Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 13: CHẲNG PHẢI MÙA XUÂN ĐÃ QUA RỒI SAO?
Trong bồn rửa tay có một rổ rau, Vưu Tiểu Mễ rơi vào đống rau chân vịt. Cô lại phải tắm thêm lần nữa, bây giờ đang ngồi rúc trong khăn lông, cầm lấy góc chiếc khăn rồi dùng sức vắt khô tóc. Cô ngửi thử tóc mình rồi nói: "Đàn anh, sao em vẫn còn nghe mùi rau chân vịt vậy?"

Cố Vân Thâm vươn đũa vào canh bí đao rau chân vịt, gấp một đũa rau chân vịt ra và ăn: "Rau chân vịt rất thơm, anh thích ăn lắm."

Vưu Tiểu Mễ vén mái tóc đã khô một nửa ra sau, bưng khay vuông dùng để đông nước đá tới trước mặt Cố Vân Thâm: "Ngon ư? Em cũng muốn ăn thử."

Khi nấu canh, Cố Vân Thâm cố ý cắt vài lá rau chân vịt thành miếng nhỏ, anh vớt được một miếng và cho vào khay vuông nhỏ mà Vưu Tiểu Mễ đang cầm bằng hai tay, rồi dùng chiếc muỗng ăn kem múc ít nước canh cho cô.

Vưu Tiểu Mễ nhìn chiếc khay vuông mình bưng trước ngực, rồi lại nhìn sang Cố Vân Thâm, bỗng thấy buồn cười: "Đàn anh, sao em thấy em giống người đi khất thực quá vậy."

"Không, người đi khất thực không được vào nhà."

"Cũng đúng. Đãi ngộ của em tốt hơn rất nhiều!" - Vưu Tiểu Mễ trở về, cầm muỗng kem nhỏ múc canh uống.

Cố Vân Thâm dùng đũa gắp một hạt đậu phộng lên, nhìn hạt đậu phộng bị lõm một lỗ nhỏ giống như bị chuột gặm mất một ít vậy. Anh bèn nhìn sang Vưu Tiểu Mễ ở ngay đối diện rồi cho đậu phộng vào trong miệng nhai.

"Ngày mai là sinh nhật ông ngoại tôi, tôi phải đến thành phố An. Có lẽ đi khoảng ba bốn ngày."

Vưu Tiểu Mễ chợt ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn anh: "Anh muốn bỏ em lại sao? Anh muốn bỏ Nhất Mao, Nhị Mao và Tam Mao của anh lại ư?"

"Tam Mao là ai? Em hửm?" - Cố Vân Thâm cười.

Vưu Tiểu Mễ lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, Nhất Mao, Nhị Mao và em! Không không không, cũng không phải, em không thể đặt chung với Nhất Mao và Nhị Mao được."

"Đúng vậy. Nhất Mao, Nhị Mao đáng yêu biết mấy, đáng yêu hơn em nhiều" - Cố Vân Thâm cố tình trêu Vưu Tiểu Mễ. Anh phát hiện khi trêu chọc nhóc tí hon này, nhìn cô lúc thì cau mày lúc thì cười toe toét, lúc thì nghiêm túc, trông... Rất thú vị.

Không ngờ Vưu Tiểu Mễ chẳng để ý chút nào mà chỉ thờ ơ lắc cái đầu bé tí và lo ăn thịt vụn được gỡ ra từ xương sườn.

Cố Vân Thâm hơi kinh ngạc.

Hừ, ai thèm so đáng yêu với chúng nó. Nhất Mao và Nhị Mao đều đáng yêu, nhưng Vưu Tiểu Mễ này rõ ràng thuộc về kiểu quyến rũ và duyên dáng nha!

*****

Ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, Vưu Tiểu Mễ không biết đây lần thứ mấy cô mơ mơ màng màng thức dậy. Nằm trong ngăn kéo, cô xoay qua xoay lại không tài nào ngủ được… Tiếng đồng hồ chạy ồn quá đi mất.

Không thể chịu được nữa.

Cũng may tối qua Vưu Tiểu Mễ lấy cớ sợ ngăn kéo rơi ra ngoài nên bảo Cố Vân Thâm đặt ngăn kéo trên giường của anh. Trong đêm đen tối mờ, Vưu Tiểu Mễ nhảy ra khỏi ngăn kéo rồi đi tới trước mặt Cố Vân Thâm, đẩy bả vai anh một cái.

… Không đẩy nổi.

Vưu Tiểu Mễ ngáp dài, cuộn nắm tay thành quả đấm nhỏ gõ lên cằm Cố Vân Thâm. Trong cơn mơ, Cố Vân Thâm khẽ nhíu mày nhưng vẫn không thức dậy. Vưu Tiểu Mễ nghiêng đầu, chú ý tới trái cổ của Cố Vân Thâm.

Mệt mỏi rã rời bỗng vơi đi không ít, cô sờ cần cổ trơn láng của mình rồi ngồi xuống trước cổ Cố Vân Thâm, vươn bàn tay tí hon sờ trái cổ của Cố Vân Thâm, trái cổ nhạy cảm khẽ lên xuống một chút. Vưu Tiểu Mễ tiếp tục nhìn lên mắt Cố Vân Thâm, thấy anh không thức dậy. Cô lại vươn tay gãi một cách khẽ khàng.

Cố Vân Thâm lập tức ngồi dậy.

"A..." - Vưu Tiểu Mễ sợ hết hồn, té ngã dập mông trên chiếc giường mềm mại.

Cố Vân Thâm nhắm mắt lại một lúc sau đó mới mở ra nhìn kẻ đầu sỏ, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Giọng nói khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi đậm sâu.

Trong lòng Vưu Tiểu Mễ bỗng đầy tự trách và áy náy. Cô không nên đánh thức Cố Vân Thâm, rõ ràng nửa đêm hôm qua anh đã vì cô mà phải thức dậy một lần. Nhìn đồng hồ treo trên tường, Vưu Tiểu Mễ không đành lòng để Cố Vân Thâm xuống giường tháo pin ra. Cô vội vàng xua tay: "Không có gì không có gì! Chẳng có chuyện gì cả, đàn anh mau ngủ đi!"

Cố Vân Thâm gãi đầu tóc rối bời rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Cố Vân Thâm nằm mơ, mơ thấy có một yêu tinh với đôi tai dài và đôi cánh trong suốt ngồi trên mép giường, khẽ hôn trái cổ của anh.

Sau khi thức dậy Cố Vân Thâm vỗ đầu mình một cái.

Chẳng phải mùa xuân đã qua lâu rồi sao?

*****

Bởi vì chuyện nửa đêm đánh thức Cố Vân Thâm, Vưu Tiểu Mễ có hơi chột dạ. Cô im lặng ngồi đọc sách ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn lén Cố Vân Thâm một cái, quả nhiên thấy sắc mặt của Cố Vân Thâm không được tốt cho lắm. Vưu Tiểu Mễ càng chột dạ hơn. Cũng không dám hỏi nếu mấy ngày nay anh đến thành phố An thì cô phải làm sao...

Nhưng sắc mặt Cố Vân Thâm không tốt không phải là vì Vưu Tiểu Mễ, mà do mỗi lần nghĩ tới chuyện phải đến nhà họ Hứa là tâm tình lại khó chịu. Cố Vân Thâm thu dọn sách trong tủ sách xong, trong lúc vô tình quay đầu lại anh thấy dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ gục đầu trông như đưa đám. Anh cẩn thận suy nghĩ, dường như hôm nay Vưu Tiểu Mễ chưa nói câu nào cả.

Chẳng trách lại yên tĩnh như vậy.

Cố Vân Thâm đi tới, rút cây thước trong ống bút ra rồi vỗ nhẹ lên cái đầu tí hon của Vưu Tiểu Mễ: "Đứng lên."

Vưu Tiểu Mễ nhanh chóng ngồi dậy, ngoan ngoãn đứng cạnh thước để Cố Vân Thâm đo chiều cao.

"14cm."

Vưu Tiểu Mễ bật cười: "Đúng là cao thêm rồi!"

Nhìn mặt cô lại nở nụ cười, không hiểu sao tâm trạng Cố Vân Thâm tốt lên đôi chút, anh lại bỏ thước vào ống bút, nói: "Thu dọn quần áo của em đi, một hồi đến thành phố An với tôi."

"Em cũng được đi!" - Vẻ ngạc nhiên trên mặt Vưu Tiểu Mễ từ từ được sự mừng rỡ thay thế, "Nhưng mà... Sao em vượt qua kiểm tra an ninh được đây?"

Ngồi trên ghế phụ, Vưu Tiểu Mễ mới nhận ra rằng không cần phải thông qua kiểm tra an ninh. Cô đứng lên ghế rồi nhảy lên đùi Cố Vân Thâm, ngồi khoanh chân ở trên đùi anh, nói: "Đàn anh, đàn anh, em nghe nói khi thi bằng lái đều gặp phải mấy thầy cô hung dữ, anh dạy em lái xe được không?"

Cố Vân Thâm hờ hững cúi đầu nhìn cô, thuận tay cầm cô lên đặt ở trước tay lái, nói: "Em sao? Xe bốn bánh đồ chơi à?"

"Em sẽ cao lên nha! Thành một người cao tận 161cm!"

"Ừ." Cố Vân Thâm cười đáp một tiếng.

Vưu Tiểu Mễ nhìn Cố Vân Thâm ở đối diện mình, bỗng thấy mình nói cao tận 161cm ở trước mặt Cố Vân Thâm có vẻ không biết xấu hổ cho lắm. Cô suy nghĩ một chút, rồi lại thấy hơi âu sầu: "Đàn anh, em tính thử rồi, kỳ nghỉ hè này chỉ có bốn mươi ngày thôi. Với tốc độ mỗi ngày 1 cm... Chờ kỳ nghỉ hè kết thúc, em cũng không thể cao trở lại như trước..."

Tối qua, lúc Vưu Tiểu Mễ trằn trọc không ngủ được thì bỗng nghĩ về chuyện này. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì làm sao bây giờ? Cô không đi học, chắc chắn nhà trường sẽ liên lạc với phụ huynh. Đến lúc đó bị lộ tẩy thì làm sao đây?

Cố Vân Thâm nghĩ về chuyện này còn sớm hơn cả Vưu Tiểu Mễ, có lẽ lần đầu tiên phát hiện Vưu Tiểu Mễ cao thêm 1cm thì đã nghĩ tới rồi. Nhưng anh nhìn dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ hết sức phấn khởi nên cũng không nhẫn tâm nói ra, đợi cô tự nghĩ tới chuyện này.

Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ gục đầu xuống, anh cũng nhíu mày theo cô.

"Ha!" - Vưu Tiểu Mễ bỗng vui vẻ trở lại, "Không sao cả, không sao cả! Mấy ngày nay ăn ít, hơn nữa còn ít tập thể dục, cũng không uống thuốc hay ăn món gì hỗ trợ tăng trưởng chiều cao! Sau này em ăn nhiều hơn một chút, cũng không lười vận động là có thể cao nhanh hơn rồi!"

Cố Vân Thâm nhìn nụ cười xán lạn nơi khóe mắt và khóe môi của Vưu Tiểu Mễ cũng cong môi cười theo, anh vươn tay xoa đầu Vưu Tiểu Mễ, không khỏi nói: "Đứa nhỏ ngốc nghếch này."

Xe chạy ngang qua bên đường, một ông lão đang dắt husky đi dạo thở dài lắc đầu ngao ngán: "Sở thích của người trẻ tuổi thời nay khó hiểu thật đấy. Một cậu chàng đẹp trai như thế mà lại nói chuyện với búp bê..."
Chương kế tiếp