Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 2: LÀ TÊN ANH ĐÓ, NGỐC NGHẾCH!
"Đàn anh!"

Một nữ sinh chạy tới, chắn ngang trước mặt Cố Vân Thâm. Khuôn mặt cô nàng ửng đỏ, có hơi ngượng ngùng: "Ừm... Đàn anh phải về nhà sao? Nhà, nhà... Nhà em rất gần nhà anh. Em đưa anh về được không ạ?"

Cố Vân Thâm có một đôi mắt đào hoa tự mang nét cười, nhưng mà nụ cười yếu ớt đọng lại trên khuôn mặt anh vẫn luôn nhạt nhòa. Giao hòa một cách hoàn mĩ giữa hai loại cảm giác dịu dàng và xa cách.

"Ý em là bữa nay vừa lúc lái xe đi học, có thể thuận tiện đưa đàn anh về nhà!" - Sắc mặt nữ sinh các đỏ hơn.

Vưu Tiểu Mễ ở trong chiếc túi màu hồng trợn to hai mắt.

Biết lái xe thì giỏi lắm à!

Có xe thì giỏi lắm à!

Ở gần nhà với Cố Vân Thâm thì giỏi lắm à!

Ồ... Nếu như so sánh với cô, thì hình như là giỏi thật. Nhất là điều thứ ba...

Vưu Tiểu Mễ gục mặt, chán nản cúi đầu.

"Không cần, tạm thời tôi không trở về nhà. Cảm ơn" - Nụ cười trong mắt Cố Vân Thâm nhiều hơn vài tia ấm áp.

Rõ ràng là từ chối, nhưng cô gái bị từ chối lại hoàn toàn không thấy bối rối, cô ấy ngước nhìn Cố Vân Thâm, nở nụ cười yêu kiều: "Vâng vâng vâng! Vậy trên đường đàn anh nhớ cẩn thận nhé! Nếu như cần em có thể đưa đón đàn anh bất cứ lúc nào nha!"

"Em cũng đi đường cẩn thận!" - Cố Vân Thâm cười gật đầu, vòng qua cô ấy rồi đi về phía trước.

Vưu Tiểu Mễ nhận ra, cô nữ sinh này là Tưởng Tuyết Kha, ở trong trường là một bạch phú mỹ cao cấp, người thì ngốc nghếch lắm tiền lại còn mê trai nữa.

*****

Phần lớn bên ngoài trường đại học đều có đủ dạng cửa hàng vây quanh, Tiêu Đại cũng không ngoại lệ. Cố Vân Thâm rũ mắt, thoáng nhìn chiếc túi bên người, rồi quẹo vào một cửa hàng đồ chơi. Những viên pha lê lấp lánh và đồ chơi nhồi bông lông xù cực lớn chen đầy cửa hàng nhỏ.

"Xin chào, cho hỏi có búp bê Barbie không?"

Người bán nhìn chiếc túi nữ màu hồng trên vai Cố Vân Thâm, bèn sáng tỏ: "Tặng quà cho bạn gái phải không? Có có có, qua bên này. Không chỉ có búp bê Barbie đủ mọi kích cỡ, mà còn có búp bê vải nhỏ xinh, búp bê bjd..."

Trên giá trưng bày đủ loại búp bê Barbie với các kích cỡ khác nhau, trong hộp có váy và một số phụ kiện đi kèm.

"Cái này đẹp chứ? Hơn nữa còn đi kèm bảy tám bộ váy nhỏ. Mấy cô gái rất thích chơi cái này" - Người bán nói lời này có hơi trái lương tâm, thật ra không có nhiều nữ sinh mua búp bê Barbie như vậy, phần lớn là phụ huynh mua cho con gái. Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc túi căng tròn đính một cái nơ bướm thật to được Cố Vân Thâm đeo trên vai, trong đầu bỗng nghĩ bạn gái người ta sẽ thích mấy thứ này.

Cố Vân Thâm nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một chiếc hộp trong số đó. Anh vươn tay, cách một lớp nhựa dẻo, anh áng chừng kích cỡ của búp bê Barbie bên trong. Khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười: "Lấy cái này, không cần túi đựng."

Cố Vân Thâm vừa cầm búp bê Barbie ra đến cửa, đèn flash lóe lên một cái, hai nữ sinh trốn trong góc lén chụp một tấm hình. Cố Vân Thâm quay đầu nhìn hai cô gái một cái, nhưng rất nhanh đã thu tầm mắt về, đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì gia đình, nên anh đã sớm quen với việc bị chụp lén.

Hai nữ sinh chụp lén thở phào nhẹ nhõm.

"Mình đã nói rồi, đàn anh đã quá quen với chuyện này rồi, sẽ không để ý đâu."

"Đúng đấy, cũng chưa từng thấy đàn anh tức giận bao giờ. Woa, chụp hay lắm! Sườn mặt này chụp còn đẹp hơn so với mấy phóng viên kia nữa! Đúng rồi, chẳng phải cậu biết Photoshop sao? Giúp mình với, ghép mình và anh ấy chung với nhau đi, nhớ thêm hình nền với hiệu ứng sao rơi nữa nhé..."

Vưu Tiểu Mễ bị nhét trong chiếc túi hết sức tò mò, Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie làm gì? Mặc dù cô hơi ngây ngô, nhưng giác quan thứ sáu rất là chính xác. Chẳng hạn như, giác quan thứ sáu nói với cô rằng dường như Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie có liên quan đến cô.

*****

Đến nhà Cố Vân Thâm, rốt cuộc Vưu Tiểu Mễ cũng biết nguyên nhân Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie. Anh mở hộp ra, tiện tay để búp bê mắt vàng tóc xanh lên bàn, sau đó đặt mấy chiếc váy nhỏ trước mặt Vưu Tiểu Mễ: "Mặc thử xem."

Nói xong, anh xoay người đi ra phòng ngủ, đóng cửa phòng lại. Vưu Tiểu Mễ ngồi trên bàn, ngây ngẩn nhìn mấy chiếc váy nhỏ. Thật lâu sau đó, cô mới phản ứng lại được.

Cố Vân Thâm mua quần áo tặng cho cô! Đỏ cam vàng lục lam chàm tím! Tổng cộng có bảy chiếc váy!

Trời ạ, nhanh như vậy mà cảnh tượng cô từng mơ vào một buổi tối đã trở thành hiện thực rồi sao? Mặc dù... Có một vài chi tiết không được khớp lắm.

Ừm, một ngày mặc một cái. Hôm nay mặc màu đỏ trước!

Cô đứng lên, tháo khăn giấy quấn quanh người xuống, vui vẻ khom lưng mặc chiếc váy nhỏ. Váy nhỏ mặc được một nửa, vẻ mặt Vưu Tiểu Mễ cứng đờ.

Cố Vân Thâm đi tắm, thay một bộ đồ ngủ màu trắng. Cho dù là bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhưng mặc ở trên người anh cũng vô cùng chỉnh tề. Vì là màu trắng, nên càng tôn lên gương mặt trắng nõn của anh. Anh trở lại phòng ngủ, ánh sáng trong phòng ngủ hơi tối, anh mở đèn, bên trong bỗng sáng ngời, càng khiến sắc mặt anh trở nên nhu hòa.

Trên người Vưu Tiểu Mễ vẫn quấn khăn giấy, cô ôm đầu gối cúi đầu ngồi trong đống váy màu mè, dáng vẻ buồn rầu không vui.

"Không hợp à?" - Cố Vân Thâm nhìn lướt qua những chiếc váy kia, hiển nhiên đã bị Vưu Tiểu Mễ bỏ qua một bên, "Tôi có nhìn qua, chất liệu khá thô, có phải mặc không thoải mái không?"

Anh ngồi xuống ghế, tùy ý gác một tay lên bàn.

Vưu Tiểu Mễ lắc đầu một cái, có hơi chua xót: "Không phải là không hợp, là mặc không vừa..."

Cố Vân Thâm cau mày, rõ ràng anh đã áng chừng rồi, búp bê kia cao bằng Vưu Tiểu Mễ. Anh nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, rồi ngờ vực cầm lấy búp bê Barbie mà mình đã tùy tiện vứt sang một bên.

Vưu Tiểu Mễ thở dài, không biết làm sao mà đứng lên, đi tới cạnh búp bê. Búp bê tóc vàng mắt xanh vui vẻ nhoẻn miệng cười, còn Vưu Tiểu Mễ quấn trong miếng khăn giấy thì lại ủ rũ cúi đầu. Ừ, thì cao giống nhau. Nhưng mà Vưu Tiểu Mễ mập hơn búp bê một chút.

"Khụ khụ" - Cố Vân Thâm ho nhẹ một tiếng, tiện tay ném búp bê và bảy chiếc váy nhỏ vào thùng rác dưới bàn, "Tỷ lệ của búp bê không đúng."

Vưu Tiểu Mễ cúi đầu không lên tiếng.

Ngón tay Cố Vân Thâm đặt lên mép bản, lặng lẽ gõ hai nhịp, rồi nói thêm một câu: "Tỷ lệ của con búp bê Barbie này trông thật khó coi"

Vưu Tiểu Mễ giương mắt trộm nhìn anh một cái, từ từ cong môi.

"Đàn anh, có thể giúp em một chút được không? Em muốn gọi điện thoại cho Trần An An..." - Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn chiếc túi nhỏ màu hồng kia.

Khi Cố Vân Thâm trở lại đã thuận tay bỏ điện thoại của cô vào chiếc túi. Bây giờ Vưu Tiểu Mễ không có cách nào lấy một "quái vật khổng lồ" như chiếc điện thoại ra từ túi xách.

Cố Vân Thâm đi lấy điện thoại cho cô, thuận tiện hỏi: "Cần mở khóa giúp em không?"

Anh vuốt ngang màn hình điện thoại, ô nhập liệu và 26 phím bấm hiện ra, không chỉ có khóa màn hình, mà còn có khóa nhập liệu hiếm thấy. Đợi hồi lâu không thấy Vưu Tiểu Mễ trả lời, Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Vưu Tiểu Mễ có hơi lúng túng. Cô nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ xíu trần truồng của mình, lặng lẽ nghiêng người, mới nhỏ giọng nói: "gys"

Từ khi cô nhỏ đi, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều.

"Cái gì?" - Cố Vân Thâm không nghe rõ.

Gò má Vưu Tiểu Mễ hơi ửng đỏ, lớn tiếng nói lại một lần: "G - Y - S"

Tên anh đó, ngốc thật.

Ngón tay Cố Vân Thâm hơi khựng lại trước bàn phím, rồi mới mở khóa.

Màn hình sau khi mở khóa là cảnh hoàng hôn, trên sân thể dục, và bóng lưng của một nam sinh. Có điều bóng lưng của nam sinh này hơi quen mắt. Tầm mắt Cố Vân Thâm dừng lại trong chốc lát, chắc chắn đây là bóng lưng của anh. Anh nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm. Anh thu tầm mắt về, tìm thấy Trần An An trong danh bạ, sau khi gọi vào dãy số thì mở loa ngoài, để điện thoại lên bàn, rồi rút một tờ khăn giấy đặt lên loa điện thoại.

Vưu Tiểu Mễ ngước gương mặt nhỏ tròn, mờ mịt nhìn Cố Vân Thâm.

Làm gì thế nhỉ?

"Tiểu Mễ!" - Điện thoại nối máy, Trần An An ở đầu bên kia điện thoại kích động thét lên một tiếng.

Cách một lớp khăn giấy, giọng của Trần An An hơi ồm, nhưng vẫn rất lớn tiếng. Vưu Tiểu Mễ xoa lỗ tai mình một cái.

"An An, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp."

"Cái gì? Cậu nói lớn một chút có được không? Không nghe thấy. Làm kẻ gian gì chứ ?"

Vưu Tiểu Mễ nằm xuống, gằn giọng nói to với chiếc loa: "An An, chỗ lúc trước mà tớ tìm để đi làm thêm bây giờ tớ không đi được, chẳng phải cậu vẫn chưa tìm được việc làm sao? Cậu đi đi. Ông chủ ở đó rất tốt bụng."

"Trời ạ! Tiểu Mễ, tớ yêu cậu chết đi được! Hôm nay tớ vẫn không tìm được việc để làm hè. Đợi đã... Cậu không ở lại đây nữa hả?"

"Ừm, không đi được..." - Vưu Tiểu Mễ nói qua loa.

"Sao vậy? Này này này, chẳng lẽ là vì yêu đương ư? Trời ơi! Hôm nay Cố Vân Thâm tới lấy vali cho cậu... Tiểu Mễ, chẳng lẽ nhanh như vậy mà cậu đã ở chung với Cố Vân Thâm rồi sao? Ôi mẹ ơi, tiến triển nhanh quá! Cậu là tay lái lão làng đấy à! Đợi xíu... Cậu để tớ bình tĩnh một chút..."

"Không không không không... Không phải... Cậu nghĩ đi đâu đó!"

"Chẳng lẽ bây giờ cậu không ở chung với Cố Vân Thâm?"

"..." - Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, vốn không dám ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thâm ngồi ở bên cạnh.

"Tiểu Mễ, mình cũng nhắc nhở cậu..." - Trần An An dừng lại một chút, "Phải biết tính toán đấy nhé, mình sẽ không nói mấy câu như tự yêu lấy bản thân, cậu xem rồi làm đi. Dù sao có thể ngủ với Cố Vân Thâm thì cũng chẳng thua thiệt, nhưng mà tớ nhắc cậu trước, chú ý một chút, đừng có mà kêu tên anh ấy vào lúc nửa đêm. Cũng đừng ngốc nghếch ôm gấu bông rồi kêu “Vân Thâm”. Phải kín đáo một chút. Nếu không được thì lên Baidu tìm bách khoa toàn thư tình yêu, kỹ năng yêu đương gì đó..."

"Trần An An!" - Vưu Tiểu Mễ cắn răng, khuôn mặt nhỏ bé tròn trịa gần như dán vào trên màn hình điện thoại.

"Được được được, tớ không nói nữa. Tư Nhữ kêu tớ đi ăn cơm, cúp trước nhé! Tít… "

Nghe trong điện thoại vang lên tiếng tít tít, Vưu Tiểu Mễ chôn đầu trên điện thoại một lúc lâu cũng không dám ngẩng lên. Màn hình lạnh như băng, nhưng gương mặt Vưu Tiểu Mễ lại nóng hừng hực. Màn hình điện thoại dần tối lại rồi biến thành màu đen, nó giống như một tấm gương phản chiếu dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ lúng túng chu mông nằm trên màn hình điện thoại. Trên mặt kính ánh ra sắc mặt đỏ ửng một cách khoa trương của mình, Vưu Tiểu Mễ nhìn chính mình ở trong gương rồi làm mặt quỷ. Không sao, cô đã nhỏ như vậy rồi, mặt cũng nhỏ đi, chắc chắn Cố Vân Thâm sẽ không nhìn thấy mặt cô!

"A a..." - Vưu Tiểu Mễ nghiêm trang đứng lên, "Cảm ơn đàn anh đã giúp đỡ, ừm!"

Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô, lui từng bước một về phía sau.

"Coi chừng!"

Vưu Tiểu Mễ đụng vào một chồng sách, sách vỡ đung đưa, chiếc ly thủy tinh phía trên cùng nghiêng ngã đổ xuống. Cố Vân Thâm vội vươn tay đỡ, nhưng nước trong ly vẫn sánh ra một phần ba, tưới vào người Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, nhìn khăn giấy trên người nhanh chóng bị thấm ướt, dính vào người, giống như bùn nhão. Dính không phải là điểm chính, điểm chính là cô bước một bước về phía trước, khăn giấy trên đùi rã ra, giống như bị tét. Chân sau cương ngay tại chỗ, không dám cử động thêm chút nào nữa. Lòng Vưu Tiểu Mễ đầy tâm sự không ngừng thở dài, từ từ che mặt mình.

Thật là một ngày bừa bộn.
Chương kế tiếp