Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 71
“Em không thể kết hôn với anh được!” Dương Phượng Ngữ không biết mình nói ra câu này thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng có thể về thành phố, trở lại cuộc sống lúc trước, giây phút này Dương Phượng Ngữ lại cực kỳ do dự.

Giọng của cô ta không lớn, nhưng lại rất kiên định!

Nếu thật sự kết hôn, vậy sẽ hoàn toàn chấm dứt con đường trở về.

Cô ta không muốn mình phải rời xa thành phố, không muốn ở lại chỗ này cả đời.

Người phụ nữ nhìn Khương Lâm, nước mắt từng giọt lăn xuống: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều!”

Không phải không thích, nếu không thích thì sẽ không đưa ra quyết định thế này, nhưng cô ta đang rất khổ sở.

Nụ cười vốn đang hiện hữu trên khuôn mặt Khương Lâm bỗng tan dần đi, anh ấy nâng mắt nhìn Dương Phượng Ngữ, gần như chỉ có thể thốt ra một câu: “Phượng Nhi, em… em đang nói gì thế?”

Anh ấy hoảng loạn muốn giữ chặt lấy Dương Phượng Ngữ, lúc này cô ta vội vàng tránh đi, anh hai Dương Phượng Ngữ cũng nhanh chóng chạy lên che chở cho em gái: “Làm cái gì đấy? Mấy người còn định cướp người nữa à? Bây giờ là thời buổi nào rồi, không còn những chuyện như thế nữa đâu! Nếu các người dám làm bậy, chúng tôi sẽ không để yên đâu! Nhà tôi sẽ cho Khương Lâm của mấy người ngồi tù mọt gông!”

Chính câu này đã chọc giận cánh đàn ông nhà họ Khương, Khương Thành đanh mặt, lạnh giọng: “Nhà các người lật lọng, bây giờ còn muốn ý thế hiếp người đúng không? Không phải cứ người thành phố là có thể bắt nạt người khác đâu!”

Dương nhị ca bắt đầu chơi xấu: “Ai quan tâm đến nhà cậu chứ, dù sao chúng tôi cũng chẳng làm gì cả! Ngay cả lễ hỏi cũng chưa nhận, thế mà còn muốn em gái tôi gả tới đây ư? nếu các người muốn cưỡng ép em tôi, tôi sẽ đi báo cáo các người! Đừng có làm bậy nghe chưa!”

Đôi mắt nhỏ như đậu xanh của anh ta nhìn xung quanh một cái: “Em gái, chúng ta đi thôi!”

“Đứng lại cho tôi!” Chương Hà Hoa hét lớn một tiếng, bà tức giận đến run rẩy, lúc này không nhìn Dương lão nhị mà chỉ đưa mắt về phía Dương Phượng Ngữ, nói: “Dương Phượng Ngữ, hôm nay cô phải nói chuyện này cho rõ ràng mới được. Nhà cô định ức hiếp nhà tôi đấy à? Chúng tôi thà bị báo cáo chứ không chịu người ta bắt nạt thế này đâu!”

Bà nhìn chằm chằm khẩn Dương Phượng Ngữ, Dương Phượng Ngữ run rẩy, cô ta cắn môi nhìn về phía Khương Lâm. Lúc này, Khương Lâm cũng nhìn người phụ nữ này.

Cô ta nghĩ đến những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, trong lòng bắt đầu mềm nhũn, nhưng bên tai truyền đến tiếng cười xen lẫn tiếng khóc khi nghe được tin vui từ bên ngoài truyền đến, cô ta đột nhiên kiên định hơn rất nhiều. cô ta nhìn Chương Hà Hoa, cuối cùng lập tức quỳ xuống.

Dương nhị ca muốn giữ chặt em gái lại, nhưng kéo mãi Dương Phượng Ngữ vẫn không chịu đứng lên.

Cô ta nói với vẻ cực kỳ quyết đoán: “Bác, cháu biết tất cả chuyện này đều là do cháu sai. Nhưng cháu thật sự không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Xin lỗi bác, cháu không muốn ở lại nông thôn đâu. Mọi người cứ coi như đây là lỗi của cháu đi.”

Chương Hà Hoa cười lạnh: “Cứ coi như đây là lỗi của cô? Cô không cần phải nói mấy câu kiểu oan ức vậy đâu, chuyện này đều là lỗi của cô hết mà! Cô…”

“Cháu biết cháu sai rồi, nhưng cháu thật sự không thể kết hôn với Khương Lâm được. Khương Lâm, rồi anh ấy sẽ tìm được một người vợ vừa bao dung vừa thích hợp với anh ấy hơn cháu. Tiệc rượu ngày hôm nay nhà chúng cháu sẽ hỗ trợ một nửa tiền, cháu nhất định không…”

“Không cần!” Khương Lâm đột nhiên mở miệng, anh ấy nhìn Dương Phượng Ngữ, trên mặt cô ta vẫn còn một lớp trang điểm nhẹ, đó là số tiền anh ấy lén tiết kiệm để đến Cung Tiêu Xã mua phấn cho cô ta. Nghĩ đến vài ngày trước hai người còn vô cùng ngọt ngào, giờ phút này anh ấy chỉ cảm thấy người trước mắt cực kỳ xa lạ: “Không cần đâu! Cô đi đi!”

Dương Phượng Ngữ: “Khương Lâm, em biết em rất có lỗi với anh. Nhưng em thật sự không muốn phải ở lại chỗ này cả đời, em phải trở về, em phải trở lại nơi em sống từ nhỏ. Em nhớ cuộc sống trước kia, chứ không muốn làm việc quần quật cả ngày trên ruộng thế này, cũng không muốn cắm rễ ở nông thôn. Em…xin lỗi anh. Anh hãy quên em đi.”

Có ta có thể bảo vệ tình yêu mặc cho cha mẹ không đồng ý, nhưng lại chỉ vì chuyện về thành phố mà từ bỏ mối tình này.

Cái giả phải trả thật sự quá lớn.

Cô ta không đủ sức gánh chịu.

“Tôi không muốn nghe cô nói nữa.” Khương Lâm nhìn thẳng Dương Phượng Ngữ, nhắm lại mắt: “Cút đi!”

“Khương Lâm…”

“Cút! Tôi bảo cô cút! Cô không nghe thấy sao! Cút ra ngoài ngay cho tôi!” Khương Lâm đột nhiên bùng nổ. Dương Phượng Ngữ chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy, cô ta hơi lảo đảo. Dương nhị ca nhanh chóng nâng em gái lên: “Chúng ta đi! Người này nóng tính như vậy, lỡ sau này kết hôn về sẽ đánh đập em đấy!”

“Hừ! Cái đồ chó má không biết xấu hổ như mày ấy à, tưởng mình ghê gớm lắm sao? Chuyện này là do Dương Phượng Ngữ nhân phẩm thấp hèn của nhà mày lật lọng mà ra. Sao thế? Bây giờ còn định hắt nước bẩn lên nhà lão tứ nhà tao à? Tao nói cho mày biết, cho dù chúng mày đồng ý đi chăng nữa, tao cũng không để nó gả vào nhà bọn tao đâu! Nhà mày đứng trong viện nhà tao, tao cũng cảm thấy khoảng đất đó bẩn muốn chết rồi! Sao nào? Luôn mồm nói mình là người thành phố, trong nhà có người làm cán bộ, tưởng tụi tao sợ à? Đã hủy hôn còn muốn đặt điều nói xấu con trai tao, đúng là đồ hèn hạ mà! Tao nói cho mày biết, nếu để tao nghe thấy bên ngoài có lời đồn đại không hay nào về thằng út nhà tao, tao sẽ đi báo cáo nhà mày ngay! Còn bây giờ, mau cút đi cho khuất mắt!”

Dương lão nhị và Dương Phượng Ngữ bị phun đầy mặt, ngay cả thím Lý cũng suýt nữa bị Chương Hà Hoa bắn cho ướt người.

“Cháu biết cháu sai rồi.” Dương Phượng Ngữ chưa nói đã nước mắt ngắn nước mắt dài: “Chẳng qua cháu chỉ muốn Khương Lâm có thể có thể tha thứ…”

“Đúng là làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cút ngay!” Chương Hà Hoa cầm chổi quất thật mạnh: “Cút, cút ngay cho tao.”

Dương lão nhị và Dương Phượng Ngữ ăn mấy phát chổi của Chương Hà Hoa. Cô ta vẫn không chịu chạy đi, kiên định muốn được Khương Lâm tha thứ.

Chuyện này lập tức khiến cả nhà nhà họ Khương đột nhiên đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Khương Lâm đột nhiên mở miệng, trong giọng chẳng có chút phập phồng nào: “Không có chuyện tha thứ hay không tha thứ ở đây, sau này chúng ta sẽ thành người lạ. cô cách xa tôi một chút, tôi cũng sẽ cách cô thật xa. Nếu gặp nhau trên đường cũng đừng chào hỏi! tôi không muốn thấy cô! Bây giờ, đi ra ngoài đi!”

Anh ấy chỉ về phía cửa, nói: “Cút!”

Dương Phượng Ngữ nhìn anh ấy, lúc này bị sự lạnh băng và chán ghét trong mắt người đàn ông này dọa sợ. cô ta cắn cắn môi, bình tâm đi theo anh hai ra khỏi đây.

Chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Khương hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Có lẽ sự kiện vận động bắt đầu hay kết thúc này chẳng ảnh hưởng nhiều đến dân chúng như bọn họ. Nhưng trong lễ đính hôn mà hỗn loạn thế này, hai bên đều không ai chịu nhường ai, đây lại là chuyện khác. Mọi người đều biết hai gia đình này, với dân chúng vây xem mà nói, đây chính là chuyện vô cùng hot.

Ai nghe thấy sự kiện này cũng đều cảm thấy khiếp sợ.

Khách mời hôm nay không quá nhiều.

Chuyện vi vẻ cuối cùng biến thành thế này đây.

Khương Lâm ngồi trong viện, thấy đồ ăn trên bàn chưa hề đụng đũa, lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, anh ấy đột nhiên ngồi xổm xuống ôm mặt gào khóc.

Đường Diệu thấy thế liền quơ tay, nói: “Mấy đứa đi cùng thím ba nào.”

Tóm lại, không thể để bọn nhỏ ở lại đây được.

Bé Đường Đường lo lắng nhìn chú nhỏ nhà mình, lông mày nho nhỏ của cô bé nhíu chặt. cuối cùng không nhịn được nữa, bịch bịch chạy tới bên cạnh Khương Lâm, nhẹ nhàng xoa đầu chú nhỏ. Lúc cô bé khó chịu, chú nhỏ cũng an ủi mình như vậy.

Cô bé con cũng muốn an ủi anh ấy: “Chú nhỏ đừng khóc mà.”

Khương Lâm khóc điên cuồng một trận, đếch quan tâm đến chuyện nước mắt nam nhân không dễ rơi nữa.

Anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.

“Bé Đường Đường ngoan, con đừng phá chú nhỏ nào.” Đường Diệu bế Bé Đường Đường lên. Nhìn Khương Lâm một cái thật lâu, cũng không nói gì thêm, chỉ dẫn mấy đứa nhóc đi ra ngoài. Tuy mấy bé con còn nhỏ, nhưng ít nhiều cũng hiểu được đôi chuyện.

Có hai nhóc không hiểu, có lẽ cũng chỉ có Tiểu Báo cùng Bé Đường Đường.

Chỉ là hai bé cũng cảm nhận được chú nhỏ đang không được vui, dọc đường đi không hề nói gì cả. Rõ ràng đã rất muộn rồi, thế mà đám nhóc này lại chẳng hề than đói.

“Chị Đường.”

Từ rất xa truyền đến tiếng xe đạp lách cách, sau đó là giọng nói của cậu thiếu niên.

Đường Diệu quay đầu nhìn lại, không ngờ người tới lại là Cố Cảnh Vân.

Cậu đạp xe, đằng sau còn chở thêm thím Cố.

Đường Diệu hơi đờ người, ngay sau đó lập tức dừng chân: “Thím, Tiểu Cố, sao mọi người lại tới đây?”

Cố Cảnh Vân cười nói: “Bọn em đến thăm Bé Đường Đường!”

Cậu xuống khỏi xe đạp: “Bé Đường Đường còn nhớ chú Cố không?”

Bé Đường Đường lập tức gật đầu nhỏ giọng nói: “Chú Cố tặng cháu kẹo sữa đại bạch thỏ.”

Ôi nhớ thật này!

Cố Cảnh Vân cười: “Nhóc thông minh quá đấy.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ nở nụ cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, ngọt ngào chủ động chào hỏi thím Cố: “Cháu chào bà Cố ạ.”

Đường Diệu: “Thím ơi, vào nhà cháu ngồi lát đi ạ.”

Thím Cố đi cả quãng đường dài tới đây cũng thấy hơi thấm mệt, nói: “Đúng là không thể so được với thanh niên, cũng may thím không để ông nhà chở mình tới đây.”

Chương kế tiếp