Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 422: Ngày khác thường của cảnh sát
Một ngày nào đó tháng mười một, Quý Phong vừa thẩm vấn phạm nhân đi ra đã thấy tác giả Giản ngồi cạnh bàn của mình, tò mò hỏi: "Ai sắp cưới thế?"

À đúng rồi, trên bàn anh có một tấm thiệp mời, bị cô thấy được.

Anh Cao: "Không ai cưới mà."

"Hả?" Giản Tĩnh nhìn quanh một vòng, càng khó hiểu.

"Có mỗi Quý Phong có thiệp mời à? Sao lại thế? Chẳng lẽ là đám cưới bạn gái cũ?"

Anh Cao trề môi: "Người tới kìa."

Quý Phong trả lời: "Họ hàng."

Giản Tĩnh lập tức đánh mất hứng thú, hỏi ngược lại: "Bánh kẹo cưới đâu?"

Anh giao hộp bánh kẹo cưới cho cô: "Cho cô đấy."

"Tôi ăn một viên kẹo thôi." Cô mở hộp ra, tìm được một viên kẹo vị trái cây, sau đó rút ra một tờ giấy nhỏ: "Cái gì đây? Thẻ may à?"

Cô vừa nói vừa tùy tay mở ra.

Đọc được hai hàng, cô nhấc chân đạp Quý Phong một cước: "Của anh này."

"Cái gì thế?" Quý Phong nhận lấy, càng xem càng cau mày, đến lúc sau trực tiếp đi ra ngoài gọi điện thoại.

Anh Cao không hiểu ra sao: "Làm sao vậy?"

Giản Tĩnh nhún vai: "Không có việc gì, tôi về trước đây."

Cô vỗ mông chạy lấy người.

Năm phút sau, Quý Phong nói chuyện điện thoại trở về, phát hiện chỗ ngồi đã trống, chỉ còn chút mùi nước hoa còn lưu lại trong không khí chứng minh cô ấy đã vội vàng tới một lúc.

Anh cũng không bất ngờ, giao ghi chép khẩu cung vừa rồi quên chưa đưa cho anh Cao: "Hỏi xong rồi."

Anh Cao: "Nhận tội à?"

Quý Phong gật đầu.

Lại là một ngày bình thường.

Mười ngày sau, Quý Phong xin nghỉ phép, đi tham gia đám cưới họ hàng.

Trước khi đi một đêm, Giản Tĩnh đặc biệt gửi tin nhắn tới hỏi:

‘Người họ hàng kia của anh, cái người cảm thấy chồng muốn giết mình chỉ có thể tìm anh xin giúp đỡ ấy có ổn không?

Quý Phong: ‘Còn sống!’

Giản Tĩnh: ‘Sao cô ấy lại cảm thấy chồng muốn giết mình?’

Quý Phong: ‘Tôi đang định đi sớm hai ngày xem thử.’

Một hồi lâu sau, anh mới hỏi: ‘Cô có muốn đi không?’

Giản Tĩnh: ‘Nếu anh không quá tự tin thì tôi chỉ có thể miễn cưỡng đi cùng.’

Quý Phong: ‘Tôi đề nghị chị ấy mượn cớ phong tục kết hôn để tạm thời ở riêng với vị hôn phu. Nhưng tôi không thể ở cùng chỗ với chị ấy được. Tuy nói là chị em, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống.’

Giản Tĩnh: ‘Chị em? Anh còn có chị gái?’

Quý Phong: ‘Con gái của chồng sau của mẹ tôi. Tôi có gặp chị ấy ở đám tang mẹ tôi, đã nhiều năm không liên lạc với nhau. Chị ấy có thể tìm đến tôi chứng tỏ chuyện này thật sự rất không ổn.’

Giản Tĩnh: ‘Mời tôi ăn cơm thì tôi giúp anh!’

Bên kia điện thoại, Quý Phong không nhịn được mỉm cười.

Nhìn xem, tác giả Giản chính là như vậy. Rõ ràng cảm thấy hứng thú muốn chết, nhưng một khi đối mặt anh thì cứ phải để anh nài nỉ mới chịu.

Quý Phong sảng khoái đáp: ‘Hẳn hai bữa.’

Giản Tĩnh: ‘Thành giao.’

Người chị gái không cùng máu mủ này của Quý Phong tên là Dương Khiết. Khi mẹ anh kết hôn với ba cô ấy thì mẹ cô ấy đã qua đời vài năm rồi.

Tuy cũng có khó hiểu, nhưng Dương Khiết hơn Quý Phong nửa tuổi, vừa lúc đang học đại học, không cần ở chung với mẹ kế, thành ra hai bên cũng không có mâu thuẫn gì.

Năm đó Quý Lý Minh qua đời, để lại hai đứa con, ba Dương còn từng giúp đỡ vài lần. Những nhân tình này Quý Phong đều ghi tạc trong lòng.

Lần này Dương Khiết tìm anh giúp đỡ, anh không nói hai lời, lập tức đồng ý.

Trong mấy tiếng ngồi máy bay, Quý Phong thuyết minh đơn giản tình huống cho Giản Tĩnh.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Khiết tự mình gây dựng sự nghiệp, hiện tại đã là doanh nhân trẻ có chút tiếng tăm. Dương Khiết được bạn bè giới thiệu quen với một vị nhà giàu đời hai, đối phương làm người kiên định, cũng có năng lực. Sau khi yêu đương một năm rưỡi, hai bên quyết định kết hôn.

Nhưng gần nhất Dương Khiết luôn cảm thấy chồng chưa cưới là lạ, luôn dùng ánh mắt rất khó hiểu nhìn mình, còn mua bảo hiểm kếch xù cho cả hai. Hơn thế nữa, trong cốc nước của cô ấy còn nổi váng bột phấn màu trắng kỳ lạ.

Càng khiến người sợ hãi là khi cô ấy giật mình tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm, cứ như tùy thời muốn bóp chết mình vậy.

Ngày cưới mỗi lúc một gần, khi nhìn không ra thì Dương Khiết chỉ cảm thấy chồng chưa cưới săn sóc cẩn thận, nhìn đâu cũng tốt. Nhưng một khi có manh mối lộ ra, cô ấy luôn cảm thấy không rét mà run, hy vọng có thể hủy bỏ đám cưới.

Loại cảm giác này sắp tra tấn cô ấy đến mức phát điên rồi.

Cô ấy nói với bạn bè, các bạn chỉ cho rằng cô ấy mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Cô ấy lại không dám nói với người ba lớn tuổi của mình, mãi tới khi viết thiệp mời mới chợt nhớ tới Quý Phong là cảnh sát, muốn xin anh giúp đỡ.

Nhưng không biết thế nào, chồng chưa cưới của cô ấy cũng biết việc này, còn đặc biệt nhắc tới một lần.

Dương Khiết thầm sợ hãi trong lòng, không dám nói rõ, đành phải trộm gấp giấy giấu trong kẹo mừng đưa cho Quý Phong.

Khi Quý Phong gọi điện thoại cho cô ấy, chồng chưa cưới của cô ấy ở ngay bên cạnh.

Nhưng Quý Phong là ai cơ chứ? Anh quá thạo việc này.

Anh hỏi: "Có phải anh ta đang ở cạnh chị không? Nếu phải thì chị nói buổi sáng, không phải thì nói buổi tối."

Sau đó cứ thế từng chút một hỏi ra ngọn nguồn mọi chuyện.

"Đúng là thú vị." Giản Tĩnh nói. "Tôi có hơi mong đợi rồi đấy."

Tuy nói như vậy, nhưng máy bay đường dài quá lâu.

Giản Tĩnh đeo tai nghe lên nghe nhạc, không được bao lâu lại ngại nhàm chán, dẫm Quý Phong một chân: "Dậy dậy."

Quý Phong: "Làm cái gì đấy?"

"Chán quá." Cô nói: "Chúng ta kiếm việc gì vui làm đi."

Anh thở dài: "Cả ngày hôm qua tôi không ngủ, ngủ bù chút không được à?"

Giản Tĩnh bĩu môi, không ép anh: "Vậy anh ngủ đi."

Quý Phong tựa vào gối mềm, không mấy phút sau đã thiếp đi. Bởi vì đang ngồi máy bay nên anh ngủ rất sâu, gần như không mở nổi mắt. Thật lâu sau mới chậm rãi khôi phục ý thức.

Bên cạnh trống rỗng.

Anh quay đầu, thấy Giản Tĩnh đang ngồi chơi bài với mấy cậu trai trẻ. Mấy người kia thoạt nhìn trên dưới hai mươi là cùng, chắc là sinh viên, còn là kiểu không thiếu tiền nữa.

Mà Giản Tĩnh vẫn luôn thắng, trong tay đã có một đống kẹo.

Người ta vốn còn bận ngắm cô, nào có tâm tình đánh bài, không thua mới lạ.

Chơi trò chơi mà thua nhiều quá thì không vui, thắng nhiều quá cũng không thú vị.

Quý Phong xem xét ván bài vài lần, nâng tay hỏi tiếp viên hàng không lấy chai nước.

Giản Tĩnh nhìn thoáng qua anh, tiếp tục đánh bài.

Quý Phong nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Quý Phong hỏi: "Thắng mấy ván?"

"Không đếm, đằng nào cũng không thua ván nào." Giản tĩnh đáp.

"Bọn họ nhường cô."

"Chẳng lẽ không nhường mà thắng được?" Giản Tĩnh kinh ngạc: "Nhường tôi thì ít ra bọn họ thua cũng không xấu hổ. Có khi còn cảm thấy bản thân cực phong độ thân sĩ ấy chứ… Nếu không còn chơi thế nào được nữa?"

Quý Phong: "... Nói cũng phải."

Cô: "Chắc không phải anh cho rằng tôi không nhìn ra bọn họ nhường mình đấy chứ?"

Quý Phong: "Không… Sao cô lại không biết được."

Giản Tĩnh: "Ha ha."

Hai người xuống máy bay, vào ở khách sạn tổ chức đám cưới. Quý Phong đi tìm Dương Khiết và ba Dương, Giản Tĩnh dạo phố khắp nơi, thuận tiện dò thám tình hình địch.

Ngày đầu tiên, bình an vô sự.

Giản Tĩnh gặp cô dâu, tự xưng là bạn của cô ấy, luôn ở bên cạnh không rời. Cô cũng gặp chú rể, không nhận ra có gì khác lạ.

Ngày hôm sau, khách khứa lục tục đến.

Quý Phong điều tra bối cảnh của chú rể, Giản Tĩnh tìm các phù dâu chuyện phiếm thăm dò.

Ngày thứ ba, ngày trước đám cưới, ai nấy tất bật chuẩn bị.

Ngày thứ tư, rạng sáng bốn giờ, các phù rể đi tìm chú rể để anh ta chuẩn bị đám cưới, kết quả phát hiện chú rể chết trong phòng mình.

Án mưu sát đám cưới chính thức mở màn.

Ngày thứ năm, điều tra.

Ngày thứ sáu, hỏi chuyện.

Rạng sáng ngày thứ bảy, phá án.

Ba Dương sợ con gái là hung thủ, không ngờ con gái cũng không liên quan trực tiếp tới cái chết của chồng chưa cưới. Ông thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, ngủ một giấc ngon lành.

Giữa trưa tỉnh lại, ông tiễn họ hàng, bạn bè rời đi, sau đó nằng nặc giữ Quý Phong và Giản Tĩnh ở lại ăn cơm.

Quý Phong: "Mai cháu còn phải đi làm."

Giản Tĩnh: "Xin phép nghỉ thêm sẽ bị trừ tiền lương à?"

Quý Phong: "... Cái đấy thì không." Tích lũy ngày nghỉ mấy năm liền, còn dư dả.

"Lần này may mà có hai đứa ở đây." Ông cụ rất kiên trì: "Cũng không biết cái bộ xương già này của dượng có gắng gượng được đến khi gặp con lần nữa hay không đây."

Nói đến nước này rồi, Quý Phong đành ở thêm một ngày.

Ăn cơm xong, Giản Tĩnh nói muốn ra bờ biển tản bộ, Dương Khiết nói trở về thu thập hành lý, để lại không gian cho hai người đàn ông.

Ba Dương uống rượu, càng nói càng nhiều, đầu tiên là đau đớn hối hận, cảm thấy mình không nên thúc giục con gái lấy chồng, bằng không sẽ không tìm phải kẻ như vậy. Nhưng sau đó lại biện bạch:

"Bây giờ nó chỉ chăm chăm vào sự nghiệp, không cần gia đình, sau này về già phải làm thế nào đây?"

Người làm ba có nỗi lo của người làm ba.

"Lúc còn trẻ không cảm thấy gì, nhưng đến lúc nhiều tuổi rồi thì sao? Có tiền có thể thuê giúp việc đúng không? Nhưng giúp việc sao có thể thay thế người nhà được?"

Dưới tác dụng của cồn, cảm xúc cuồn cuộn xâm chiếm đầu óc, ông càng nói càng liên miên cằn nhằn:

"Lúc người ta sắp chết thì chẳng cần gì đâu, chỉ muốn có người ở bên cạnh thôi."

Ông nhìn Quý Phong, nhếch miệng cười: "Mấy ngày cuối cùng trong đời, mẹ con luôn nhớ mong con và em gái con, nhưng bà ấy nào dám nói với hai đứa. Con có thể đến, mẹ con vui biết bao nhiêu."

Quý Phong cũng cười.

"Dượng biết, trong lòng bà ấy vẫn thương ba con nhất." Ba Dương cũng cười: "Không thích thì sao có thể kiên định gả cho cảnh sát được? Khổ chứ! Một người phụ nữ chăm hai đứa trẻ, chồng thường xuyên không ở nhà, sao có thể không khổ?"

Ông nói: "Con đừng trách mẹ con."

Quý Phong: "Cháu biết."

Ba Dương gật đầu, lại nói: "Con là đứa trẻ ngoan, mẹ con vẫn luôn khen con thông minh."

"Dương Khiết có tương lai hơn cháu nhiều."

Nói tới con gái mình, ba Dương đương nhiên có phần đắc ý. Tình cảm của ông và người vợ trước bình thường, đối phương lại mất sớm, nhưng đứa nhỏ bà ấy để lại được ông xem như châu như bảo, dốc hết lòng dạ.

Tuy vậy, ba Dương vẫn phải thừa nhận: "Sự nghiệp làm rất tốt, nhưng chuyện tình cảm lại chẳng để tâm. Haizz." Ông lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện thương tâm, ngược lại hỏi Quý Phong: "Con với cô Giản…"

Quý Phong: "Bạn ạ."

Ba Dương muốn nói lại thôi: "Con… con có dự định gì không?"

Quý Phong hiểu ý ông, thoải mái nói: "Cháu không định kết hôn."

Ba Dương lại khuyên: "Cũng không cần phải thế. Dù sao cũng phải có người ở bên con, chờ khi nào con già rồi thì còn có con cái chăm sóc."

"Không phải còn có Vân Vân sao? Lúc trước cháu nuôi nó, chờ cháu không làm được nữa thì đến lượt nó chăm sóc cháu."

Quý Phong đùa: "Với lại, liệu có sống được đến lúc về hưu hay không còn chưa chắc đấy."

Ba Dương trầm mặc, lại bắt đầu uống rượu.

Một lát sau, ông nói: "Dượng thấy cô Giản rất tốt."

Quý Phong bật cười, liên tục gật đầu: "Vâng, quá tốt ấy chứ, tác giả nổi tiếng một năm kiếm mấy ngàn vạn. Nếu mỗi ngày xếp một người theo đuổi cô ấy thì có xếp cả tháng cũng không hết."

Ba Dương ngậm miệng.

Nửa tiếng sau, Quý Phong đỡ ông cụ say khướt lên, đưa ông về phòng khách sạn nghỉ ngơi. Anh vốn định về phòng tắm rửa ngủ một giấc, nhưng khách sạn hàng năm mở điều hòa, không khí nặng nề nên anh quyết định ra ngoài hóng gió.

Tại bể bơi lộ thiên trên tầng cao nhất, có một bóng người trắng như tuyết đang nhàm chán ngắm sao, nghe tiếng bước chân thì quay đầu hỏi: "Hai người nói chuyện xong rồi à?"

Quý Phong tìm cái ghế nằm ngồi xuống, hưởng thụ gió đêm lướt qua mặt: "Đúng vậy."

Giản Tĩnh lên bờ, bọt nước tích táp nhỏ giọt xuống sàn, từng giọt lấp lánh sáng trong: "Sao tôi cảm thấy anh không được vui?"

"Thế à?" Anh nhướng mày.

"Ừ." Giản Tĩnh khoanh tay, vòng vo quanh anh nửa buổi, chợt bất ngờ nâng chân đạp về phía vai anh.

Quý Phong thấy cô vòng tới sau lưng mình là đã cảnh giác, phản ứng xem như nhanh nhẹn, chuẩn xác bắt được mắt cá chân của cô: "Làm gì đấy?"

Năng lực cân bằng của Giản Tĩnh xuất chúng, bị nắm mắt cá chân cũng không lắc lư mất trọng tâm, tựa như không có việc gì: "Chẳng làm gì."

Quý Phong từ từ buông năm ngón tay ra: "Đừng qua đây."

"Anh sợ cái gì." Cô cười nhạo, chẳng những không thu thế mà còn dẫm anh mượn lực, trực tiếp ngồi vào lưng ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Quý Phong ngửa ra sau mấy tấc, bảo trì khoảng cách với chân của cô.

"Đừng sợ." Giản Tĩnh cười tủm tỉm: "Trước khi tôi đá anh xuống nhất định sẽ nhắc nhở anh một tiếng… CẨN THẬN."

Còn chưa dứt lời, bả vai đã huých tới.

Quý Phong dở khóc dở cười, nhanh chóng kiềm cô lại: "Tác giả Giản, chúng ta có thể đổi trò khác không?"

"Được chứ." Tác giả Giản vẫn hào phóng trước sau như một: "Chỉ cần anh trả lời một câu hỏi của tôi."

Linh tính Quý Phong mách bảo không ổn: "Câu hỏi gì?"

"Anh cảm thấy…" Giản Tĩnh hạ người, ghé sát đến bên tai anh thì thầm: "Tôi có biết bí mật của anh không?"

Chương kế tiếp