Beta Cũng Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 4
"Cảm ơn." Vương Tiêu cười với nam nhân đối diện, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.

Nhìn đến mặt trang sức này, cậu tự nhiên nhớ tới, thời điểm khi ở trong phòng nam nhân đột ngột thò qua gặm cậu một ngụm, bộ dáng đem cậu đè ở trên sô pha.

Vương Tiêu nhớ lại lúc đó, cảm thấy không khí trong phòng bếp nhỏ đều trở nên nóng rực, cậu do dự một lúc lâu, thò tay ra muốn từ trong tay nam nhân đem mặt trang sức lấy về.

Thời điểm lấy mặt trang sức cậu không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay nóng rực của Hình Đao, đầu ngón tay cậu khẽ run lên, cố gắng bình tĩnh thu lại tay chính mình.

Vương Tiêu lấy xong mặt trang sức có nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, Hình Đao không có đáp lại cậu, chỉ là không lắm để ý gật gật đầu, rồi sau đó xoay người ra phòng bếp, tựa hồ hắn tới nơi này thật sự chỉ là vì đem mặt trang sức cho cậu.

Thấy Hình Đao bước chân trầm ổn rời khỏi nơi này, Vương Tiêu nhẹ nhàng thở phào, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên mát mẻ không ít.

Trải qua một lần làm ầm ĩ này cậu cũng không có tâm tình ra ngoài đi dạo, ở trong phòng bếp ngốc đến buổi tối, trung gian chỉ cấp Hình Đao làm một đốn cơm chiều (?), kim đồng hồ đã lặng lẽ chỉ vào 9 giờ tối, ánh sáng trong tinh hạm cũng dần dần tối đi, chỉ để lại mấy cái đèn chiếu sáng quan trọng.

Vương Tiêu liền bị Thiệu Niên lôi kéo ra phòng bếp, vì tiết kiệm nguồn năng lượng của tinh hạm, loại công năng khu này trong phòng bếp buổi tối đều là đóng cửa.

"Anh ngốc ở trong phòng bếp làm gì? Còn muốn tiếp tục làm việc sao? Đi đi đi! Trở về phòng nghỉ ngơi đi, muốn tới chỗ tôi đánh bài không?"

Vương Tiêu do dự một chút, chậm rãi gật gật đầu, đi theo Thiệu Niên đến phòng cậu ta.

Thiệu Niên vừa đi, một bên còn oán giận với cậu, "Trên tinh hạm thật là nhàm chán, buổi tối chỉ có thể đánh bài, các trò chơi đều không được chơi, chờ ngày nào đó trở lại nơi dừng chân tôi mang anh đi dạo vui vẻ. Đến lúc đó anh sẽ không luôn nghĩ bọn tôi sẽ đem anh cho Tinh Không thú ăn nữa."

Thiệu Niên một bên lôi kéo Vương Tiêu một bên lải nhải nói, sắp đến lúc nói xong còn nhân tiện cười nhạo Vương Tiêu một câu.

Nhìn thấy một bên mặt Vương Tiêu lộ ra vài phần ngượng ngùng, cậu ta hi hi ha ha tiếp tục trêu ghẹo.

Rất nhanh Thiệu Niên mang theo cậu dừng ở trước cửa phòng, phủi đi tạp mở ra cửa (?).

Vừa mở một cánh cửa, tiếng la hét ầm ĩ liền truyền tới, Vương Tiêu bị một tiếng kêu to từ bên trong dọa sợ tới mức run lên, bước chân hơi hơi lùi về phía sau một ít.

"Ô, năm cũ (?) ngươi sao lại mang theo một tiểu cô nương đến đây ha ha ha ha ha."

"Đúng vậy! Tiểu cô nương từ nơi nào tới, giới thiệu cho chúng ta."

Thoáng nhìn động tác Vương Tiêu hai người đàn ông cao to lập tức làm ầm lên, lôi kéo yết hầu bắt đầu trêu ghẹo Vương Tiêu, mấy câu kia tuy rằng là nói với Thiệu Niên, nhưng ánh mắt trêu đùa của hai người đều dừng ở trên người Vương Tiêu.

Vương Tiêu trước kia ở trường học vẫn luôn đọc sách, năm nay vừa mới thi đại học xong, vì để bản thân có thể thi đậu trường học yêu thích, thời gian giải trí của Vương Tiêu ít ỏi đến đáng thương.

Hầu như cũng không có cùng các bạn học đi ra ngoài chơi, hơn nữa tính cách cậu nặng nề, có mấy người bạn cũng sẽ không ồn ào như vậy, trong giây lát bị người trêu ghẹo như vậy, cậu có chút khó xử, xấu hổ nhìn hai người cười cười.

Cũng may là hai người này chỉ trêu ghẹo cậu vài câu, thấy thay đổi tốt liền dừng lại, không có tiếp tục trêu chọc, quay đầu hết sức chăm chú theo dõi cuộc khởi chiến.

Thiệu Niên vỗ vỗ bờ vai của cậu trấn an, ra dấu cho cậu một ánh mắt, cùng nhau gia nhập đến vây xem hàng ngũ bên trong.

Mấy người này hiện tại đang chơi người sói, thời điểm hai người tiến vào một ván vừa mới kết thúc, còn dư lại bốn người, để xem ba người còn lại có thể tìm ra người sói cuối cùng hay không.

Nhân lúc còn đang chơi, Thiệu Niên nhẹ giọng giải thích cho Vương Tiêu quy tắc của trò chơi, tính cả Vương Tiêu cùng Thiệu Niên, trong phòng hiện tại tổng cộng có chín người.

Vương Tiêu cũng không có cho cậu ta giới thiệu điều luật phức tạp, chỉ giới thiệu đơn giản một chút các quy tắc cơ bản của trò chơi, cùng vai trò của các nhân vật khác nhau.

Nghe xong giới thiệu quy tắc trò chơi, bàn trò chơi mới nãy kia cũng vừa vặn kết thúc, ba người còn lại không thể tìm ra người sói thành công, người sói thắng lợi.

Người sói còn sót lại kia tự mãn khen chiến tích chính mình, bị các bằng hữu ở một bên tức giận xoa đầu chó, trong phòng cãi cọ ồn ào thành một đoàn.

Vương Tiêu đứng ở bên cạnh, tâm tình không hiểu sao có chút kỳ quái, cậu bỗng nhiên cảm thấy đám tinh tặc này cùng những đồng học của cậu cũng không có gì khác nhau, cũng không giống như trong tin đồn tội ác tày trời.

Sau khi cậu bị bắt cóc cũng không có bị đối xử không tốt, Vương Tiêu đứng ở một bên nhìn bọn họ ồn ào xong, Thiệu Niên lôi kéo cậu cùng bắt đầu một màn chơi mới.

Vương Tiêu thực xui xẻo lần đầu tiên chơi lại làm người sói, bởi vì kỹ thuật diễn quá kém, liền nhanh chóng bị các thôn dân phát hiện manh mối, bị quẳng ra ngoài một cách nhẫn tâm.

Kế tiếp lại chơi tiếp mấy ván, Vương Tiêu không biết như thế nào mỗi một lần đều là người sói, sau đó ngay câu đầu tiên đã bị người loại đi ra ngoài, trò chơi thập phần thê thảm không thể tưởng được.

Chơi đến ván sau Thiệu Niên đều bắt đầu dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, cực kỳ đồng cảm tình cảnh bi thảm của cậu, dù vậy thật ra Vương Tiêu cũng không có cảm giác mấy, lần đầu tiên cậu cùng nhiều người như vậy cùng nhau chơi trò chơi, cũng không hề sợ chỉ là nhìn đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Tuy rằng mỗi một lần đều bởi vì ăn quá nhiều nên sớm bị loại đi ra ngoài, nhưng vẫn như cũ hứng thú bừng bừng gia nhập trò chơi.

Chơi một ván người sói giết thời gian đại khái cần khoảng 40 phút, mấy người chơi ba ván rất nhanh đã đến 11 giờ, Vương Tiêu có chút buồn ngủ ngáp một cái.

Cậu làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, vốn dĩ 10 giờ rưỡi nên ngủ, bởi vì không muốn quay lại phòng của bản thân cho nên vẫn luôn ở lại nơi này chơi trò chơi, hơn nữa bởi vì lần đầu tiên cùng nhiều người chơi trò chơi cậu vô cùng hưng phấn dẫn đến hiện tại, đáng tiếc vui vẻ chỉ là nhất thời.

Không đến hơn mười phút cậu đã bắt đầu hiện nguyên hình, bắt đầu ngáp liên tục.

Thiệu Niên nhìn bộ dáng này của cậu, thương hại nhìn cậu một cái, "Nhân loại không có sinh hoạt ban đêm, thật là đáng thương."

Trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là đứng dậy vẫy tay với Vương Tiêu, "Đi thôi, tôi đưa anh trở về ngủ, anh ở chỗ nào?"

Hỏi đến vấn đề này, Vương Tiêu có chút khó xử mấp máy môi, do dự một hồi, mới mở miệng hỏi, "Ở đây có thể đổi phòng không? Tôi không muốn cùng bạn cùng phòng lúc trước ở cùng một chỗ."

Vương Tiêu trên mặt hiện ra vẻ kháng cự, thiếu niên tuy rằng tò mò nhưng cũng không có mở miệng dò hỏi, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có, các anh đã ở đầy phòng bên kia, tạm thời không có phòng trống."

"Ồ......" Vương Tiêu thất vọng cúi đầu.

"Cũng không phải hoàn toàn không có."

Thiệu Niên bỗng dưng làm mặt quỷ với cậu, lặng lẽ tới gần, ở bên tai cậu nói, "Lão đại bên kia còn nhiều phòng trống, anh có thể đi hỏi ngài ấy một chút."

"......"

Vương Tiêu sa mạc lời nhìn cậu ta một cái, so với tính tình bất ổn của Hình Đao, cậu tình nguyện cùng cái tên trước kia bán đứng mình ở cùng một chỗ.

Nếu là cùng Hình Đao ở cùng một chỗ, nếu ngày đó hắn lại tâm huyết dâng trào cắn cậu một ngụm, Vương Tiêu cảm thấy bản thân khả năng sẽ không nhịn được mà đánh hắn một trận.

Biết được không có hy vọng đổi phòng, Vương Tiêu lại vây được lợi hại (?), đành phải làm phiền Thiệu Niên dẫn cậu về phòng.

Vương Tiêu và những người này rốt cuộc vẫn là tù binh bị bắt tới, nơi ở đương nhiên là kém hơn đám tinh đạo.

Phòng của Thiệu Niên bọn họ là bốn năm người ở chung một gian, mỗi người có một phòng riêng.

Vương Tiêu bọn họ còn lại là tám đến mười người ở chung một gian phòng, cứ hai người ở một gian nhà, thật ra cũng không đến nỗi chen chúc, nhưng là cũng có rất nhiều thứ bất tiện, đặc biệt là lúc gặp bạn cùng phòng khó ở chung.

Thiệu Niên đưa Vương Tiêu đưa đến phòng ký túc xá rồi vẫy vẫy tay cùng cậu tạm biệt, còn tri kỷ dò hỏi cậu có muốn ngày mai cậu ta đến đón hay không, sau khi bị từ chối mới an tâm rời đi.

||||| Truyện đề cử: Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen |||||

Vương Tiêu nhìn cửa phòng trước mắt lộ ra một chút biểu tình chán ghét, cậu nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua, sau khi mấy người bị bắt tới không có mấy ngày, đám tinh đạo đem bọn họ ném ở trong phòng về sau cũng không có quản nhiều, liền để lại tiền cũng không có hỏi bọn cậu cái gì.

Chỉ là đem bọn họ nhốt ở trong phòng, không được tùy ý ra ngoài, đến hai ba ngày sau, bọn họ dường như rốt cuộc nhớ tới, một đám người mình từng bắt cóc, bắt đầu tuần tra từng phòng một.

Bọn họ lúc ấy đều rất sợ hãi, thời điểm tinh tặc tiến vào phòng tất cả mọi người đều giả vờ im lặng không dám nói chuyện, hai tinh đạo dáng người cao to nhưng thật ra cũng không dữ, rất nhanh đem mọi chuyện xử lí xong, liền định rời đi, trước khi đi bọn họ nhìn lướt qua mọi người, tiện mồm hỏi một câu, "Ở đây các ngươi có ai biết nấu cơm không."

Vương Tiêu biết nấu cơm, nhưng mà đáp ứng loại chuyện này nhất định không phải cái điều gì tốt, cho nên cậu im lặng không có trả lời.

Không nghĩ tới người ở cùng cậu kia bỗng nhiên chỉ vào cậu Khách Thập lớn tiếng ồn ào lên, "Cậu ta biết nấu cơm! Tôi nhìn thấy thời điểm cậu ta thu thập hành lý có một quyển công thức!"

Lời nói này làm Vương Tiêu ngây ngẩn cả người, cậu vừa định mở miệng phản bác, hai người cao to bên kia đã mở miệng, "Ngươi chốc nữa lại đây thử xem xem, nếu như làm không thể ăn lập tức đem ngươi ném cho Tinh Không thú."

Có thể nói hầu hết các chuyện Vương Tiêu gặp phải lúc sau, phần lớn đều là do người này, Vương Tiêu thật sự là không muốn cùng một người như vậy tiếp tục ở chung một nhà.

Cậu thở dài một hơi, đẩy cửa phòng ra, trong đại sảnh không có người ở, tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình, tuy rằng đám tinh đạo nói có thể tùy ý đi lại ở khu ký túc xá, nhưng bởi bị bắt tới mọi người đương nhiên không dám tùy tiện lộn xộn.

Vương Tiêu về phòng thấy tên kia không ở trong phòng trong lòng hơi chút nhẹ nhõm một ít, cậu sợ thời điểm thấy đối phương sẽ nhịn không được mà đấm một cái.

Rửa mặt xong Vương Tiêu chuẩn bị lên giường ngủ, một ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện làm thể xác và tinh thần cậu đều mệt.

Cậu vừa mới chợp mắt ngủ một lúc, một âm thanh đinh linh leng keng liền đem cậu đánh thức, cậu híp mắt, mở một kẽ hở nhỏ, quả nhiên là cái tên bạn cùng phòng kia đã trở lại.

Không biết có phải cố ý hay không, động tác của hắn thật sự lớn, giống như là cố ý muốn đánh thức Vương Tiêu.

Thấy Vương Tiêu híp mắt ngồi dậy, người nọ ồ một tiếng, giả nhân giả nghĩa nói xin lỗi, "Thật là ngượng ngùng, đem cậu đánh thức, cậu nhìn qua như thế nào lại mệt như vậy, trên cổ lại còn có cái vết đỏ! Không phải là bị đám kia tinh tặc cho......"

Vương Tiêu căn bản mặc kệ hắn, loại người này nói với hắn ta nhiều hơn một chữ đều ngại lãng phí nước miếng.

Cậu che đầu định tiếp tục ngủ, tuy rằng trong phòng một người khác đang ồn ào đến không chịu được, Vương Tiêu vẫn là nỗ lực mơ mơ màng màng chợp mắt ngủ.

Thẳng đến khi cậu cảm giác chăn mình như là bị ai đó xốc lên, một tia lạnh lẽo tiến vào, cậu động tác lưu loát nghiêng người sang bên cạnh, mở to mắt, trước mặt là ánh mắt tò mò của tên đàn ông ghê tởm kia.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem, cậu sao lại nhỏ mọn như vậy." Vừa nói ánh mắt hắn ta không ngừng nhìn trên người Vương Tiêu đánh giá, như thể muốn đem cậu nhìn thủng một cái lỗ, tốt nhất là một ít kỳ quái, như vậy hắn ta liền có thể rêu rao khắp nơi với người khác.

Hành vi hắn ta bán đứng Vương Tiêu tuy rằng bị mọi người khinh bỉ, nhưng không mấy người dám cùng hắn ta xé rách mặt, sợ mình một ngày nào đó cũng bị hắn túm tóc, cáo trạng với tinh tặc.

Vương Tiêu bị ánh mắt như vậy nhìn cảm thấy ghê tởm cực kỳ, cậu tự dưng cảm thấy ngay cả Hình Đao giữa trưa cắn cậu một ngụm so với người này còn tốt hơn nhiều, ít nhất ánh mắt đối phương không nghĩ cậu giống như dầu mỡ ghê tởm.

Người nọ thấy Vương Tiêu không nói lời nào còn tưởng rằng cậu sợ chính mình, đắc ý đứng dậy muốn tiếp tục châm chọc mỉa mai vài câu, hắn ta vừa mới chuẩn bị cất tiếng, Vương Tiêu đã từ trên giường đứng lên.

Tên khốn kia nhíu nhíu mày, mới vừa định hỏi một câu ngươi muốn làm cái gì, Vương Tiêu đã nhanh chóng cầm lấy một cái chai từ trên tủ đầu giường đập xuống dưới.

Tên này bị đánh vào mông một cái, đang định thét chói tai, Vương Tiêu lại lợi dụng cơ hội tiếp tục đánh, dùng chăn còn có gối đầu của cậu đem người trói ở một chỗ, ném ở góc tường.

Kẻ đáng khinh kia còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra ở đây, thì đã bị ném một cách thảm hại vào cửa.

Vương Tiêu xử lý tốt thứ gây trở ngại giấc ngủ, ở trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, cảm thấy bản thân tốt nhất ngày mai vẫn nên đi tìm Hình Đao nói chuyện xem có thể nào cho mình một gian nhà nhỏ ở bên cạnh hắn.
Chương kế tiếp