Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 17: LÀM SAO ANH TA CÒN CÓ THỂ LĂN LỘN ĐƯỢC NỮA SAU KHI BỊ ĐÁNH THẲNG VÀO MẶT NHƯ THẾ NÀY?
“Dì, dì Ba, dì bỏ thêm gì vào trong vậy?”

“Dì bỏ thêm gì à, không phải chính con là người rõ ràng nhất sao?”

Trần Thanh Phong cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía mẹ mình cầu xin sự giúp đỡ.

Hứa Nhất Lâm cười lạnh một tiếng: “Nhất Văn, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của cụ ông, em nói em phải tham gia thi đấu nên không về kịp. Kết quả bữa tiệc vừa xong, ấy vậy mà em lại trở về! Em đúng là quá trời có hiếu!”

“Tôi có hiếu hay không cũng không tới phiên chị cả lo lắng đâu”.

“Mày!” - Hứa Nhất Lâm hít vào một hơi thật sâu, dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường hỗn tạp nhiều năm, “Cô Ba, lần này em đến bày ra điệu bộ đó cho ai xem? Đánh vào mặt người nào?”

Hứa Nhất Văn “Ha” một tiếng, bà chỉ vào Hứa Nhất Lâm: “Chị cả, chị yên lặng một chút đi. Chúng ta cứ từ từ mà tính nợ với nhau sau, bây giờ tôi không rảnh nói chuyện với chị.”

Bà cầm cốc nước thủy tinh đặt ở trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Phong: “Con có dám uống cốc nước này hay không?”.

Trần Thanh Phong cười gượng hai tiếng: “Dì Ba, ai biết được dì bỏ cái gì vào trong đó. Nhiều người nhìn như vậy rồi, dì cũng đừng trêu chọc con nữa.”

Hứa Nhất Văn không muốn nói nhảm với anh ta, bà cầm chén nước đi đến trước mặt Trần Thanh Phong, kéo cà vạt của anh ta như đang đến xách cổ một con gà, bóp cái miệng của anh ta ra rồi đổ nước vào trong. Trần Thanh Phong hoảng sợ mở to hai mắt. Tuy rằng trong tay anh ta không thiếu hàng, nhưng anh ta chưa bao giờ tự mình đụng đến chúng! Bỗng nhiên anh ta nhấc tay đẩy Hứa Nhất Văn, chiếc cốc thủy tinh trong tay Hứa Nhất Văn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Trần Thanh Phong tức giận.

Nơi này không chỉ có người nhà họ Hứa mà còn có đối tác làm ăn và cấp dưới của anh ta. Tát một cái như vậy vào mặt anh ta thì sau này còn lăn lộn kiểu gì được nữa?

Anh ta vẫn luôn gai mắt Hứa Nhất Văn vì bà cao hơn anh ta rất nhiều. Tất cả những người phụ nữ cao hơn anh ta đều khiến anh ta ghét cay ghét đắng, đây là sự tổn thương về lòng tự trọng của một người đàn ông như anh ta. Một luồng khí cáu giận mạnh mẽ xông lên đầu, anh ta lại quay sang đẩy Hứa Nhất Văn một cái. Tuy nhiên, tay anh ta chưa kịp đụng tới Hứa Nhất Văn đã bị Cố Vân Thâm cản lại. Cố Vân Thâm đẩy mạnh ra sau, khuỷu tay Trần Thanh Phong lập tức phát ra một tiếng vỡ răng rắc giòn tan.

Trần Thanh Phong hét lên một tiếng: “Cố Vân Thâm!”

Cố Vân Thâm đá một cú vào chân của Trần Thanh Phong, một âm thanh của tiếng xương gãy khác lại được đệm thêm khiến Trần Thanh Phong đau đớn phải khuỵu một chân xuống. Anh ta quay đầu giận dữ nhìn Cố Vân Thâm: “Mày làm phản rồi! Tao là anh họ của mày! Mày là cái đồ không biết lớn nhỏ gì cả!”

“Đúng vậy. cho nên dì Ba của anh đang dạy anh cách trở thành một người anh tốt là như thế nào đấy.” Trên mặt Cố Vân Thâm hiện lên một nụ cười thân thiện ấm áp chứa đựng sự sạch sẽ trong vườn trường, cũng chứa cả sự ân cần của anh trai nhà bên.

Những vị khách chưa rời đi xì xầm bàn tán.

Một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi nhỏ giọng nói: “Mình vẫn luôn tưởng rằng anh ta là kiểu người hòa nhã cơ…”

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh kéo chiếc dây áo bị tuột xuống lên, cong cong khóe miệng: “Em là đang hiểu lầm cái chiều cao trên một mét chín của anh ta, hay là đang hiểu lầm bối cảnh gia đình nhà họ đây?”

Cô gái nhỏ sửng sốt, lè lưỡi.

Vợ của Trần Thanh Phong - Lâm Sa Sa hung dữ chạy đến, trừng mắt nhìn Cố Vân Thâm và Hứa Nhất Văn: “Hai mẹ con các người đều là cái loại sói lang hết! Không! Các người chính là sói! Lòng lang dạ sói!”

Hứa Nhất Văn có chút sốt ruột: “Sao người còn chưa tới?”

Không lâu sau, người mà Hứa Nhất Văn chờ cũng đã tới

“Chúng tôi nhận được báo án, có người buôn bán chất gây nghiện và dụ dỗ người khác sử dụng ma túy.”

Cả người Trần Thanh Phong bỗng nhiên cứng đờ, anh ta phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào Hứa Nhất Văn: “Là bà ta! Bà ta vừa ép tôi dùng ma túy! Chứng cứ ở đây! Là cái gói giấy kia!”

Hứa Nhất Văn nở một nụ cười quyến rũ.

“Cái này đúng không?”

Hứa Nhất Văn cầm gói giấy trên bàn trà lên, lấy ngón trỏ quệt một ít bột phấn còn thừa lại, cho vào miệng liếm. Bà gật gật đầu: “Chà, thật sự rất ngọt đấy.”

Cố Vân Thâm ở bên cạnh cười yếu ớt: “Đường thủ công mẹ tôi mang từ nước ngoài về cho anh mà anh lại không ăn. Đúng là không biết tốt xấu gì cả.”

Ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ nhà Trần Thanh Phong bị bắt đi, người nhà Hứa đều tụ tập lại một chỗ, bầu không khí ngưng trọng lạ thường.

“Cô Ba à, đều là người một nhà, cùng hội cùng thuyền, em cứ quyết tâm đưa Thanh Phong vào tròng sao?” - Hứa Nhất Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói. Bà biết trước đó con trai thứ hai của mình có buôn bán một ít đồ xấu, nhưng không hề nghĩ tới chuyện Trần Thanh Phong nảy ra ý nghĩ hãm hại Cố Vân Thâm, muốn kéo Cố Vân Thâm xuống nước. Tuy cách làm ngu xuẩn này khiến bà ta không muốn nhận đứa con trai này, nhưng đó đều chỉ là những lời nói trong lúc tức giận!

Mặc dù ba cô con gái nhà họ Hứa đều không cùng một mẹ, cũng có tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung - vô cùng biết lấp liếm khuyết điểm.

Hứa Nhất Lâm không thể nhìn đứa con trai của mình bị bắt được!

Hứa Nhất Văn chậm rãi thở ra một làn khói, hỏi lại: “Nếu không thì sao? Đứa nhỏ Thanh Phong này ngoại trừ vóc dáng hơi lùn ra thì mặt mũi vẫn tạm được. Tôi thân là dì ba mà nó thương yêu nhất, đưa nó đi cải tạo cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi. Chị à, chị cũng đừng hiểu lầm dụng tâm này của tôi nha.”

Hứa Nhất Lâm nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Nhất Văn, hận không thể xé banh nụ cười giả dối kia trên mặt của bà!

Bà ta nén cơn giận, nói: “Thật ra đây là chuyện riêng của Thanh Phong và Vân Thâm, người làm trưởng bối như chúng ta cũng không tiện nhúng tay!”

Hứa Nhất Văn “à” một tiếng, bà nhìn Cố Vân Thâm đang đứng ở một bên rồi hỏi: “Con trai, khẩu súng mà ba con đưa cho con đâu rồi?”

“Cô khinh người quá đáng!” - Hứa Nhất Lâm đột nhiên đứng lên.

“Chị có thể làm gì được tôi?” - Hứa Nhất Văn bóp điếu thuốc, thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Hứa Nhất Lâm.

Hứa Nhất San vẫn luôn im lặng bỗng đến hòa giải: “Ai yaa, đều là người một nhà cả mà. Trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện hết sức bình thường. Vân Thâm à, con cũng đừng ghi hận anh thứ của con, nói không chừng anh thứ con uống nhiều quá, say đến hồ đồ! Cũng có thể là bị chị dâu thứ của con khiêu khích. Dù sao thì anh em như thể tay chân, đều là người nhà họ Hứa cả. Nếu mai sau con muốn đi theo ngành truyền thông và điện ảnh này, dì Hai sẽ hộ tống giúp đỡ con.”

Thân là một diễn viên cấp cao trong vài thập kỷ, những lời này của Hứa Nhất San là chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

Hứa Nhất Văn khẽ liếc mắt nhìn Hứa Nhất San một cái. Rõ ràng chỉ nhẹ nhàng đảo qua không mang chút cảm xúc gì, nụ cười trên mặt Hứa Nhất San cứng đờ, bỗng chốc cảm thấy bản thân như bị mất mặt. Đúng vậy, bà ta là nữ diễn viên vạn người mê trong giới giải trí. Thế nhưng năm đó, vào thời điểm mà bà ta vừa ra mắt công chúng, danh xưng “chị gái của siêu mẫu Hứa Nhất Văn” đã đập thẳng vào, gần như đi theo bà ta đến tận mười năm sau. Hứa Nhất San cầm lấy ly nước trên bàn, dùng sức uống hết một hơi. Bà ta không nhúng tay vào mấy chuyện này nữa vậy!

Hứa Nhất Lâm quyết định không vòng vo nữa: “Cần bao nhiêu tiền thì em cứ nói đi!”

“Không thú vị gì hết!” - Hứa Nhất Văn duỗi eo một cái, “Các chị nói chuyện đi, tôi đi lên lầu gặp bố đây.”

Hứa Nhất Văn vừa mới bước ra khỏi cửa, Hứa Nhất Lâm đã nhấc gót theo sau. Bà ta không ngăn cản Hứa Nhất Văn mà là đang lôi kéo Cố Vân Thâm lại. Hứa Nhất Văn mỉm cười không quan tâm, bà rất hiểu đứa con của mình, chuyện này bà không cần nhúng tay vào.

“Vân Thâm, con là một đứa trẻ tốt.”

Cố Vân Thâm rất nghiêm túc mà gật đầu: “Vâng, từ khi bắt đầu đi học, mỗi một học kỳ con đều là học sinh ba tốt.”

Nhìn thấy gương mặt đầy khoa trương của “đứa trẻ tốt” này, trong lòng Hứa Nhất Lâm thầm mắng đôi mẹ con này nhất định là ác quỷ đội lốt cừu!

“Tính tình mẹ con rất thẳng thắn, chẳng qua nó đã quên chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Sự việc ầm ĩ hôm nay khiến cho tất cả chuyện làm ăn của nhà họ Hứa bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nói một cái giá, chẳng những con rộng lượng bỏ qua cho anh thứ của con, anh thứ con sẽ cảm tạ con cả đời, mà cũng là vì nhà họ Hứa chúng ta nữa.”

Cố Vân Thâm nở nụ cười, ý cười chạm sâu vào đáy mắt.

“Dì cả, con họ Cố.”

Hàm răng Hứa Nhất Lâm cắn chặt đến đau nhức. Đúng vậy, làm sao mà bà ta có thể quên Cố Vân Thâm là người nhà họ Cố. Còn có Hứa Nhất Văn kia! Bà cũng là người phụ nữ nhà họ Cố.

Muốn dùng tiền để mua chuộc người nhà họ Cố?

Hứa Nhất Lâm chậm rãi bông cổ tay của Cố Vân Thâm ra.

“Sắc mặt của dì không được tốt lắm, nghỉ ngơi sớm đi ạ!” - Cố Vân Thâm gật đầu mỉm cười, xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Hứa Nhất Lâm không thể không nghĩ đến, đống gia sản mà người nhà họ Hứa cấu xé nhau đầu rơi máu chảy muốn giật lấy, thật ra lại chẳng là cái thá gì trong mắt mẹ con Cố Vân Thâm sao?

Hứa Nhất Văn là một người rất thẳng thắn. Năm đó bà quyết định rời khỏi giới giải trí để tìm một người tốt mà kết hôn, thoải mái đối diện với truyền thông mà nói ra điều kiện: cao hơn tôi và có tiền.

Người nhà họ Hứa cũng không biết những chuyện xảy ra trong phòng khách đã bị một vị khách lén lút cố tình quay lại rồi phát lên trên mạng. Lúc này, trên mạng như sắp nổ tung.

Chuyện này quá sức tưởng tượng!

[ Vì tiền mà hại em trai của mình, quá là ghê gớm! ]

[ Tôi yêu Hứa Nhất Văn cả đời mất thôiiiii~ Vì nữ thần tôi phải cúi đầu! Nữ thần khi nào quay trở lại vậy! ]

[ Chà chà, nhà họ Hứa lần này uống thuốc nhá. Hứa Nhất Văn cũng vì đại nghĩa mà không quản người thân quá rồi, cổ phiếu lại rớt thôi… ]

[ Tôi nhìn thấy đàn anh rồi! Đàn anh đẹp trai quá! Nhưng mà đàn anh hôm nay với lúc ở trong trường học hoàn toàn không giống nhau QAQ Tôi nói cho mọi người nghe, mọi người nhất định phải tin tôi! Bình thường đàn anh rất dịu dàng, là kiểu người sẽ nhường ghế trên xe buýt và sẽ giúp đỡ cụ bà qua đường đấy! ]

[ Tôi xem ba lần, tại sao lại không nhìn thấy nam thần đâu. Nam thần nam thần, vợ con anh bị bắt nạt rồi, mau tranh thủ trở về đi! ]

Vưu Tiểu Mễ ngồi trên giường, dùng điện thoại của Cố Vân Thâm xem đoạn video hỗn loạn không rõ ràng này không dưới mười lần.

Nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ vừa khua tay chụp màn hình, vừa muốn phát lại. Cố Vân Thâm nhất thời cảm thấy đau đầu: “Em đã xem nó bao nhiêu lần rồi?”

“Em…” - Vưu Tiểu Mễ vừa mới nói một chữ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô ngồi ngay bên cạnh điện thoại nên càng hoảng sợ.

Cố Vân Thâm cầm lấy chiếc điện thoại, là một dãy số lạ. Anh trả lời điện thoại: “Xin chào.”

“Xin chào, đây là số của đàn anh Cố Vân Thâm phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh… Em đã phải hỏi rất nhiều người mới có được số của anh đó. Anh đừng vội cúp máy, em sẽ nói xong nhanh thôi! Em là Trần An An, bạn cùng phòng của Tiểu Mễ. Trước đây chúng ta có gặp qua rồi, anh còn nhớ hay không?”

“Nhớ. Trần An An.”

Ngay lúc Trần An An vừa mở miệng, Cố Vân Thâm mở loa ngoài cuộc gọi của cô ấy ra.

Trần An An? Vưu Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn vào điện thoại.

Trần An An thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây anh có thấy Tiểu Mễ ở đâu không ạ?”

“Chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho cô ấy” - Cố Vân Thâm đưa máy đặt bên người Vưu Tiểu Mễ.

“An An, cậu tìm tớ có việc gì vậy?” - Vưu Tiểu Mễ cẩn thận hỏi. Cô sợ Trần An An muốn được gặp mặt mình…

“Tiểu Mễ! Cậu rõ ràng còn sống! Cậu có biết bố mẹ của cậu tìm cậu đến điên rồi hay không! Họ lúc nào cũng chờ điện thoại của cậu! Lại đã mua vé đến An Thị tìm cậu rồi!”
Chương kế tiếp