Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 55: Khám nghiệm tử thi
Biện pháp tốt nhất để hai con người xa lạ quen thuộc với nhau thật nhanh chính là trò chuyện về người cả hai bên đều biết.

Cảnh sát Lương 'bán đứng' bạn học không nương tay một chút nào, 'vén màn' nguồn cơn của người nào đó: "Mỗi khi chúng tôi phá một vụ án đều sẽ thông báo một tiếng vào trong nhóm. Cậu ta nói trong nhóm nhiều lần nói cái gì mà 'vừa đến hiện trường thì kẻ tình nghi đã bị bắt rồi', rồi ‘hung thủ nhận tội, tôi vẫn chưa tới hiện trường’."

Cô ấy nhún vai một cái, biểu thị: "Tôi đã từng nghe về tên của cô rồi, không cần ngạc nhiên đâu!"

Giản Tĩnh: "..." Muốn đánh người.

"Tất nhiên tôi cần xác nhận lại một lần nữa." Biểu cảm của cảnh sát Lương nghiêm túc: "Rốt cuộc cô có quan hệ gì với vụ án lần này? Mặc kệ là chỗ nào có thể xảy ra vấn đề thì cũng mong cô có thể nói cho tôi biết trước thời hạn. Yên tâm đi, tôi tin tưởng cô."

Giản Tĩnh biết câu nói sau cùng của cô ấy là mồi nhử, nhưng cũng không để ý: "Ngày hôm qua tôi mới gặp hoạ sĩ lần đầu tiên, trước đây cũng không quen biết bà ấy. Tôi không có bất kỳ lý do gì để giết bà ấy cả."

Đôi mắt cảnh sát Lương chớp chớp: "Vì sao cô lại cho là 'giết'?"

"Hoạ sĩ nằm trong bồn tắm, nước chưa qua tới mũi và miệng, mới nhìn lần đầu thì giống như say rượu chết đuối, nhưng bà ấy không có đặc điểm của người chết đuối. Tôi nghiêng về tình huống có kẻ ngụy trang thành việc ngoài ý muốn, che đậy tội giết người hơn." Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.

Cảnh sát Lương hỏi: "Cô biết khám nghiệm tử thi à?"

"Tôi là người viết tiểu thuyết trinh thám, ít nhiều gì cũng từng học một ít kiến thức nhập môn." Giản Tĩnh lấy đôi bao tay ra khỏi túi.

"Tôi có thể xem thi thể một chút không?"

Cảnh sát Lương suy nghĩ một lúc rồi tránh đường: "Được thôi, cô nói phán đoán của mình một chút đi."

Đầu tiên là Giản Tĩnh quan sát tình trạng tổng thể của cái xác.

Mặt họa sĩ Thường hướng lên trên, đầu nghiêng dựa vào thành bồn tắm lớn. Lúc kéo mi mắt ra cô có thể thấy giác mạc người này đã đục ngầu, xuất hiện nốt lấm tấm trắng. Dựa theo thường thức pháp y học, có thể suy đoán đại khái thời gian chết trong vòng từ năm đến mười hai tiếng đồng hồ.

Nhưng hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với thi thể, nhiệt độ nước lúc tử vong như thế nào cũng có thể sinh ra sai số.

Cô cẩn thận lật thi thể của họa sĩ Thường, kiểm tra thực hư hồ máu của tử thi.

Đây là đặc trưng tử vong thường được nhắc tới trong các tiểu thuyết trinh thám: Sau khi con người chết, tuần hoàn máu ngừng lại. Vì ảnh hưởng của trọng lực mà máu chảy về phía thấp hơn của mạch máu, hồng cầu bị tụ lại. Khi nhìn từ lớp da, hiện tượng này sẽ hiện ra dưới dạng những dấu bớt màu đỏ tím hoặc màu đỏ sậm.

Thông thường hồ máu tử thi có thể chia thành ba thời kỳ: Giai đoạn lắng đọng, khuếch trương, và thâm nhiễm. Có thể dùng một số phương pháp đơn giản để phán đoán.

Giản Tĩnh chìa tay đè nhẹ hồ máu tử thi, hồ máu tử thi tạm thời biến mất. Cô thả ngón tay, vết bầm lại xuất hiện. Rõ ràng đây là hồ máu tử thi giai đoạn lắng đọng, thông thường sẽ xuất hiện sau khi người ta chết trong vòng mười hai tiếng đồng hồ.

Cô lại kiểm tra bắp thịt, chúng cứng ngắc đến nỗi không gì sánh bằng.

Căn cứ vào độ co cứng của xác, nó bắt đầu xuất hiện sau khi chết từ một tới ba tiếng đồng hồ. Từ bốn đến sáu tiếng lan rộng ra toàn thân, đạt đỉnh điểm trong khoảng từ mười hai đến mười lăm tiếng, rồi giảm bớt trong vòng hai mươi bốn đến bốn mươi tám giờ (tất nhiên độ co cứng của xác chịu ảnh hưởng rất lớn từ môi trường, tồn tại chênh lệch). Có thể dùng nó bổ trợ cho nhận định trước đó.

"Thời gian họa sĩ chết hẳn là trong khoảng mười hai giờ trước." Giản Tĩnh cân nhắc đưa ra phán đoán: "Bây giờ là hai giờ bốn mươi lăm phút chiều, hẳn là chết xấp xỉ trong giờ rạng sáng."

Ví dụ như đưa cho cô một cái nhiệt kế để cô kiểm tra thẳng độ ấm tử thi thì cô mới có thể đạt được trị số chính xác hơn. Tiếc thay cô không có bất kỳ công cụ nào cả, chỉ có thể dựa vào vài cái suy đoán riêng biệt miễn cưỡng ra được khoảng thời gian đại khái.

Cảnh sát Lương gật đầu, đồng ý với phán đoán của cô, lại hỏi: "Trước đó cô bảo không phải là chết đuối? "

"Trong mũi và miệng của bà ấy rất sạch sẽ." Giản Tĩnh nói.

Trong quá trình người ta chết chìm, nước sẽ đi qua miệng, mũi, thâm nhập vào đường hô hấp, kích thích đường hô hấp tiết ra một lượng lớn chất nhầy. Lúc đang hô hấp kịch liệt, chất nhầy, nước, không khí hòa lẫn vào nhau, hình thành một lượng lớn các dạng bọt li ti đều nhau. Nếu có người từng sử dụng cốc đánh bọt sữa làm bọt sữa, sẽ không khó tưởng tượng ra quá trình này.

Những dạng bọt này cũng giống như bọt sữa vậy, thời gian tồn tại rất dài, liên tục tràn ra khỏi miệng mũi, không ngừng lại, cho dù xóa đi rồi thì vẫn có thể xuất hiện lần nữa.

Cô cầm lấy một lọ đựng đồ bên cạnh bồn tắm lên, quan sát một lúc lâu, vốc nước trong bồn lên ngửi mùi, rồi lại cúi người ngửi ở chóp mũi họa sĩ Thường: "Trong nước của cô ấy có mùi muối tắm, nhưng trên thi thể không có."

Cảnh sát Lương lập tức tin tưởng nghe theo: "Vậy nguyên nhân tử vong là gì được đây?"

"Bề ngoài của thi thể không có vết thương rõ ràng." Giản Tĩnh cũng rất khổ não, ngón tay cẩn thận xoa qua nơi đầu đội mũ tắm của người chết, lại không tìm được bất kỳ vết thương nào.

Cô rất muốn lấy cái kính lúp ra quan sát từng chút từng chút một, tiếc thay cô không mua nổi, nên chỉ có thể híp mắt, từ từ lần mò.

Cảnh sát Lương bắt đầu di chuyển trong phòng tắm.

Phòng tắm có một cánh cửa sổ, nằm ở đối diện bồn tắm, có thể nhìn ra cảnh tượng tươi đẹp ở đằng xa. Một ly rượu đỏ, một bồn nước nóng, một lọ tinh dầu thơm, đây hẳn phải là một sự hưởng thụ vô cùng tuyệt hảo mới đúng.

Tiếc thay, chủ nhân không có phúc hưởng thụ.

Cảnh sát Lương kiểm tra cửa sổ, phát hiện đây là thủy tinh một lớp. Nó được khóa trái từ bên trong, bên ngoài lại không có thêm gì. Trừ khi là người được huấn luyện kiểu đặc công, nếu không rất khó lên được đây.

"Tuy là cửa phòng tắm có mở, nhưng cửa phòng ngủ cũng được khóa trái. Nói cách khác, đây là án mạng trong phòng kín." Cảnh sát Lương thì thào, đi tìm chìa khóa ở khắp nơi.

Họa sĩ Thường không hề cố gắng giấu đi, cô ấy tìm được nó ở trong tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Chìa khoá được bỏ vào trong một cái hộp trang điểm, nắp có yếm khóa, ngăn kéo cũng được đóng lại. Có vẻ như cũng không có thủ thuật nào được sử dụng để bỏ chìa khoá từ bên ngoài về lại chỗ cũ sau khi khóa trái.

Cảnh sát Lương lại đi kiểm tra ổ khóa.

Khóa phòng ngủ là khóa hai lưỡi, một cái cần dùng chìa, cái còn lại thì đơn giản là nhấn nút an toàn là xong.

Cô ấy gọi Eddie tới, xác nhận động tác lúc mở tung cửa với người này. Eddie bảo: "Tôi đã mở cái này. Ba ấy chỉ khóa cái nút an toàn này thôi, trước nay chưa dùng chìa khoá."

Cảnh sát Lương gật đầu, nhân cơ hội hỏi: "Anh và hoạ sĩ chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy thôi sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè, tuy cũng có lên giường." Anh ta thờ ơ trả lời.

Xung đột tình cảm luôn luôn là trọng điểm điều tra của quan hệ giữa người với người, cảnh sát Lương truy hỏi: "Các anh không có qua lại à?"

"Bà ấy bốn mươi tuổi, tôi hai mươi bốn tuổi, qua lại cái gì?" Eddie cười nhạt: "Chỉ là theo nhu cầu mà thôi, có gì hay ho mà lui tới?"

Cảnh sát Lương gật đầu: "Vậy thì anh được loại trừ. Anh có biết người chết có quan hệ tương tự như vậy với ai không?"

Eddie bình tĩnh nói: "Không biết, tôi không quan tâm, cũng không để ý."

Cảnh sát Lương lại hỏi: "Lần cuối cùng anh nhìn thấy người chết vào hôm qua là lúc nào?"

"Đêm qua. Sau khi bọn họ uống rượu xong, tôi qua đây nói chuyện với bà ấy một lát." Eddie trả lời.

Cảnh sát Lương: "Thời gian khoảng chừng là mấy giờ?"

"Đâu đó mười giờ, cụ thể thì không nhớ rõ."

Câu hỏi đến đây thì gãy gánh giữa đường.

Cảnh sát Lương để cho anh ta đi, lại hỏi Giản Tĩnh ở trong phòng tắm: "Cô có muốn bổ sung gì vào lời khai của anh ta không?"

"Anh ta tới tìm tôi vào khoảng tám giờ rưỡi. Khi đó chắc hoạ sĩ còn đang uống rượu." Giản Tĩnh trả lời: "Chúng ta cần liệt kê được thời gian của mọi người."

Cảnh sát Lương hỏi: "Vì sao anh ta tới tìm cô?"

Giản Tĩnh: "Kết bạn."

"Thì ra là thế." Cảnh sát Lương ngầm hiểu: "Tìm được đầu mối mới không?"

Giản Tĩnh nói: "Trên niêm mạc miệng và lợi của họa sĩ có vài vết máu, có thể là bị chết ngạt. Tôi tìm được trong lỗ mũi bà ấy một số sợi nhỏ, là loại tơ tằm màu xanh da trời."

Hai người còn chưa nói xong, ánh mắt đã đồng loạt hướng tới cái gối ôm trên ghế salon ở cạnh bức tường.

Đó là cái gối thêu họa sĩ Thường đặc biệt sưu tầm, hoa văn là bức họa 'Đêm đầy sao' của Van Gogh.

Cảnh sát Lương trầm tư hồi lâu rồi nói: "Có thể chúng ta nên lấy dấu vân tay từ trên nắm cửa."

"Cô có mang dụng cụ theo không?"

Người kia trả lời: "Trong xe có hộp dụng cụ kiểm tra dấu vết, nhưng tôi không biết dùng."

Giản Tĩnh: "... Tôi biết."

Cảnh sát Lương: "... Được."

Thật ra thu thập dấu vân tay cũng không khó, đặc biệt là với bề mặt tương đối bóng loáng như nắm cửa. Sử dụng bột phấn và băng dán là có thể hoàn thành.

Bột phấn là loại bột chì thường gặp nhất, được điều chế từ việc nghiền nát nhôm nguyên chất, cần đeo khẩu trang che miệng và mũi để sử dụng. Giản Tĩnh cầm một cây cọ làm bằng lông sóc, chấm lấy chút bột phấn, ngón tay đánh đuôi cọ, quẹt quẹt trên nắm cửa.

Kỹ thuật này có hiệu quả giống như dùng cọ tán phấn lúc bình thường vậy, mấu chốt nằm ở nhẹ, đều, mềm.

Đợi bề mặt được phủ một lớp bột phấn mịn, đều rồi, cô lại dùng một cái lược sạch quét nhẹ qua. Mãi đến khi trên đó hiện ra dấu vân tay, cô lại quét sạch số bột phấn dư thừa.

Sau đó, cô dùng băng dán đặc chế, giống như loại keo trong suốt trước đây dùng để loại bỏ chỗ viết sai của bút máy vậy, nhanh nhẹn trích lấy chúng.

Giản Tĩnh lấy được hai cái dấu vân tay không hoàn chỉnh, nhưng cô lại không lạc quan một chút nào.

"Quá sạch sẽ, chỉ có hai dấu." Cô bảo: "Nhất định là do Eddie để lại lúc mở cửa. Có người đã từng lau nắm cửa rồi."

Giả dụ như cửa là do họa sĩ Thường khóa trái, vậy nó không thể chỉ để lại hai dấu vân tay như vậy thôi được. Bây giờ ở trên đó chỉ có vân tay của Eddie, trái lại có thể chứng minh là có người lau sạch vết tích, còn khóa trái cửa, tạo thành phòng kín.

Cảnh sát Lương cầm kính lúp, sau khi tỉ mỉ quan sát nắm cửa thì bảo: "Không có dấu vết cọ sát của dây, cũng không có băng dán được dính lên. Hẳn là không có thủ thuật gì. Người đi ra từ sân thượng chắc!"

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Giản Tĩnh bật cười: "Bày thủ thuật trong hiện thực quá khó khăn."

Phải biết rằng, những video có phản ứng dây chuyền đặc sắc trên internet kia là phải trải qua vô số lần thử nghiệm mới có thể tạo ra hiệu quả kinh người. Trừ khi là cánh cửa đơn giản kiểu cũ, nếu không không ai có thể đảm bảo chỉ thử mấy lần là đã thành công.

So với thủ thuật khóa trái gì đó, rõ ràng việc leo ban công còn đơn giản và hợp lý hơn nhiều.

"Đi thôi, chưa biết chừng nếu may mắn chúng ta còn có thể lấy được một ít dấu chân."

Việc kiểm tra dấu chân là dùng một loại đèn pin cầm tay dạng đơn giản, có nguồn sáng phẳng, rất dễ soi ra được vết tích dấu chân. Sau khi bỏ qua dấu giày của Eddie và Giản Tĩnh, bọn họ tìm được một nửa dấu giày ở nơi lan can sân thượng.

Dấu giày có một LOGO, là dép lê riêng của khách sạn.

"VG, Van Gogh, là dép từ tòa của chúng tôi." Giản Tĩnh bảo.

Khách sạn nghỉ dưỡng có tổng cộng ba tòa nhà, tòa Monet ở bên trái có Eddie, Tiểu Lộ, Tiểu Điền. Tòa Da Vinci ở giữa chỉ có một mình họa sĩ Thường ở. Bên phải là tòa Van Gogh, Tổng giám đốc Đào, Hạ Điềm Tâm, tác giả Ngô, Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành đều ở đó.

Cảnh sát Lương để ý hỏi: "Vì sao mấy người khách các cô đều ở tòa đó vậy?"

Giản Tĩnh nói: "Phong cảnh đẹp nhất, đối diện hồ."

"Cô chắc chắn không phải là giày của cô chứ?"

"Lúc tôi tới sân thượng, thứ tôi mang là giày thể thao. Sáng nay tôi có đi qua núi, sẽ mang theo một ít bùn." Giản Tĩnh chỉ vào dấu giày có kích thước nhỏ nhất ở cạnh đó, vô cùng khẳng định.

Cảnh sát Lương vòng quanh dấu giày nhìn vài vòng: "Là giày của tòa các cô, nhưng không nhất định là người tòa các cô. Chúng ta đi thăm dò một chút về chứng cứ ngoại phạm của mỗi người ngày hôm qua."

Vì để thu được hiệu quả tốt nhất, Giản Tĩnh và cảnh sát Lương phân công nhau hành động.

Cảnh sát Lương đơn độc hỏi chứng cứ ngoại phạm của mỗi người, mà Giản Tĩnh thì nói chuyện với những người khác, thông qua cuộc nói tán gẫu để tìm ra manh mối.

Tiểu Điền rất lo lắng: "Cô giáo đã chết như thế nào?"

"Không biết, pháp y không tới." Giản Tĩnh phát huy rất tốt sở trường 'bịa chuyện' của một nhà tiểu thuyết, nghiêm trang bảo: "Ban nãy tôi đã nhìn qua rồi, trên thi thể không có vết thương."

Tiểu Điền do dự một chút rồi hỏi khẽ: "Vậy nghĩa là sao?"

"Chết đuối à?" Tổng giám đốc Đào suy nghĩ: "Bà ấy uống say, nước vẫn cứ chảy, dìm chết bà ấy?"

Hạ Điềm Tâm quay đầu đi, nghi ngờ nói: "Nhưng vậy thì trong phòng tắm phải toàn là nước."

Tổng giám đốc Đào sửng sốt, nhức đầu: "Cũng phải."

Tác giả Ngô lại như chẳng hề hứng thú với chân tướng một chút nào, không ngừng lướt điện thoại di động: "Lúc nào đường mới thông được? Phiền chết đi mất. Xúi quẩy!"

Ông ta bày ra dáng vẻ cực kỳ phiền não, không ngừng oán giận. Tuy nhiên, Giản Tĩnh nghe vậy thì cứ cảm thấy sự lo lắng của ông ta là có nguyên nhân khác.

Chuyện càng ngày càng thú vị.

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp