Bệnh Lạ

Chương 8
Tôi vẫn cho rằng, với người quen nhìn sinh ly tử biệt như Hề Dung, hẳn là sẽ không vì tôi rời đi mà canh cánh trong lòng đâu.

Đương nhiên, trong lòng tôi nhất định vẫn là hy vọng anh có thể nhớ đến tôi, càng lâu càng tốt.

Nhưng điều đó quá không công bằng với những người còn sống.

Tôi cúp máy, điều đầu tiên tôi làm là nhắm mắt lại, sau đó phủi phủi cái mông của mình, rồi lướt đi như một làn mây.

Nhưng tôi thật sự không ngờ tới là, anh không chỉ không chôn xác tôi, mà còn cất giấu vào tủ trong nhà.

CMN!

Nói về tủ lạnh nhà tôi...

Tiêu rồi, sau này tôi không thể nhìn thẳng vào tủ lạnh nhà tôi được nữa...

Hình như hôm qua tôi còn lấy ở trong tủ đông ra một gói sủi cảo đông lạnh, ăn mấy cái...

Écccccccccccc

Xác chết đông lạnh chắc không độc hại lắm đâu, nhở?

Chờ đã, tôi đang nghĩ gì vậy, cho dù có độc thì cũng do tôi sản xuất ra mà.

...... Bay đi, hãy bay đi suy nghĩ của tôi ơi~

Tôi bắt đầu suy nghĩ về cách rời khỏi nhà.

May mà trước khi từ chức cũng không nói với đồng nghiệp về nguyên nhân bốc mùi, bọn họ hẳn cũng không biết tôi đã sớm qua đời đâu ha. Nếu không thì lúc tôi xuất hiện, lại còn là ban ngày ban mặt, không chắc giờ tiêu đề trên Weibo sẽ xuất hiện những tin thế này.

"Một thanh niên đã mất đột nhiên trở về đơn vị, là vì tìm lãnh đạo báo thù sao?!"

"Nhà tư bản chèn ép lao động, làm quỷ rồi cũng buông tha cho người ta!"

Được rồi, tiêu đề đó là tôi đã nghĩ ra.

Đùa thôi.

Sau khi kiến quốc* không được thành tinh, "quỷ" như tôi, cũng không thể không tuân theo quy luật xã hội loài người hiện đại được nữa, cần phải cẩn thận sống qua ngày, miễn không dọa người khác, thật không tốt tí nào.

• Kiến quốc - đất nước; lập quốc; thành lập quốc gia; dựng nước; xây dựng đất nước.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được “bệnh lạ” xuất hiện trên người tôi rồi.

Tôi vốn là người chết, thân thể đương nhiên phải thối rữa.

Đúng vậy, ngẫm lại cũng rất có đạo lý, người bình thường bị thương hay rách da này nọ, thì làm sao sẽ xuất hiện mấy loại vết thương tím tím đen đen như này?

Còn có mùi thúi kỳ quái nữa chứ...

Tôi suy nghĩ mãi, nên hay không nên dứt khoát đặt mình trở về tủ lạnh nhỉ.

Dù sao thì, hừm ... Trời cũng khá nóng mà.

Thú thật tôi vẫn có chút lo lắng cho Hề Dung.

Tôi sợ nếu tiếp tục sống trong căn phòng này, một ngày nào đó khi anh quay về, chúng tôi không cẩn thận lại đụng phải nhau, vậy thật sự là xong đời luôn.

Chuyện anh nhất thời phản ứng không kịp, tôi hoàn toàn có thể lý giải được, dù sao một người tận mắt nhìn thấy người chết đột nhiên sống lại, mặc cho là ai cũng là điều rất rất khó tin, đa phần mọi người đều nghĩ mình đang nằm mơ.

...... Hãy để anh ấy luôn nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn đến hoang đường.

Lúc trước tôi cái gì cũng không nhớ rõ, ngoài ý muốn gặp được anh, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Có điều, bây giờ tôi đã nhớ lại rồi, nếu tiếp tục ở lại đây thì đó hoàn toàn là lỗi của tôi.

Tôi không có ý định trở lại để can thiệp vào cuộc sống bình thường của anh, vậy tại sao tôi lại trở về chứ?

Đầu lại bắt đầu đau, ký ức tôi khôi phục lại bị đứt quãng, trong đầu giống như một sợi dây quấn quanh một cách lộn xộn.

Tôi mơ hồ có một linh cảm, hình như tôi đã quên điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng trong chốc lát, tôi chẳng thể nào nhớ ra nổi, chỉ có thể để nó trôi đi.

Tôi đứng lên, đi tới tủ đồ rồi thu dọn đồ đạc của mình một cách đơn giản chút, vẫn nên quyết định rời đi nhanh chóng thôi, một phút một giây trôi qua cũng không thể lưu lại quá nhiều.

Rõ ràng đây là nhà tôi. Mà tôi còn phải đi trốn đông trốn tây, thật sự nghe thôi đã thấy thương tâm muốn rơi lệ.

Tôi cũng không biết mình có thể đi được đến đâu, dù sao, đừng để Hề Dung phát hiện ra tôi là tốt rồi.

May mắn thay, tôi là một người chết, nghĩ lại mới nhớ mấy ngày qua tôi hầu như không cảm thấy đói, ngay cả khi tôi sống trên đường phố đầy người tấp nập, vậy cũng không cần quá lo lắng về vấn đề tiền bạc và đồ ăn rồi.

Chu choa, tự nhiên thấy mắc bệnh cũng có cái hay.

Không cần ăn cũng có nghĩa là không cần kiếm tiền, không cần kiếm tiền có nghĩa là không cần phải làm việc, không cần làm việc cũng có nghĩa là có thể mỗi ngày có thể làm con cá muối sống trương thây với đời...

Trách không được trước kia nghe qua một câu “Phấn đấu ép canh gà”, ý là khi còn sống ngủ ít, sau khi chết thì ngủ dài.

Thật đúng là không lừa tôi mà.

Tôi lấy ra một túi hai vai từ trong tủ, chủ yếu chứa một số đồ mới được giặt ủi, tuy hơi ít nhưng mà có còn hơn không.

Chiếc áo sơ mi xám đen mà Hề Dung thường mặc vẫn được treo gọn gàng trong tủ quần áo.

Tôi lặng lẽ lấy một cái.
Chương kế tiếp