Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 9
Nhà họ Khương đã đi làm hết, vợ chồng Khương Thành dọn dẹp đồ trong nhà một lúc mới cầm theo đồ bắt được trên núi cùng một túi hạnh đi vào nhà mẹ. Người lớn đều không ở đây, còn mấy nhóc con một đứa cũng không thiếu.

Mấy củ cải nhỏ ngồi trong sân đồng loạt kêu lên: “Chú ba thím ba!”

Đường Diệu lấy quả hạnh ra rửa sạch, chia mỗi đứa một quả, mấy bé con ngồi xếp hàng ăn quả ngon.

Đứa lớn nhất chính là Tiểu Miêu đại phòng, cậu bé vô cùng hiểu chuyện, hơi do dự không biết có nên nhận đồ của thím ba không. Bọn nhóc đều biết chú ba và thím ba rất nghèo. Khương Thành cũng nhìn ra nỗi lo lắng của cháu trai, nói: “Các cháu cứ ăn đi, con nít con nôi đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Nhà họ Khương tổng cộng có tứ phòng, đại phòng Khương Sơn, vợ là Chương Thải Hồng. Con trai lớn của hai người là Tiểu Miêu, năm nay bảy tuổi, Tiểu Miêu vừa sinh ra cơ thể đã không tốt, truyền thuyết nói mèo có 9 mạng, nên ông cụ Khương liền đặt nhũ danh cho cậu bé như thế. Sau đó Chương Thải Hồng lại sinh một đôi long phượng thai, lúc ấy đúng lúc ông cụ Khương đi theo cậu em vợ Chương Hà Diệp lên núi bắt được một con gà rừng, anh trai nhỏ liền có tên Sơn Kê; còn em gái nhỏ vì Khương lão đại bắt được con cá trở về nên gọi Tiểu Ngư. Hai song bào thai năm nay 6 tuổi.

Nhị phòng Khương Hải, vợ là Vương Xảo, bọn họ có hai đứa con trai. Con trai lớn Tiểu Hổ năm nay cũng 6 tuổi, lớn hơn đôi long phượng thai của đại phòng tam tháng. Lúc sinh cậu nhóc, nghe đồn Tây Sơn có hổ lớn, ông cụ Khương gõ nhịp cho nhóc là Tiểu Hổ; sau đó sinh bé thứ hai, thuận lại gọi Tiểu Báo. Hổ Báo Hổ Báo, vừa nghe tên đã biết là anh em! Tiểu Báo nhỏ hơn Tiểu Lang tam phòng một tuổi, lớn hơn Bé Đường Đường một tuổi, năm nay 4 tuổi.

Tam phòng Khương Thành, vợ là Đường Diệu, con trai Tiểu Lang năm nay năm tuổi, lúc ấy cũng nghe phong phanh Tây Sơn có sói…, đúng vậy, trình độ đặt tên của ông cụ Khương chính là như vậy. Còn về phần Bé Đường Đường, vì bé con có đôi mắt lớn nên lúc đầu định gọi là Tiểu Lộc. Khi đó Khương Thành xuất ngũ trở về, cũng may kéo được con gái của mình trong “thế giới động vật” trở lại, vợ anh họ Đường, anh lấy luôn hài âm Bé Đường Đường.

Lão tứ Khương Lâm, một gã độc thân 21 nồi cám heo.

Tổng kết lại, Bé Đường Đường là nhãi con duy nhất trong nhà bọn cô không chịu khổ vì “sự nham hiểm” của ông cụ Khương.

Bảy nhóc con ngồi quay quần bên nhau, lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất ba tuổi. Mấy bé con ăn xong quả hạnh ngọt ngào, ngoan ngoãn nhìn chú ba thím ba giết gà giết thỏ… cuối cùng lột da rắn.

Dù cũng có chút dọa người, nhưng mấy nhóc con kia không ai chịu đi, cả đám đều ngồi đây chảy nước dãi chờ đợi, hận không thể nhanh đến buổi tối để ăn cơm.

Bọn họ đều không giàu có gì, được ăn thịt gà lần đó cũng do chú ba đưa tới, một người một miếng chứ không có nhiều. Còn những lần trước đó sao, đã lâu rất lâu trước kia, thật sự không nhớ nổi nữa. Vậy nên đêm nay được ăn đã thèm, phải ăn thật nhiều thật nhiều thịt mới được, nghĩ thế đã cảm thấy kích động đến mức nhảy cẫng lên!

Bên trái Bé Đường Đường là anh trai Tiểu Lang, bên phải là chị gái Tiểu Ngư.

Cô bé kéo kéo hai người, nhỏ giọng nói: “Mẹ em là người mẹ dịu dàng nhất.”

Mấy cậu bé nhìn về phía thím ba đang lưu loát băm thịt rắn, lại xem sùng bái nhìn Bé Đường Đường, cứ cảm thấy hình như nơi nào đó không đúng lắm!

“Bà đây không ngừng đẩy nhanh tốc độ về mau, các anh chị đúng là biết làm nhỉ!” Chương Hà Hoa vội vàng trở về, bà nhìn lướt qua Đường Diệu, trách cứ: “Sao chưa gì đã làm thế này hả? Cơ thể vừa tốt lên một tí đã bắt đầu làm liều, nếu lại ngã xuống, chẳng phải lão tam lại phải hầu hạ cả đời à? Cô bớt hố con trai tôi đi nhé! Tránh sang một bên, lo mà nghỉ ngơi cho tốt rồi làm việc! Còn thiếu lúc để làm hả?”

Bà quay đầu lại gào giọng: “Vợ thằng cả, thằng hai ơi!”

Tiếng hét này quả thực đến nửa thôn đều nghe thấy, nhức tai nhức óc.

“Còn không vào làm việc, ở bên ngoài ấp trứng đúng không?”

Đường Diệu biết tính mẹ chồng nên cũng không dám cãi lại, yên lặng đi rửa tay, tìm ghế rồi ngồi xuống. Quả nhiên hai chị dâu lúc này vội vàng hạy vào, Chương Thải Hồng còn chưa vào sân đã bắt đầu vén tay áo: “Con đây con đây!”

Vương Xảo: “Để con giúp chị dâu một tay.”

Hai người vừa đi vào, ánh mắt đã dính chặt trên những món ngon đã được xử lí xong. Tròng mắt hai cô chị dâu cũng sắp rơi xuống rồi, các cô biết tối nay sẽ được ăn ngon, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ nhiều như vậy.

Hai mắt Vương Xảo dính chặt trên đồ ăn,một giây cũng không dời ra được!

Chương Thải Hồng lại lắp bắp: “Này này này, những thứ này đều ăn hết trong tối nay sao?”

Giọng nói của cô ấy cũng thay đổi, mang theo vẻ không dám tin.

Chương Hà Hoa nhìn thướt qua hai chày gỗ, a một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Sao? Các cô ngại nhiều nên không muốn ăn hả?”

Chương Thải Hồng lập tức nói: “Ăn ăn ăn!”

Vương Xảo cũng điên cuồng gật đầu, đôi mắt căn bản không rời được khỏi mấy thứ kia. Cô ấy không nói gì nữa, vội vàng bước lên, vèo vèo ôm lấy nguyên liệu chạy vào trong bếp, sợ muộn một bước Chương Hà Hoa sẽ cất đồ đi không cho ăn!

Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “Xem đức hạnh kìa!”

Đường Diệu: “Mẹ, con và anh A Thành lên núi còn hái được ít quả hạnh nên đưa tới cho mẹ một ít, mọi người đã chia nhau ăn cả rồi.”

Quả này đã chín nên không để lâu được. Đường Diệu cũng không phải người keo kiệt, cô đưa một phần ba tới đây. Chương Hà Hoa bước vài ba bước, quả nhiên tìm thấy quả hạnh trong rổ.

Vừa mở ra đã áng chừng 50 – 60 quả.

Bà kinh ngạc nhìn về phía Đường Diệu, nói: “Sao nhiều thế?”

Nhưng bà cũng không đợi nghe thấy câu trả lời của Đường Diệu. trực tiếp ôm sọt vào trong phòng mình.

Tiểu Báo lộc cộc thò lại gần, lấy lòng: “Bà nội, cháu muốn ăn…”

Chương Hà Hoa: “Bây giờ ăn no, lát nữa không muốn ăn thịt đúng không? Vậy cháu ăn quả hạnh đi…”

Còn chưa nói xong, Vương Xảo đã vội vàng vụt như bay từ trong phòng bếp ra, một tay kẹp con trai Tiểu Báo dưới nách, không để ý con trai quật chân tung tóe, cẩn thận cười: “Mẹ, thằng bé ăn thịt thì hơn!” Nhanh chóng ném con trai bé bỏng cho anh trai lớn Tiểu Hổ: “Trông em đi!” Sau đó lại vèo vèo lẻn vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn trong ngoài.

Động tác nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!

Khóe miệng Chương Hà Hoa hơi run rẩy, mắt trợn trắng đi vào nhà.

Tiểu Báo bị hành động của mẹ làm cho ngơ ngác, ngốc ngốc gãi gãi đầu, em gái nhỏ Bé Đường Đường bên cạnh tinh ranh hơn rất nhiều, cô bé nhuyễn manh nhắc nhở: “Thịt ăn ngon hơn quả hạnh đấy.”

Tiểu Báo vò đầu, không hiểu lắm.

Tiểu Hổ nhìn trời: “… Thằng em ngu ngốc.”

“Ăn quả hạnh no rồi, bụng sẽ không nhét thêm được thịt vào nữa.” Tiểu Ngư thật sự là một người chị tốt, luôn dịu dàng với em trai em gái.

Tiểu Báo cuối cùng cũng bừng tỉnh, a một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu: “Em ăn thịt thịt!”

Tài nấu nướng của mấy cô con dâu nhà họ Khương đều rất cừ, chỉ một lát sau mùi thơm đã ngập tràn không khó, mùi thịt bay ngào ngạt bốn phía trong sân, thơm nức mũi, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thịt thơm ngon.

Vừa ngửi đã cảm thấy nước miếng giàn giụa.

Lúc đầu mấy ông anh nhà họ Khương thật sự không nghĩ mùi thơm này bay ra từ nhà mình đâu, tuy biết hôm nay có thịt, nhưng cũng không hy vọng quá lớn. Thật sự không ai nghĩ càng đi vào mùi thơm này lại càng xông vào mũi.

Cha Khương chần chờ một chút, nói: “Sao cha cảm thấy mùi thơm này…xuất phát từ phía nhà mình nhỉ?”

Khương lão đại hít hít mũi, cảm thấy càng ngửi càng thèm, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Có thể là nhà họ Đào cách vách đấy.”

Nhà họ Đào mấy năm nay sống không tệ, hai cô con gái đều gả cho người có tiền, lại có thể trợ cấp lại trong nhà, vậy nên mấy đứa cháu nhà ấy cũng được ăn uống đầy đủ hơn người ta không ít. Thỉnh thoáng được ăn thịt lại hận không thể dùng quạt quạt thổi bay bốn phía, chỉ vì muốn khoe khoang ấy mà.

Phiền muốn chết mà.

“Gì mà nhà họ Đào chứ! Chắc chắn là nhà mình! Chẳng phải Tiểu Hổ tử đã nói rồi sao, tối nay nhà mình có bữa lớn đấy.” Khương Lâm cảm thấy cha và anh cả mình thật sự không thông minh chút nào, so kém xa anh ấy! Nghĩ thế bước chân cũng nhanh hơn vài phần, nói: “Con phải đi nhanh hơn mới được!”

Miệng đang nói, tay chân cũng bắt đầu bén hơn.

Thanh niên hơn hai mươi tuổi mà còn them thuồng thế này, trong đúng thật sự không có mấy.

Anh ấy chạy vội thế cũng làm những người khác tin tưởng nhà mình có thịt hơn mấy phần, nhanh chóng nện bước.

Quả nhiên, vừa vào đến nhà, lão Khương suýt nữa lảo đảo một cái, ông vội giữ chặt con trai cả nhà mình, nói: “Đúng là nhà ta này!”

Hương thơm này vương vấn vạn dặm đấy!

Vừa thấy ông cụ Khương về, Đường Diệu vội đứng dậy, kêu một tiếng: “Cha.”

Sau đó lại nhìn về phía Khương Sơn cùng Khương Hải, lên tiếng: “Đại ca nhị ca.”

Vợ thằng ba khỏe hơn, cha Khương cũng vui mừng, không ngừng gật đầu: “Tốt tốt tốt, khỏe thì tốt.”

Hai bác cũng cảm thấy thế, nhà họ Khương bọn họ đã lâu không đoàn viên náo nhiệt thế này.

“Thằng ba, con làm gì đấy?”

Khương Thành ngồi trong vsân đan sọt, anh nói: “Rổ trong nhà không đủ dùng, đúng lúc con lại rảnh rỗi nên vọc vạch một lát.”

Ông cụ Khương yên lặng nhìn cái rổ con trai đan xấu không thể tưởng tượng được, cầm lấy từ tay anh, nói: “Để cha.”

Thành thạo bỏ ra, làm lại một lần nữa.

Bé Đường Đường đang ngồi bên cạnh trông mắt nhìn, chút hiểu chút không, cuối cùng co bé cũng bừng tỉnh đại ngộ: “A ~ trách chi cha làm lâu thế mà không xong, hóa ra cha không biết làm!”

Khương Thành: “…”

Tất cả mọi người nhà họ Khương: “…”

Đường Diệu nghẹn cười, bế con gái cưng lên, chọc chọc khuôn mặt nhỏ kia: “Không được làm mất thể diện của cha con.”

Bé Đường Đường cười khúc khích, ngã xuống vai Đường Diệu.

Tiểu Lang hâm mộ nhìn em gái được bế lên, lại nhìn sang mẹ mình. Cậu bé vẫn nhớ mang máng, lúc mình còn rất nhỏ rất nhỏ, mẹ cũng ôm cậu như thế. Nhưng sau đó mẹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó cậu không được ôm thế nữa, cậu là nam tử hán nên phải giúp cha chăm sóc mẹ và Bé Đường Đường.

Đường Diệu không nhìn thấy biểu cảm của con trai, nhưng Bé Đường Đường lại thấy được, cô bé vẫy vẫy tay, nói: “Anh trai nhỏ, mẹ cũng ôm anh trai đi!”

Đường Diệu vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của con trai mình, con cái người ta lúc hai tuổi đều được chăm sóc rất tổ, còn cậu lúc ấy phải chăm sóc lại Bé Đường Đường. Đến bây giờ, đã vô cùng hiểu chuyện. Trong lòng Đường Diệu khó nén sự chua xót, cô cúi đầu lập tức bế con trai lên, một tay một đứa: “Mẹ ôm hết!”

Khương Thành không yên tâm về cơ thể Đường Diệu lắm, lo lắng nói: “Có được không?”

Đường Diệu gật đầu, hai tròng mắt sáng lấp lánh, cô vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi!”

Ông cụ Khương đang ngồi đan rổ bên cạnh, giương mắt nhìn thấy một nhà bốn người nhà thằng ba thân thiết như thế, hốc mắt lập tức chua xót, ông quay lưng lau mặt, nhanh chóng quay đầu lại vui vẻ tiếp tục đan rổ.

Cả nhà lão tam cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!

Nhà họ Khương lúc này lửa nóng rực nhà, nhưng nhà người khác chưa chắc đã thế. Mùi thơm tỏa khắp không khí làm người ta gào lên muốn ăn thịt, tiếng ồn ào, tiếng đánh trẻ con không ngừng vang lên. Chẳng qua xa một chút còn đỡ, còn cách nhà bọn cô gần nhất chính là nhà họ Đào cách vách.

Bà Đào kia và Chương Hà Hoa vốn đã không hợp gì nhau, sau đó Khương Thành lại không chịu cưới Tiểu Nha nhà bọn họ nên bà ta càng tức giận đến gan đau. Mấy năm nay nhà họ Khương liên tiếp xảy ra chuyện, Khương Tiểu Miêu là đồ ma ốm; Khương lão đại lên núi bị ngã gãy chân, đến giờ vẫn chưa lành hẳn lại, còn Đường Diệu lại khó sinh hôn mê.

Lúc đó tâm trạng bà ta thật sự vô cùng sảng khoái! Cảm thấy cuốc sống không có gì tốt bằng chuyện này.

Bà ta thường xuyên đi nói xấu sau lưng với người khác, tất cả mấy chuyện này là vì cười phải sao chổi đấy.

Chẳng phải nhà bọn họ nguyện ý cưới con Đường Diệu kia sao?

Nhìn đi, tai họa tới rồi!

Bà ta vui sướng ba năm, vậy mà đột nhiên con sao chổi kia lại tỉnh lại!

Sao con bé kia lại tỉnh lại chứ, sao mà dám tỉnh lại hả! Đã thế nhà bọn họ còn dám ăn thịt!

Bà Đào tức đến điên lên!

Dù tức hộc máu đến đâu đi nữa cũng không bằng giờ phút này!

Nhà bọn họ còn không có thịt ăn!

Thế mà đám nhà nghèo kia lại ăn thịt!

“Bà nội, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt cơ!” Mấy đứa cháu nằm lăn lộn trên sàn nhà, tròng mắt ố vàng của bà Đào xoay vài cái, nói: “Chúng mày chờ đi!”

Bà ta nhanh bước chân ra cửa, lẻn đến góc tường, đạp chân trên ghế cáo nhìn ngó xung quanh nhà họ Khương. Bà ta vừa xuất hiện đã bị Khương Thành phát hiện, anh càu mày nhìn về phía bà Đào kia, giọng nói có vẻ không tốt lắm: “Bác Đào, ngài không có việc gì nữa mà đi trèo đầu tường, định làm gì hả? Lại ngắm trúng trứng gà nhà chúng tôi à?”

Bà Đào tức điên lên, bà ta chỉ trộm trứng một lần, vậy mà nhà bọn họ định nhai lại mười năm đúng không?

Bà ta cứng cổ, giọng nói lành lạnh: “Bất kể dưới đất hay trong núi, nếu đồ trong thôn thì phải lấy ra chia đều cho mọi người, sao nhà mày lại độc chiếm chứ? Nhà chúng mày đây là đào góc tường xã hội chủ nghĩa đấy!”

Khương Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy bà đi tìm đại đội trưởng tới đây đi! Bà bảo đại đội trưởng gọi tất cả mọi người tới mở họp ấy! Nhà ai bắt được vật gì ngon cũng phải chia cho nhà bà một chén, nếu không chính là đang đào góc tường xã hội chủ nghĩa, đi nói đi! Nào, tìm đại đội trưởng triệu tập mọi người lại rồi nói đi! Đừng làm mất thời gian nữa, mau đi đi!”

Nếu bà ta dám nói, vậy sẽ trở thành kẻ địch của toàn đại đội.

Thời buổi này, chẳng phải nhà ai bắt được con cá con gà sẽ ăn một mình sao?

Ha? Một con gà được mấy miếng thịt, chia cho ai chứ?

Bà Đào tức điên: “Đồ nhãi ranh nhà mày! Mày…”

Chưa kịp mắng chửi người đã nghe thấy Đường Diệu nhẹ giọng mở miệng: “Anh A Thành, anh tức giận với bà ta làm gì chứ! Tức giận với người này không đáng đâu, nói nhiều thế làm gì chứ!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Diệu.

Đường Diệu nhẹ giọng trả lời: “Con gà này là tôi nuôi ở trước mộ ông tôi trước khi xảy ra chuyện, tự mình nhảy nhót sống được ba năm đấy. Hiện tại tôi nuôi không nổi nữa nên bắt nó về ăn. không được sao?” Cô vô cùng nghiêm túc: “Mỗi nhà có thể nuôi một con gà, tôi cũng đâu nuôi quá.”

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh lại, an tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, mọi người: “…”

Bà Đào tức đến mức suýt nữa không thở nổi, run rẩy chỉ vào Đường Diệu không nói nên lời: “Mày mày mày…”

Đường Diệu còn cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Bác Đào, nếu bà thèm thì làm thịt con trong nhà mình ấy.”

Cô móc ra một con dao, sắc bén nghiêm nghị: “Nếu bà không giết, vậy tôi giúp ngài làm!”

Bùm!

Đào đại nương ngã từ trên ghế xuống!
Chương kế tiếp