Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 93
Bạn bè dù quan trọng đến mấy cũng không thể bằng người thân trong nhà được.

Sau khi nhà họ Khương biết có thể có người để ý đến gia đình mình, lúc này ai nấy đều cẩn thận hơn.

Gia đình Đại Ni Nhi trong lời của Tiểu Ngư có tiếng là trọng nam khinh nữ, từ đời trước đã thế rồi. Sau khi sinh được bốn cô con gái, cuối cùng cũng nặn được một cậu con trai độc nhất là cha của Đại Ni Nhi, thế nên cực kỳ nuông chiều, thường xuyên bắt mấy cô con gái phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.

Mà bốn cô con gái đã xuất giá kia cũng vừa ngu ngốc vừa nhu nhược, không biết đứng lên phản kháng. Có lẽ từ nhỏ đến lớn đã quen bị tẩy não, vậy nên luôn cảm thấy trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là chuyện hiển nhiên. Từ lúc lấy chồng đến giờ cuộc sống cũng chẳng mấy thuận lợi.

Mấy cô con gái sống không tốt, nhưng nhà Đại Ni Nhi lại vô cùng sung sướng.

Cả nhà ai cũng khỏe mạnh có thể làm việc ngon lành, đã thế còn có mấy chị gái giúp đỡ nữa, sao cuộc sống có thể kém được chứ?

Chẳng qua chuyện trọng nam khinh nữ này đã ngấm từ trên xuống dưới rồi, vậy nên Đại Ni Nhi bình thường cũng chẳng được ăn no, nhưng dù thế cũng không đến mức chết đói. Nói tóm lại vẫn có thể sống qua ngày. Thời buổi này ai nấy đều nghèo như nhau, đói đến xanh xao vàng vọt cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy gì.

Rõ ràng nhà ông ta khá giả, nhưng lại nuôi con gái gầy tong teo chỉ cần gió thổi nhẹ đã bay như thế, thật sự là chuyện có một không hai trên đời.

Khoảng cách giữa hai nhà đâu có gần, nếu nói nhà họ Đào muốn biết nhà mình ăn gì thì còn nghe được, chỉ cần để ý một chút cũng có thể biết được sơ sơ. Nhưng đó lại là nhà họ Hứa, nhà Đại Ni Nhi đó, hai nhà cách nhau cực kỳ xa. Nhà đó biết mình ăn gì thì cũng hơi lạ rồi đấy!

Khương Lâm: “Chuyện này cứ giao cho em đi, em quen nhiều giang hồ trong thôn lắm, để em bảo chúng nó hỏi xem tình hình thế nào.,”

Chương Thải Hồng và Vương Xảo cũng nói: “Bọn chị gần như ngày nào cũng ở nhà, nếu có ai chui đầu vào cửa sổ, bọn đây sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

Sau khi bàn bạc xong với nhau, Khương Thành cuối cùng cũng trở lại. Lần này anh còn dẫn theo lão Hoa về chung nữa, mấy chuyện như kiếm tiền này, lão Hoa mà bỏ qua mới lạ đấy. Hơn nữa gần một tháng rưỡi nữa là ăn tết rồi, bây giờ chính là thời điểm nhu cầu mua sắm của mọi người tăng cao nhất.

Dù Khương Thành không tìm mình, anh ta cũng sẽ trực tiếp đến tìm Khương Thành.

Thật sự nằm mơ cũng không ngờ lại có chuyện tốt thế này.

Đêm đó, Khương Thành lại tiếp tục lên núi, mấy anh em lúc này đã đưa hết đồ xuống dưới. vì lần này chuyển đồ, lão Hoa còn đặc biệt chuẩn bị một cái xe đẩy tay. Một mình chắc chắn không thể làm được, vậy nên bốn anh em nhà họ Khương giúp anh ta đưa đồ vào thị trấn một phen.

Dọc đường đi, lão Hoa lải nhải một trận. Lúc này trong tay anh ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng cũng luôn miệng hứa ngày mai sẽ trả đủ tiền cho anh.

Ánh mắt của lão Hoa vô cùng sắc bén, đương nhiên cũng nhìn thấy đống tỏ bên chỗ Khương Thành, bấy giờ mới bắt đầu nói về kế hoạch của mình. Thậm chí còn nói không cần lông thỏ, cứ một con một đồng mà tính. Nếu ở trong trấn, mua với giá như thế chắc chắn anh ta chẳng có lợi nhuận gì.

Nhưng bây giờ anh ta đã mở rộng đường buôn bán trong huyện rồi, có rất nhiều cách để có thể kiếm được chút đỉnh.

Mua với giá một đồng cũng có lãi rồi, đã thế còn kèm theo những chuyện tốt khác nữa.

Dù sao năm nay thứ gì cũng khan hiếm, không phải ai cũng có thể kiếm ra thực phẩm để bán.

“Anh, anh nghĩ đi, các anh tự làm có lẽ sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng thay vào đó lại bỏ ra rất nhiều sức lựa. Với lại chưa chắc đã làm được ngon, đừng trách em nói khó nghe nhé. Thật ra thứ này đưa vào trong trấn bán cũng chưa chắc đã bán được đâu. Công nhân làm việc ở xưởng kẹo trong trấn thì nhiều đấy, nhưng người ở đó lại quen tiết kiệm rồi, dù mua người ta cũng mua cả con về hầm thôi, đã thế còn có thêm mớ lông thỏ nữa.

Mua chỗ anh cũng tương đối đắt, chắc chắn bọn họ không nỡ đâu. Nhưng anh bán cho em thì lại khác…”

Lời của lão Hoa cũng rất có lý.

Cuối cùng Khương Thành cũng đồng ý, sau khi vặt xong lông thỏ sẽ đưa cho anh ta.

Lão Hoa vui như được mùa.

Anh ta làm buôn bán thế này chưa đầy ba năm, hai năm trở lịa đây mới thật sự kiếm được chút đỉnh. Thứ nhất móc nối quan hệ được với trong huyện, thứ hai là con mồi trong núi chỗ Khương Thành ở thật sự rất nhiều. Thu mua được nhiều hàng, đồng nghĩ với việc tiền cũng kiếm được nhiều hơn.

Hiện tại lão Hoa đã mua được một căn nhà nhỏ ở trong trấn, bình thường không về nhà mà sẽ ở đó luôn.

Không chỉ tiện để đồ, hơn nữa còn tự do làm gì mình thích.

Nghe nói gần đây nhà Khương Thành lên núi một chuyến, lão Hoa hưng phấn hận không thể nhảy cẫng lên, như nở hoa nói: “Nhiều đến mấy em cũng nuốt được, có thì cứ tìm em nhé.”

Khương Thành nhắc nhở: “Cậu mua nhiều đồ như thế, cẩn thận cây to đón gió đấy.”

Lão Hoa nói với ý sâu xa: “Từ lúc em đi làm, những người trong trấn trước đó đều cho rằng em thu tay rồi, nhưng lại không biết thật ra em đặt tâm điểm ở trong huyện. anh cứ yên tâm, hiện tại em chủ yếu cung cấp hàng cho tiệm cơm nhỏ ở đó thôi. Đây là quán cậu của anh rể em mở, hai không hợp ý làm ăn, đã thế còn là họ hàng thân thích nữa. Uy tín đấy! hai bọn em không để những người khác mò mặt vào, vậy nên cũng khá an toàn. Đống thịt lợn này không những có thể làm thành thịt lợn khô để sang năm từ từ dùng, mà còn bán được cho khách cũ vào dịp tết nữa. Kiếm thêm chút tiền, ai nấy đều vui vẻ.”

Khương Thành gật đầu: “Cậu hiểu là tốt rồi.”

Lão Hoa nói thế, Khương Thành cũng yên tâm hơn rất nhiều. Thật ra cũng đúng, lão Hoa có thể làm lâu như thế, chắc chắn gốc rễ cũng vựng rồi, tất nhiên không phải người hay sơ sót. Trước mặt mọi người đều bày ra dáng vẻ ngốc nghếch, người như thế sẽ không làm người ta quá để ý.

Cũng quen biết nhau lâu rồi, Khương Thành tin nhân phẩm của lão Hoa.

Mà tiếp xúc lâu như vậy, Khương Thành là tin được lão Hoa nhân phẩm.

Cậu ta là người thô trung hữu tế*.

* Thô trung hữu tế – trong cái thô có cái tinh tế là hai nét tính cách đối lập nhưng lại vô cùng thống nhất biện chứng.

Khương Thành xử lý hết sạch đống thịt heo, bên kia lão Hoa cũng không chút khách sao tiêu hóa hết con sói kia, Mọi người kiểm tra xem còn thứ gì thừa nữa không, ngoài đống thỏ kia ra, hầu như đều đã hết sạch.

Chương Thải Hồng và Vương Xảo bắt tay vặt là làm thịt lông tho một tay giúp Đường Diệu.

Đường Diệu còn đặc biệt vẽ một bản áo khoác bằng lông thỏ đưa cho Chương Thải Hồng, trả năm đồng tiền phí để cô ấy có thể hỗ trợ làm ra sản phẩm.

Chuyện này thật sự khiến Chương Thải Hồng ngã ngửa.

Thấy Đường Diệu vô cùng nghiêm túc, cô ấy mới biết em dâu mình không phải đang nói đùa.

Đường Diệu giao chuyện đưa lương khô lên núi cho Vương Xảo, vậy mọi người trong nhà đều có việc làm, còn Chương Hà Hoa lại tập trung “cảnh giác” hơn mọi khi.

Để ý mấy ngày nhưng không nhìn thấy ai trong nhà họ Hứa xuất hiện gần nhà mình. Nhưng mấy lần lại gặp Vương Tú, chị củ Vương Xảo, bà chẳng quan tâm có phải đang tìm em gái mình không, Chương Hà Hoa không hề cho người này chút hóa nhã nào. Có lẽ bị dọa sợ, bấy giờ người phụ nữ này không thấy xuất hiện nữa.

Chương Hà Hoa đột nhiên cảm thấy vo cùng khó hiểu, chưa nghi ngờ được mấy ngày, bên Khương Lâm đã hóng được chút tin tức về nhà họ Hứa.

Bạn thân của Khương Lâm hầu như đều là những thanh niên trẻ tuổi siêng ăn nhác làm.

Mấy người này cả ngày chỉ biết phá làng phá xóm, biết rõ mồm một nhiều chuyện trong thôn, nhà nào có chuyện gì đều rõ ràng.

Nghe nói: Hứa Bách Tuế, cha của Hứa Đại Ni có một chân với Vương quả phụ là Vương Tú trong thôn.

Những thứ khác thì không biết, còn chuyện này lại dễ hiểu.

Chương Hà Hoa đột nhiên nghĩ tới mấy hành động lén lén lút lút của Vương Tú mấy ngày nay, lúc này mới bừng tỉnh. Bà biết vì sao nhà họ Hứa luôn biết nhà mình ăn gì rồi đấy! người nhà họ Hứa không léng phéng đến đây thăm dò, nhưng lại có con mụ Vương Tú!

Nói đi cũng phải nói lại, trước kia nhà họ Khương quá nghèo khổ, Vương Tú tránh như tránh ruồi. Hiện tại nhà bà càng ngày càng khấm khá hơn, con mụ này suốt ngày cứ thậm thụt tới gần.

Không cần nghĩ cũng biết đây chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

Từ chuyện ông Mã nổ ra, ánh mắt người trong thôn nhìn cô ta không còn trìu mến như trước kia nữa, ai nấy đều hận không thể liếc thêm mấy lần cho lòi tròng mắt. Dù sao cuộc sống khó khăn cũng nên đứng đắn một chút, còn cô ta thì không.

Quả phụ khó khăn thế nào, mọi người hiểu được.

Nếu cô ta gả cho người nào đó, vậy sẽ chẳng ai dám nói qua nói lại. Chẳng qua đây không phải người biết suy nghĩ, cứ thích đỏm dáng làm ra vẻ quyến rũ, thật sự khiến người ta chướng mắt muốn chết.

Phàm là người đứng đắn, ai nấy đều cảm thấy ghê tởm.

Sau khi chuyện Vương Tú và ông Mã được tung ra, trong thôn có mấy người tâm tư không đứng đắn liền biết cô ả này rất dễ tòm tem. So với mấy mụ tay thô chân thô lúc nào cũng gào lên, Vương Tú lả lơi lúc nào cũng nhỏ nhẹ này cũng được lắm đấy.

Thật sự không ngờ vì chuyện này mà Vương Tú mất hết mặt mũi, cuối cùng lại có thêm mấy “Tri kỉ”. Như gần như xa, lúc nóng lúc lạnh, đúng là “tri kỉ” có tình lại có nghĩa. Mà Hứa Bách Tuế cũng là một trong số đó.

Nhà bọn họ chỉ có một người con trai độc đinh, đương nhiên hy vọng con mình có thể sống lâu trăm tuổi, nên mới tạo thành tính cách như Hứa Bách Tuế bây giờ.

Gia đình của anh ta không tệ, tuy không có nhiều tiền nhưng vẫn được ăn ngon mặc ấm. người này cũng không keo kiệt, thế nên Vương Tú mới quấn chết không nhả. Thằng đàn ông này lại xấu xa, không nỡ cho con gái Đại Ni Nhi của mình ăn thêm bát cơm, thế mà sẵn sàng cầm sữa mạch nha và điểm tâm đi nuôi phụ nữ bên ngoài.

Hai người hạ tiện này quấn lấy nhau, hừ, không dài đâu.

Chẳng qua ai cũng hiểu, Vương Tú không chỉ nũng nịu với mình Hứa Bách Tuế đâu.

Cứ đợi mà xem, đến khi Hứa Bách Tuế chỉ còn lại bàn tay trắng, xem xem Vương Tú còn để ý đến gã nữa không.

Không biết người phụ nữ này thật sự có ý với đàn ông nhà họ Khương, hay không chịu được cảnh cô em mình suýt bán được trước kia sống quá tốt, thế nên lúc nào cũng đến nhà họ Khương ngó ngó ngắm ngắm.

Chương kế tiếp