Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 91
Rất nhanh Đường Diệu đã tìm đủ người.

Cũng vì tin tưởng Đường Diệu tuyệt đối, vậy nên cậu của Khương Thành là Chương Hà Diệp và anh em họ đều không chút do dự tham gia vào đội hình của cô. Còn về nhà họ Khương, chỉ chần chừ một lúc, cuối cùng Khương lão đại và Khương lão nhị đều đồng ý.

Còn Khương Lâm thì sao, anh ấy chẳng cần thời gian để nghĩ nữa.

Mấy chuyện như lên núi này, Đường Diệu phải nghiêm túc dặn mọi người từ trước: “Vì là anh em ruột nên phải nói cho rõ ràng, chúng ta cần phải nhất trí với nhau trước. nếu không muốn mọi người có thể rời đi, còn đã quyết định ở lại, vậy không thể tồn tại bất kì sự nghi ngờ nào. Hơn nữa, nhất định phải nghe lời em! Nếu ra ngoài nói lung tung, Đường Diệu em sẽ không khách sáo đâu!”

Rõ ràng dáng vẻ của cô rất xinh đẹp dịu dàng, nhưng khi đã tàn nhẫn thì lại rất đáng sợ.

Có lẽ cùng vì những người ở đây đều đã chứng kiến sự tức giận tột cùng của cô! Nếu Chương Hà Hoa lúc điên cuồng nhất cùng lắm cũng chỉ cào mấy vết trên mặt người ta, còn cô lại khác, đánh chết người ta cũng không biết chừng!

Như Chương Hà Diệp chẳng hạn, lúc ấy ông cũng bước vào tuổi trung niên rồi, thế mà còn phải gọi một con nhóc mười mấy tuổi đầu là sư tỷ đấy.

Nếu không phải con nhóc này thấy xưng hô này không dễ nghe lắm, sau đó lại gả cho cháu trai mình, thế nên mới sửa lại. Nếu tính từ sư môn, cấp bậc của ông còn nhỏ hơn người ta nữa.

Là người lớn tuổi nhất ở đây, ông không nói gì, tất nhiên những người khác cũng sẽ không mở miệng. với lại bọn họ cũng từng chứng kiến lúc Đường Diệu đáng sợ nhất rồi!

Hu hu, sợ, sợ lắm!

Đường Diệu: “Mấy loại thường gặp như gà rừng hay thỏ hoang, ai săn được thì cứ lấy. Còn thấy những con lớn hơn, ai bỏ nhiều sức nhất sẽ được ba phần, phần còn lại chia đều. Nhưng muốn lấy được một phần đó cũng không phải chỉ cần đứng nhìn là được, phải bỏ công xứng với kết quả của mình. Trong nhóm của chúng ta không có ai đứng nhìn cả, cuối cùng sẽ trích một phần cho anh A Thành, anh ấy chịu trách nhiệm đưa con mồi đã xử lý đi đổi tiền cho mọi người. đây là ý của tôi, mọi người có ý kiến gì không?”

“Không có!”

Cách chia phần trăm này cực kỳ hợp lý.

Thật ra trong lòng Khương lão đại và Khương lão nhị đều hiểu rõ. Em dâu của mình thì không cần nói nữa, là Mẫu Dạ Xoa trăm phần trăm. Còn cậu và anh họ em họ đều thường xuyên lên núi, kỹ thuật của bọn họ cực kỳ tốt. thật ra lần này hai anh và lão tứ có thể đi cũng cũng là vì muốn cho ba người một cơ hội phát tài.

Hai người không thông minh, nhưng cũng hiểu được mọi người quan tâm đến mình.

Thế nên không thể cuống được, phải nỗ lực nhiều hơn nữa!

Nhiệm vụ đã phân xong, mọi người nhanh chóng lên núi. Cũng may bây giờ trời lạnh nên rất ít người ngồi ngoài cửa tán gẫu, ai nấy đều vào trong nhà cả rồi. Đường Diệu muốn lên núi, thì phải dẫn Tiểu Lang và Bé Đường Đường đến nhà cũ.

Đám nhóc vẫn chưa được nghỉ, lúc này chỉ có Tiểu Lang, Tiểu Báo và Bé Đường Đường thôi.

Sáng sớm Khương Lão Khờ đã bắt đầu đan sọt, nếu thật sự bán được, ông cũng en e đan nhiều một chút dự trữ.

Còn Chương Hà Hoa đang suy nghĩ về chuyện chuồng heo.

Bà không định lớp bằng cỏ tranh, mặc dù biết hầu như mọi người đều sẽ lựa chọn cách này, nhưng bà lại không muốn thế. Cảnh tượng chỉ một trận mưa gió to đã có thể khiến nhà bay tứ tung, chuồng heo lợp bằng cỏ tranh cũng không nói chơi được.

Với lại mùa hè chỗ bà gió rất lớn, nếu không xây kĩ càng, mỗi lần trời mưa đều phải sửa lại sẽ rất mất công. Kiếm thêm việc phiền phức cho mình làm gì chứ, không cần thiết.

Nghĩ thế, bà bắt đầu cân nhắc làm chuồng heo thật chắc chắn, ít nhất có thể sử dụng được thật lâu thật lâu.

Vậy sẽ phải tốn một khoản tiền kha khá, mặc dù chuyện gì cũng phải tiêu tiền, nhưng Chương Hà Hoa lại không hề không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất có tinh thần. Suy nghĩ đến tương lai sau này, không phải sẽ càng ngày càng tốt sao?

Bé Đường Đường mặc một chiếc áo bông thật dày đi ra ngoài, từ đằng xa nhìn thấy bà nội đang đứng ngoài sân, cô nhóc quơ tay nhẹ giọng kêu: “Bà nội!”

Chương Hà Hoa quay đầu lại nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng trước cửa, bà vội bước lên: “Có chuyện gì thế nhóc?”

Bé Đường Đường nghiêm túc hỏi: “Tên thật của Tiểu Báo là gì hả bà?”

Chương Hà Hoa không ngờ cô nhóc lại hỏi chuyện này: “Sao cháu lại hỏi chuyện này?”

Trên mặt Bé Đường Đường hiện vẻ ghét bỏ, nói: “Tiểu Báo nói anh ấy không có tên khai sinh, từ lúc sinh đã gọi là Khương Tiểu Báo.

Cháu nghĩ không phải đâu, sao lại có người đặt tên ngốc thế chứ?”

Chương Hà Hoa: “…”

Bé Đường Đường: “Anh ấy có tên khai sinh, đúng không ạ?”

Chương Hà Hoa: “Vậy cháu biết tên khai sinh của mình là gì không?”

Bé Đường Đường nói thật lớn: “Khương Nhược Đường, cháu lên là Khương Nhược Đường, Bé Đường Đường.”

Chương Hà Hoa bật cười, hỏi tiếp: “Vậy tên anh trai là gì nào?”

Tuy không có ai từng gọi tên thật, nhưng Bé Đường Đường vẫn biết. cô nhóc nói liền: “Tên thật của anh trai cháu là Khương Lãng, Tiểu Lang là nhũ danh thôi.”

Có lẽ cô nhóc nghĩ Chương Hà Hoa sẽ hỏi tiếp, Bé Đường Đường nói: “Anh cả là Khương Mậu, tên ở nhà là Tiểu Miêu. Anh Tiểu Hổ tên Khương Hổ, gọi là Tiểu Hổ. Anh Sơn Kê là Khương Thịnh. Chị Tiểu Ngư là Khương Ngọc.”

Cô nhóc đã nhìn thấy vở bài tập của các anh chị rồi.

Vẫn nhớ rõ ràng đấy nhé! Anh Sơn Kê nói tên của mọi người có thể gần đồng âm với nhau. Còn của anh ấy lại là Sơn Kê thành Khương Thịnh, đúng là ức hiếp người quá mà! Dù thế cũng không dám phản kháng, chỉ có thể hâm mộ với Tiểu Miêu - Khương Mậu; Tiểu Ngư - Khương Ngọc; Tiểu Lang - Khương Lãng.

Còn anh Tiểu Hổ tiện hơn nhiều, chữ cũng không cần đổi, là Khương Hổ luôn.

Sơn Kê thật sự khóc nấc trong nhà xí!

Sao tên khai sinh của nhóc lại là Khương Thịnh chứ!

Anh mình tên “Mậu”, vậy nên mình phải tên “Thịnh” sao?

Cuộc sống thật bất công quá mà!

Nhưng cậu nhóc lại không dám hé răng, hu hu hu!

“Bà nội, vậy anh Tiểu Báo tên thật là gì?”

Chương Hà Hoa bật cười: “Thằng bé không lừa cháu đâu, Khương Tiểu Báo thật đấy.”

Bé Đường Đường nghẹn họng nhìn bà nội!!!

Một lúc lâu sau Bé Đường Đường mới nói: “Cái tên này sao lại đặt bừa thế nhỉ!”

Chương Hà Hoa: “…”

Bé Đường Đường quay đầu lại nhìn về phía ông nội đang đan sọt bên kia, hỏi nhỏ: “Ông nội, có phải tên này do ông đặt không thế?”

Vốn Khương Lão Khờ còn vô cùng đắc ý vì tài đặt tên của mình, người khác sao mà so được chứ! Nhưng không biết vì sao, nhìn vẻ mặt hơi ghét bỏ của cô cháu gái, ông lập tức ngạnh cổ nói: “Ông chỉ đặt nhũ danh thôi, tên ở nhà là Tiểu Báo, đáng yêu thế còn gì! Hổ - Báo, vừa nghe đã biết là anh em rồi! ai mà biết cha mẹ nó chẳng có trình độ gì, không động não nghĩ cái tên khai sinh khác, đã thế còn lấy tên ông đặt nữa! Tên khai sinh và nhũ danh có thể giống nhau được à?”

Khương Lão Khờ cuống cuồng ném cái nồi này xuống.

Đúng lúc Vương Xảo vào trong viện ôm cỏ, nghe thế khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng lặng lẽ không hé răng.

Không phải cha khen cái tên mình nghĩ ra vừa đẹp vừa có khí thế sao? Không phải cha nói tên này làm tên khai sinh cũng được sao? Sao bây giờ lật mặt như lật bánh tráng thế?

Bé Đường Đường: “…Ồ.”

Tiểu cô nương đi vào nhà, đưa một viên kẹo cho Tiểu Báo: “Nhạ, em thua.”

Tiểu Báo cười hì hì, vội bóc kẹo ra ăn, vui vẻ nói: “Lần sau em còn muốn đánh cược nữa không?”

Bé Đường Đường nghe thế sáng mắt lên: “Lần sau chắc chắn em sẽ thắng.”

Tiểu Báo: “Thế lần sau có đánh cược tên anh nữa không?”

Bé Đường Đường: “…”

Đôi mắt to của nhóc nhìn chằm chằm anh Tiểu Báo: “Anh xem em là đồ ngốc đúng không? Em đã thua một lần rồi, sao có thể dùng thông tin đã biết để đánh cược với anh lần nữa chứ?”

Tiểu Báo: “Ừ, đúng nhỉ.”

Tiếc thật đấy, chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Tiểu Lang ngẩng đầu, buồn bã hỏi: “Bé này, anh bảo em ra ngoài làm gì nhỉ?”

Bé Đường Đường lập tức vỗ đầu, nói: “Xin lỗi anh trai.”

Nhãi con lại chạy ra ngoài lần nữa: “Bà nội, bà nội ơi!”

Nhóc ngửa đầu, nhẹ giọng nói: “bà nội, anh trai cháu muốn đi xem chuồng heo trong thôn một lần, bà có thể dẫn anh ấy đi cùng không?”

Chương Hà Hoa sửng sốt, hỏi: “Đi chuồng heo làm gì? Chỗ đó bẩn chết đi được, đám nhỏ các cháu không được qua đó chơi đâu!”

“Không chơi đâu ạ!” Bé Đường Đường ưỡn ngực: “Anh trai không phải đi chơi đâu, anh ấy muốn vẽ một bức tranh chuồng heo đẹp nhất đẹp nhất, vậy nên mới muốn đi xem thử.”

Nhắc tới anh trai, cô nhóc lại kiêu ngạo lắc lư bím tóc.

Anh trai nhóc lợi hại lắm đấy.

Một lúc lâu sau Chương Hà Hoa mới tiếp thu nổi thông tin này.

“Cháu nói Tiểu Lang muốn vẽ chuồng heo sao?”

Bé Đường Đường cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi.”

“Thế sao anh cháu không trực tiếp nói với bà luôn?”

“Anh cháu không muốn lãng phí thời gian, người lớn đều thích hỏi tới cùng mới thôi.”

Chương Hà Hoa: “…”

Quả nhiên, Đường Diệu nói không có sai, đứa nhỏ này càng ngày càng láu cá rồi!

Lúc này ngoài cười nhưng trong không cười, bà nói: “Bà thích dò hỏi tới cùng hả…”

Bà kéo từ cuối thật dài, tiểu gia hỏa nháy mắt nhận ra bà nội mình không được vui lắm. Lập tức nghiêm túc nói: “Đương nhiên bà nội không phải người như thế rồi, bà nội của cháu tốt nhất thế giới, bà nội cũng hiền từ nhất! bà ơi, có được không, có được không ạ! Bà dẫn anh Tiểu Lang đi xem đi mà.”

Lúc này cũng không có chuyện gì cần làm, Chương Hà Hoa: “Được rồi!”

Bé Đường Đường vui nhảy cẫng lên: “Cháu đi cùng mọi người nhé, hai bà cháu đỡ cô đơn”

Chương Hà Hoa: “Ha hả.”

Chương Hà Hoa vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Lang nằm trên giường không biết đang vẽ cái gì. Lúc này bà mới nhớ ra, lúc sáng hai đứa đến đây cũng cầm theo một cái túi nhỏ, hóa ra là để giấy bút. Chương Hà Hoa bước lên, vừa nhìn đã ngẩn cả người.

“Vẽ đẹp đấy!”

Không tệ chút nào, tiểu gia hỏa vẽ rất ra dáng luôn.

Bé Đường Đường kiêu ngạo đến mức cằm sắp hếch lên trời cao, giống như người được khen là mình ấy.

Đắc ý chết đi được: “Anh trai cực kỳ lợi hại luôn.”

Chương Hà Hoa cười: “Cháu đấy!”

Bà chạm nhẹ chóp mũi con bé, tiểu nha đầu lắc lư: “Chúng ta đi thôi bà.”

Chương Hà Hoa: “Được rồi, hai đứa đội mũ vào đi, bà dẫn đi.”

Tiểu Lang cũng rất vui: “Cảm ơn bà nội.”

Chương Hà Hoa hỏi: “Tiểu Báo có muốn đi cùng không?”

Tiểu Báo quyết đoán lắc đầu như trống bỏi: “Cháu không đi đây, thấy heo mà không được ăn thịt, lòng đau như cắt.”

Chương Hà Hoa: “Hừ, thằng nhóc tham ăn nhà cháu.”

Tiểu Báo: “Hức hức, nói thật cũng bị mắng.”

Chương Hà Hoa dẫn Tiểu Lang và Bé Đường Đường đi về phía chuồng heo của đại đội trưởng, hỏi: “Sao Tiểu Lang lại muốn vẽ chuồng heo?”

Bé Đường Đường lập tức giơ tay: “Cháu biết!”

Rất nhanh cô nhóc đã tự mình phân hai vai để đóng.

Lúc này là Tiểu Lang: “Mẹ ơi mẹ, nhà mình cần làm chuồng heo đúng không ạ?”

Bấy giờ lại là mẹ: “Đúng vậy, Tiểu Lang có chuyện gì hả?”

Nhanh chóng diễn vai Tiểu Lang: “Để con vẽ chuồng heo cho nhà mình nhé, phải xây một cái thật đẹp mới được.”

Lại đến lượt mẹ: “Vậy được, nếu Tiểu Lang có thể vẽ một bản vẽ chuồng heo vừa đẹp vừa có tính ứng dụng, bà nội cảm thấy được rồi quyết định làm theo, vậy mẹ sẽ thưởng cho con một đồng.”

Một mình Bé Đường Đường tự phân vai diễn hai nhân vật, quan trọng là giống như đúc. Chương Hà Hoa đứng xem vô cùng vui vẻ, nghe thấy tin tức kinh thiên động địa này, bà khiếp sợ nhìn Bé Đường Đường: “Cháu nói gì cơ. Bao nhiêu tiền?”

Bé Đường Đường: “Một đồng ạ!”

Cô nhóc vươn đầu ngón tay mập ú ra, nói: “Một!”

Chương Hà Hoa che ngực, trong miệng phát ra tiếng ai ui ai ui.

Bé Đường Đường không biết vì sao bà mình lại khó chịu như thế, liền nói tiếp: “Mẹ cháu nói tri thức là vô giá. Nếu anh trai thật sự có thể vẽ được chuồng heo thật tốt, vậy một đồng này cũng cực kỳ đáng giá; mẹ cháu còn nói, dù là thời buổi nào, trọng thưởng ắt có người tài.”

Tiểu Lang nghiêm túc nói: “Bà nội, cháu sẽ cố gắng!”

Chương Hà Hoa nhìn hai tiểu gia hỏa, không biết vì sao sự khó chịu lúc này đột nhiên tan biến. nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hai nhóc, tự dưng cảm thấy cháu mình thật sự quá thông minh, chắc chắn tương lai sẽ tiền đồ rộng mở.

“Nếu cháu làm tốt, bà nội nhất định sẽ không làm khó đâu.” Chương Hà Hoa nói.

Tiểu Lang cong miệng.

Bé Đường Đường tiểu chân chó ôm lấy chân Chương Hà Hoa, nói: “Bà nội, cháu biết bà tốt nhất mà!”

Chương Hà Hoa: “Chỉ có cháu biết dỗ người thôi.”

Chương Hà Hoa dẫn cháu trai cháu gái đi vào chuồng heo, bà Vương phụ trách cho heo ăn hỏi: “Bà Chương, tới đây làm gì thế?”

Chương Hà Hoa hơi cong môi cười, mang theo chút đắc ý: “Chẳng phải năm sau nuôi heo à? Nuôi thì phải có chuồng chứ, Tiểu Lang nhà tôi là bé ngoan, nhóc cũng muốn chia sẻ với gia đình nên chủ động muốn giúp đỡ một tay. Tôi dẫn thằng bé tới đây xem chuồng heo thế nào để lấy kinh nghiệm.”

Vừa nghe thế, bà Vương cái hiểu cái không.

Giúp đỡ thì hiểu rồi.

Nhưng mà… nhóc con này có thể làm được cái gì?

Vừa nghĩ thế, bà ấy liền hỏi thành câu.

Nội tâm Chương Hà Hoa đang khoan khoái, chỉ chờ bà ấy hỏi thôi ấy, vội nói: ‘Ui trời, thì cũng là đầu óc thằng bé thông minh, nó muốn đích thân vẽ một cái chuồng heo, như vậy nhà tôi có thể dựa theo đó để làm. Tôi thấy thế này cũng giống như bản vẽ của mấy ông thợ xây ấy. chẳng phải thợ xây sẽ vẽ một bản đơn giản trên đất rồi dựa vào đó cẩn thận xây nhà theo à. Tiểu Lang nhà tôi cũng thế đấy, chẳng qua bọn họ vẽ nhà, còn nhóc con này vẽ chuồng heo. Mà không sao hết, Tiểu Lang nhà tôi mới 6 tuổi thôi! Còn nhỏ như thế, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ.”

Bà Vương: “…”

Bà cứ tiếp tục nâng cháu mình lên trời đi!

Chương Hà Hoa tiếp tục: “Chà chà, nói đi cũng phải nói lại, mấy đứa cháu nhà tôi cũng không kém đâu. Chúng nó đang học tiểu học, đứa nào cũng đứng top đầu đấy. hồi trước ai cũng nói đi học chẳng được ích gì, nhưng giờ thì sao, kì thi đại học đã được khôi phục lại rồi, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Đám trẻ nhà tôi đều muốn học lên đại học đấy!”

Bà Vương: “…”

Đủ rồi, bà đủ rồi đấy!

Chương Hà Hoa nói nữa: “Mệnh của tôi đúng là tốt thật. Mấy đứa cháu trai cháu gái đứa nào cũng ngoan, vừa hiểu chuyện vừa thông minh. Mà con trai tôi cũng không kém đâu! Vợ chồng thằng ba đi thành phố về còn đặc biệt mua cho tôi và ông nhà mỗi người một đôi giày da đấy. mấy loại đó Cung Tiêu Xã trong công xã không bán đâu, tôi và chồng đều vui chết đi được, không nỡ đi, tối còn ôm vào người ngủ đấy…”

Bà Vương: “…”

Hức hức hức, mệt hết cả người!

Khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc của bà Vương nhìn Chương Hà Hoa lải nhải không biết bao lâu, lúc này chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nổ ra.

Thật đấy, mệt tim lắm!

Ngay lúc bà Vương cảm thấy não mình sắp nổ tung, liền nghe thấy giọng nói thanh thúy của cậu nhóc truyền đến: “Bà nội ơi, cháu xem xong rồi.”

Giọng nói này có khác gì âm thanh của tự nhiên đâu!

Bà Vương vui mừng nhìn Tiểu Lang, cảm thấy thằng nhóc này mở miệng thật đúng lúc. Không gọi chắc mình sẽ bị Chương Hà Hoa tra tấn đến chết mấy! Con mẹ này thật sự rất biết thổi phồng đấy!

Sống mấy chục năm chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ đến thế!

Bà Vương quá chừng vui sướng quá chừng cảm động nhìn Tiểu Lang, lúc này Chương Hà Hoa càng cảm giác về sự ưu việt. Hai tay dắt hai nhóc con đi về nhà, hì hì hì, bà cứ hâm mộ tôi đi, hâm mộ nữa cũng chẳng có cháu trai cháu gái tốt thế này đâu!

Ghen tỵ không? Có khao khát không?

Bà làm gì được như tôi!

Hắc hắc hắc!

Tâm trạng Chương Hà Hoa cực kỳ tốt, nếu không phải trong nhà có người lên núi, chắc bà sẽ sung sướng hơn nhiều.

Thật ra lúc này trong lòng bà cũng có vài phần không yên tâm.

“Không biết cha mẹ cháu thế nào rồi?”

Bé Đường Đường giơ tay vỗ nhẹ tay bà nội, nói: “Bà nội đừng lo lắng! Có mẹ cháu ở đó rồi, không sao đâu ạ!”

Chương Hà Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của nhóc con, đột nhiên rất muốn cười. nếu người lớn cũng ngây thơ hồn nhiên như trẻ con thì tốt rồi, vậy sẽ không phải phiền não những chuyện không đâu nữa.

Bé Đường Đường đá chân về phía hòn đá, hòn đá nhỏ lăn lóc mấy vòng. Nhóc con thanh thúy nói: “Không có gì địch nổi mẹ cháu đâu!”

Chương Hà Hoa bật cười.

Đường Diệu có lợi hại không?

Thật sự rất lợi hại.

Chương Hà Hoa nghĩ thế, lúc này cố an ủi mình nên yên tâm. Không biết có phải mẫu tử liền tâm hay không, thế nên Chương Hà Hoa mới có chút lo lắng.

Trên thực tế, đúng là nhóm người đang săn thú gặp chút vấn đề. chẳng ai ngờ được bọn cô gặp được một bầy lợn rừng!

Con mẹ nó chứ!

Đúng là chuyện ngàn năm có một!

Nhóm Đường Diệu có bảy người, mà bầy lợn rừng này cũng vừa đủ bảy con.

Chuyện bắt đầu khi Đường Diệu phát hiện ra một ổ thỏ. Lúc bọn cô phát hiện ra, đám lợn rừng kia cũng để ý rình mò, hai bên cứ thế vô tình gặp thế. Con thỏ kia chạy trốn, còn bảy người lại bị lợn rừng bao vây.

Một mình Đường Diệu đối phó một con lợn rừng, thật sự không có vấn đề gì.

Nhưng điều đáng nói đó là, bây giờ nhiều con như thế, rất khó nói trước được điều gì.

Hiện tại Đường Diệu cảm thấy may mắn gì ở đây có nhiều người. Nếu chỉ có một mình cô, một đấy bảy, dù lợi hại mấy đi chăng nữa cũng ngủm củ tỏi thôi.

Dù hiện tại tình hình không ổn lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút hy vọng.

Đường Diệu nhìn tình hình xung quanh, vội nói: “Em đối phó một con trước, mọi người lập tức trèo lên cây đi.”

“Không được!” Mấy người đàn ông vạm cỡ sao có thể thấy khó liền chạy trốn, nhìn một người phụ nữ ở lại chứ?

Đường Diệu: “Câm miệng hết cho tôi! Mấy người trèo lên cây đi, tôi ra trận, mọi người cứ yếm hộ đằng sau!”

Chương Hà Diệp và hai anh em Hải Ưng Hải Yến nhà họ Chương là thợ săn lành nghề, cũng hiểu được ý của Đường Diệu. Lúc này không có thời gian để ý đến cấp bậc gì nữa, Chương Hà Diệp: “Năm đứa mau trèo lên đi, cậu và tiểu sư tỷ sẽ xông lên trước.”

Bình thường Đường Diệu là vãn bối, ông là trưởng bối.

Nhưng khi lên núi, trong lòng quýnh lên lại xưng hô như ngày trước!

“Mau!”

Chương Hà Diệp cười: “Tiểu sư tỷ, tỷ thấy con nào đáng ghét thì chúng ta xử nó trước!”

Đường Diệu: “Con béo nhất đi, cho dù mấy con khác chạy thoát, chúng ta cũng có nó làm tin.”

Vừa nói, Đường Diệu đột nhiên vung dao găm lên, vọt nhanh về phía trước!!!

Chương kế tiếp