Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 49: Hoa rơi
Sự nghi ngờ của Triệu Tuyền còn chưa nhận được câu trả lời, bên kia, Trình Gia Hữu đã bỏ công việc trên tay xuống, ân cần đi tới hỏi: "Giản Tĩnh, Lưu Khải nói cô ngã? Không sao chứ, có cần đến phòng cứu thương nhìn xem không?"

"Không sao." Cô chải tóc lần nữa, đối mặt với lời hỏi dò như có như không, cười híp mắt nói: “Gặp phải một tội phạm trốn trại, may mà không bị thương."

"Tội phạm trốn trại?" Những người khác nổi giận trước: “Ở đây có tội phạm trốn trại?"

Giản Tĩnh vội nói: "Cảnh sát đã bắt được rồi, là tội phạm cướp kho bạc ngân hàng, cũng tìm được vàng rồi."

Có mấy nữ sinh khác thật lòng mà khen ngợi: "Tốt quá, Giản Tĩnh, cậu giỏi thật."

"Phải nói là quá lỗ mãng." Các nam sinh nhao nhao bày tỏ ý kiến không đồng ý: “Lỡ người ta có súng, cậu phải đọ sức với anh ta mới đúng, trực tiếp ra tay quá lỗ mãng."

Tả Hinh: "Cậu đang hướng dẫn cô ấy làm việc à? Nếu là cậu, cậu có làm được không?"

"Có cái gì mà không được? Một chiêu của ông đây là có thể quật ngã." Đối phương mạnh miệng.

Hai bên khẩu chiến.

Trình Gia Hữu không tham gia tranh cãi, ngồi bên cạnh Giản Tĩnh, lo lắng nói: "Thật quá nguy hiểm, một mình nữ sinh như cậu đi đối phó với tội phạm..." Trình Gia Hữu lắc đầu, hết sức không đồng ý: “Thật may là không xảy ra việc gì."

Dù trai hay gái, đối với người mình thích, người ta đều khá khác.

Giản Tĩnh cũng vậy, ôn hòa nói: "Tôi biết."

Trên mặt Trình Gia Hữu xuất hiện nụ cười lần nữa, thật lòng dặn dò: "Lần sau đừng như vậy."

Giản Tĩnh khẽ run, sau đó nhìn Trình Gia Hữu, chậm rãi lắc đầu.

"Không." Cô nói: “Có lẽ lần kế, tôi vẫn sẽ làm như vậy."

Trình Gia Hữu giật mình và mơ hồ: "Tại sao? Như vậy nguy hiểm, cậu có thể sẽ bị thương."

"Đúng vậy, tôi biết." Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh nắng chiều màu tím xa xa: “Nhưng có lẽ."

Tỉ lệ thành công 10% và tỉ lệ tử vong 90% thì chắc chắn sẽ không.

Tỉ lệ thành công 20% cùng tỉ lệ tử vong 80% cũng sẽ không.

Tỉ lệ thành công 50% và tỉ lệ tử vong 50% thì sao?

60% và 40% thì sao?

Cô không thể vỗ ngực nói lần nào mình cũng có thể đứng ra.

Nhưng nếu có thể, thì tại sao lại không chứ?

Trình Gia Hữu đột nhiên yên lặng.

Hoạt động đi bộ diễn ra rất thành công, sau tiệc nướng, mọi người cùng chụp ảnh tập thể ở tiệc nướng, đều đăng tải lên vòng bạn và trong trường. Dĩ nhiên, chỉ sửa mặt mình, cùng lắm là thêm bạn thân. Cuối cùng, cùng một bức ảnh mà không cái nào giống cái nào.

Giản Tĩnh lười biếng, trộm ảnh của Tả Hinh và đăng lên vòng bạn bè của mình, xong chuyện thì cũng không có ý ở lại lâu, ngủ một giấc ở trên xe Trình Gia Hữu, lúc sắp về nhà mới dậy.

"Hôm nay cám ơn cậu." Cô nói cám ơn Trình Gia Hữu: “Phiền cậu lúc về còn phải đưa đón."

Trình Gia Hữu há hốc mồm, trong miệng ngần ngừ hai câu, không biết nên nói thế nào… muốn hỏi ngày mai cô có rảnh rỗi đi xem phim không? Trong lòng có xúc động như vậy, nhưng lý trí nói với Trình Gia Hữu không nên mất thì giờ nữa.

Đương nhiên là Trình Gia Hữu thích Giản Tĩnh. Trình Gia Hữu luôn thích một cô gái dịu dàng, ít nói, khôn khéo, hiểu chuyện, không làm khó, không ồn ào, hơi yếu ớt một chút cũng không sao.

Mà Giản Tĩnh đúng như tên cô, yên lặng, không ồn ào giống những cô gái khác. Cô còn là một nhà văn, dáng cũng đẹp, vô cùng hợp thẩm mỹ của mình. Vì vậy, Trình Gia Hữu hiếm khi chủ động theo đuổi một cô gái.

Nhưng mà, sau khi thật sự tiếp xúc, Trình Gia Hữu nhận ra có vẻ cô khác với tưởng tượng.

Từ nhỏ Trình Gia Hữu đã được nữ sinh hoan nghênh, tự cho là khá hiểu các nữ sinh.

Ví dụ như Triệu Tuyền, tuy không nói gì, nhưng Trình Gia Hữu biết Triệu Tuyền thích mình. Những người khác cũng vậy, nữ sinh giả vờ không hiểu nhờ hỏi bài, nữ sinh tùy ý xưng anh gọi em với mình, trong lòng Trình Gia Hữu đều hiểu rõ, chẳng qua là không nói.

Giản Tĩnh thì khác.

Trình Gia Hữu không nhìn thấu cô, không sờ trúng mạch của cô, giống như vào giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, nhưng Trình Gia Hữu không biết cô có bao nhiêu phần tình ý với mình.

Trình Gia Hữu không thích cảm giác này, điều này làm cho Trình Gia Hữu cảm thấy rất không chắc.

Cho nên, lời đến chót miệng cứ do dự mãi, nên thay đổi cách nói.

Trình Gia Hữu nói: "Giữa bạn bè cùng lớp không cần khách khí như vậy."

Hai chữ bạn bè rất đáng nghiền ngẫm, tiến có thể công lui có thể thủ. Vừa có thể coi như là thuận miệng nhắc tới, vừa tựa như có ẩn dụ. Nếu cô có ý, nghe từ này, nói không chừng sẽ chủ động một chút. Nếu cô vô tình, mình mở miệng quy định giới hạn ‘bạn học’ trước, sẽ không lúng túng khi bị từ chối.

Đừng tưởng nam sinh không có lòng riêng, đàn ông quá để ý đều cẩn thận.

Đáng tiếc, Giản Tĩnh có get được dò xét của Trình Gia Hữu, chỉ nghe hiểu ý của hai chữ ‘bạn bè’.

Mặc dù khó tránh khỏi kỳ lạ tại sao đột nhiên kết thúc, nhưng cô vẫn phần nào hiểu ra mấu chốt của vấn đề, sảng khoái gật đầu: "Được, gặp lại."

"... Gặp lại." Trình Gia Hữu miễn cưỡng nói lời tạm biệt, lên xe như chạy trốn, gò má mơ hồ nóng lên, cảm thấy xấu hổ.

Bóng đêm tối tăm.

Giản Tĩnh đi vào thang máy, tựa vào bên cạnh nút ấn, trong đầu nghĩ: Cái đào hoa này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, như thể cô không biết tại sao mình phải thích người ta, có điều buông tha là rất rõ ràng… Cô không phải cô gái trong tưởng tượng của người ta.

Nghĩ thấy cũng phải, phần lớn con gái nam sinh thích đều không phải là một người một ngựa phóng tới PK với tội phạm trốn trại.

Nhưng cô rất thích mình như vậy.

Trình Gia Hữu có thích hay không, không quan trọng.

Kính coong… thang máy đến nơi, Giản Tĩnh đã hoàn toàn bỏ qua phiền muộn nho nhỏ này, không kịp chờ đợi muốn vào nhà tắm ngâm nước nóng.

Tắm xong, đi ra, trên điện thoại di động hiện lên hai cuộc gọi nhỡ của Khang Mộ Thành.

Cô gọi: "Gọi cho em?"

Khang Mộ Thành mở đầu với vẻ rất chuyện nhà: "Hôm nay ra ngoài chơi à?"

"Hoạt động của trường học." Cô thả lỏng mà tán gẫu.

"Chơi có vui vẻ không?" Khang Mộ Thành cũng rất tùy ý.

Giản Tĩnh cười: "Vui vẻ."

Cô có thể thầm vui ba năm với thành tựu bắt tuần binh. Chẳng qua là không tiện nói với Khang Mộ Thành, nhỡ lại dạy dỗ thì coi như tự chuốc lấy đau khổ.

Khang Mộ Thành hiểu lầm nguyên do trong đó, do dự một chút, cố gắng lấy giọng bình thản hỏi: "Vậy thì tốt, đúng rồi, nam sinh ở bên cạnh là ai, hình như anh chưa gặp."

Giản Tĩnh: "... Ồ!" Cô hiểu ý Khang Mộ Thành.

"Bạn trai?" Khang Mộ Thành lấy giọng nhạo báng hỏi.

Giản Tĩnh nhìn đồng hồ báo thức: "Một giờ trước là nam sinh theo đuổi em."

Khang Mộ Thành cau mày: "Có ý gì?"

"Ý là, một giờ trước, anh ta cảm thấy em chưa ra gì, từ bỏ rồi." Giản Tĩnh đùa giỡn nói: “Người ta cảm thấy em chưa ra gì."

"Ai?" Giọng điệu của Khang Mộ Thành chợt lên cao tám mức: “Bỏ rơi em à?"

Giản Tĩnh nói: "Cũng không thể nói là bỏ rơi, em cũng không đáp ứng anh ta, trong quá trình khảo sát nhau đều cảm thấy đối phương không quá thích hợp." Với người thân cận, cô nói chuyện chân thành hơn: “Nói thật, trừ mặt anh ta ra, không có gì đáng để nhìn, ngay cả mặt cũng kém hơn người khác."

Cô tiếp xúc với Trình Gia Hữu, nói cô cảm thấy hứng thú với người này, không bằng nói là cảm thấy hứng thú với chuyện ‘yêu’ này.

Nhưng kết quả không hề giống dự đoán: Tình yêu trong ảo tưởng là không kiềm hãm được, có sức hấp dẫn nhau, nhưng thực tế là tỉnh táo cân nhắc, phán xét, tính cách hợp hay không hợp, nói chuyện có ăn ý hay không.

Đây không phải xem mắt, cũng không thân.

"Tóm lại, không quá giống như em mong muốn." Giản Tĩnh nói: “Không có ý gì."

Không vui bằng bắt tội phạm trốn trại.

Khang Mộ Thành im lặng.

"Tổng giám đốc Khang?"

"Chiều mai, mẹ anh có một hội trà chiều." Khang Mộ Thành nhớ lại, nói: “Con của bạn mẹ về nước, anh dẫn em đi ngồi một lúc để quen biết thêm mấy người."

Con của bạn mẹ mình biết gốc biết rễ, du học ở bên ngoài, tự gây dựng sự nghiệp, điều không tốt nhất là tay chơi chuyên nghiệp, sống phóng túng, gì cũng biết.

Giản Tĩnh tiếp xúc nhiều với họ một chút, dù nhìn không vừa ý thì cũng có thể có thêm mấy người bạn.

"Em không muốn đi." Nhưng Giản Tĩnh từ chối: “Cuối tuần có hai ngày, hôm nay chơi, ngày mai phải viết bản thảo."

Khang Mộ Thành: "Khổ sướng kết hợp."

Giản Tĩnh: "Em phải làm việc."

Khang Mộ Thành sợ cô bị đả kích, có hơi không ưa, nên không cưỡng cầu: "Là anh sơ xuất, hẳn nên giới thiệu mấy người bạn cho em biết."

Giản Tĩnh đỡ trán, tựa như lại trở về cuộc sống bị cha mẹ ép xem mắt lần nữa.

Cô thuần thục qua loa lấy lệ đôi câu, hiếm khi mà cúp điện thoại trước.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Trên điện thoại di động có tin nhắn chưa đọc.

Giang Bạch Diễm: [Cô Tĩnh Tĩnh, tôi quay xong đợt thứ hai rồi, hai ngày nay ở nhà, lúc nào mời tôi uống cà phê nhé?]

Giang Bạch Diễm: [Không không, hay là tôi mời cô Tĩnh Tĩnh uống cà phê đi, chị nhất định phải giúp tôi TUT.]

Giang Bạch Diễm: [Tôi quá khó khăn, nhìn thấy mật mã là rơi mất não, chị có thể bổ túc cho tôi không?]

Giang Bạch Diễm: [Mèo quỳ xuống đất. JPG]

Giang Bạch Diễm: [Mèo cầu xin. JPG]

Giản Tĩnh bị Giang Bạch Diễm chọc cười, không hề nghĩ ngợi: [OK]

Mười mấy phút sau cô mới trả lời, nhưng Giang Bạch Diễm đã lập tức trả lời: [Cám ơn cô Tĩnh Tĩnh, tôi nhất định sẽ sắp xếp lịch trình với cô Tĩnh Tĩnh vào tuần tới.]

Giản Tĩnh biết nghệ sĩ có lịch trình bận rộn trong ngày, không có ý kiến gì: [Ừ]

Giang Bạch Diễm: [Mèo thả tim. JPG]

Nói xong chuyện chính, nói chuyện phiếm lại không dừng lại: [Cô Tĩnh Tĩnh, hôm nay phải đi bộ à? Vui không? Có một chương trình giải trí tương tự muốn mời tôi làm khách mời tạm thời, có mệt không?]

Giản Tĩnh: [Có hơi, chúng tôi có nhiệm vụ giải mật mã]

Giang Bạch Diễm: [Vậy cô Tĩnh Tĩnh nhất định là hạng nhất (^U^) no ~]

Giản Tĩnh đang rầu không có ai để chia sẻ niềm vui sướng, thấy đề tài đến nước này, cô chia sẻ sự mạo hiểm hôm nay với Giang Bạch Diễm một cách tự nhiên.

Giang Bạch Diễm điên cuồng mà gửi biểu cảm.

[Mèo kinh ngạc. JPG]

[Mèo mơ hồ. JPG]

[Mèo quỳ xuống đất. JPG]

Gửi đến cuối cùng, Giản Tĩnh đột nhiên ý thức được không đúng: [Vẻ mặt của cậu có hơi quen mắt.]

Giang Bạch Diễm: [Mèo gặp dưa leo. JPG]

Giản Tĩnh: [Tôi có fan ruột rất thích gửi biểu cảm này.]

Giang Bạch Diễm: [Cô Tĩnh Tĩnh, trợ lý bảo tôi đi ngủ, ngủ ngon, tuần tới gặp mặt!]

Giản Tĩnh: [...]

Giang Bạch Diễm offline bỏ chạy, có tin nhắn mới cũng không xem.

Quý Phong gửi tin nhắn tới, thật bất hạnh, là tin tức xấu: [Xin lỗi, không có tiền của cô.]

Giản Tĩnh lập tức đáp: [Why?]

Bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của kỷ niệm.

Quý Phong: [Tuần binh không phải tội phạm bị truy nã, chúng tôi chỉ gửi của Lý Lực.]

Giản Tĩnh: [...]

Quý Phong: [Tôi mời cô ăn cơm, bữa lớn!]

Giản Tĩnh: [Ha ha!]

Quý Phong cũng hơi đuối lý, không giống với suy luận tìm ra hung thủ ngày xưa, hôm nay không chỉ là đuổi bắt tội phạm trốn trại, còn có vàng trị giá mấy triệu.

Quý Phong cố gắng nói: [Tin tức của Lý Lực được ba chục ngàn, tôi tranh thủ một chút cho cô. Có cần bằng khen không? Tôi đã hỏi rồi, có thể cộng điểm đấy!]

Giản Tĩnh: [À]

Không thể thực hiện được.

Sau khi Quý Phong suy tính, mở điện thoại di động lên, chụp một tấm ảnh và gửi cho cô: [Đây là lão Cao, bây giờ ở ICU, anh ta có một cô vợ, tình cảm hai người rất tốt, có một đôi cặp sinh đôi gái, năm nay vừa mới lên tiểu học.]

Quả nhiên cô hỏi: [Có khỏe không?]

Quý Phong: [Còn có một hơi thở!]

Giản Tĩnh: [Tranh thủ ba chục ngàn đó, cho vào bao lì xì cho anh ta giúp tôi!]

Quý Phong không khỏi lộ ra nụ cười. Anh ngửa đầu tựa vào ghế ngồi thép, buồn ngủ giống như cưa điện, hành hạ thần kinh của anh từng chút một.

Nhưng anh không thể ngủ, ít nhất trước khi vợ lão Cao tới là không thể ngủ.

Quý Phong chống mí mắt, nói liều cùng Giản Tĩnh: [Cô Giản, tôi quyết định trở thành người hâm mộ của cô, lần sau nhớ ký tên cho tôi.]

Giản Tĩnh: [Anh giả quá.]

Quý Phong: [Thật hơn vàng.]

Điều này không hẳn là đều là nói quá, dũng cảm hơn cô chưa chắc thông minh như cô, thông minh như cô chưa chắc đẹp hơn cô, anh khen không hề trái lương tâm.

Quý Phong: [Nhưng tôi có hơi lo lắng.]

Giản Tĩnh: [?]

Quý Phong: [Một khi người ta yêu sẽ ngu đi, cô phải cẩn thận đấy!]

Giản Tĩnh: "..." Cô cảm thấy hôm nay chỉ cần liên quan tới tình cảm thì mọi chuyện đều không thuận lợi.

Đào hoa đi tong không nói, người ngoài có vẻ cũng không coi trọng.

Đại khái đây chính là mục đích chung nhỉ, nhất định phải làm chó độc thân.

Nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận, cô hỏi ngược lại: [Đây chính là lý do anh độc thân?]

Quý Phong có lý chẳng sợ: [Không sai.]

Giản Tĩnh: "..."

Hai người lại trò chuyện mấy câu về vụ án, rốt cuộc kết toán của Hệ Thống cũng rề rà tới.

[Tên nhiệm vụ: Tìm tên cướp vàng (đã hoàn thành)]

[Thưởng nhiệm vụ: hai mươi điểm dựa vào điểm giá trị dũng khí, mười điểm giá trị cống hiến đặc biệt (một mình bắt một tên tội phạm trốn trại)]

[Chú thích: điểm giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ (phổ thông), mỗi lần tốn năm điểm; giá trị cống hiến có thể dùng để rút thẻ (đặc biệt), mỗi lần tốn mười điểm]]

Không kịp đọc kỹ, vì cô quá buồn ngủ nên đã ngủ mất.

Hai giờ sáng.

Một cô gái sắc mặt tiều tụy vội vàng chạy đến phòng bệnh, lời chưa tới cửa đã mở, vành mắt đỏ ửng: "Quý Phong, lão Cao nhà chị, anh ấy... Anh ấy..." Cô gái che miệng lại, khóe mắt đã có nước mắt.

"Chị dâu, lão Cao đã thoát khỏi nguy hiểm." Quý Phong lên tinh thần, trấn an: “Vấn đề không lớn, chị đừng lo lắng."

Vẻ mặt cô gái thả lỏng, tuy giữa chân mày có ưu sầu, nhưng ít đi sự tuyệt vọng: "Anh ấy sao rồi?"

"Bị đâm một đao, lại bị điện giật." Quý Phong giải thích. Thân thủ Lão Cao không tệ, bị đâm một đao trước đó chỉ như vết cắt ở lưng, sau đó lại bị anh ta dùng điện giật mới đánh ngã được.

Anh nói: "Tối nay tôi sẽ ở chỗ này, ngày mai chị hãy tới, bọn nhỏ cần chị chăm sóc."

"Chị chị ở nhà chăm sóc chúng." Cô gái thúc giục anh rời đi: “Nơi này đã có chị, cậu trở về đi. Cám ơn cậu chăm sóc lão Cao nhà chị."

Quý Phong khoát tay: "Đây có là gì đâu."

"Trở về đi, cậu cũng nên nghỉ ngơi." Cô gái nói.

Quý Phong không kiên trì nữa, dặn dò đôi câu rồi lên đường về nhà.

Còn chưa tới cửa nhà, anh nhẹ bước chân theo thói quen, khẽ khóa cửa, rón rén vào nhà. Anh sợ kinh động đến em gái đang ngủ say, không bật đèn, chỉ đứng ở cửa phòng em gái một lúc.

Tiếng cười huyên náo truyền tới từ trong đó, còn có âm thanh lật trang giấy.

Quý Phong giận không có chỗ phát tiết, điên cuồng đập cửa: "Quý Vân Vân, đã mấy giờ rồi, em lại thức đêm đọc tiểu thuyết?"

Trong phòng chợt yên tĩnh lại.

"Mau ngủ đi!" Anh không có sức đi dạy dỗ em gái, cảnh cáo em gái đôi câu rồi xoay người trở về phòng.

Không có sức lực rửa mặt thay quần áo, làm việc cường độ cao liên tục mấy ngày đã cắn nuốt toàn bộ sức lực của anh. Nằm lên gối trong chớp mắt, anh ngủ thật say.

Đang lúc mơ màng, có bóng người lén lén lút lút đi vào, lấy chăn ở cuối giường, đắp ở trên người anh.

"Chăn cũng không biết đắp, còn không biết xấu hổ mà dạy dỗ em?" Bóng người không tiếng động mà oán trách, nhưng bước chân êm ái giống anh như đúc, không phát ra tiếng vang gì mà rời đi.

Đây là một gia đình cảnh sát bình thường, một ngày bình thường và không bình thường.

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp