Bệnh Viện 444

Chương 14: Thẩm vấn
Trong nháy mắt đó, Triệu Xá trừng mắt nhìn.

“Này này này, cậu điên rồi à? Dừng lại cho tôi ngay đi! Này!”

Đới Lâm nâng tay lên, đập vào nơi nào đó trong hư không.

“Mẹ nó... Thằng nhóc kia, cậu điên rồi à?”

Mà trong khoảnh khắc Đới Lâm bắt lấy nơi nào đó trong hư không ấy, lỗ đen mắt phải cũng bắt đầu giãn nở!

Thông qua suy nghĩ mà mắt phải truyền lại, anh có thể tin rằng: Chỉ có thứ tiếp xúc với cơ thể của anh thì mắt phải mới có thể bắt nó vào, cũng giống như bàn tay quỷ của ông Trương lúc trước vậy... bắt đầu cắn nuốt!

Triệu Xá nhìn qua kẽ ngón tay... Đới Lâm trông thế mà lại bắt được tóc đằng sau gáy của nữ quỷ!

“Mẹ nó... Tôi đang nhìn thấy gì vậy?”

Nhưng không chờ đến khi anh ta cảm thán nhiều hơn nữa, anh ta đã nhìn thấy nữ quỷ kia quay đầu nhìn về phía Đới Lâm ngay vào lúc này!

Khuôn mặt vốn bị mái tóc dày dài kia che khuất bỗng chốc lộ ra chân dung!

Dưới sự bao phủ của vô số máu tươi, một đôi mắt dữ tợn không có đồng tử hung ác trừng mắt nhìn Đới Lâm... và Triệu Xá!

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, vô số người vọt từ sườn bên kia của hành lang lên!

Triệu Xá nhìn qua, bỗng chốc cảm thấy như được đại xá!

Đó là những bác sĩ trực ban ở khu chăm sóc đặc biệt được dẫn đầu bởi chủ nhiệm Trần Chuẩn!

Nhưng cũng vào lúc này, mắt trái của Đới Lâm cảm ứng được nữ quỷ kia... không ở nơi này!

“Cuối cùng cũng tới...”

Triệu Xá nhìn về phía kẽ hở ngón tay một lần nữa, cũng phát hiện ra rằng nữ quỷ kia đã biến mất.

Cả người anh ta dường như mất hết sức lực, ngã xuống trên mặt đất.

...

Khoảng nửa giờ sau...

Đới Lâm ngồi trong một phòng khép kín ở khu nội trú, nhận được sự thẩm vấn của chủ nhiệm ngoại khoa Ác Qủy Trần Chuẩn và một số chuyên gia khác.

“Cậu là bác sĩ thực tập, tại sao bỗng dưng lại yêu cầu thay đổi tầng của khu nội trú ban đầu?” Khuôn mặt của chủ nhiệm Trần lạnh lùng vô cùng, gương mặt tràn đầy hoài nghi, ông đánh giá Đới Lâm: “Hy vọng cậu trả lời câu hỏi của tôi. Trước kia có chuyện này xảy ra hay không?”

Tất nhiên là Đới Lâm không thể nói thật, anh không hiểu ý nghĩa của đôi mắt biến dị này lắm, nhưng tất nhiên, nó khá là kỳ lạ.

“Tôi đã biết vậy mà còn ở lại nơi này, chẳng phải là tìm đến cái chết à?”

Đới Lâm trả lời không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.

“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nói dối trước mặt tôi.” Chủ nhiệm Trần đan tay vào nhau, ngẫm nghĩ nhìn Đới Lâm: “Theo tôi được biết, vị người bệnh dẫn theo Ác Qủy kia đến bệnh viện khám bệnh sau khi nhận được danh thiếp của cậu. Cậu chỉ là một bác sĩ thực tập, đã có thể phân biệt được người đó có phải bệnh nhân hay không ư?”

“Đây là năng lực vật bị nguyền rủa của tôi.”

“Vậy thì làm người ta khó hiểu thật đấy.” Chủ nhiệm Trần hơi ngửa ra sau, nói: “Tôi có một vấn đề khá là khó hiểu, muốn nhờ cậu giải đáp thắc mắc cho tôi. Chúng tôi thiệt hại một vị bác sĩ điều trị chính, năm vị bác sĩ giường bệnh, năm vị y tá trực ban, mà một bác sĩ thực tập như cậu lại ở lại hành lang, không hề trốn tránh, lại còn sống nữa. Tuyệt đối là cậu đừng nói với tôi rằng cậu vô cùng may mắn đấy nhé? Điều quan trọng nhất là vừa nãy chúng tôi đã xem máy theo dõi rồi, cậu liên tục nhìn về phía bác sĩ Long Viễn, hơn nữa chỉ thị của cậu không hề sai!” Không đợi Đới Lâm trả lời, chủ nhiệm Trần đã bẻ ngón tay nói: “Tôi có lý do để hoài nghi rằng cậu có che giấu tin tức quan trọng khiến bệnh viện chúng tôi tổn thất hai vị bác sĩ hay không!”

Đới Lâm âm thầm kêu khổ trong lòng, thế này thì hơi phiền.

“Nếu cậu kiên trì không chịu nói ra sự thật, tôi không thể không kiến nghị việc cho cậu nếm chút mùi đau khổ.”

Đối với mỗi một bác sĩ cấy vật bị nguyền rủa vào người mà nói, bọn họ có thể cứu người, nhưng cũng có thể giết người.

“Nhân sự của bệnh viện giám sát sự việc này được phó viện trưởng Ấn Vô Khuyết đảm trách.” Lúc này Đới Lâm cũng chỉ có thể bày ra chỗ dựa là Ấn Vô Khuyết.

“Phó viện trưởng Ấn cũng chẳng phải là phó viện trưởng duy nhất! Cậu đừng tưởng rằng...” Đột nhiên, cửa phòng được mở ra, một vị bác sĩ đi vào, ghé sát vào tai của chủ nhiệm Trần, thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trần, phó viện trưởng Ấn khu nội trú tới!”

Đội trưởng Trần nghe đến đó là đứng dậy ngay lập tức.

“Phó viện trưởng Ấn? Anh ta đích thân đến đây?”

“Đúng vậy, cả chủ nhiệm Tống Mẫn ngoại khoa Oan hồn cũng đi cùng. Anh ta nói...”

“Nói cái gì? Đừng có dông dài!”

“Nói, anh ta đã biết tình hình khu nội trú hôm nay, để bác sĩ Đới đi về trước, anh ta sẽ gánh mọi trách nhiệm.”

“Hừ...” Chủ nhiệm Trần cười lạnh nhìn về phía Đới Lâm mà nói: “Nhân viên thực tập quèn mà thôi, cũng tính là bác sĩ cơ à? Đang còn trong kỳ thực tập mà đã bắt đầu tiến hành luân chuyển phòng bệnh như bác sĩ trực phòng bệnh rồi à. Tôi thấy trước có lẽ trước khi việc luân chuyển phòng kết thúc thì cậu ta đã mất mạng rồi ấy chứ!”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vọng vào từ ngoài cửa.

“Chủ nhiệm Trần, tôi đã nghe nói qua về tình hình chi tiết rồi. Lần này các anh gấp rút chi viện kịp thời từ phòng chăm sóc đặc biệt, giảm thiểu tổn thất của bệnh viện, làm rất tốt.”

Ấn Vô Khuyết đi từ cửa phòng vào, mà đi theo phía sau anh ta là hai cô gái, một người là Cao Hạp Nhan, người còn lại là một cô gái hơn hai mươi tuổi tóc ngắn.

“Đới Lâm là bác sĩ mà tôi chịu trách nhiệm ký hợp đồng tuyển vào.”

Ấn Vô Khuyết đi đến trước mặt chủ nhiệm Trần nói: “Cậu ấy là bác sĩ thực tập, nếu có khuyết điểm gì thì cũng là do người phân công quản lý nhân sự và bác sĩ hướng dẫn như tôi không đủ tốt, hôm nay để cho cậu ấy về trước đi.”

Người phụ nữ tóc ngắn kia lại nói: “Chủ nhiệm Trần, lần này cảm ơn anh gấp rút đến chi viện. Haizz... khoa ngoại oan hồn của chúng tôi lại thiệt hại mất một vị bác sĩ giỏi giang, nếu không nhờ anh thì sợ là thương vong của phòng tôi sẽ lớn hơn nữa. Vị Tiểu Lâm này đang thực tập ở khoa ngoại oan hồn của chúng tôi, dù sao cũng chỉ là một người mới, có vấn đề gì thì cũng là lỗi của chủ nhiệm khoa như tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ấy một cách đàng hoàng.”

Trần Chuẩn nhìn ba người trước mặt, sắc mặt biến đổi vài lần rồi nói: “Phó viện trưởng Ấn, chủ nhiệm Tống, không phải là tôi không có tình người, chỉ là tình hình hôm nay...”

“Chủ nhiệm Trần.” Ấn Vô Khuyết tiếp tục mở miệng nói: “Hai vị bác sĩ đã hy sinh đều thuộc khoa ngoại oan hồn. Để chủ nhiệm Tống xử lý chuyện này thì thoả đáng hơn có phải hay không? Dù sao chủ nhiệm Trần anh cũng thuộc khoa ngoại Ác Qủy, dù sao thì anh cũng không hợp để ra mặt có đúng không? Hôm nay tôi nhất định phải mang Tiểu Lâm về.”

Trần Chuẩn nhìn về phía Đới Lâm ở bên cạnh, nắm chặt bàn tay, sau đó buông ra.

“Nếu phó viện trưởng Ấn và chủ nhiệm Tống đã nói như vậy cả thì cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng mà tôi cần phải báo cáo toàn bộ chuyện ngày hôm nay cho phó viện trưởng Hàn Minh. Một vị bác sĩ điều trị chính và một vị bác sĩ trực phòng bệnh đã chết, có một số việc không thể qua đi một cách dễ dàng.”

Nghe đến đó, Đới Lâm cũng đã nhận ra. Hiển nhiên là vị chủ nhiệm Trần này thuộc về phe phái của một vị phó viện trưởng khác. Ở nơi như thế này cũng tồn tại mâu thuẫn giữa các đồng nghiệp.

“Được.” Ấn Vô Khuyết đi đến trước mặt Đới Lâm, nói: “Bác sĩ Đới, cậu về với chủ nhiệm Tống và bác sĩ Cao trước đi. Hôm nay cậu cũng vất vả rồi.”

Đới Lâm đứng dậy, khẽ khom người.

“Cảm ơn anh, phó viện trưởng Ấn.”

Lúc này... Trong không gian mắt phải của anh...

Có một nắm tóc!

Đây là nắm tóc bị anh giật mạnh vào rồi giam vào mắt phải khi mà Triệu Xá đang giữ chân Ác Qủy!

Mà anh chỉ cần một khoảnh khắc để cắn nuốt dúm tóc này!

Vậy thì sau đó, đôi mắt này sẽ xảy ra sự thay đổi như thế nào?
Chương kế tiếp