Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 100: Ví như sớm mai
Vận may của Tạ Duy không biến mất theo cái chết của anh ta.

Vì chính sách mới thay đổi mà bộ điện ảnh từng quay lại qua thẩm định, bên sản xuất không chuẩn bị chiếu rạp mà chiếu thẳng lên mạng, danh tiếng một đêm bùng nổ.

Tạ Duy vô cùng ‘đỏ’, liên tục đóng chiếm đầu đề tin tức giải trí ba ngày liền, kỹ năng diễn xuất được phong thần.

Nhưng ngay khi đám người này cảm thấy thích anh ta thì Tạ Duy lại chết.

Tạ Duy mắc bệnh trầm cảm và chứng hoang tưởng, uống thuốc đã lâu. Lúc đầu, bệnh tình đã được kiểm soát nhưng khoảnh khắc anh ta quyết định báo thù thì không biết xuất phát từ tâm lý gì mà anh ta lại dừng uống thuốc.

Sau đó, hối hận khi giết người, giải thoát vì báo thù xong, có lẽ còn có những nguyên nhân sâu xa hơn nên cuối cùng, anh ta đã lựa chọn con đường này.

Người đời không biết sự việc rối rắm đó, họ chỉ tiếc thay cho một đại thiên tài đã chết.

Mọi người nhao nhao cảm thán, nếu biết Tạ Duy sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, nếu như có thêm một người ủng hộ anh ta thì có lẽ Tạ Duy đã không đi đến bước đường này.

Đáng tiếc rằng không có nếu như.

Vạn vật thế gian này nào kiên cường như vậy, cầu vồng tan, lưu ly vỡ.

Tạ Duy tựa như một ngôi sao băng chợt lóe lên, bởi vì thời gian chiếu sáng quá ngắn ngủi nên không kịp làm hao mòn tình thương, vậy nên ai nấy đều tiếc hận khi nó rơi xuống.

Trong lòng mỗi người, anh ta như ngừng lại ngay trong khoảnh khắc hoàn hảo nhất.

Trên mạng, ngoài đời đều có người khởi xướng hoạt động tưởng niệm Tạ Duy, tiếng vang lớn gấp mấy lần hoạt động tưởng niệm Thiệu Mông. Trang đầu tiên của mỗi App đều có nội dung giống nhau, e rằng dù ở núi non hẻo lánh, chỉ cần có một chiếc điện thoại cũng sẽ nhận ra Tạ Duy.

Hâm mộ một người chết càng an toàn hơn hâm mộ nhân vật trong sách.

Weibo Tạ Duy có thêm mấy mười triệu fan hâm mộ.

Mà thời gian gần nhất anh ta đăng bài chính là khi tuyên truyền phim vào năm năm trước.

Khu bình luận đã bị nước mắt nhấn chìm.

Ai nấy đều rất đau lòng, dường như họ đã mất đi người bạn thân nhất, một người diễn viên giỏi nhất, một người anh trai đáng để kính trọng.

Giản Tĩnh vẫn không có động tĩnh nào.

Cô cắm đầu ở nhà viết sách.

[Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] không nhiều chữ lắm, chỉ trên dưới hai triệu, trong Tết là đã hoàn thành được gần 80%, thứ để cô sửa đi sửa lại mãi chính là cảnh yêu đương.

Trước đó, cô viết mỏi tay cũng chẳng biết làm sao để diễn tả tình cảm vừa nhẹ nhàng vừa mơ hồ ấy. Song, bây giờ cô đã biết nên viết thế nào.

Cô gái đối với sát thủ, từ không tin cho đến khi tin, từ nghi ngờ vô căn cứ cho đến ỷ lại, tiến hành theo chất lượng. Thế nhưng trong lòng cô gái vẫn chất chứa đầy thù hận, không nhận ra tình cảm đã thay đổi trong lúc không ngờ, chờ đến khi quay đầu lại thì mọi thứ đã thành quá khứ.

Sát thủ đối với cô gái, từ lạnh lùng cho đến khi rung động trước kẻ thuê mình, cuối cùng vì phần ‘nhân tính’ này mà tìm về linh hồn của bản thân một lần nữa. Anh không còn là một cỗ máy giết người lạnh lùng, vô tình mà dần nảy sinh tình thương.

Anh quyết định báo thù thay cô gái nhưng không vì đồng tiền mà là vì bảo vệ người nọ.

Đời người con gái không nên như thế, nửa đời còn lại của cô hẳn phải tươi sáng tốt đẹp chứ không phải ở sau khung cửa sắt.

Sát thủ thay đổi kế hoạch để không liên lụy đến cô gái, còn anh thì lên đường một mình.

Trước khi đi, anh để lại một bó hoa dại không tên như lời chào biệt.

Cả quyển sách không có lấy một lời tỏ tình hay một gợi mở, kết thúc hết chỉ là một cách viết. Kẻ phạm tội sẽ bị bại lộ dưới ánh sáng, sát thủ vì cơ thể dính máu mà trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Cuộc đời cô gái có thể tiếp tục.

Cô lại trở về cuộc sống thường ngày, thi đại học, tất cả đều kết thúc.

Ba mươi nghìn chữ, Giản Tĩnh viết trong một tuần. Mỗi lần là một mạch thành văn, quay đầu nhìn lại, cô vẫn cảm thấy hiệu quả chưa cao, không thể lấy vài nét bút ít ỏi để miêu tả nội tâm mãnh liệt.

Nhưng số lượng từ chỉ có thể ít, không được nhiều.

Quá ngay thẳng, quá cuồn cuộn, cảnh tượng quá sâu sắc, quá rõ ràng như không thể chờ đợi mà nhét vào mồm độc giả một muỗng đường trắng, ngọt đến phát ngấy.

Như thế, ẩn mà không lộ, vậy vắng lặng ở nơi ồn ào thì sao? Tựa như một viên kim cương không quá đẹp nhưng lại chiếu sáng rực rỡ, chẳng phải càng khiến lòng người rung động hơn sao?

Cũng không được.

Thật ra cũng không phải yêu nhau như thế.

Kim cương hình thành dưới hoàn cảnh nhiệt độ cao, vượt qua muôn trùng thử thách mới có được. Ngay cả thể hiện mà bọn họ còn chưa làm thì lấy đâu ra mối tình rắn chắc hơn vàng bạc chứ?

Tình yêu không thể rẻ mạt đến thế, cúi đầu là có thể nhặt được.

Giản Tĩnh ngẫm nghĩ, chắc hẳn là giọt sương nhỉ.

Sáng sớm dạo bước nơi rừng sâu, thi thoảng có giọt sương rơi ngay chóp mũi, lấp lánh lại thuần khiết, ngắn ngủi lại mông lung, thoáng chốc là tan biến, chỉ để lại dấu vết mờ ảo trên gương mặt.

Lành lạnh, trơn trơn, vừa tốt đẹp vừa bi thương vô ngần.

Gặp nhau bất ngờ như thế, sau này lại chẳng thể gặp lại.

Giản Tĩnh xóa rồi lại sửa, đọc xong bản thảo mới chợt ngơi tay.

Đương nhiên cô hối hận, sớm biết bệnh tình của anh ta tái phát thì cô không nên nói nhảm nhiều đến vậy, đưa người vào bệnh viện thì biết đâu chừng sẽ có thể cứu được.

Nhưng nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy thật vô nghĩa.

Tạ Duy cố tình để mặc tình trạng mình nặng hơn, mặc cho bản thân bị bóng tối nuốt chửng.

Anh ta đã sống quá mệt mỏi rồi.

Mười năm qua, anh ta đã gánh chịu quá nhiều, dù hôm nay nổi tiếng thì thời gian cũng chẳng thể quay ngược về năm 2010. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã định sẵn kết cục, không thể nào cứu vãn.

Anh ta kiên trì cho tới ngày hôm nay cũng chỉ muốn chứng minh bản thân không phụ lòng ai cả, xứng đáng được người khác bảo vệ và tin tưởng.

Đạt được mục đích thì anh ta buông lơi.

Cũng không thể nào tiến lên nữa.

Giản Tĩnh chẳng thể nào quên trước lúc anh ta mất, trên đôi môi kia đã nở một nụ cười thoải mái.

Điều này đã an ủi cô, ít ra trong khoảnh khắc này, anh ta đã có thể nhẹ nhõm và vui lên.

Cô gửi bản sơ thảo qua cho Khang Mộ Thành.

Khang Mộ Thành sớm đã biết kế hoạch của cô, lúc ấy cũng không cảm thấy kì lạ. Nhưng quay đầu nhìn lại bài viết thì trong lòng vẫn thấp thỏm.

Anh hiểu rất rõ Giản Tĩnh.

Nếu không có chuyện xảy ra, cô sẽ không viết ra được phân đoạn tinh tế, sâu lắng như thế.

Nghĩ vậy, bút văn trên bài viết trông giống như người khiêu vũ, uốn qua uốn lại nhưng không thể nhìn thấu. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi gọi cho đạo diễn Hoàng.

“Đạo diễn Hoàng, ừm, tôi là Khang Mộ Thành.” Giọng anh rất bình tĩnh: “Không có gì, muốn nói một tiếng với ông rằng hợp đồng giữa chúng ta đã làm xong, hẳn không có vấn đề. Ông bên đó thì sao?”

Đạo diễn Hoàng rất sầu khổ: “Ban đầu, tôi định đề cử Tạ Duy, khó khăn lắm Phi Điểu bên kia mới nhả ra, sao cậu ta lại... Ây da, hiện tại tôi chẳng biết làm sao.”

Khang Mộ Thành hỏi: “Tạ Duy xảy ra chuyện gì?”

“Bệnh trầm cảm tái phát.” Đạo diễn Hoàng càng biết nhiều hơn kẻ khác: “Trước đó, cậu ta còn khỏe lắm, ai ngờ mới chớp mắt một cái thì người đã không còn.”

Ông ấy than thở một hồi lâu, bỗng hỏi: “Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh vẫn ổn chứ? Tôi thấy gần đây con bé không hề đăng bài lên Weibo hay vòng bạn bè, người vẫn khỏe chứ?”

Có đôi khi, khác thường lớn nhất chính là không làm gì cả. Đạo diễn Hoàng lại chẳng ngốc, hay là nói, khứu giác của bọn họ càng nhạy cảm hơn so với bất cứ ai.

Vào cái hôm rời khách sạn đó, tất cả mọi người đều nhận ra sự vi diệu giữa Giản Tĩnh và Tạ Duy.

Khang Mộ Thành đáp: “Cô ấy chỉ vội vàng viết sách mới, vì sao ông lại hỏi như vậy?”

Đạo diễn Hoàng do dự một chút, ông ấy nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên trả lời: “Không có gì, hỏi chơi thôi, không sao thì tốt.”

Khang Mộ Thành cũng không hỏi nữa nhưng trong lòng đã tỏ tưởng.

Tạ Duy.

Sau khi anh ra về thì giữa Giản Tĩnh và Tạ Duy đã xảy ra chuyện gì?

“Dinh-dong...” Lúc Giản Tĩnh xem bộ phim cuối cùng của Tạ Duy thì chuông cửa chợt reo.

Cô tưởng rằng là Khang Mộ Thành nhưng xem camera thì lại là gương mặt mập ú của Mèo Vàng.

Giản Tĩnh buồn cười, cô nhanh chóng mở cửa: “Tại sao là cậu?”

“Suỵt suỵt.” Giang Bạch Diễm đè thấp vành nón, một tay xách Pudding mập mạp, một tay xách bao lớn bao nhỏ: “Đi vào rồi nói.”

Giản Tĩnh tránh sang một bên.

Cậu lén lút đi vào nhà, rốt cuộc cũng thở phào một cái, thả Pudding nặng trĩu xuống rồi vẫy tay: “Nặng quá, Pudding lại tăng thêm 1kg, tôi sắp điên rồi.”

Giản Tĩnh rót ly nước cho cậu: “Sao cậu biết nhà tôi?”

“Hỏi Tổng Giám đốc Khang đó.” Giang Bạch Diễm nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, bấy giờ mới cởi mũ ra, lau mồ hôi vốn không hề tồn tại: “Cô Tĩnh Tĩnh à, tôi tới để nhờ chị cứu mạng đấy.”

Giản Tĩnh: “?”

“Tôi sắp đi quay ở thành phố Băng.” Giang Bạch Diễm chống nạnh thở dài: “Trước kia đều do bạn tôi cho Pudding ăn giúp nhưng giờ thì không được, nó ở nhà một mình sẽ thì lười lắm, càng ngày càng béo. Bác sĩ nói nó nhất định phải giảm cân. Tôi lại không nỡ biến nó thành thú cưng ở bệnh viện nên chỉ đành tìm chị cứu mạng.”

Cậu cúi đầu với một góc chín mươi độ: “Cô Tĩnh Tĩnh à, chị cứu tôi với.”

Giản Tĩnh: “...” Người không biết sẽ tưởng đang cậu ủy thác đấy.

“Tôi sẽ không nuôi mèo.” Cô không ghét mèo nhưng sẽ không nuôi nó.

Giang Bạch Diễm nói: “Ổ mèo, chậu cát, tấm cào móng, balo mèo, tôi đã chuẩn bị xong tất cả. Đợi lát nữa tôi xuống lầu đem xe cát và thức ăn cho mèo lên thì đảm bảo không thành vấn đề.”

Giản Tĩnh khoanh tay: “Tôi không đồng ý thì sao?”

Giang Bạch Diễm nắm hai chân trước của Pudding lên, gương mặt tỏ vẻ thảm thiết cầu xin: “Xin chị đó, chứa chấp em đi.”

Giản Tĩnh: “...”

“Xin chị đó.” Cậu ăn nói khép nép, thản thở, khóc lóc: “Pudding nhà chúng tôi sẽ không quậy đâu, cho vuốt cho nựng, ngoài việc ăn uống thì chả có tật xấu gì. Chị chẳng thể tìm được con mèo đáng yêu nào như Pudding đâu.”

Mặc dù biết cậu đang diễn kịch nhưng Giản Tĩnh vẫn không khỏi phì cười: “Được rồi, được rồi.”

“Pudding nhanh nào, dập đầu với mẹ nuôi đi.” Giang Bạch Diễm nhấn đầu mèo nhà mình xuống hai lần. Mèo Vàng cũng rất ngoan, ngơ ngác mặc cậu loay hoay, móng vuốt chẳng dựng lên.

“Đừng bắt nạt Pudding nữa.” Giản Tĩnh đã tự động trở thành thân phận người nuôi nên giành lại mèo, nhét nó vào trong ngực.

Giang Bạch Diễm: “Vậy tôi đi chuyển nhà vệ sinh nha.”

Cậu thành thật chạy hai chuyến, đem nhà vệ sinh và thức ăn cho con trai nhà mình lên, lại bắt đầu lắp đặt khung cào, dựa sát vào tường: “Cô Tĩnh Tĩnh à, chị cho Pudding hoạt động nhiều chút nha, nó có thể chuồn ra ngoài đấy.”

Giản Tĩnh ước lượng cân nặng của nó trong ngực, cô đồng ý: “Được.”

“Có lẽ tôi sẽ quay trong vòng hai tháng, nhưng tôi sẽ về nhanh thôi.” Giang Bạch Diễm báo cáo lịch trình.

Giản Tĩnh bỗng lấy lại tinh thần: “Cậu đóng phim mới hả?”

Hai ngày nay cô không xem điện thoại nhưng cũng biết Ác quỷ 2 đã bắt đầu, bây giờ Giang Bạch Diễm đóng phim mới thì có vẻ như đã từ bỏ.

“Đúng.” Giang Bạch Diễm không viện lý do mà thẳng thừng thừa nhận.

Giản Tĩnh ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì.

Cậu phối hợp leo xuống: “Cô giáo không hỏi tôi nguyên nhân sao?”

“Cậu có lý do của cậu.” Cô đáp: “Không cần giải thích với tôi.”

Giang Bạch Diễm nói: “Nhưng tôi muốn giải thích.”

“Vậy cậu nói đi.” Cô cười.

Giang Bạch Diễm nghiêm túc: “Bởi vì chị đã có ác ma hay nhất và thợ săn giỏi nhất.” Trong mắt cậu lóe lên tia ảm đạm: “Tôi không sánh bằng anh ta.”

Giản Tĩnh lắc đầu: “Đừng nói như vậy, Tạ Duy...” Cô ngẫm lại, nghiêm mặt nói: “Có thất bại mới tạo thành công, anh ta đã bỏ ra mười năm mới có kỹ thuật diễn xuất như ngày hôm nay, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ?”

Tài hoa thì bạc mệnh, diễn viên không phải không bị thế. Giang Bạch Diễm ra mắt khi tuổi đời còn nhỏ, xuất phát điểm lại cao, lại đang đương thời thì có kĩ thuật diễn như vậy đã là không dễ dàng.

Nhưng Tạ Duy thì sao? Nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh đã nếm đủ.

“Tôi hiểu cái này mà.” Giang Bạch Diễm lại nói: “Nhưng tôi không có cơ hội vượt qua anh ta, không phải sao?”

Giản Tĩnh thoáng chốc im lặng.

“Tôi đi trước nhé, tạm biệt cô Tĩnh Tĩnh.” Cậu cũng không dông dài, đội mũ lên, chỉ là vừa ra đến trước cửa, cậu do dự nói: “Còn có...”

Ấp úng một lúc, hít một hơi thật sâu, cậu khó khăn mở miệng: “Pudding nhà chúng tôi... đi ‘ấy’ hơi thối chút, trước khi xúc nhớ phải mở quạt thông gió nha.”

Giản Tĩnh: “... A!”

Giang Bạch Diễm chạy trối chết.

App TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp