười, nói: “Được! Bốn người nhà ta đều được ăn!”

Tuy ngay cả bóng dáng thỏ và gà rừng cũng chẳng thấy đây, nhưng gia đình này vẫn không ngại mặc sức tưởng tượng đến cảnh được thỏa thích ăn thịt.

“Ơ? Anh đợi một chút.” Đường Diệu đột nhiên dừng lại, nhìn nhìn về phía bụi cỏ cách đó không xa, quyết đoán: “Anh ôm Đường Đường một chút.”

Cô lập tức lấy súng cao su để trong túi ra, bước nhanh mấy bước, sau đó lại đi nhẹ lại. Giây lát say, người phụ nữ dẫm chân thật mạnh một cái, ba con gà rừng trong bụi cỏ lập tức bay tán loạn. Đường Diệu không chút do dự, trực tiếp kéo ná, bịch bịch bắn ra ngoài.

Ba con gà rừng phịch một tiếng, nằm trên mặt đất đang hấp hối giãy giụa.

Đường Diệu thành thạo cột bọn chúng lại, nhanh chóng ném vào trong giỏ.

Động tác thuần thục này lập tức làm Tiểu Lang và Bé Đường Đường trợn mắt há mồm.

Một lúc sau, hai bé con đồng loạt vỗ tay thật mạnh: “Mẹ lợi hại nhất thiên hạ!”

Đường Diệu ưỡn ngực, nở nụ cười xán lạn: “Mẹ đã nói rồi, sau này nhất định sẽ không để các con đói bụng nữa.”

Nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Muốn ăn thịt thì ăn thịt!”

Hai nhãi con lại nhất trí vỗ tay lần nữa!

“Trưa nay chúng ta về hầm thịt gà nhé!” Đường Diệu cười xinh đẹp.

Trên mặt Khương Thành ngập tràn ý cười, anh gật đầu: “Đều nghe em.”

Một nhà bốn người tiếp tục đi, Tiểu Lang và Bé Đường Đường đồng loạt nói: “Ăn thịt, ăn thịt thịt. Trưa hôm nay được ăn thịt thịt!”
Chương kế tiếp