Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 73
Bé Đường Đường và Tiểu Lang cùng các bạn nhỏ dẫn Cố Cảnh Vân đi ra ngoài.

Khương Thành không ở nhà, mặc dù có thím Cố ở đây, nhưng một thanh niên trẻ tuổi như cậu cũng không thể ở cùng Đường Diệu quá lâu thế này được. Nông thôn bảo thủ hơn thành phố nhiều, cậu không muốn vì sự có mặt của mình ngày hôm nay mà đem đến phiền phức cho nhà họ Khương.

Vừa khéo, cậu rất có hứng thú với mộc nhĩ mà nha đầu kia nói, lúc này trực tiếp cùng đám nhóc kia ra ngoài tìm thử một chút.

Trên lưng đám nhóc đều đeo giỏ tre nhỏ, Bé Đường Đường cũng không ngoại lệ.

Cô bé đi bên cạnh Cố Cảnh Vân, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười đáng yêu, nhảy nhót hỏi: “Mọi người nói xem, chúng mình có giống anh em hồ lô không?”

Một hai ba bốn năm sáu bảy, đúng bảy nhóc rồi này?

Mấy bé con đều đã xem bộ anh em hồ lô từ tranh liên hoàn, đám nhóc rất ngưỡng mộ sự lợi hại những nhân vật này! Mấy bé con lập tức gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Vậy chú Tiểu Cố là gì nhỉ?” Bé Đường Đường đưa mắt nhìn Cố Cảnh Vân một cái, cảm thấy cậu đi cùng đám hồ lô như bọn mình thì cũng nên có một thân phận chứ.

Tiểu Lang quyết đoán bảo: “Ông nội!”

Cố Cảnh Vân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã chổng vó.

Là một thiếu niên trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng bị kinh sợ.

Thế cho nên, bây giờ cậu được quá độ từ “Chú” thành “Ông nội” rồi hả?

Lúc này Cố Cảnh Vân thật sự vô cùng hoài nghi có phải vẻ ngoài của mình hơi chín chắn không, nếu không sao thân phận lại càng ngày càng tăng hạng thế chứ!

Bé Đường Đường tràn đầy sức sống, bím tóc nhỏ vểnh lên rồi hạ xuống, vui vẻ kêu lên: “Ông nội!”

Khóe miệng Cố Cảnh Vân giật giật, cậu chưa kịp có thêm phản ứng, Bé Đường Đường đã giơ một cánh tay ra, tay nhỏ nắm chặt, uốn gối làm ra động tác kinh điển trong bộ anh em hồ lô.

Cô bé nói: “Hức! Đại ca ca! Xà yêu bắt ông nội đi rồi!”

Lúc này Cố Cảnh Vân thật sự ngã ngồi một cái, khó khăn lắm mới đứng vững thì thấy đám nhóc kia đang nhìn mình, trên mặt có vẻ hơi kì lạ.

Cố Cảnh Vân ôn hòa hỏi: “Sao thế mấy đứa?”

Bé Đường Đường nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Chú Tiểu Cố, đọc sách cũng phải rèn luyện thân thể với nhé.”

Cố Cảnh Vân: “…”

Vậy mà mình lại bị một con nhóc mới ba tuổi ghét bỏ.

Cố Cảnh Vân lặng lẽ nhìn trời, một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại trái tim pha lê đã vỡ tan tành của mình.

Cậu khom lưng nhìn nhóc con, cười nói: “Được.”

Bé Đường Đường nhấp miệng nhỏ nở nụ cười, bên má cô bé có một má lúm đồng tiền nhỏ, không rõ lắm, nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, trên khuôn mặt có chút thịt nên vẫn hiện ra vài phần. Cố Cảnh Vân nhìn về phía cô bé khác là Tiểu Ngư, khóe miệng nhóc cũng có một lúm đồng tiền nhỏ, nhưng rõ hơn Bé Đường Đường một chút.

Có lẽ là do gen di truyền rồi.

Cậu mỉm cười chọc nhẹ má lúm nhỏ bên má Bé Đường Đường, nói: “Thật đáng yêu.”

Sơn Kê là cậu nhóc thần kinh thô vô tâm vô phế, vậy nên lúc này quen thuộc với cậu hơn vài phần, nhóc nói: “Bà nội nói em ấy giống bà.”

Cố Cảnh Vân gật đầu cười: “Vậy bà nội cháu nhất định cũng là bà lão cười lên rất ngọt ngào.”

Tất cả nhóc con nhà họ Khương đều lặng lẽ nhìn Cố Cảnh Vân, trên mặt hiện vẻ “Chú nói cái quái gì đấy”.

Bà nội cười lên trông rất ngọt ngào ư?

Ha ha ha ha!

Có phải chú bị gì không?

Bấy giờ Bé Đường Đường có rất nhiều cảm xúc, cô bé giật nhẹ góc áo Cố Cảnh Vân, nghiêm túc nói với cậu: “Chú Tiểu Cố này, đã có người nào nói với chú, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chưa?”

Cô bé từng nghe thấy cha và mẹ nói thế đấy!

Nhóc con thật sự là một bé Đường thông minh mà!

Nhưng chú Tiểu Cố này ngốc thật đấy!

Cố Cảnh Vân: “…”

Trong lòng cậu đang nghĩ, đây là lần thứ hai mình bị nhóc con này ghét bỏ.

Chẳng qua Cố Cảnh Vân vẫn là một người có tính cách tốt, cậu ôn hòa nở nụ cười, gật đầu: “Vậy sau này chú Tiểu Cố nhất định sẽ nhớ kĩ lời của Bé Đường Đường.”

Bé Đường Đường nghiêm túc gật đầu, nhón mũi chân, dường như muốn vỗ vỗ người cậu. Cố Cảnh Vân ngầm hiểu ngồi xổm xuống, tùy ý để cô bé vỗ vai mình.

Sau khi tiểu nha đầu “Giáo dục” Cố Cảnh Vân xong, vừa đảo mắt đã quên hết mọi chuyện ra sau đầu.

Mọi người nhanh chóng đi vào sâu trong rừng cây dương, đi rất lâu rất lâu, lúc này Cố Cảnh Vân cũng cảm thấy đúng là không gần chút nào.

“Đến rồi này!”

Cũng may ngay lúc mọi người đã mệt rã rời, Bé Đường Đường kêu lên một tiếng. Cô bé chỉ về phía cây cổ thụ cách đó không xa: “Lúc đó em tìm được nấm mộc nhĩ ở bên kia kìa, chúng ta xông lên nào.”

Đám nhóc ba chân bốn cẳng chạy về phía đằng kia, Bé Đường Đường cũng vội chạy theo, vừa được mấy bước đã hơi lảo đảo, Cố Cảnh Vân lập tức bước lên đỡ lấy cô bé, cậu nói: “Bé Đường Đường đi chậm một chút.”

Mấy bé con chạy đến bên hồ nước, lúc này hưng phấn nhảy nhót kêu lên: “Có cá, vẫn có cá kìa!”

Cố Cảnh Vân cũng bước đến đó.

Lúc thấy mấy nhóc kia nóng lóng muốn xuống dưới nước, vội khuyên ngay: “Mấy đứa chờ thêm một thời gian nữa đi, để chúng nó lớn lên sẽ lợi hơn.”

Nhưng nghĩ lại, đây là nông thôn. Mình tìm được thì người khác cũng có thể tìm được, nếu hôm nay không bắt, vậy ngày mai ngay cả cá nhỏ cũng chẳng còn. Liền nói tiếp: “À mà, nếu người khác cũng có thể tìm được nơi này, vậy bắt luôn thì hơn.”

Mấy bé con bắt đầu suy nghĩ, nhanh chóng lắc đầu: “Bọn cháu không thấy ai từng tới đây cả.”

Ngoài bà nội ra, hình như chẳng có ai tới đây cả.

Nói cũng lạ, chuyện đại sự thế này, vậy mà mọi người không hỏi ý kiến của Tiểu Miêu lớn tuổi nhất trong nhóm, ngược lại nhìn về phía Tiểu Lang chờ cậu nhóc quyết định. Cậu bé suy nghĩ vài giây, cuối cùng kiên định nói: “Chúng ta đợi thêm năm ngày nữa xem sao.”

Nhóc con giải thích: “Bây giờ cá vẫn còn nhỏ mà chúng ta bắt về, chẳng lẽ mỗi người ăn một miếng thôi hả? Vậy cứ thử đánh cược một chút xem sao. Nếu bị người khác bắt đi, vậy cứ coi như chúng ta ăn ít đi một miếng á; còn chúng không bị bắt, thế thì bọn mình thu hoạch được một mẻ lớn rồi. Mọi người xem thế nào?”

“Được!”

Đám nhóc lưu luyến đứng bên hồ nước một chút, không nỡ rời đi chút nào. Nhưng không ai phủ nhận mộ điều, Tiểu Lang nói rất đúng.

Tiểu Lang đúng là rất tinh, nhóc noi: “Chờ năm ngày nữa thôi, cũng chỉ năm ngày thôi mà. Trong mấy ngày này chúng ta đừng tới đây nhé, tới thường xuyên sẽ khiến mọi người chú ý đến. Nếu bọn họ trộm theo mình tới đây, vậy đám cá kia sẽ biến mất luôn đấy.”

Mấy tiểu gia hỏa nghĩ đến điều này mới bừng tỉnh, gật đầu lia lịa: “Tiểu Lang nói đúng!”

Cố Cảnh Vân nhìn ông cụ non Tiểu Lang đưa ra quyết định, lúc này khóe miệng cũng con lên. Hai an hem nhà này đều rất thông minh.

Không phải cùng một loại thông minh, nhưng kết quả lại giống nhau.

Cậu mỉm cười: “Chúng ta tìm xung quanh đây thử nhé?”

Bé Đường Đường: “Vâng ạ!”

Cô bé nói với vẻ vô cùng đắc ý: “Chúng ta tìm thử xem có mộc nhĩ không đi.”

“Được.”

Vốn Cố Cảnh Vân không phải thật sự muốn tìm mộc nhĩ, chẳng qua chỉ nói đại thế thôi. Không ngờ Bé Đường Đường rất nhanh đã tìm được một chỗ khác có rất nhiều mộc nhĩ, quanh đó nấm nhỏ cũng nhiều vô kể.

Tuy không được thu hoạch cá, nhưng mộc nhĩ cũng ăn rất ngon, mọi người bắt đầu hành động ngay. Cố Cảnh Vân nhìn đám nhóc nghiêm túc làm việc, thầm nghĩ trẻ con trong gia đình nghèo khó thường biết làm việc từ rất sớm, lúc này cậu cũng chuyên tâm hái một nhĩ. Có sự giúp đỡ của cậu, cuối cùng Bé Đường Đường cũng toàn thắng, mộc nhĩ trong giỏ của cô bé là nhiều nhất.

Dù được tính là nhiều nhất, nhưng cũng chỉ non nửa sọt thôi, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho các bé con rất vui rồi.

Đám nhóc trở về vào lúc chiều tà, sắc trời lúc này đã hơi âm u, gió thu nhẹ thổi mang theo một chút lành lạnh. Cả quãng đường đi bọn nhóc không nhìn thấy người nào cả, ngay cả mấy nhà bên cạnh rừng cây dương cũng chẳng thấy ai. Vừa về đến nhà đám nhóc mới biết hóa ra mọi người đều tập trung ở đây.

Tốp năm tốp ba cứ quanh quẩn gần nhà cũ nhà họ Khương, cổng lớn nhà họ Đào rộng mở, có lúc còn có đôi người đi vào trong. Có lẽ những người này vào nhà kia để tám chuyện thôi, dù sao nhà họ Đào cũng là hàng xóm sát cạnh, vào đó hóng hớt không chừng có thể nghe thấy tin tức gì đó động trời.

Ngoài hai chỗ đó ra, còn có thêm những người tham gia tiệc đính hôn hôm nay nữa mà. Chuyện lớn như thế, sao mọi người không bắt quái được chứ!

Những chuyện này đương nhiên đám nhóc không biết, mấy bé chỉ nhìn người đông thế này liền biết có lẽ là do chuyện của chú nhỏ, tâm trạng hơi khoan khoái lúc này đột nhiên hơi buồn rầu. Tiểu Miêu cũng lớn rồi, hiểu được đôi chuyện.

Còn hai bé con ngây thơ không biết gì có lẽ cũng chỉ có Bé Đường Đường và Tiểu Báo thôi.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bé Đường Đường cũng biết chú nhỏ nhà mình bị cô thanh niên trí thức tên là “Phượng Nhi” kia làm cho đau lòng, còn sâu hơn thì vô bé cũng bó tay.

Bé Đường Đường tức muốn chết: “Bà cô xấu xa!”

Cố Cảnh Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng câu cũng không hỏi nhiều. Vừa bước vào cửa, thím Cố đã đứng dậy: “Cảnh Vân này, thím thấy trời hơi âm u, chúng ta về thị trấn luôn nhé?”

Cố Cảnh Vân: “Vâng ạ.”

Trông sắc trời không được tốt lắm.

Bé Đường Đường: “Cháu cháu, cháu muốn tặng nấm vừa hái được cho bà Cố và chú Tiểu Cố.”

Đôi tay nhỏ nhắn đầy thịt kia bắt lấy quần áo của mình, đôi mắt to sáng lấp lánh: “Tặng cho mọi người!”

Suy nghĩ một lát mới bổ sung: “Bé Đường Đường hái được đấy!”

Cô bé đáng yêu thế này, tim làm từ đá cũng mềm nhũn mất thôi!

Thím Cố dùng một tay bế Bé Đường Đường lên, nói: “Ai u, sao Tiểu Đường ngoan ngoãn của bà lại đáng yêu thế này nhỉ!”

Bé Đường Đường cười vô cùng vui vẻ, nghiêm túc dặn dò: “Bà Cố đi đường phải cẩn thận nha, trời sắp mưa rồi, phải về nhà sớm một chút!”

Thím Cố gật đầu: “Được, bà nghe Bé Đường Đường.”

Lúc thím Cố và Tiểu Cố cùng nhau ra khỏi cửa, cái túi lớn lúc về cũng giống hệt lúc vừa đến, Đường Diệu bỏ một ít mộc nhĩ và ít nấm hôm nay hái được vào trong cho hai người. ngoài ra, cô còn bỏ thêm bốn con cá ướp muối.

Những đồ ngon trong trấn đều có số lượng nhất định, vậy nên không phải lúc nào muốn ăn cũng có.

Mọi người đều có qua có lại, thím Cố cũng không từ chối nữa.

Chỉ một lúc sau, gió đã thổi mạnh hơn một chút, bọn họ không dám dừng lại lâu nữa.

Hai người nhanh chóng đạp xe về nhà.

Lúc bọn họ đến không có mấy ai chú ý, nhưng hiện tại có rất nhiều người ở đây hóng hớt, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng.

Vừa đưa mắt đã khiến mọi người không thể rời mắt được.

Một thiếu niên mười bảy tuổi như Cố Cảnh Vân, dáng người lại không hề thấp chút nào, hiện tại cũng xấp xỉ một mét tám mươi, thân hình mảnh khảnh cao gầy, đầu tóc gọn gàng. Trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp và quần dái màu đen, gương mặt đẹp trai tuấn tú, lúc này xuất hiện cảm giác ngọc thụ lâm phong.

Chương kế tiếp