Bé Người Yêu Trong Ngăn Kéo

CHƯƠNG 9: VẬT NHỎ TRONG NHÀ
Vưu Tiểu Mễ theo bản năng che cái bụng nhỏ lại, hai má cô đột nhiên nóng bừng. Trong lòng cô tự nhủ nhất định là bởi vì mùa hè, trời quá nóng rồi. Cô ho nhẹ một tiếng, thân thể nhỏ bé bỗng ngồi thẳng dậy: “Đàn anh, em cảm thấy em cần được quang hợp nhiều hơn ạ.”

Cố Vân Thâm không nói gì nữa, lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng gãi gãi bụng Nhị Mao, ánh mắt lộ ý cười như gió xuân nhìn Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Vân Thâm: “Đàn anh, anh cúi xuống một chút.”

Cố Vân Thâm tùy tiện thả Nhị Mao trên đùi xuống thảm, cúi người xuống, áp sát về phía Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ túm lấy cổ áo anh rồi nhanh nhẹn chui vào túi áo sơ mi.

Cố Vân Thâm sửng sốt.

Vưu Tiểu Mễ hất cằm nhỏ lên, vỗ nhẹ vào ngực Cố Vân Thâm: “Đi, chúng ta đi phơi nắng!”

Lòng bàn tay cô hình như đụng phải một cái cục gì đó. Trên người đàn anh mọc ra thứ gì vậy? Vưu Tiểu Mễ theo bản năng lại sờ một cái. Tròn, có thể nắm trong lòng bàn tay.

“Vưu Tiểu Mễ…” Giọng nói Cố Vân Thâm trầm xuống, mang theo một chút kiềm chế khác thường.

Vưu Tiểu Mễ lập tức nhận ra thứ cô đang cầm trong lòng bàn tay là gì. Cô vội vàng buông tay ra, lùi người ra sau, túi áo nhô ra rất nhiều.

Cố Vân Thâm mở mắt ra, làm như không có chuyện gì, đứng dậy đi về phía vườn hoa.

Vưu Tiểu Mễ lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt Cố Vân Thâm. Sao cô lại có cảm giác trên mặt Cố Vân Thâm có một chút ửng hồng? Khẳng định là bởi vì mùa hè, nóng.

Ra tới vườn hoa, Cố Vân Thâm “cầm” Vưu Tiểu Mễ ra khỏi túi áo, đặt trên một chậu hoa đỗ quyên. Nhất Mao và Nhị Mao hùng hục chạy theo sau Cố Vân Thâm. Hai đứa tụi nó vừa mới đánh nhau xong, bây giờ không ai để ý ai. Cố Vân Thâm khom người sờ đầu Nhất Mao và Nhị Mao. Khi đứng thẳng người lại thấy Vưu Tiểu Mễ giang rộng hai tay, đón gió mùa hè, phơi nắng. Cố Vân Thâm không kìm được mà giơ tay sờ đầu Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ mở mắt, nghi ngờ nhìn Cố Vân Thâm. Cố Vân Thâm không lên tiếng, xoay người đi tới mái hiên bên cạnh, ngồi xuống ghế mây chơi điện thoại. Mái hiên che mất ánh sáng, nửa người trên của anh tránh ở trong bóng râm, chỉ có đôi chân thon dài là được ánh mặt trời chiếu vào. Phía sau anh, hoa hồng phủ đầy cả một bức tường.

“Đàn anh, anh có muốn cùng phơi nắng không?” Vưu Tiểu Mễ hỏi.

“Không, tôi không nghĩ là mình cần cao hơn.”

Vưu Tiểu Mễ hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc từ lâu: “Đàn anh, sao anh lại đổ sữa bò mẹ anh chuẩn bị vậy? Anh không muốn cao thêm nữa hả?”

“Hửm?”

Cố Vân Thâm ngẩng đầu nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ đang háo hức nhìn anh chằm chằm, rõ ràng đang chờ anh nói một hai ba bốn năm điều. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, khiến làn da trắng tinh của cô trở nên vô cùng mịn màng. Một cơn gió thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua góc áo của Vưu Tiểu Mễ và hoa đỗ quyên bên cạnh.

“Bởi vì…” Cố Vân Thâm ngược sáng nhìn Vưu Tiểu Mễ: “Phải để ý đến chiều cao của bạn gái tương lai.”

Vưu Tiểu Mễ không kịp suy nghĩ mà đã hỏi: “Nữ sinh mà đàn anh thích cao bao nhiêu vậy?”

Vừa dứt lời, Vưu Tiểu Mễ đã hối hận, cảm giác mình hỏi như vậy hơi đường đột. Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, ánh mắt hơi tránh né, cố gắng ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục phơi nắng.

“161cm.” Cố Vân Thâm lười biếng dựa vào ghế mây, cầm điện thoại tiếp tục chơi game.

Khóe miệng Vưu Tiểu Mễ khẽ nhếch lên, mỗi lúc một cao. Cô đưa tay ra, dùng hai ngón trỏ kéo khóe miệng xuống. Trong lúc vô tình, cô nhìn qua chậu hoa dưới chân, Vưu Tiểu Mễ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn cây hoa đỗ quyên còn lớn hơn mình cả một cái đầu, lông mày nhỏ càng cau chặt hơn.

À, bây giờ cô không phải làm 161cm mà là 12cm, không, 13cm…

Có điều cô cũng không quan tâm, Vưu Tiểu Mễ tin rằng cô có thể lần nữa cao tới 161cm!

*****

Vưu Tiểu Mễ đi bộ dọc theo chậu hoa, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô.Thế nhưng buổi chiều yên bình này đã bị tiếng gọi “Đàn anh” nhiệt tình cắt ngang.

Vưu Tiểu Mễ ngồi trên mép chậu hoa, đung đưa đôi chân trắng như tuyết, nhìn qua nơi phát ra tiếng gọi, chỉ nhìn thấy một bóng người ẩn phía sau một mảng lớn cây cỏ tươi tốt. Với góc nhìn của Vưu Tiểu Mễ, cô có thể nhìn thấy một người từ khu vườn bên cạnh nhìn qua nhưng với chiều cao này thì cô hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của người đó.

“Đàn anh, thật trùng hợp, anh cũng ra đây phơi nắng à!”

Giọng nói này hơi quen tai nha.

Vưu Tiểu Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai. Cô nhớ ra rồi, giọng nói này không phải là của Tưởng Tuyết Kha sao? Vưu Tiểu Mễ chợt nhớ tới cái hôm mà cô được Cố Vân Thâm đưa về cũng gặp phải Tưởng Tuyết Kha, Tưởng Tuyết Kha còn lái xe đưa Cố Vân Thâm về nhà. Lúc ấy Vưu Tiểu Mễ còn hơi ghen tị vì nhà Tưởng Tuyết Kha cách nhà Cố Vân Thâm rất gần. Có điều cô không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha lại là hàng xóm với Cố Vân Thâm!

Cố Vân Thâm nhìn qua Vưu Tiểu Mễ, cô nhỏ bé như vậy, ngồi ngoan ngoãn yên lặng trên mép chậu hoa. Cây hoa che chắn cho cô, từ góc nhìn của Tưởng Tuyết Kha không thể nhìn thấy cô được. Cố Vân Thâm yên tâm, cười nói: “Không phải là tôi muốn phơi nắng mà là vật nhỏ trong nhà muốn phơi nắng.”

Vật nhỏ? Cố Vân Thâm đang nói cô là vật nhỏ?

Vưu Tiểu Mễ ngẩng đầu, kháng nghị nhìn Cố Vân Thâm.

“Là Nhất Mao và Nhị Mao muốn phơi nắng sao? Thật trùng hợp, em cũng không phải một mình đi phơi nắng, là Đoàn Đoàn muốn ra ngoài tắm nắng.” Tưởng Tuyết Kha đi qua, đứng bên vườn nhà cô ấy, một tay đặt lên trên hàng rào, tay còn lại ôm Đoàn Đoàn vào trong ngực. Phía sau nhà nào trong khu biệt thự này cũng có vườn hoa nhưng cũng có hàng rào ngăn lại, không thể đi qua.

Vưu Tiểu Mễ mở to hai mắt, ra sức nghiêng đầu nhìn, thấp thoáng nhìn thấy trong ngực Tưởng Tuyết Kha ôm chú chó Bắc Kinh nhỏ xinh, lông trắng như tuyết. Tưởng Tuyết Kha rướn cổ lên nhìn Cố Vân Thâm, tự nhủ: “Thời tiết hôm nay thật tốt nha. Oa, quần áo hôm nay của đàn anh thật đẹp!”.

“Cám ơn.” Cố Vân Thâm thản nhiên nói.

Vưu Tiểu Mễ khoanh chân, chống cằm, nghe Tưởng Tuyết Kha định tiếp tục bắt chuyện như thế nào. Những chuyện như bắt chuyện, Vưu Tiểu Mễ quả thực không giỏi, trong lòng cô nghĩ mình có thể học tập Tưởng Tuyết Kha một chút.

“Em chỉ thấy Nhị Mao, sao không thấy Nhất Mao đâu ta. Cảm giác như đã mấy ngày em không gặp nó rồi, em rất nhớ nó. Không chỉ mình em nhớ Nhất Mao đâu, Đoàn Đoàn nhà em cũng nhớ Nhất Mao nữa.”

Nhất Mao đang nằm trên bậc thang quay đầu nhìn về vườn hoa bên cạnh, rất nhiệt tình mà “Gâu” một tiếng.

Con chó Bắc Kinh đang vùi đầu trong ngực Tưởng Tuyết Kha cũng “Gâu” một tiếng như để trả lời Nhất Mao.

Vưu Tiểu Mễ gật gật đầu, khẩy khẩy đầu ngón tay, cố gắng nhớ kỹ từng ý một:

Một, thật trùng hợp.

Hai, thời tiết thật tốt.

Ba, quần áo hôm nay thật đẹp.

Bốn, nhớ chó nuôi trong nhà.

Tưởng Tuyết Kha cười hì hì, giọng nói khó nén sự vui sướng: “Đàn anh, anh nhìn xem Nhất Mao nhà anh với Đoàn Đoàn nhà em thật thân thiết nha!”

Vưu Tiểu Mễ sờ sờ cánh tay, sao cô cảm giác tiếng cười duyên của Tưởng Tuyết Kha làm cô thấy hơi lạnh người. Hình như Cố Vân Thâm cũng thấy vậy, anh đứng lên, đi về phía Vưu Tiểu Mễ, sờ đầu Nhị Mao nói: “Vật nhỏ ở đây phơi nắng nắng trước đi, tôi vào nhà ngủ bù một chút. Lát nữa lại ra đưa em vào.”

Anh vừa nói vừa sờ đầu Nhị Mao, ánh mắt lại nhìn về phía Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ mở miệng, làm khẩu hình nói: “Đừng gọi em là vật nhỏ nữa!”

Cố Vân Thâm dùng ngón tay chọc chọc đầu Vưu Tiểu Mễ, xoay người đi về phòng khách. Khi anh bước tới bậc thang mới quay đầu nhìn Tưởng Tuyết Kha đang đứng trong vườn hoa bên cạnh nói: “Em cứ từ từ phơi nắng.”

Anh cũng không phải là muốn ngủ bù, mà là muốn tách ra, tránh Tưởng Tuyết Kha, đợi cô ấy đi thì anh lại quay lại vườn hoa. Cố Vân Thâm đứng trong phòng khách, chợt nhớ tới việc mà mình đã quên. Anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, mở máy giặt rồi lấy quần áo của Vưu Tiểu Mễ ra, phơi khô.

*****

Vưu Tiểu Mễ nhìn bóng lưng của Cố Vân Thâm liền biết là Tưởng Tuyết Kha bắt chuyện thất bại. Cô lắc đầu, đem những điều một hai ba bốn nãy mới ghi nhớ ném ra, quên hết sạch.

Vưu Tiểu Mễ cho là sau khi Cố Vân Thâm đi vào nhà thì Tưởng Tuyết Kha sẽ rời đi. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Tuyết Kha không có rời đi mà ôm con chó Bắc Kinh nhỏ trắng như tuyết ngồi xuống bên cạnh bụi hoa tường vi. Cô thở dài, xoa xoa đầu chó Bắc Kinh nói: “Đoàn Đoàn, đàn anh lại không để ý tới chị nữa rồi.”

Tưởng Tuyết Kha tiếp tục nói chuyện với con chó Bắc Kinh: “Đoàn Đoàn, em biết không. Chủ nhân của em rất đau lòng, chị thích đàn anh Cố Vân Thâm. Ừm… phải, chủ nhân của em, chị đã từng thích không ít người, nhưng thích nhất là đàn anh Cố Vân Thâm nha!”

Vưu Tiểu Mễ gãi gãi mặt, cô thầm nghĩ không biết đây có được coi là nghe lén hay không nhỉ? Nhưng cô không làm gì khác, cô cũng không thể tự mình rời khỏi chậu hoa được. Chỉ có thể nghe lén một cách bị động thôi.

Nói tới đây, Tưởng Tuyết Kha cũng là nữ sinh thích Cố Vân Thâm, miễn cưỡng xem như là tình địch. Nhưng Vưu Tiểu Mễ cũng không có ghét Tưởng Tuyết Kha. Bởi vì cô ấy không chỉ là hoa si, mà còn là loại nam nữ đều được!

So với Vưu Tiểu Mễ, Tưởng Tuyết Kha lớn hơn cô một khóa. Trong năm qua, Vưu Tiểu Mễ đã nghe qua rất nhiều chuyện liên quan đến Tưởng Tuyết Kha, hơn nữa còn nhìn tận mắt không ít. Tưởng Tuyết Kha này, bất kể là điều kiện gia đình hay là dáng người, có thể nói là xuất sắc về mọi mặt. Theo lý mà nói, người như Tưởng Tuyết Kha hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng Tưởng Tuyết Kha thì không.

Tưởng Tuyết Kha là một người nghiện nhan sắc. Chỉ cần xinh đẹp, cô ấy liền mê, bất kể nam nữ cũng sẽ mê mẩn rồi đi thổ lộ. Nhưng mà cô gái này là người vì tình chứ không vì dục. Không đúng, Vưu Tiểu Mễ nghi ngờ rằng cô ấy ngay cả tình cũng không phải, chỉ nhìn mỗi mắt và miệng. Cô ấy đã thích ai thì lập tức theo đuổi, đến khi nào theo đuổi được người ta, cô ấy ngay tức khắc sẽ hết hứng thú, ngược lại đi mê anh chàng và cô nàng khác. Lúc đầu cũng không ít trai xinh gái đẹp bị cô ấy làm cho rung động, sau đó toàn bộ Đại học Tiêu đều biết cô ấy có tật xấu này. Vì vậy bạch phú mỹ Tưởng Tuyết Kha vô số lần theo đuổi người khác nhưng một lần yêu đương cũng không có.

Tưởng Tuyết Kha còn đang nói chuyện với con chó Bắc Kinh, nói chuyện cô yêu thích Cố Vân Thâm đến nhường nào.

“Đoàn Đoàn, có phải em cũng giống như người khác cho rằng chị thích đàn anh Cố Vân Thâm chỉ vì nhan sắc của anh ấy không?”

Vưu Tiểu Mễ dỏng tai lên nghe.

Tưởng Tuyết Kha nản lòng, hơi chán nản vuốt ve lông trên lưng Đoàn Đoàn, nói: “Được rồi, thật ra chị cũng không biết… chị cũng không biết ngoại trừ nhan sắc của đàn anh, chị còn thích hắn ở chỗ nào… Nhưng chị cảm thấy chị thích đàn anh Cố Vân Thâm nhiều hơn những người khác rất nhiều!”

Tưởng Tuyết Kha giơ Đoàn Đoàn lên, lắc lắc: “Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Em có thể hiểu được tấm lòng của chị không! Nói với chị là em hiểu đi, nói với chị đi. Em gâu một tiếng đi, ngoan…”

Vưu Tiểu Mễ cảm thấy Tưởng Tuyết Kha rất hài hước, không nhịn được mà bật cười. Vưu Tiểu Mễ sững sờ, vội lấy tay che miệng. Tưởng Tuyết Kha không phát hiện chút nào, vẫn tiếp tục lắc Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn đột nhiên vểnh tai, liên tiếp sủa lên mấy tiếng:

“Gâu gâu gâu!”

Tưởng Tuyết Kha vui vẻ cười duyên, đưa Đoàn Đoàn đang giơ cao quá đầu xuống hôn hai cái: “Chị biết là Đoàn Đoàn hiểu chị nhất mà!”

“Gâu gâu gâu!” Đoàn Đoàn lại sủa lên, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa.

“Em làm sao vậy? Sao lại bắt đầu nóng nảy rồi?” Tưởng Tuyết Kha thả Đoàn Đoàn xuống đất.

Đoàn Đoàn vừa chạm đất, chợt chui qua bụi hoa tường vi, thông qua khe hẹp nhỏ mà chui qua vườn nhà Cố Vân Thâm.

“Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Em chạy đi đâu vậy Đoàn Đoàn!” Tưởng Tuyết Kha vội vàng đứng lên.

Vưu Tiểu Mễ mắt đối mắt với Đoàn Đoàn, Vưu Tiểu Mễ không khỏi sững người. Giác quan thứ sáu của Vưu Tiểu Mễ vẫn luôn chính xác. Giống như cô từng suy nghĩ Nhất Mao và Nhị Mao sẽ làm cô bị thương hay không, giác quan thứ sáu nói cho cô là Nhất Mao và Nhị Mao rất an toàn, có thể chung sống hòa bình. Vậy mà bây giờ đối diện với con chó Bắc Kinh này lại làm cho Vưu Tiểu Mễ cảm thấy sợ tới nổi da gà. Bất kể là cái đuôi đang lắc mạnh hay là răng nanh dài nhiễu đầy nước miếng. Vưu Tiểu Mễ nắm nhánh hoa đỗ quyên trong chậu hoa, vội vã đứng lên.

Con chó Bắc Kinh nhảy lên một cái, nhảy lên giàn hoa, nhảy lên rồi lại nhảy lên. Vưu Tiểu Mễ không kịp suy nghĩ đã nhảy khỏi mép chậu hoa. Cô lảo đảo một cái, ngã xuống giá vẽ, bắp chân bị đè lên hơi đau. Mặc kệ cơn đau trên chân, Vưu Tiểu Mễ hốt hoảng quay đầu chạy.

Con chó Bắc Kinh đứng bên cạnh chậu hoa đỗ quyên mà Vưu Tiểu Mễ vừa ngồi, nhe răng với Vưu Tiểu Mễ, phát ra tiếng: “Grừm, grừm…”

“Đừng…” Vưu Tiểu Mễ vội vàng lùi lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh rất tàn nhẫn.

Con chó Bắc Kinh xông tới Vưu Tiểu Mễ.
Chương kế tiếp