Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta (Nữ Tôn)

Chương 7

Lúc chưa cưới Bùi Dụ ta không có tiếng tăm gì, sau khi cưới thanh danh lại vang dội.

Trước kia khi xem tiểu thuyết, luôn có người đưa thiếp mời vai chính dự tiệc, cho đến ngày hôm nay ta rốt cuộc cũng trông thấy thiệp mời như thế nào, cũng là lần đầu tiên từ khi chào đến đến nay có người mời ta đi ăn chùa. Dù cho là vì nể mặt gia thế của Bùi Dụ.

Không chỉ có như thế, lúc hạ triều cũng có người chủ động nói chuyện cùng ta, người da mặt mỏng thì tùy tiện tâm sự việc nhà, người có da mặt dày thì trực tiếp kề vai sát cánh làm cho ta sợ đến mức tưởng rằng các nàng muốn phi lễ ta.

Rồi còn mời ta đi uống rượi, ta không quen biết các nàng liền trực tiếp từ chối, ta nói không đi, ta phải về nhà, các nàng liền cười ta không trọng chấn thê cương.

Kệ thôi, ai nói gì thì nói tóm lại ta vẫn không muốn đi.

Lần đầu tiên ta cự tuyệt, lần thứ hai ta cũng cự tuyệt. Lần thứ ba ta còn không có mở miệng, mấy người bọn họ liếc nhau, mỗi người một bên kè cánh tay ta lôi đi, còn cười bảo ta không cần thẹn thùng.

Nếu không phải biết đây đều là đồng ta đều đã la lên truy hô bắt cóc rồi.

Đều là đại quan quý nhân, Mộc Hoàn cũng không thể tới giúp ta, mắt thấy ta như lợn chết bị kéo vào Hương Hương Lâu, liền tùy tiền lôi ra một người đang xem náo nhiệt, cho một thỏi bạc “Đi phủ Cửu Hoàng nữ báo cho hoàng phu, điện hạ bị người mang đi Hương Hương Lâu.”

Ta mấy lần phản kháng không có kết quả, cho dù ôm cửa nói hoàng phu không cho ta vào nơi này cũng vô dụng. Dứt khoát liền từ bỏ giãy giụa, tự mình túm chặt đai lưng đi vào.

Được thôi a, không phải muốn mời ta ăn cơm sao? Tới a! Đi thôi! Cho nhau thương tổn a!

Vài vị quan viên ở sau lưng cười nhạo ta, chế nhạo nói ta chỉ giỏi giả vờ mới đi vào Hương Hương Lâu tinh thần liền phấn khởi, tình cảnh lúc nãy chắc diễn cho hoàng phu xem.

Thế mà còn đồng tình cho ta, dù sao cũng là tiểu công tử Bùi gia ngàn kiều vạn sủng tất nhiên mười phần bá đạo, nếu không vì sao bên cạnh Cửu Hoàng nữ không có một nam hầu? Còn vỗ vỗ bả vai ta nói ủy khuất điện hạ rồi.

Ta yên lặng cách xa ả chút, đỡ phải dính nước miếng phun trên người ta.

Nghĩ thầm: Là các ngươi một hai phải kéo ta tới, hôm nay lão tử ăn không nghèo ngươi nữ hoàng chính là cẩu!

Mới vào phòng ta liền kêu loạn một bàn, món gì quý đều kêu. Đối mặt với vài người nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, ta làm bộ sờ bụng nói “Bổn cung chưa ăn qua cái gì ngon, vài vị đại nhân không trách ta chứ?”

Bốn mắt nhìn nhau, ta vẻ mặt vô tội.

“Điện hạ nói đùa ha ha ha ha.”

“Điện hạ cũng thật hài hước ha ha ha ha ha.”

“Ngày đại hôn với Bùi tiểu công tử chính là thập lí hồng trang, nghe nói hắn một lòng khuynh mộ điện hạ, có hoàng phu như vậy, điện hạ chắc chắn đã ăn ngán sơn hào hải vị có đúng không? Ha ha ha ha.”

Ta: “Phải không? Chuyện này mà ngươi đều biết? Tin tức rất linh thông ha ha ha ha.”

“Ha ha ha ha ha ha ha……”

Một trận cười mở màn, lúc ta hoài nghi chính mình ăn nghèo bọn họ liền có một đám nam nhân xinh đẹp tiến vào, bọn quan viên không hẹn mà cùng ngừng cười tiến đến xoa xoa mặt thân thân các tiểu quan nhi vừa tiến vào.

Vì vậy không khí rất là sung sướng, mấy ả cao hứng đến quơ tay múa chân thần chí không rõ, bằng không sẽ không muốn ôm một đám tiểu quán, đem miệng mình hướng trên mặt họ chà nước bọt?

Mấy ả kêu mấy cái tiểu quan không tính, còn tìm riêng tới Nhược Tố làm hắn ngồi bên cạnh ta, nói có thể hầu hạ ta uống rượu.

Ta nói không cần, ta có tay có chân lại không tàn tật, chính mình có thể ăn cơm.

Nhóm quan viên đang há mồn chờ tiểu công tử uy đồ ăn liền không vui, mô phật ta thật không phải quanh co lòng vòng mắng mấy ả, ta là tưởng cánh tay của mấy ả bị mấy tiểu công tử kia ngồi lên làm cho gãy rồi.

“Lời này của Điện hạ sai rồi. Dù cho Bùi công tử đích xác vang danh đệ nhất công tử, nhưng nữ tử chúng ta chính là cưới tam phu bốn hầu, Cửu điện hạ như thế sợ nam phu, chẳng phải làm người chê cười?”

Ta bận bận rộn rộn chuyên chọn món ăn cao sang, Nhược Tố còn muốn gắp đồ ăn cho ta, làm ta sợ đến mức vội chụp cái chén dời đi chỗ khác.

Ta không muốn ăn thứ gì kia, nhìn là biết không thể ăn! Cũng không biết ai chọn, thật không có ánh mắt!

Con người của ta đầu óc có chút ngốc, không làm được chuyện nhất tâm nhị dụng. Vừa rồi ta chỉ lo bảo hộ chén, hơn nửa ngày mới hiểu được mọi người đang nói cái gì nhưng mà cũng chỉ nhớ kỹ mấy chữ cuối cùng, “Ân? Chê cười? chê cười cái gì?”

“Trong khi ăn cơm đừng kể chuyện cười, giới hạn của ta rất thấp, không may đem cơm phun ra rất là đáng tiếc”

Ta tự nhận mình không có nói sai, nghiêm túc ăn cơm để tiết kiệm lương thực là không có sai, nhưng không biết vì sao khi nghe ta nói như vậy, vài người đối diện sắc mặt không được tốt, bọn nam tử ngồi ở trên người đùi mấy ả cười quyến rũ nghiêng ngã không ngừng.

Cuối cùng an tĩnh.

Ta nói chứ trên người bọn họ mùi vị phấn son thật là nồng, lúc cười ha ha ha liền rất giống thời điểm bị đau trứng.

Tội lỗi tội lỗi! Ta như thế nào có thể nói như vậy đó là bản lĩnh kiếm tiền của bọn họ mà?

Có thể là mấy ả nhìn ta tiêu quá nhiều bạc của họ nội tâm liền không cân bằng, bọn họ không tự chơi cho tốt liền quay đầu liên tiếp hướng ta chuốt rượu.

Ta không uống, các nàng liền hỏi ta có phải hay không khinh thường bọn họ?

Thật là kỳ quái, ta uống rượu chính là để mắt đến ngươi sao? Vậy ngươi thật đúng là rất đáng thương ha.

Không có biện pháp, chén rượu đều sắp tắc luôn trong mũi ta, ta cũng chỉ có thể ngửa đầu lên uống. Vốn dĩ nghĩ chỉ uống một chén, liền làm bộ say rượu giả điên mà thoát thân về nhà, ai biết rượu này tác dụng chậm mà lớn, không đợi ta giả ngây giả dại, liền thật sự choáng váng.

Một ly xuống bụng, không đến một lát đầu óc ta bắt đầu choáng váng, nhìn người đều chồng điệp lên nhau.

Chung quanh nhốn nháo lộn xộn, một người đem Nhược Tố đẩy lên trên người ta, ta liền ngửi đến thật đậm mùi vị phấn son, nồng đến làm ta nôn ra ngay tức khắc, nôn xong dạ dày rốt cuộc nhẹ nhõm thoải mái. Bị mọi người né tránh ta đứng không vững ngã tới trên mặt đất, cũng không có cảm giác đau, ngược lại cảm thấy sàn nhà lạnh lạnh thực thoải mái, tựa như ta nằm chiếu thượng hạn ở nhà.

Vì thế ta thật sự cho rằng đã trở về nhà, đánh cái ngáp liền bắt đầu ngủ, không một lát liền bắt đầu ngáy nhỏ khò khè.

Ta ngày thường sẽ không ngáy ngủ, khẳng định là bởi vì bị mấy ả ép ta uống rượu.

……

“Khó trách mọi người đều nói Cửu Hoàng nữ là bùn lầy không trát được tường! Hôm nay vừa thấy quả thực như thế.”

Từ tiến vào Hương Hương Lâu, mọi chuyện đều không phát triển dựa theo bọn họ sắp đặt, nhìn Nhược Tố một thân bị phun cả người hôi hám, ả đen mặt đuổi người: “Phế vật! Còn không mau đi xuống!”

Nhược Tố mắt rưng rưng vội vàng rời đi, một ả trong đó chỉ một nam tử khác “Ngươi đi đem Cửu điện hạ đi vào nghỉ ngơi. Hảo hảo hầu hạ. Hiểu rõ làm như thế nào sao?”

Nam tử theo tiếng, liền tiến lại gần ý đồ đem ta từ trên mặt đất kéo lên.

Ta bị kéo đau cánh tay, mắt buồn ngủ mông lung phải híp con mắt nhìn xem, bên tai nghe được thanh âm ôn nhu khuyên dỗ: “Điện hạ uống say, nô dìu điện hạ đi nghỉ ngơi.”

Thế giới này cũng chỉ có Bùi Dụ sẽ như vậy ôn nhu cùng ta nói chuyện, ta đầu óc còn không thanh tỉnh, chỉ theo bản năng hỏi: “Bùi Dụ?”

Mấy ả quan viên ánh mắt vừa động khẽ gật đầu, nam tử liền thấp giọng nói: “Là ta.”

Theo lực đạo “Bùi Dụ” đứng dậy, ta nhìn mặt đối phương chằm chằm, hơn nửa ngày mơ mơ màng màng hỏi: “Bùi Dụ…… chàng như thế nào biến xấu? Ách, trên người của chàng có cái mùi gì vậy? Nôn ——”

May mắn lần này không nôn ra, bất quá trong miệng có hương vị ta không thích, đẩy người bên cạnh ra rồi nghiêng ngả lảo đảo cầm “Nước” súc miệng, súc miệng xong muốn tìm địa phương đem “Nước” phun ra, trước mắt có cái đồ vật lúc ẩn lúc hiện, ta xem nó là cái thùng nước, liền “Phốc” một chút phun ra cái cột nước.

Ha ha, giống cái một dòng suối nhỏ!

Vừa vặn một ả quan viên bị ta phun trúng mặt đều đen, lau mặt, cả giận nói: “Còn không nhanh đưa nàng mang đi!” khi nói chuyện nhịn không được chính mình động thủ kéo túm. Vừa lúc bị người từ bên ngoài đá văng cửa, mọi người liền hốt hoảng.

Lúc này ở cửa lập một đám nữ binh, đem nơi này vây đến chật như nêm, dẫn đầu đúng là Bùi Dụ, Bùi tiểu công tử.

Tầm mắt hắn đảo qua, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tức khắc giận không thể át, rút ra bội kiếm của người hầu đi nhanh vào trong, một chân đá một quan viên gần nhất, Mộc Hoàn thửa lúc cửa mở liền đem người chế trụ bọn quan viên chặt chẽ.

Bùi Dụ chỉ thẳng mũi kiếm vào nam tử, “Buông thê chủ ra!”

Nam tử sợ tới mức vội vàng buông tay, Bùi Dụ nhanh tay tiếp được ta, chợt nhìn đến trên cổ tay ta vết cào xanh xanh tím tím càng giận giữ, sao còn không rõ bọn họ tính toán những gì?

Tiểu công tử vừa giận, chung quanh bài trí gia cụ đều gặp tao ương, bùm bùm bị chàng đập một hồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn phía quan viên bị đè chặt chẽ trên mặt đất, không thể nhúc nhích “Vài vị đại nhân hảo hứng thú!”

“Bùi công tử làm gì vậy? Còn không mau thả ta ra! Nam nhi thế gia thế nhưng xông vào loại địa phương này, Bùi gia hảo giáo dưỡng!” Tầm mắt ả đảo qua ổ trên người nữ binh, “Không biết Bùi công tử đây là ý gì? Tự động tư binh, giam giữ mệnh quan triều đình, Bùi công tử thế nhưng coi nữ hoàng không ra gì, như thế can đảm, chẳng lẽ là chủ ý của Bùi tướng quân?”

Bùi Dụ biểu tình không loạn, chỉ lẳng lặng nhìn ả, bỗng nhiên cười, mặt mày tinh xảo tràn đầy ác ý, “Đại nhân này há mồm thật đúng là lưỡi xán hoa sen, chỉ là không biết, nếu đem đầu lưỡi cắt bỏ, có hay không còn biết ăn nói như vậy?”

“…… Ngươi dám!”

“Ai nói ta muốn đích thân động thủ? Chuyện ghê tởm sự vật, ta không nghĩ đụng tới.” Bùi Dụ nghiêng đầu, “Chỉ là việc này sẽ không trôi qua đơn giản như vậy, mong rằng vài vị đại nhân quý trọng thời gian kế tiếp……”

Ngửi loáng thoáng không rõ ràng lắm, nhưng ta đúng là ngửi được hương vị trên người Bùi Dụ, thực sạch sẽ, cũng thực nhật mùi hương bồ kết.

Nhưng mà trong đó tựa hồ còn kèm theo một ít mùi rỉ sắt, nhưng khi Bùi Dụ đem đầu của ta ấn vào cổ của chàng, này đó hương vị âm thanh ồn ào cùng nhau đều biến mất.

Môi đụng ta đụng tới đồ vật mềm mại trơn trượt, ta thuận thế gặm một ngụm, ta chép chép miệng, “Canh trứng…… Sữa đông hai tầng…… Thạch trái cây……”

“Chỉ biết ăn.”

Hình như có người vỗ mông ta một cái.

Ta lười biếng vặn vẹo, an tâm nằm ở địa phương mềm mại quen thuộc, có người động tác mềm nhẹ chà lau gương mặt cho ta, cả tay và chân. Còn thấp thấp hống ta uống cái gì “Canh giải rượu”.

Ta không muốn uống cũng không bắt buộc, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

“…… Những người đó thật chán ghét…… Đều giết chết hảo…… Thê chủ có hay không làm chuyện thực xin lỗi ta?”

Gương mặt ta hình như bị chọc chọc, lại bỗng nhiên đau xót, giống như bị người cấp cắn. Ta cau mày khóc chít chít, chổ bị cắn lại được trấn an sờ sờ xoa xoa, còn thuận thế vỗ thuận đầu tóc ta, “Tốt tốt, thê chủ mau ngủ đi.”

Ta liền hoàn toàn ngủ như đã chết.

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp