Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 15: HÔM NAY ĐÀN ANH CÓ HƠI LẠNH LÙNG!
Người đàn bà đó đã bỏ thứ gì vào ly nước vậy? Trong thoáng chốc, đầu óc Vưu Tiểu Mễ đã nảy ra đủ loại suy nghĩ, nhưng suy nghĩ nảy ra đầu tiên trong đầu cô lại là thuốc kích dục trong tiểu thuyết tình cảm.

Không phải chứ? Chẳng phải thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm thôi ư?

"Đã xong chưa?" Người đàn ông quay đầu nhìn ra cửa rồi thúc giục người đàn bà.

"Chờ chút, có muốn bỏ một ít vào máy lọc nước không?" Ánh mắt người đàn bà hơi nhấp nháy.

Người đàn ông chà xát tay, hai tay hơi run rẩy, nói: "Được rồi, thôi đi. Bỏ một lần nhiều như vậy nếu bị phát hiện là to chuyện đấy."

"Nhìn coi anh nhát gan chưa kìa!" Người đàn bà khinh bỉ liếc một cái rồi vươn đầu ngón tay chọc vào trán người đàn ông.

"Đi! Đi!" Người đàn ông lại thúc giục.

Hai người đi tới cửa thì nghe hành lang có tiếng bước chân bèn vội tránh sau cửa không dám đi ra ngoài. Không được bao lâu, tiếng giày cao gót trên hành lang dần đi xa, lúc này hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc người đàn ông tránh ở cửa thì có quay đầu nhìn ly nước đặt trên bàn trà vài lần rồi lại chà xát tay và nói: "Anh vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Nếu như bị phát hiện là hai chúng ta xong đời đấy!"

"Anh có thể nghĩ chuyện gì tốt hơn được không? Bây giờ là lúc nào rồi? Ông cụ cũng đã tám mươi, ngay lúc mấu chốt bước một chân vào quan tài. Lúc này anh không tranh, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn ông cụ giao hết tài sản cho Cố Vân Thâm thật à?"

"Không có đâu..." Giọng người đàn ông hơi do dự, "Mặc dù ông ngoại thiên vị hai mẹ con dì ba, nhưng nhà họ Hứa chúng ta nhiều người như vậy, sao ông chỉ cho một mình mẹ con Cố Vân Thâm được chứ?"

"Vậy nên ông cụ chia cho anh ba bốn triệu như đuổi ăn xin là anh đã thỏa mãn rồi ư?"

Người đàn ông khẽ cắn răng, rốt cuộc hạ quyết tâm. Người đàn ông mắng một câu mẹ nó, tức giận nói: "Chuyện này không thể trách chúng ta được, ai kêu ông cụ chia gia sản bất công làm gì!"

Người đàn ông mở cửa rồi ló đầu ra nhìn thử, thấy hành lang không có người bèn vội đi ra ngoài với người đàn bà, cuối cùng còn không quên khóa cửa lại.

Vưu Tiểu Mễ đi ra từ phía sau gối. Mặc dù hai người kia nói chuyện không rõ đầu đuôi nhưng Vưu Tiểu Mễ vẫn hiểu đại khái mọi chuyện. Ông cụ chắc là ông ngoại của Cố Vân Thâm. Ông ngoại Cố Vân Thâm lớn tuổi nên muốn lập di chúc, trong di chúc ông để lại phần lớn tài sản cho Cố Vân Thâm. Vậy nên bị những đứa cháu khác ghi hận, vì lẽ đó mà hai người kia mới lén bỏ thuốc vào ly nước của Cố Vân Thâm.

Vưu Tiểu Mễ không lạnh mà run, cô không tài nào tưởng tượng nổi sẽ có người vì gia sản mà hạ độc anh chị em của mình! Trong mười chín năm cuộc đời cô, cô chưa từng gặp người như vậy. Người nhà và thân thích của cô đều rất hòa thuận và thân thiện.

Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn ly nước trên bàn trà, không khỏi rụt cổ một cái, cô hơi sợ hãi. Không biết trong ly bỏ thuốc gì. Chẳng lẽ đúng là thuốc độc có thể giết chết người? Vưu Tiểu Mễ quyết định, chờ Cố Vân Thâm trở về phải ngăn không cho anh uống nước. Còn phải kể cho Cố Vân Thâm nghe về chuyện hai người kia để anh phòng bị trước.

Cũng không lâu lắm, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Lần này Vưu Tiểu Mễ cẩn thận hơn, vội bò dậy núp sau gối. Cửa phòng bị mở ra, Cố Vân Thâm bước vào. Vưu Tiểu Mễ vừa định đi ra thì nghe Cố Vân Thâm khẽ ho một tiếng, ngay sau đó Vưu Tiểu Mễ lại nghe thấy tiếng bước chân của một người khác. Cô vội trốn ra sau gối.

Là người đàn ông kia!

Vưu Tiểu Mễ nhìn chằm chằm người đàn ông đi theo Cố Vân Thâm bước vào phòng ngủ. Cô nhận ra ngay đó là người mới vừa vào đây bỏ thuốc cùng với người đàn bà. Cố Vân Thâm bước vào phòng ngủ rồi đi thẳng tới mép giường, mở túi đeo vai để trên giường ra xem, thấy Vưu Tiểu Mễ không ở bên trong thì khẽ cau mày. Anh ngẩng đầu nhìn quanh phòng, bỗng thấy Vưu Tiểu Mễ núp sau gối ngoắc tay với anh, lúc này anh mới yên lòng. Anh khẽ gật đầu với Vưu Tiểu Mễ, sau đó ngồi xuống ghế sô pha ngay bàn trà.

"Anh hai, ngồi đi."

Cố Vân Thâm cố ý ngồi đối diện với Vưu Tiểu Mễ, để cho anh hai Trần Thanh Phong của anh chỉ có thể ngồi quay lưng về phía Vưu Tiểu Mễ.

"Vân Thâm à, anh không có chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi về việc thực tập của em một chút thôi. Không muốn đến công ty của anh hai để hỗ trợ thật sao?" Trần Thanh Phong híp đôi mắt ti hí nhìn Cố Vân Thâm.

"Trong trường còn không ít chuyện, việc thực tập vẫn còn sớm lắm." Cố Vân Thâm cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, lúc bấy giờ mới thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều.

Ông cụ lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không còn tốt nữa, vào mùa hè mà trong phòng không mở cửa sổ nên khá bức bối. Cố Vân Thâm ngồi trong phòng ngủ của ông cụ một lúc mà sau lưng đã rịn mồ hôi. Cố Vân Thâm nghiêng người về phía trước, cầm ly thủy tinh trên bàn trà lên. Vưu Tiểu Mễ lập tức luống cuống. Cô đi ra từ phía sau gối, vươn hai tay dùng sức khoát tay với Cố Vân Thâm và còn liều mạng lắc đầu.

Cô vội chết mất!

Đứng nói là thuốc kích dục thật nha! Cô còn nhỏ như vậy, không thể giúp anh giải thuốc được đâu!

Cố Vân Thâm thấy dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ nhảy cẫng lên và hô to, trông như một chú châu chấu nhỏ. Anh thản nhiên nhìn Trần Thanh Phong ngồi ở đối diện. Trần Thanh Phong ngồi dang hai chân, đôi tay để giữa chân và đang chà xát vào nhau. Cố Vân Thâm khẽ cười, đặt ly thủy tinh xuống.

Trần Thanh Phong không khỏi ngừng động tác chà xát tay, anh ta híp mắt, cười nói: "Trong phòng của ông cụ nóng lắm, anh thấy em nóng nực bị đổ mồ hôi khá nhiều. Có muốn uống một ly nước không?"

Cố Vân Thâm vươn người, tùy ý nói: "Tạm thời không uống đâu, lái xe lâu quá nên bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, muốn chợp mắt một chút."

"À, được rồi. Anh cũng không làm phiền em nghỉ ngơi nữa." Trần Thanh Phong đứng lên, "Về chuyện thực tập, Mấy công ty của anh hai luôn hoan nghênh em bất cứ lúc nào."

Cố Vân Thâm cũng đứng lên, anh đút tay vào túi quần: "Vậy thì cảm ơn anh hai trước."

"Thôi, người một nhà cần gì khách sáo. Em nghỉ ngơi đi." Trần Thanh Phong vỗ bả vai Cố Vân Thâm rồi xoay người đi ra ngoài. Cố Vân Thâm tiễn anh ta tới cửa rồi khóa trái lại.

"Trong ly nước kia bị bỏ thuốc!" Vưu Tiểu Mễ vội đi ra.

Cố Vân Thâm "ừ" một tiếng, giọng điệu nhạt nhẽo, cũng không ngạc nhiên lắm. Anh thản nhiên ngồi bên mép giường, vươn tay cởi đồng hồ ra rồi ném nó sang một bên.

"Đàn anh?" Vưu Tiểu Mễ đi tới trước mặt anh rồi nhìn chằm chằm biểu cảm của Cố Vân Thâm.

Cô còn định kể rõ đối thoại của hai người kia cho Cố Vân Thâm nghe, nhưng vào lúc này khi thấy Cố Vân Thâm im lặng, cô bỗng không biết nói sao bây giờ. Cô gãi đầu, cảm thấy bây giờ đàn anh hơi lạnh nhạt.

Cố Vân Thâm bỗng đứng dậy rồi rót ly nước thủy tinh vào bình nước. Anh bỏ bình nước vào túi đeo vai, sau đó cũng cho Vưu Tiểu Mễ vào trong túi. Anh quải túi xuống lầu.

"Anh tư, anh muốn đi ra ngoài ạ?" Ở phòng khách dưới lầu, Triệu Kha đứng lên.

"Ừm, đi gặp một người bạn. Mọi người ăn cơm không cần đợi anh."

*****

"Vân Thâm, cậu đến An Thị đó à? Sao không chào hỏi một tiếng?"

Trong phòng thí nghiệm, một thanh niên đẹp trai mặc áo blouse trắng cười vỗ vai Cố Vân Thâm một cái. Anh ấy nhìn sắc mặt Cố Vân Thâm rồi nói: "Này, sao thế? Gặp tôi thấy mất hứng à?"

Cố Vân Thâm kéo khóa kéo của túi đeo vai rồi đưa bình nước cho Đường Hạc Dương, nói: "Giúp tôi tra xem bên trong bị bỏ thứ gì."

Đường Hạc Dương xóc bình nước, nói: "Được rồi. Cậu ngồi đây chờ tôi một chút."

Cố Vân Thâm dựa lưng vào ghế, ánh mắt có hơi trống rỗng, rồi lại hơi sâu thẳm. Khóa kéo túi đeo vai vẫn chưa kéo lên, Vưu Tiểu Mễ ngồi trong túi, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng thí nghiệm, cô ngửa đầu nhìn Cố Vân Thâm. Cố Vân Thâm không vui, cô cũng không vui. Cô xụ miệng, siêu không vui.

Thời gian bỗng trôi qua rất chậm, từng giây trôi qua trên đồng hồ như chậm lại. Cố Vân Thâm không nhúc nhích ngồi ở đó bao lâu, Vưu Tiểu Mễ cũng chán nản nhìn anh bấy lâu. Một lát sau, Đường Hạc Dương vội vã đi ra từ phòng thí nghiệm, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi. Anh ấy sải bước đến trước mặt Cố Vân Thâm và vặn hỏi: "Vân Thâm, sao cậu lại dính phải thứ này vậy?"

"Bên trong bỏ cái gì?" Cố Vân Thâm hơi ngẩng đầu.

Lúc này Đường Hạc Dương mới hiểu ra, anh ấy nói một cách chậm rãi: "Ma túy."

Vưu Tiểu Mễ núp trong túi đeo vai nâng tay che miệng mình, kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Ha." Cố Vân Thâm chợt bật cười.

Đường Hạc Dương cũng biết một ít chuyện về nhà họ Hứa, anh ấy hơi bận tâm: "Vân Thâm, nói cho tôi..."

Điện thoại Cố Vân Thâm bỗng reo lên, Cố Vân Thâm nhìn ghi chú rồi nhận cuộc gọi.

"Thâm lùn, đám họ hàng rách nát của nhà họ Hứa có giở trò gì không?" Một tay Hứa Nhất Văn cầm điện thoại, tay còn lại cầm cây kéo lớn để cắt vải.

"Vẫn ổn. Chỉ là con trai mẹ suýt bị đầu độc chết mà thôi." Cố Vân Thâm lười biếng nói.
Chương kế tiếp