Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 95
Đường Diệu đậu đại học rồi!

Tin tức này giống như bão táp lập tức càn quét đại đội ba, hơn nữa còn dần khuếch tán đến những chỗ xa hơn nữa.

Thanh niên trí thức thi đậu đại học rất lạ sao? Không lạ chút nào! Chẳng phải học vấn của bọn họ đều rất cao à?

Học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba thi đại học có lạ không? Cũng chẳng lạ gì, bọn nhóc cũng vừa mới học xong đấy thôi.

Còn Đường Diệu thi đậu có lạ không?

Đây thật sự là chuyện vô cùng vô cùng lạ luôn đó.

Tuy Đường Diệu từng học cấp ba. Nhưng!!! Cô đã tốt nghiệp mấy năm trời rồi! Hơn nữa còn bị bệnh hẳn ba năm! Chuyện Đường Diệu đậu đại học quả thứ khiến mọi người khiếp sợ vô cùng.

Dân chúng không biết trường nào với trường nào, bọn họ chỉ biết đậu đại học đã là trâu bò lắm rồi!

Nhưng trường mà Đường Diệu nói, những thanh niên trí thức lại biết rõ ràng! Trường Đường Diệu thi đậu là trường đứng đầu trong nước, đứng đầu đấy!!!

Mà ngành kinh tế tài chính cô theo học cũng cũng là một trong sáu chuyên ngành được đào tạo bài bản nhất ngôi trường này!

Chẳng ai ngờ Đường Diệu không có tiếng tăm gì đột nhiên ném một quả bom khiến mọi người kinh ngạc ngay lúc này! Trường trọng điểm của trọng điểm này bình thường chỉ tuyển sinh một đợt. Vậy nên mãi chưa thấy ai có tin tức gì, quả bom này thật sự khiến mọi người ghét cay ghét đắng.

Ghét cô may mắn quá sức, cũng mệt mỏi vì không biết mình có thể thi đậu không nữa.

Phải nói sao nhỉ?

Những người trong thôn tham gia thi cũng không nghĩ mình sẽ đậu, lúc ấy chẳng qua chỉ vì nhất thời kích thích nên mới đăng ký tham gia, trong lòng cũng biết sẽ không khả quan, căn bản không có hy vọng. Với lại vào huyện tham gia kỳ tuyển sinh sẽ có thêm nhiều kiến thức, đối với mọi người cũng chẳng mất mát gì, lại có thu hoạch lớn.

Nhưng thanh niên trí thức lại không như thế, danh sách kia một năm chỉ có hai người, bao giờ mới đến lượt bọn họ về thành phố đây? Thi đại học chính là cơ hội lớn nhất để cuộc sống có thể thay đổi, những ngày này thật sự vô cùng dày vò bọn họ.

Đường Diệu biết mình đậu Kinh Bắc Nhất 1, trong lòng cũng cực kỳ kích động.

Khương Thành từng làm bộ đội, đương nhiên tầm mắt cũng được mở mang nhiều hơn người bình thường. Anh biết trường vợ mình thi đậu là thế nào, lúc này hưng phấn chết đi được. Vốn Khương Thành cũng nghĩ Đường Diệu sẽ thì đậu nên đã chuẩn bị tâm lý trước. nhận được thư thông báo liền lập tức đến nhà cũ, đợi mọi người tới đông đủ, anh đưa pháo đã chuẩn bị từ trước ra, vui sướng hạnh phúc đốt một tràng dài.

Mọi người nghe thấy âm thanh này mới đầu hơi hoang mang, nhưng rất nhanh đã biết xuất phát từ nhà họ Khương. Không cần bọn anh phải thông báo, chỉ cần người đưa thư đi một vòng thôi đã hỏi được ít nhiều rồi.

Trong nhà người ta có một cô sinh viên.

Khương Thành lấy kẹo để trong kho hàng ra, đây cũng là thứ anh chuẩn bị đầu tiên. Chỗ anh làm là xưởng kẹo, có một xưởng chuyên làm kẹo thành phẩm, mỗi tháng đều có định mức để công nhân trong đó mua về.

Khương Thành cũng nhận được rất nhiều từ đồng nghiệp, một túi to khoảng chừng hai ba trăm cái.

Nhà họ Khương thấy thế đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó chứ!

Vào ngày vui thế này, ngay cả Chương Hà Hoa bình thường quen tiết kiệm cũng không nói gì, cứ để con trai lo liệu.

Mấy phòng nhà họ Khương đều tập hợp sang bên này, không khí cực kỳ náo nhiệt. Tiểu Lang và Bé Đường Đường chạy quanh người mẹ. Đường Diệu cười đến mức không khép được miệng.

Khương Thành bỏ kẹo lên trên bàn: “Tiểu Lang, con ra ngoài cửa phát kẹo cho mọi người nhé. Chỉ cần có người đến chúc mừng là phát một cái, trẻ con cũng chia mỗi đứa một cái, cứ để mọi người vui vẻ hoan hỉ một chút.”

Nhà bọn anh cũng không bủn xỉn gì, Khương Thành thoáng nhìn qua: “Tiểu Miêu, cháu đi giúp em trai một tay đi.”

“Bọn cháu cũng đi nữa!”

Bọn nhóc đều đã đi học rồi, bây giờ có thể giúp một tay.!

Khương Thành cười: “Được, mấy đứa cứ đi đi.”

Bé Đường Đường lặng lẽ ôm lấy đùi mẹ, cô bé không muốn đi đâu!

Anh nhìn con trai mình, dặn dò: “Đây là chuyện vui, các con không cần so đo vặt vãnh đâu!”

Tiểu Lang: “Vâng ạ!”

Các bạn nhỏ chia thành đội nhỏ vô cùng khí phách cầm túi kẹo to ra cổng lớn. Thấy đốt pháo nên có rất nhiều bạn nhỏ xúm lại trước cửa xem cảnh vui, cũng có người lớn đến coi chuyện tốt thế nào.

Vừa thấy đám nhóc nhà họ Khương cầm theo túi kẹo lớn đi ra ngoài, ai nấy đều ngơ ra, không biết đám nhỏ muốn làm gì.

Tiểu Lang chỉnh giọng mình lớn hơn một chút: “Mẹ cháu đậu đại học, mọi người cùng vui vẻ chúc mừng luôn nhé ạ!”

Nhóc lấy ra hai cái đưa cho người gần đó nhất.

“Uí! Cảm ơn nhé!”

Những anh bạn khác lập tức chạy lên, Tiểu Lang và mấy anh em Tiểu Miêu cũng không luống cuống. Ai cũng có phần, mỗi người đều có kẹo. Có vài cậu nhóc khôn lỏi hơn một chút, lấy xong kẹo từ Tiểu Lang còn muốn chạy đến chỗ Tiểu Miêu, Tiểu Miêu cười lắc đầu.

Trẻ con ở nông thôn rất nghịch, nhưng dù nghịch đến mấy cũng biết không thể xông vào nhà người ta cướp kẹo được. Trẻ con nhà họ Khương rất đông, hơn nữa bên trong còn rất nhiều người lớn. Thấy Tiểu Lang cũng chia cho người lớn, đám nhóc suy nghĩ một lát liền vội nói; “Tao cũng gọi cha mẹ tới!”

“Em đi gọi bà nội nữa!”

“Phải kêu cha tới mới được.”

Người lớn không hứng thú với kẹo như trẻ con, nhưng tự dưng được phát hai cái, từng ấy cũng khoảng hai xu đấy. nhiều người tới tranh được, không chừng có thể tích cóp được một hào. Nhất thời, trước cửa nhà họ Khương tấp nập biển người.

Đại đội trưởng dẫn theo người của đại đội vội vàng đi tới, thấy cảnh tượng vô cùng đông vui náo nhiệt. Tiểu Lang: “Bác đội trưởng, ăn chút kẹo ngọt miệng ạ.”

Đại đội trưởng: “Ui ui ui, được đấy!”

Nếu là bình thường chắc chắn ông ta sẽ không nhận, nhưng ý nghĩa của viên kẹo hôm nay lại không giống thế.

Những người trong đại đội đi vào trong, lúc này bầu không khí của nhà họ Khương thật sự rất vui vẻ. không vui mới lạ đấy? cuộc sống của người ta đã đến lúc khổ tận cam lai, mỗi ngày một tốt hơn rồi. đại đội trưởng cũng không ngờ vợ của Khương lão tam có thể thi đậu!

Đường Diệu thấy đại đội trưởng liền mời ông ta ngồi xuống, vui mừng nói: “Đội trưởng, vừa nãy nhà tôi còn bàn với nhau mở tiệc ăn mừng nữa, ngài và mọi người trong đại đội nhất định phải tới đấy. nếu không nhờ lúc người có ngài động viên đi thi, căn bản tôi cũng sẽ không đăng ký. Cũng nhờ đó nên tôi mới có ngày hôm nay.”

Đại đội trưởng nghe xong trong lòng liền cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc đó áp lực nên mở họp, có lẽ mọi người đều mắng thầm mình.

Những đại đội khác nghe nói mình làm thế, lời trong ý ngoài đều có vẻ trào phúng và chèn ép.

Nhưng còn bây giờ, ông ta thực sự rất tự hào!

Đại đội mình cũng có sinh viên đại học sống từ nhỏ đến lớn ở đây!

Hơn nữa còn đậu trường đại học thuộc top đầu nữa!

Đại đội mấy người dù có một trăm người thi đậu chuyên sinh cũng chẳng bằng một sinh viên đại học hạng nhất của chúng tôi đâu.

Sao mà so được, so thế nào được mà so!

Ông ta vội nói: “Cũng nhờ sự nỗ lực của bản thân cháu thôi!”

Trong lòng đại đội trưởng sảng khoái muốn chết.

Tuy mình chỉ là đại đội trưởng nho nhỏ, nhưng cũng có tính toán riêng của mình. Có thể giữ chức vụ này hơn hai mươi năm, đương nhiên ông ta cũng có chút khôn ngoan!

“Tôi cũng biết thực lực của cháu mà, dù không mở họp động viên, cháu cũng sẽ đăng kí thôi. Cũng không thể tính hết công lao lên người tôi được, tôi không gánh nổi, không gánh nổi đâu.” Đại đội trưởng khiêm tốn nói.

Chương Hà Hoa vỗ vai ông ta một cái: “Đại đội trưởng nói gì thế, đương nhiên là ngài nên được nghe những lời này rồi! nói đi cũng phải nói lại, nếu ngài không động viên mọi người, Đường Diệu có đăng kí tham gia hay không cũng khó nói. Bây giờ ai cũng biết nhờ có sự động viên của ngài nên Đường Diệu mới đưa ra quyết định cuối cùng. Phần nhân tình này nhà họ Khương chúng tôi nhất định sẽ nhớ mãi!

Đại đội trưởng tuyệt lắm!”

Đại đội trưởng bị Chương Hà Hoa vỗ vai một cái đau hết người, ông ta cười cười lặng lẽ xịch mông, nháy nháy mắt nhìn Khương Lão Khờ.

Ông nhìn vợ ông này, tôi sắp bị bà ấy vỗ muốn gãy xương rồi!

Chẳng qua hôm nay là ngày vui, vậy nên không nói toẹt ra.

Còn Khương Lão Khờ… Khương Lão Khờ đang cười ngơ ngẩn, ông vẫn chìm đắm trong niềm sung sướng vô bờ.

Không vui sao được!

Nhà mình có tân sinh viên đấy!

Là sinh viên hàng thật giá thật đó nha!

“Ông đội trưởng ơi, ăn lê đi ạ.”

Ngay lúc đại đội trưởng đau đớn không biết làm sao cho phải, Bé Đường Đường lại cứu ông ta một màn trông thấy. Ông cụ vội vàng ưỡn lên nhận miếng lên, sau đó đổi chỗ khác rồi ngồi xuống. Lúc này cuối cùng cũng an toàn rồi.

Bé Đường Đường lại đi tới trước mặt kế toán Trần: “Ông kế toán cũng ăn lê đi ạ.”

Mùa thu nên quả lê khá nhỏ, trên núi có mấy cây ăn quả, Đường Diệu đều thuộc làu trong lòng! Vừa đến mùa thu, cô liên tục hái từng đống về cất dưới hầm, trữ lại mùa đông ăn dần.

Bé Đường Đường đi rửa đến lần thứ hai, chia cho người trong nhà nữa, cuối cùng mỗi người một miếng.

Cô bé lại ba chân bốn cẳng chạy đi rửa tiếp, ngay cả đội trưởng thấy thế cũng đau lòng. Chẳng qua chợt nghĩ lại, chuyện tốt hiếm thấy thế này nên vui lên mới phải.

Bé Đường Đường nghe lời đi rửa lê lần thứ ba, cô nhóc bỏ lê vào trong chậu, sau đó lại bỏ trên giường, đây là cất lại để tiếp khách.

Đại đội trưởng: “Trường đại học kia là trường tốt nhất hả?”

Đường Diệu cười gật đầu, thật ra cô cũng chẳng biết khiêm tốn là gì đâu: “Vâng, là trường đứng đầu cả nước ạ.”

Cô lại nói tiếp: “Thật ra ngay cả cháu cũng không ngờ mình có thể đi đậu, cũng nhờ may mắn thôi.”

Mặc dù khá chắc chắn, nhưng khoảnh khắc có thông báo, cô vẫn có chút thấp thỏm.

“Thực lực, là cháu có thực lực đấy!” Đại đội trưởng không tin may với chả mắn gì cả, chỉ có nhân tài có thực lực mới khiêm tốn vậy thôi.

“Thế chuyên ngành đó là học về cái gì nhỉ!” Đừng trách đại đội trưởng không hiểu, bọn họ đều là dân quê, không biết nhiều thứ như vậy đâu. Người nhà họ Khương cũng mờ mịt nhìn Đường Diệu, bọn bà có biết gì đâu.

Học nông nghiệp thì hiểu, không phải chỉ cần trồng trọt thôi sao?

Ngành chăn nuôi, bọn bà cũng biết, chắc là học nuôi heo nuôi gà rồi?

Nhưng, kinh tế và tài chính là cái gì?

Đường Diệu cười giải thích: “Cứ coi như nghiên cứu tình hình kinh tế đi ạ.” Nói dong nói dài mọi người cũng không hiểu, co lại bổ sung thêm một câu: “Kiểu như phải suy nghĩ thế nào để kiếm được tiền ấy ạ!”

Câu này là đang chọc mọi người.

Ai nấy đều sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Nghiên cứu cách kiếm tiền? Vậy chẳng phải đang đầu cơ trục lợi sao? Cái này mà cũng phải học hả?”

Đường Diệu: “Bất kể thứ gì cũng tồn tại tính tất yếu. Hơn nữa ngành kinh tế và tài chính học là ngành đứng đầu của Kinh Bắc 1, cũng được coi là rất tốt rồi ạ.”

mọi người bừng tỉnh, như hiểu mà cũng như không hiểu, cũng không biết sao nữa.

Chẳng qua chuyện này không làm giảm sự vui vẻ của mọi người.

Đường Diệu vẫn chưa đi, nhưng mọi người đã sấn lên anh một câu tôi một câu hỏi những chuyện liên quan đến đại học. nhìn thấy nhà họ Khương càng ngày càng rực rỡ, chỉ cảm thấy trong lòng cũng ấm áp theo!

Có những chuyện thật sự không ai ngờ được!

Hiện tại mới thấy câu nói này không sai chút nào!

Chớ khinh thiếu niên nghèo!

Đúng là thế đấy!

Bây giờ có ai so được với nhà Khương Thành đâu! Chồng làm công nhân trong trấn, vợ thì thi đậu đại học trong thủ đô.

Hâm mộ chết đi được!

Nhà họ Khương hôm nay người đi tới đi lui, náo nhiệt cả một ngày. Đến gần sẩm tối mọi người mới dần ta đi.

Hôm nay chưa làm gì, chỉ tiếp đã khách thôi cũng khiến người ta mệt mỏi rã rời. cả nhà đều cảm thấy không nhẹ nhàng hơn làm việc ngoài đồng là mấy! Cả gia đình đều sung sướng vô cùng, sao có thể không vui được!

Cá chép hóa rồng!

Dưới sự yêu cầu của Đường Diệu, tối nay nhà họ Khương đều ăn cơm ở bên này.

Co lấy hai con cá ướp muối ra, lấy thêm một con thỏ, thêm cải trắng và một miếng thịt nữa. Quan trọng nhất là cơm tẻ thơm ngon mời bạn ăn đây!

Chương Hà Hoa và mấy nàng dâu bận bịu tối mặt. Hôm nay bà không cho Đường Diệu nhúng tay vào, thấy con dâu thứ ba lấy nhiều đồ nấu cơm tối thế này, thế mà không nghe lấy một câu lãng phí, có thể thấy được mẹ chồng mình đã vui đến quên trời quên đất rồi.

Mười mấy người trong nhà ngồi quây quần sum vầy thành một bàn lớn, Khương Lão Khờ uống một ngụm rượu nhỏ, cảm thấy chuyện tốt nhất nhân sinh này cùng lắm cũng thế này thôi.

Nhà họ Khương không có thói quen lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, nhưng đồ ăn ngon thế này có ai muốn nói để bị mất phần chứ!

Đũa của mọi người đều múa máy trên bàn ăn như chong chóng, Bé Đường Đường đã ăn xong từ lâu. Lúc này ngồi phía sau lặng lẽ nhìn mọi người đang chí chóe nhau.

“Bé Đường Đường ăn no rồi hả cháu?” Chương Hà Hoa nhìn nhóc, hỏi.

Bé Đường Đường gật đầu: “vâng ạ.”

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, mềm mại muốn chết.

Buổi tối gia đình Đường Diệu thường không ăn nhiều, Tiểu Lang vừa ăn một chút đã cảm thấy no rồi. cho dù nhà Khương Thành ăn không năng suất, những người còn lại cũng xay sạch những thứ còn lại, một chút cũng chẳng để thừa.

Chương Thải Hồng và Vương Xảo chủ động dọn chén đũa, không để mẹ chồng và Đường Diệu phải động tay.

Mọi người ngồi trên giường, Chương Hà Hoa thoáng nhìn thằng con út đang dựa bên tường, đạp mạnh một cái.

Khương Lâm: “Ai u!”

Chương Hà Hoa: “Mày ngồi đàng hoàng chút đi, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, không phải mày cũng thi đại học à? Sao đến giờ chưa có tin tức gì thế?”

Khương Lâm lặng lẽ nhìn trời, thấp giọng: “Có phải ai cũng giống nhau đâu ạ?”

Nhìn đi, thằng oắt con này còn nói như mình có lý lắm ấy.

Thấy Chương Hà Hoa lại muốn đánh thêm mấy cái nữa, Khương Lâm nói: “Con cũng chỉ là người bình thường, còn chị dâu là người phi thường rồi! mẹ à, chúng ta đã đến tuổi này rồi cũng nên biết người với người chênh lệch lớn như thế nào. Tuy mẹ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là thế đấy. Thật đấy, người với người không hề giống nhau đâu. Mẹ nhìn Bé Đường Đường kìa, con bé thông minh như thế chẳng lẽ giống tam ca chắc? Chắc chắn là giống chị dâu rồi! Đầu óc người ta là trời ban, còn đầu óc con là do mẹ cho! Chênh lệch rõ ràng thế còn gì!”

Bộp, thêm một cú nữa.

“Mày có ý già hả! Ghét bỏ vì tao sinh ra mày đúng không???” Chương Hà Hoa cực kỳ phẫn nộ, Khương Lâm cô lại. trông vừa bất lực vừa mềm yếu đáng thương.

“Con cảm thấy…” Đường Diệu đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô: “Con thấy Khương Lâm có thể ôn tập thêm một năm nữa, để sang năm thi tiếp cũng được.”

Khương Lâm: “!!!”

Chương Hà Hoa: “!!!”

Những người còn lại: “!!!”

Bé Đường Đường vỗ tay: “Đúng đúng đúng!”

Tiểu Ngư lặng lẽ kéo cô em gái ngây thơ của mình sang bên cạnh, đúng hay không thì nhóc cũng đừng xen mồm vào nghe không! Tránh việc bị coi là cá trong chậu.

Sắc mặt bà nội có vẻ không tốt lắm kìa!

Cả ngày ở chung với nhau, Tiểu Ngư đương nhiên biết nhìn sắc mặt của bà nội.

Ngay khoảnh khắc hiện trường an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Đường Diệu lại nói tiếp: “Hỗm rầy con và Khương Lâm thử tính rồi, điểm của chú ấy đúng là không cao. Sợ rằng đại học chuyên khoa cũng khó đậu, trừ khi mèo mù vớ phải cá rán thôi. Nhưng cũng chẳng thấp đến nỗi nào, dù không đậu, con nghĩ điểm chú ấy cũng tương đối cao trong những người thi rớt. một khi đã như vậy, vì sao không thể cố gắng thêm nửa năm nữa, sau đó quyết chiến một trận?”

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Chương Hà Hoa cũng hỏi: “Con thấy… nó làm được hả?”

Nhà bà không có ai đi học, tuy bình thường không thấy Đường Diệu đọc sách, nhưng lúc này cô thi đậu trường đại học đứng đầu cả nước như thế, đương nhiên bà sẽ nghe theo kiến nghị của Đường Diệu rồi.

Đường Diệu gật đầu: “Được chứ á, chỉ cần cố gắng thì không gì không làm được. Ngay cả bản thân mình cũng chẳng biết nỗ lực, vậy còn trông cậy vào cái gì nữa? Thật ra tham gia thi sẽ có thêm kiến thức. Lúc tụi con thi, ngày đầu mọi người đều đến rất đông, ngày thứ hai lại có một số không tới, còn ngày thứ ba cũng chỉ tương đối. Môn đầu tiên không làm được nên biết mình không có khả năng, cuối cùng lập tức từ bỏ. Dựa vào tính cách của Khương Lâm, có lẽ cũng không làm hết sức đâu. Nếu lúc chú ấy đi làm bảo vệ trong trấn có thể quyết tâm đọc sách ôn tập lại, con nghĩ sẽ có kết quả tốt hơn nữa. Với lại đến lúc đó tụi con đến Kinh Bắc, chắc rằng tài liệu ôn tập ở đó cũng sẽ đầy đủ hơn nhiều, con sẽ gửi bưu điện về cho, chỉ cần Khương Lâm nghiêm túc, nhất định điểm cao hơn năm nay nhiều. Tài liệu ôn tập đầy đủ, chú ấy cũng không đến nỗi kém. Bấy giờ có thêm sách các thứ, hơn nữa còn dụng tâm cố gắng, có chuyện gì không làm được chứ?”

Nói tới đây, Đường Diệu nói thẳng ra: “Con nói thật nhé, Khương Lâm làm việc đồng áng cứ như không có sức vậy, còn chẳng bằng phụ nữ như chúng con nữa! Chẳng lẽ mọi người tin chú ấy có thể dựa vào trồng trọt để nuôi sống gia đình? Tương lai Khương Lâm còn phải kết hôn nữa! Cứ lười với vô dụng như bây giờ, sẽ chẳng có ai thèm lấy chú ấy đâu! Không bằng cứ học hành cho tốt, cố gắng thêm một tí nữa. Dù không đậu thì cũng biết rõ mình kém thế nào để lo làm việc!”

Khương Lâm: “…”

Hu hu, chị dâu à, dù em coi chị là chị ruột đi chăng nữa, chị cũng không cần đả kích em như vậy đâu!

Khương Lâm rũ đầu co người lại thành một đoàn, cảm thấy mình như rơi vào bi kịch!

Thật ra bình thường anh ấy vẫn cảm thấy mình khá ổn, nhưng lúc này mới nhận ra tâm tẩu nói rất đúng, mình không có năng lực gì cả!

Ngay lúc chẳng ai nói gì, cuối cùng Khương Lâm cũng ngẩng đầu lên: “Cha mẹ, con muốn cố gắng thêm nửa năm nữa!”

Hiếm khi anh ấy nghiêm túc thế này: “Trong tay con vẫn còn tiền, sẽ không lấy không của anh chị đâu. Nửa năm nay con sẽ cố gắng phấn đấu. Đậu thì tốt; còn rớt ấy hả, vậy sau này phải làm việc thật chăm chỉ, không nghĩ đến những chuyện này nữa.”

Chương Hà Hoa nhìn thằng con mình một cái thật sâu.

Khương Lâm không hề dời tầm mắt. một lúc lâu sau cuối cùng Chương Hà Hoa cũng gật đầu, chẳng qua vẫn hung dữ nói: “Nếu mày không lo thi cho tốt, vậy phải làm việc thật chăm chỉ cho bà đây, nếu không mẹ đánh gãy chân chó của mày đấy!”

Khương Lâm cảm thấy chân mình lạnh toát, vội duỗi tay thề: “Con hứa.”

Bé Đường Đường lại vỗ tay thêm lần nữa: “Chỉ cần chú nhỏ cố gắng, nhất định có thể thành công! Chú nhỏ cố lên!”

Khương Lâm cảm động nước mắt lưng tròng: “Đúng là chỉ có Bé Đường Đường thương chú nhỏ nhất thôi!”

Bé Đường Đường: “Bởi vì cháu là bé Đường ngon ngoãn mà!”

Mọi người thấy thế đều bật cười, nhóc con nói gì thế nhỉ!

Trẻ con thường không biết diễn đạt ý mình thế nào, nhưng cũng vô cùng đáng yêu!!

Thấy mọi người cười ra nước mắt, Khương Thành lập tức ném xuống một quả bom “Con định sẽ đến Kinh Bắc.”

Chương kế tiếp