Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 58: PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐẾN CÙNG
Cỏ cây xung quanh linh trì mọc xum xuê và tốt tươi hơn những chỗ khác, có một mùi hương thơm nhàn nhạt bay từ chứa linh trì ra. Vưu Tiểu Mễ hít hít cái mũi, nói: "Thơm thật.”

“Mùi hương dễ chịu chính là linh lực ẩn trong nước. Chờ đến giờ Tý đêm khuya, cưng ngồi trong ao, nước trong ao có thể giúp cưng. À đúng rồi, sẽ hơi đau một chút, cố lên nha.”

A Đại vỗ vỗ vai của Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ do dự một chút, thì rồi mới cởi đôi giày trên chân ra. Cô đặt giày ở chỗ cách mình không xa cạnh ao sau đó mới bước vào ao. Mới đi vài bước, cô đã dừng lại. Khi ngồi xếp bằng trong ao, nước trong ao vừa vặn không qua ngực cô. Cơ thể ngâm trong nước của Vưu Tiểu Mễ vô cùng thoải mái, giống như là mỗi một tế bào đều đang tái sinh vậy.

Vưu Tiểu Mễ chớp mắt, nhìn về phía A Đại: “Bây giờ em phải làm gì thế? Chỉ cần chờ thôi sao?”

“Đúng, yên tĩnh chờ đến giờ là được rồi.” A Đại khựng lại: “Giống như độ kiếp vậy. Mỗi người lại gặp một tình huống khác nhau, có người thì gặp rất nhiều nguy hiểm, có người lại chỉ như ngủ một giấc. Hừm, chúc cưng may mắn. Bởi vì nguy hiểm khó lường nên cần giữ sự yên tĩnh tuyệt đối. Chị không thể ở đây với cưng, nhưng chị cũng sẽ không đi xa, ngay bên ngoài thôi. Có chuyện cứ gọi chị là được.”

Vưu Tiểu Mễ: “Vâng.”

Cho đến khi A Đại đi khỏi, Vưu Tiểu Mễ mới đột nhiên phát hiện cô cũng chưa hiểu gì về lễ thành niên trong truyền thuyết lắm.

Thôi cứ tạm mặc kệ chuyện này…

Vưu Tiểu Mễ vốc một vốc nước hất lên mặt, nước ao ấm áp tạt vào mặt khiến khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên. Uii nước trong ao này thoải mái thật!

Vưu Tiểu Mễ cũng có hơi lo lắng về nguy hiểm không biết trước, nhưng từ trước đến giờ cô luôn có tính lạc quan, biết rõ ràng là dù cho lo lắng cũng chả có ích gì. Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn đôi giày ở cạnh ao, cô khẽ cười mỉm. Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết mình sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, cô cũng có thể lờ mờ đoán được mình sẽ có kiểu siêu năng lực gì.

Cô ngáp một cái, tựa vào một tảng đá bên cạnh ao rồi ngủ. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nước ao mang theo từng đợt từng đợt gợn sóng dạt vào người cô.

Số lượng người trong tộc Lộ Linh vô cùng ít ỏi, mỗi khi có một sinh mạng mới vượt qua lễ thành niên, Lộ Linh ở chỗ này đều sẽ dựng tai nghe ngóng tình hình ở chỗ chứa đựng linh trì. Cái gọi là lễ thành niên cũng là một chuyến đi quỷ môn quan. Mấy vạn năm nay, có quá nhiều lộ linh bị chết ở ải lễ thành niên này. Kiểu được Lam Á nhặt về như Vưu Tiểu Mễ còn đỡ, những lần vượt lễ thành niên của những bé lộ linh lớn lên ở nơi đây đều có thể làm trái tim của mọi người thổn thức.

Đêm dài trôi qua, mặt trăng và những vì sao đã trốn đi. Mặt trời lại lên rồi! Sáng sớm tinh mơ, từng lộ linh một đi từ chỗ ở ra, nhìn về hướng chứa linh trì. Sao mà qua cả một đêm rồi mà không có động tĩnh gì thế nhỉ? Không đúng lắm nha!

A Đại ôm kiếm của Lam Á, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ tức giận. Đôi mắt hơi đỏ như sắp khóc ra đến nơi.

“Em giữ kiếm làm cái gì.” Lam Á hết cách.

A Đại đến trước mặt anh ta, kiễng chân, chỉ vào mặt mình: “Anh nhìn em này, em thật sự rất đẹp. Trên đời này không có người phụ nữ nào đẹp hơn em. Anh hãy kết hôn với em đi!”

Lam Á đi vòng qua cô ấy, lấy một đôi găng tay trắng đã được gấp gọn, vừa đeo vừa nói: “Bây giờ chúng ta cứ như này không tốt hơn à?".

A Đại lại tung ta tung tăng mà chạy tới, cướp một cái găng tay của anh ta, nũng nịu làm nũng: “Nhưng mà em muốn kết hôn với anh cơ, em còn muốn sinh thêm vài nhóc Lam Á nhỏ. Lam Á mini có đuôi dài!”

“Đưa găng tay cho anh nào.” Lam Á vươn tay về phía cô ấy.

A Đại lập tức giấu găng tay ra đằng sau, bĩu môi lắc đầu: “Không đưa là không đưa, anh có giỏi thì đánh em đi!”

Lam Á trông hành động chơi bẩn của cô ấy, bất đắc dĩ cười: “Lớn nhường này rồi còn trẻ con.”

A Đại cũng được Lam Á nhặt từ bên ngoài về. Tình hình của A Đại hơi đặc biệt, trước khi thành niên chỉ có thể sống trong nước. Tuy nhiên, khi Lam Á đưa cô ấy về gặp chút khó khăn, phải vượt qua một đoạn sa mạc rất rộng nên Lam Á phải biến ra kích thước to bằng con người rồi ngậm lấy cái đuôi của A Đại trong miệng và đưa cô ấy về. A Đại khóc lóc nói anh ta đã hôn mông của cô ấy, phải chịu trách nhiệm đến cùng. Lúc đó cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng Lam Á không ngờ đến cô ấy vừa ăn vạ đã thấm thoắt hai nghìn năm. Anh ta đã trông chừng A Đại từ lúc còn chưa mở linh trí đến tận bây giờ, trưởng thành, là người cá đẹp nhất tộc Lộ Linh.

Lam Á bỗng ôm lấy eo của A Đại, ôm cô ấy vào trong lòng ngực. A Đại kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó găng tay trắng cô ấy giấu sau lưng đã Lam Á lấy đi. Lam Á đeo găng tay vào, nhặt thanh kiếm bị A Đại ném trên mặt đất, quay đầu lại dỗ dành cô ấy: “Ngoan, ở nhà.”

A Đại dậm chân làm nũng, nhỏ giọng nói: “Em muốn Lam Á mimi có cái đuôi cơ, phải có phải có…”

Lam Á nhíu chặt đôi mày.

A Đại nhân lúc anh ta do dự, chạy đến ôm lấy cánh tay của Lam Á, nhẹ giọng hỏi: “Em ở bên cạnh anh thì không tốt sao? Anh muốn làm hiệp sĩ thời trung cổ, em sẽ cùng anh trừ gian diệt ác. Anh thích làm hiệp khách thời cổ đại, em sẽ giả làm hiệp nữ! Anh muốn làm hoàng đế thì em sẽ làm ái phi của anh! Anh muốn đi nơi nào, ngắm cảnh nào, em sẽ luôn bên cạnh anh. Em sẽ không quấy rối anh, ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như anh thích chị gái xinh đẹp nào, em sẽ gọi anh là anh trai, chắc chắn sẽ không làm phiền việc tán gái của anh… Em nghe lời như thế, anh đưa em đi theo được không? Được không?”

Rõ ràng là một gương mặt của yêu tinh nhưng lại nhìn Lam Á bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Lam Á nghiêng đầu, nghiêm túc nghe A Đại nói. Anh ta lại nhìn thanh kiếm trên tay và bộ đồ kỵ sĩ trên người, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú rã rời. Anh ta đặt thanh kiếm sang một bên, đôi tay nắm lấy vai của A Đại, hiếm lắm mới bày ra bộ mặt nghiêm túc: “A Đại, thế giới bên ngoài không hề tốt đẹp như trong sách. Không có chỗ nào là không có người xấu, ở đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm. Bọn họ không biết đến sự tồn tại của chúng ta, nếu bọn họ phát hiện chúng ta……”

Lam Á ngừng lại, cũng không muốn nói nữa.

A Đại nghĩ nghĩ, hỏi: “Sẽ rất nguy hiểm sao?”

“Đúng vậy.”

Khóe miệng của A Đại bỗng nhiên nhếch lên, lộ ra hai đồng điếu đáng yêu, cô ấy lập tức ôm lấy cánh tay của Lam Á, áp mặt lên vai Lam Á, mềm mại nói lời âu yếm: “Nhưng mà em không sợ nguy hiểm. Lúc không có anh ở đây, trời không xanh, tiếng ca của chim chóc cũng trở nên đáng ghét, không gì có thể làm em vui hết. Lúc anh có ở đây, chim hoa cá cỏ cây núi sông mới có vẻ đẹp của chúng nó. Một nghìn năm bình an không bằng một ngày bên anh. Nếu như được lựa chọn, cho dù có chọn từ bỏ sinh mệnh vĩnh hằng, chỉ cần được ở cạnh anh, em cũng không hối hận.”

Lam Á nghe A Đại nói xong, nhíu mày, ngón tay đeo găng tay trắng chạm nhẹ vào môi A Đại, cười hỏi: “Học mấy cái này của ai hả? A Lệ? Tiểu Nại? Bé Thỏ?”

A Đại lay lay cánh tay của Lam Á làm nũng: “Đều là những lời từ tận đáy lòng.”

Lam Á lấy tay chống tay, thở dài: “Có vẻ nếu như anh không kết hôn với em thì anh sẽ thành tra nam mất.”

A Đại có chỗ không hiểu lắm, hỏi lại: “Tra nam là cái gì?”

“Muốn biết không?” Lam Á liếc cô ấy một cái, chỉ chỉ vào mặt của mình.

A Đại kiễng chân, hôn nhẹ một cái trên mặt của Lam Á sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt trông mong, chờ đáp án. Nhưng Lam Á vẫn chưa kịp mở miệng, bỗng hai người cảm giác trời đất đang rung chuyển, dường như mặt đất dưới chân cũng đang lắc lư. Cơ thể của A Đại mất thăng bằng, tí nữa thì ngã. Lam Á vội đỡ cô ấy.

A Đại lập tức hỏi: “Liệu có phải là Tiểu Mễ đã gặp chuyện gì không?”

Lam Á rũ mắt nhìn mặt đất dưới chân, lắc đầu: “Không phải. Là con người bên ngoài kia.”

Loại cảm giác cả mặt đất đung đưa này đã xuất hiện vào mấy năm trước. Lam Á đi ra ngoài mới biết được là con người đã phá đôi ngọn núi thông với tộc Lộ linh ra, dự định mở đường. Lúc ấy Lam Á đã nghĩ cách, tạo vài trận sạt lở không gây thương vong đến công nhân mới khiến con người thay đổi tuyến đường. Vì vậy, ngọn núi thông với tộc Lộ Linh đã trở thành đất hoang.

*****

Cố Vân Thâm ngồi ở trong xe, nhìn xe phá núi đằng trước.

Lần trước, sau khi anh đi điều tra thân thế ở cô nhi viện cùng Vưu Tiểu Mễ về anh liền mua khu đất này. Bây giờ mảnh đất này cũng đã đến tay, anh có thể phá núi.

Vưu Tiểu Mễ thoải mái ngủ trong linh trì cả một đêm, cuối cùng cũng dụi mắt tỉnh ngủ.
Chương kế tiếp