Bệnh Lạ

Chương 15
Sau khi tôi chết cũng chẳng biết anh có đi tảo mộ cho tôi lần nào hay không, tỷ lệ cao là không, dù sao "tôi" cũng đang nằm trong tủ lạnh, anh đến thăm mộ làm cái gì. Mỗi ngày đem thức ăn thừa ăn không hết cất vào tủ lạnh rồi thuận tiện cúng cho tôi luôn à.......

 

Tôi không hoài nghi chút nào, chỉ có anh mới dám đem tôi giấu đi, không thèm hỏa táng, thậm chí còn không đem tôi đi chôn cất cho cẩn thận, trước khi chết tôi cũng khá lo lắng về việc sẽ phát sinh loại chuyện như thế này, nhiều lần tận tình khuyên bảo anh tuyệt đối một trăm phần trăm đừng nên làm như vậy.

 

Sự thật đã chứng minh, tôi đây là đi guốc trong bụng anh.

 

Tôi nói như vậy là vì trước khi chúng tôi từng nói qua về kỹ thuật đông lạnh mới nổi, cũng chính là hình thức đem cơ thể ướp giữ trong môi trường cơ cấu chuyên môn dưới 196 độ, có thể đảm bảo giữ cho cơ thể không thối rữa, có khi trong tương lai khi khoa học đã phát triển đến một mức độ nhất định thì chắc chắn người chết rồi cũng có thể lần nữa ngồi dậy ăn cơm uống nước bình thường.

 

Nghe giọng anh là tôi biết anh muốn gì rồi,tôi lập tức cự tuyệt nói, không được, anh đừng có làm mấy cái như vậy.

 

Vạn vật có linh, con người còn có kiếp sau, bố mẹ tôi rất tin vào những thứ này, tôi từ nhỏ bất tri bất giác cũng bị tư tưởng của họ ảnh hưởng, dù cho không phải tín đồ lúc nào cũng tin theo, nhưng đối với quỷ thần mấy vị này mà nói cũng ôm một lòng kiêng nể,kính sợ.

 

Tôi nói,vạn nhất sau khi tôi chết mà vẫn còn ý thức, linh hồn vẫn mắc lại trong thân thể, anh đem tôi đóng băng như vậy, chẳng phải là rất đáng sợ sao?

 

Trong tủ lạnh lạnh lắm, tôi không muốn.

 

Anh dùng tay xoa lên đầu tôi, dùng giọng điệu dỗ dành bọn trẻ con nói, đừng sợ, có tôi đây.

 

Chúng ta không thể trở thành hai cỗ thi thể không thể động không thể nói,khi ấy tôi sẽ không rời xa cậu nữa.

 

Thời điểm anh nói ra câu này tôi không khống chế được mà run lên một cái, nếu là Hề dung trước kia cố chấp lộng quyền thì tôi còn có phần hạnh phúc, hoặc là nói thích thú đi, nhưng tôi thấy ở thời điểm hiện tại anh bắt đầu có chút tẩu hỏa nhập ma rồi.

 

Tôi sợ anh vì chuyện của tôi mà quá mức cố chấp, dù sao thì tôi cũng "chắc suất" đi trước anh .

 

Tôi lại ý đồ chuyển chủ đề khuyên anh, mỗi lần thực hiện cryogenic* phải mất cả trăm vạn,đây cũng quá đắt rồi.

 

*Kỹ thuật đóng băng người chết chờ hồi sinh*

 

Anh không phản ứng, chỉ trả lời tôi bốn chữ, anh trả được.

 

Đậu ......tôi thật sự là không còn lời nào để nói.

 

Buổi sáng thứ hai,tôi đoán là Dung Hề khẳng định đã đi làm, mới gắng sức ra ngoài, thẳng hướng nhà tôi mà đi.

 

Bệnh viện nơi anh làm việc là bệnh viện lớn thứ 1 thứ 2 thành phố, rất nhiều bệnh nhân chỉ bệnh nhẹ cũng chạy đến chỗ ấy, đại khái là tâm lý cảm thấy bệnh viện càng lớn càng đáng tin cậy, dẫn đến tình trạng toàn bộ bệnh viện bị quá tải.

 

Mà loại bác sĩ như Dung Hề thì lại càng khó gặp, muốn gặp anh một lần cũng phải đến sớm hẹn trước, chờ đợi hai,ba tháng, dù là thế thì Hề Dung khoảng thời gian này vẫn là bận đến cuống cuồng tay chân.

 

Bệnh viện bọn họ đương nhiên là có ngày nghỉ,thường thì một tuần có thể hoàn chỉnh nghỉ ngơi một ngày, nhưng bởi vì buổi sáng thứ hai còn có cuộc họp, cho nên ngoại trừ thứ bảy, chủ nhật thì mọi người đều tăng ca, vì vậy Hề Dung anh chắc chắn sẽ đến bệnh viện vào ngày thứ hai.

 

Mặc dù tôi luôn tin vào khả năng phán đoán của mình, cũng tin tưởng bằng kinh nghiệm nhiều năm, nhất định đối với lịch trình công việc của Dung Hề rõ như lòng bàn tay, nhưng khi đứng tại cửa an ninh dẫn vào nhà, vẫn ngăn không được khẩn trương lên.

 

Thật sự là vạn vạn không nghĩ tới tôi sẽ có ngày luân lạc tới tình trạng thê thảm như thế này, về nhà của mình một chuyến mà như đi ăn trộm không bằng.....

 

Tôi từ trong ngực lấy ra chìa khoá, cẩn thận từng li từng tí vặn cái nắm tay cửa, bắt đầu bước chân vào nhà.

 

Cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mặt.

 

Mọi thứ trong nhà so với trước khi tôi đi cũng chẳng có gì thay đổi to lớn, sàn nhà sáng bóng không một hạt bụi, thậm chí sạch đến mức có thể làm một tấm gương phản chiếu ánh sáng mặt trời, tôi biết đó nhất định là tác phẩm của Dung Hề.

 

Tôi quá khứ có cái tật xấu, chính là rất hay đem rác vứt lung tung, sử dụng hết liền tiện tay ném luôn,bản thân còn thường xuyên nghĩ không ra, tôi cũng là không phải cố ý, chính là đôi lúc chạy deadline đến muộn mà quên mất, hoặc là chơi game này.

 

Thời điểm Hề Dung phát hiện ra, cái bàn của tôi sớm đã bị các loại đồ ăn thừa, khăn tay, giấy,tài liệu các loại chồng chất để trên ấy.

 

Có đôi khi anh đi vào phòng tôi mà tôi còn biết, bởi vì lúc ấy còn đeo tai nghe, chờ đến khi tôi định thần trở lại, sẽ phát hiện đống rác xung quanh đã được thu dọn sạch sẽ, hoặc là đôi tay to lớn nhạt màu đột nhiên đưa đến trước mặt tôi, tôi giật nảy mình một cái,độ kinh hãi có thể so với hiện trường phim kinh dị.

 

Tôi gượng cười lấy tai nghe xuống, nhìn hề Dung tay mang theo cái thùng rác, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn tôi.

 

Anh ở trước mặt tôi úp ngược cái thùng rác chứa toàn đồ lung tung bẩn thỉu, tôi ngay lập tức thức thời nhận sai, anh thở dài một hơi, ngữ khí bất lực, nói, tên ngốc này,cậu sau này định sống thế nào?

 

Tôi hì hì cười, nói, tôi còn có anh mà.

 

Anh đối với câu trả lời của tôi hình như thập phần hài lòng, biểu cảm cũng bớt đi chút đáng sợ, chộp lấy thùng rác , sau đó thay túi rác rồi bỏ vào.

 

Tôi còn đang lốp bốp chơi game, chiến cuộc giằng co, tôi thậm chí không kịp liếc anh một cái.

 

Tôi quả thực hối hận sao khi đó không có nhìn ngắm anh nhiều một chút.

 

Mấy cái game đó thì có gì mà hay chứ.

 

Lúc ấy tôi chính là không biết, thời gian của người khác là hướng phía trước mà đếm, còn chúng tôi, là đang đếm được.

 

Là gặp một lần, bớt một lần.

 

Tôi cho là tôi cùng anh còn tương lai rất dài.
Chương kế tiếp