Bệnh Viện 444

Chương 20: Nghiệp chướng
Sau khi Tưởng Lập Thành nhìn thấy con quỷ kia rụt tay về thì mới nói: “Nhưng mà chỉ chẩn đoán là Quỷ Nghiệp Chướng thôi thì vẫn chưa đủ. Tôi nghe nói trước đó cậu là bác sĩ ngoại khoa, vậy thì dựa theo cách nói của các cậu, có thể so sánh Ác Ma với bệnh ung thư, Oan Hồn thì cũng được ví như hiện tượng tăng sản không điển hình, Quỷ Nghiệp Chướng là một loại biến đổi bệnh lý tiền ung thư. Nhưng mà nó vẫn có điểm khác với ung thư, đó là cho dù không chuyển biến thành Ác Ma thì Quỷ Nghiệp Chướng cũng đủ gây nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân rồi, nhưng đối với các bác sĩ chúng ta, điều này sẽ tạo nên sự khác biệt rất lớn trong việc dự đoán kết quả điều trị. Theo lý thuyết thì nguyền rủa của Ác Quỷ và Ác Ma cũng chỉ có thể điều trị lâm sàng mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát.”

Có lẽ là người ngoài nghề sẽ không hiểu nhưng thân là bác sĩ ngoại khoa, Đới Lâm hiểu rất rõ, điều trị lâm sàng và điều trị dứt điểm là hoàn toàn khác nhau. Vế trước chỉ có thể giúp cho triệu chứng bên ngoài biến mất nhưng không có nghĩa là có thể hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh này.

“Nếu như tiến hành điều trị trong lúc Quỷ Nghiệp Chướng nguyền rủa thì hiệu quả tiên lượng bệnh tật sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà cho dù như vậy thì việc phẫu thuật vẫn sẽ rất nguy hiểm. Khó khăn chủ yếu trong ca mổ cho bệnh nhân bị Quỷ Nghiệp Chướng nguyền rủa là phải làm thế nào thông qua phóng thích nguyền rủa vật bị nguyền rủa mà kiềm chế được phản phệ của Nghiệp Lực. Bệnh nhân này đã có hẹn trước là sẽ tự sát với bạn tốt của cậu ấy vào năm mười sáu tuổi. Nhưng mà bạn tốt đã tự sát thành công và chết rồi, cậu ấy lại được cứu sống. Sau đó cậu ấy lại không muốn chết nữa. Sau khi bạn tốt của cậu ấy chết thì oán hận đã dẫn dắt cậu ta bước từng bước từ Âm Hồn trở thành Oan Hồn, cũng dưới tác động của Nghiệp Lực mà chậm rãi biến thành Quỷ Nghiệp Chướng. Nếu như không thể giết chết bệnh nhân này thì nghiệp chướng sẽ không ngừng tăng lên! Mà bây giờ bệnh nhân đã chết, nghiệp chướng sẽ không gia tăng nữa, trước mắt thì cậu ta đã không còn nguy cơ trở thành Ác Ma nữa rồi.”

Đới Lâm ở bên cạnh vừa gật đầu vừa ghi chép vào trong máy tính.

“Nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu vài điều.” Tưởng Lập Thành rất tán thưởng thái độ của Đới Lâm, người bình thường sao có thể bình tĩnh cúi đầu ghi chép ghi đối diện với Quỷ Nghiệp Chướng được chứ: “Không phải bất kỳ Ma Quỷ nào cũng xuất phát từ oán niệm có thể hiểu được của con người mà sinh ra chú oán rồi từ đó mà trở thành Oan Hồn. Nói cách khác, có vài ma quỷ sinh ra Nghiệp Lực nhưng lại không thể dập tắt Nghiệp Lực thông qua việc giết chết một người đặc biệt với họ hoặc là hoàn thành mục tiêu nào đó. Trong trường hợp bình thường, sau khi con người chết thì linh hồn sẽ đi đến thế giới bên kia, một khi làm cho linh hồn còn sót lại và tồn tại trên thế giới này thì hồn ma ấy sẽ dần dần tiến hóa thành hồn dữ có hại cho con người.”

Về cơ bản thì hồn dữ và quỷ là từ đồng nghĩa, nhưng mà, trong những trường hợp bình thường, bệnh viện 444 đều xếp Âm Hồn phía trên quỷ và thống nhất gọi là hồn dữ.

“Về mặt lý thuyết, hầu hết các hiện tượng ma quái đang lưu truyền hiện nay, thậm chí những hiện tượng thần bí xuất hiện trong các hình ảnh và đoạn phim, mặc dù đã khiến nhiều người hoảng sợ nhưng đa số đều bắt nguồn từ Âm Hồn, trên lâm sàng thì nó sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào với tính mạng bệnh nhân, thế nhưng lại sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống và thậm chí là sức khỏe tâm thần của bệnh nhân. Tham gia điều trị vào giai đoạn này, cơ bản là sẽ không có vấn đề gì lớn, hơn nữa khả năng cao là có thể đưa Âm Hồn đi về thế giới bên kia mà người chết nên đến. Kể từ đó, Âm Hồn sẽ là Âm Hồn, sẽ không lại xảy ra một bước biến đổi nào cả. Nhưng mà…”

Ngay sau đó… Một cánh tay khác lại duỗi ra từ vết mổ của bệnh nhân!

Đới Lâm chợt giật mình, anh hít một hơi thật sâu.

Vẻ mặt của Tưởng Lập Thành vẫn bình thản như cũ: “Không cần sợ, hầu hết các thầy cô đều đã giam cầm nguyền rủa Trung Tâm Vật bị nguyền rủa rồi, cho dù Nghiệp Lực có mạnh cỡ nào thì cũng không thể làm chúng ta bị thương được cả, đương nhiên là giam cầm cũng có thời hạn, đến thời gian quy định thì chúng ta phải đưa thi thể này xuống nhà xác ở dưới lầu, sau khi giam cầm bị phá vỡ thì nó sẽ tự động đi vào địa ngục.”

“Địa ngục?” Đới Lâm sững sờ.

“Cậu không biết sao? Tất cả những những chết trong bệnh viện này, chỉ cần để lại thi thể, mặc kệ bác sĩ y tá hay là bệnh nhân thì đều phải đưa vào bên trong nhà xác, sau đó thi thể sẽ hóa thành hồn ma và tự động đi vào địa ngục. Thi thể không hóa thành hồn ma cũng sẽ tự động rơi xuống địa ngục. Chúng ta không thể để thi thể đã chết bởi nguyền rủa trở về thế giới con người bình thường, như vậy sẽ tạo thành hậu quả rất khủng khiếp.”

Nhìn thấy bàn tay thỉnh thoảng lại giãy dụa này, Đới Lâm nuốt nước miếng nhằm xoa dịu trái tim đang căng thẳng, anh nói: “Cho nên nhà xác ngầm trong bệnh viện có thông với… địa ngục?”

“Đúng rồi. Nhưng mà cậu có thể yên tâm, quỷ địa ngục sẽ không trèo ra từ đó và đi vào bệnh viện.”

Một bệnh viện được xây dựng bên trên lối vào địa ngục?

Rốt cuộc thì bệnh viện này hoạt động như thế nào? Viện trưởng bệnh viện này là thần thánh phương nào thế này?

Tưởng Lập Thành nói tiếp: “Được rồi, tiếp tục bài giảng nào. Cậu phải quý trọng cơ hội lần này, không có nhiều cơ hội để chúng ta có thể quan sát Quỷ Nghiệp Chướng an toàn dựa vào giam cầm của vật bị nguyền rủa đâu.”

Bây giờ Đới Lâm mới hiểu được, nguyên do mà bàn tay quỷ này không chạm vào tay bác sĩ Tưởng được là bởi vì nó đã bị giam cầm.

Tiếp theo, Tưởng Lập Thành chỉ vào bàn tay quỷ ấy.

“Cũng là bàn tay phải như vừa rồi. Nhưng mà cậu cảm thấy… nó có phải là cánh tay phải vừa rồi hay không?”

Quỷ nhãn của Đới Lâm có thể nhìn thấy rất rõ ràng mọi việc, cho phép anh xác định rằng đây chắc chắn không phải là cánh tay vừa rồi.

Thế là Đới Lâm lắc đầu.

“Không phải. Không phải cùng một bàn tay.”

“Chắc chắn chứ?”

Đới Lâm chỉ vào đôi mắt của mình: “Em nhìn thấy rất rõ ràng, không phải là cùng một bàn tay.”

“Rất tốt.” Tưởng Lập Thành gật đầu rồi nói: “Vậy thì, điều này nói rõ cái gì?”

“Phân thân khác. Oan Hồn này đã có thể sinh ra phân thân khác rồi.”

“Đúng. Lý do mà ma quỷ có thể bị mắt thường của con người nhìn thấy được thì đều là do chất diễn sinh của nguyền rủa. Cho nên, cho dù ở trong hoàn cảnh vô trùng thì thân thể của hồn ma vẫn có nguy cơ bị phân hủy rất cao. Nếu như so sánh Oan Hồn và Âm Hồn thì điểm khác biệt lớn nhất cũng chính là sản sinh chú oán. Nhưng mà, chỉ có chú oán tương đối hùng mạnh mới có thể giúp ma quỷ sinh ra phân thân. Phải chăng sự tồn tại của phân thân có thể là một đặc điểm quan trọng để xác định Oan Hồn bắt đầu xuất hiện phương hướng chuyển hóa thành Ác Quỷ.”

Nói đến đây, Tưởng Lập Thành suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Tiếp theo tôi sẽ rời khỏi căn phòng này và khóa cửa lại. Cậu phải ở đây nghỉ ngơi mười phút.”

Đới Lâm lập tức sững sờ cả người.

“Mười phút?”

“Đã có giam cầm vật bị nguyền rủa rồi, chỉ cần cậu không chủ động chạm vào nó thì nó sẽ không thể đụng được một đầu ngón tay của cậu đâu.”

Mặc kệ là giam cầm gì thì đều khó có khả năng an toàn tuyệt đối.

Chỉ cần Quỷ Nghiệp Chướng phá vỡ được giam cầm thì đối với thực tập sinh như Đới Lâm mà nói, hẳn là chỉ còn một con đường là chết!

“Mười phút.” Tưởng Lập Thành nói tiếp: “Tôi biết là rất khó, thế nhưng bất kỳ thực tập sinh nào cũng phải vượt qua cửa ải này. Mặc kệ sau này cậu sẽ làm bác sĩ ngoại khoa hay là bác sĩ nội khoa thì đây cũng là cửa ải mà cậu nhất định phải vượt qua.”

Sau đó ông ta chỉ vào ngọn nến.

“Căn cứ vào diện tích của căn phòng này và số lượng ngọn nến thì ngọn nến sẽ không tắt trong vòng mười phút. Nếu như nó tắt thì lập tức hét lên, cậu yên tâm, căn phòng này không có cách âm đâu.”

“Nhất định phải khóa cửa sao thầy?”

“Nếu như cậu tiếp xúc với nhiều ca bệnh hơn thì sẽ biết, sau này cậu sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện như thế này. Nghề nghiệp của chúng ta không giống như những bác sĩ bình thường, ra ngoài khám bệnh tại nhà cũng là chuyện bình thường. Có rất nhiều ma quỷ mà bản thể hoàn toàn không cần tiến vào bệnh viện mà chỉ cần phân thân tới giết bệnh nhân là được rồi. Sau này cậu ra ngoài và… bị nhốt một mình trong một phòng cũng là chuyện rất bình thường.”

Dao giải phẫu của Tưởng Lập Thành lại đâm vào bàn tay quỷ kia, bàn tay ấy lập tức rút lại.

Sau đó ông ta rời khỏi căn phòng này và khóa cửa lại.

Bên trong căn phòng…

Chỉ còn lại Đới Lâm và thi thể trước mặt.

Chương kế tiếp