Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 58: Lại điều tra
“Chờ đã.” Tác giả Ngô ngăn cảnh sát Lương lại, sắc mặt trở nên khó coi: “Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà lục soát hành lý của tôi ư?”

Cảnh sát Lương bình tĩnh nói: "Tôi có quyền làm như vậy.”

Tác giả Ngô nghiến răng, hai má nhô ra, một lúc lâu sau ông ta mới nói: "Các cô chỉ muốn biết tôi có đi tìm bà ấy hay không đúng không? Không sai, tôi đã đi gặp bà ấy vào khoảng mười giờ."

Cảnh sát Lương hỏi: "Ông đã làm gì?"

"Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đến chỉ để nói chuyện với bà ấy về vấn đề cá nhân mà thôi." Tác giả Ngô nói.

"Hai người xảy ra tranh chấp đúng không?"

Tác giả Ngô do dự nói: "Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã, nhưng cuối cùng đã được thương lượng được với nhau."

"Điều gì đã gây ra cuộc cãi vã đó?"

"Một chút chuyện riêng, điều này không cần nói cho cô biết đúng không? Dù sao thì khi tôi rời đi bà ấy vẫn còn sống." Tác giả Ngô tự tin nói ra lời này.

Và thực tế là như vậy, về sau Khang Mộ Thành đã gặp họa sĩ Thường và bà ta cũng không có gì khác thường cả.

Chẳng lẽ mọi sự nghi ngờ vẫn đổ dồn lên người Khang Mộ Thành, người gặp bà ta cuối cùng sao?

Giản Tĩnh không thể ngồi yên, cô quyết định quay lại hiện trường để tiến hành điều tra thêm một lần nữa.

Một chiếc áo choàng được treo trên mắc áo trong phòng ngủ. Đây hẳn là một trong hai bộ. Chiếc váy hai dây mặc bên trong được tìm thấy trong phòng tắm, còn chiếc váy ngủ bằng lụa bên ngoài thì được treo lên, tựa hồ như bà ta ăn mặc như vậy để trò chuyện với Khang Mộ Thành.

Có một chiếc điện thoại di động trên chiếc bàn gần đầu giường, một ly nước nhỏ và một hộp giấy tờ, tất cả đều là những thứ vật dụng thường ngày. Trên bàn trang điểm có một ly rượu đỏ, trên viền ly có in hình dấu môi, số màu đã được giám định.

Cô cố gắng diễn lại những gì đã xảy ra đêm qua trong tâm trí mìn, sau mười hai giờ, họa sĩ Thường và Khang Mộ Thành nói chuyện về việc xuất bản các tác phẩm của Dương Quan trong phòng làm việc, sau đó bà ta trở về phòng chuẩn bị ngủ.

Bà ta đun nước nóng, đổ muối tắm, rót nửa ly rượu vang đỏ, sau đó có người gõ cửa phòng bà ta.

Hiện tại, hung khí giết người có khả năng cao nhất là chiếc gối, vậy nên khẳng định họa sĩ Thường đã mời người đó vào nhà. Bà ta uống đến say khướt, có lẽ thần trí đã có chút không rõ ràng, bọn họ ngồi ở trên sô pha hàn huyên một lát, đối phương bỗng nhiên cầm lấy ôm gối che mặt bà ta lại… Không đúng.

Cảnh tượng đánh nhau hiện lên.

Cô đã kiểm tra các đường nối móng tay của họa sĩ Thường, chúng rất sạch sẽ, không có dính lông hay quần áo. Nhưng dù say đến đâu thì bản năng của họ cũng sẽ vùng vẫy khi hô hấp bị cản trở, đúng không?

Họa sĩ Thường không hề có biểu hiện vật lộn cùng người đó, dường như bà ta đã chết trong vô thức.

Chẳng lẽ bà ta uống say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó người kia nổi lên sát khí muốn giết bà ta. Có lẽ người đó đã ngụy trang hiện trường giả rằng bà ấy chết đuối trong buồng tắm, tiếp đó khoá trái cửa rồi trèo ban công rời đi.

“Thế nào rồi, có phát hiện gì mới không?” Cảnh sát Lương hỏi.

Giản Tĩnh xoa xoa thái dương cười khổ: "Chị nói cho tôi biết đi, tôi càng nghĩ càng thấy bối rối."

Cảnh sát Lương vung tay lên: "Muốn nghe ý kiến ​​của tôi sao?"

"Chị nói đi."

"Tôi nghĩ rằng họa sĩ Thường và Khang Mộ Thành có quan hệ rất tốt. Dưới ảnh hưởng của rượu, hai người họ đã tiến thêm một bước." Cảnh sát Lương bình tĩnh phân tích: "Họa sĩ chủ động mời anh ta vào phòng, sau đó một tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra. Người họa sĩ đã chết vì ngạt thở.”

Giản Tĩnh che mặt, không biết nên khóc hay cười: "Ý chị nói là làm tình đến ngạt thở sao?"

“Cô cho rằng mình biết rõ Khang Mộ Thành, nhưng có rất nhiều chuyện khó nói.” Cảnh sát Lương rất hiểu biết, bình tĩnh nói: “Anh ấy cũng không thể nghĩ tới lại xảy ra tai nạn như vậy đâu?”

Giản Tĩnh há hốc mồm không nói nên lời: "Chuyện này tôi không thể giúp anh ấy biện hộ, nhưng nếu chị nghĩ như vậy thì chúng ta có thể quan sát thi thể một lần nữa. Thi thể sẽ không biết nói dối."

Sau khi kiểm tra, không tìm thấy dấu vết nam giới trong cơ thể của họa sĩ và cũng không tìm thấy ‘áo mưa’ đã sử dụng trong toàn bộ căn phòng.

Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm nói: "Nếu là ở trên giường thì dùng gối đầu sẽ thuận tay hơn, làm sao có thể dùng gối ở trên sô pha chứ?"

Cảnh sát Lương lắc đầu: "Gối kê trên sô pha không có nghĩa là nó luôn ở đó."

"Không có dấu vết của việc ngủ trên giường. Chăn bông và vỏ gối của họa sĩ đều làm bằng lụa. Nếu như kịch liệt vận động thì nhất định sẽ nhìn thấy rất rõ ràng." Giản Tĩnh nói: "Ngoài ra, mặc dù nhiệt độ nước sẽ gây ra sự chênh lệch về thời gian chết. Nhưng tôi vẫn có khuynh hướng cho rằng hoạ sĩ Thườngường đã qua đời vào khoảng hai đến ba giờ sáng."

Lý do này rất thuyết phục, cảnh sát Lương cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Còn Eddie thì sao? Anh ta nói anh ta đến gặp họa sĩ vào khoảng mười giờ, nhưng anh ta lại không nói lý do và không ai có thể xác nhận nó."

Tiểu Điền xác nhận thời điểm tác giả Ngô đến tìm họa sĩ Thường nhưng không ai có thể chứng minh thời gian Eddie đến gặp bà ta cả. Tổng giám đốc Đào và Khang Mộ Thành ở tầng một không nhìn thấy anh ta, thời gian anh ta đến gặp họa sĩ cũng gần với thời gian tiểu Điền là Tiểu Lộ trở về, nhưng bọn cũng không gặp nhau, ngay cả tác giả Ngô cũng không đề cập đến anh ta.

Các cô tìm tới Eddie và dò hỏi lần nữa.

Eddie rất nhạy bén: “Bây giờ các cô đang hoài nghi tôi sao?” Không đợi họ trả lời, anh ta đã bực bội nói: “Tôi không có lý do để giết hại bà ấy? Bà ấy chết tôi cũng không được lợi lộc gì cả.”

“Chúng tôi chỉ là đang xem xét các tình huống thôi.” Cảnh sát Lương thần sắc bất động hỏi: “Tối hôm qua anh đến tìm họa sĩ làm gì? Bà ấy có biểu hiện gì bất thường không?

Eddie liếm môi, giọng nói khàn khàn: "Lấy tiền, tôi tìm bà ấy để đòi tiền, có vấn đề gì sao?"

Tinh thần cảnh sát Lương đột nhiên phấn chấn: "Họa sĩ Thường nguyện ý cho anh mượn tiền sao?"

“Cô nghe không hiểu sao, tôi đã hỏi bà ấy tiền.” Eddie đột nhiên bình tĩnh lại, bất chấp tất cả: “Tôi nợ người khác một khoản tiền và tôi muốn Lệ Tát trả nó cho tôi. Bà ấy rất không vui vì chuyện này, nhất quyết không nhả tiền ra, vậy nên hai ngày trước chúng tôi đã có một số mâu thuẫn và tôi muốn tìm một lối thoát khác.”

Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn Giản Tĩnh, ngụ ý rõ ràng rằng cô chính là cái gọi là ‘lối thoát’.

"Tối nay, bên kia lại đến thúc giục tôi trả lại tiền. Tôi không còn cách nào khác nên lại phải đi tìm Lệ Tát." Eddie nói: "Bà ấy hứa sẽ giúp tôi trả một phần tiền, tôi đạt được mục đích liền quay trở về. Cô nói xem, bà ấy chết rồi thì tôi có lợi ích gì? Ai sẽ giúp tôi trả tiền?”

Cảnh sát Lương nhướng mày, đánh giá xem những lời nói của Eddie là thật hay giả.

Giản Tĩnh mở miệng: “Hoạ sĩ ngày Thường có thói quen uống rượu trước khi ngủ không?”

“Có, giấc ngủ Lệ Tát không tốt, không chỉ có uống rượu, có khi bà ấy còn cần uống thuốc mới có thể ngủ được.”

"Bà ấy có thói quen khóa cửa không?"

“Nếu bà ấy chuẩn bị đi ngủ thì bà ấy sẽ khóa cửa.” Eddie nhấn mạnh: “Tôi đã nói rồi, Lệ Tát ngủ không ngon bởi vậy bà ấy không thích người khác quấy rầy lúc mình đang nghỉ ngơi”.

Giản Tĩnh dường như hiểu ra điều gì đó: "Vậy nên phòng của anh ở bên cạnh đúng không?"

"Đó là điều hiển nhiên."

Cô nhướng mày, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, nước và muối tắm trong bồn, rượu đỏ trên tủ đầu giường, không nghi ngờ gì nữa, lúc đó họa sĩ Thường đang chuẩn bị đi ngủ, thói quen cá nhân này rất khó để ngụy trang. Vào lúc này, ai sẽ là người khiến bà ấy mở và mời vào phòng đây?

Nếu Khang Mộ Thành muốn cùng người đẹp hóng gió xuân thì chỉ cần nhận lời trước là được rồi, không cần thiết phải về phòng làm việc một thời gian rồi mới đi tìm bà ta. Giản Tĩnh cũng không cho rằng anh ấy sẽ làm vậy.

Nhưng nếu không phải Eddie thì sẽ là ai?

Vào lúc tám giờ tối, Giản Tĩnh và cảnh sát Lương xem xét lại khẩu cung của từng người, cuối cùng hai người họ kết luận được rằng tác giả Ngô đã nói dối.

Dựa theo thời gian, tác giả Ngô tuyên bố đã đạt thỏa thuận với hoạ sĩ Thường về một vấn đề nào đó, nhưng trong cuộc trò chuyện giữa Khang Mộ Thành và hoạ sĩ Thường, họa sĩ Thường đã nói rằng ông ta có thù hay không cũng không quan trọng.

Trong thư phòng thu thập được bài viết chứng minh quan điểm này, họa sĩ Thường vẫn quyết định xuất bản những bức thư của Dương Quan đề cập đến tác giả Ngô, điều này dường như ngụ ý rằng [Thất Lạc Ngọc Môn] có vấn đề.

Những thứ này rõ ràng là trái ngược với điều mà tác giả Ngô đã nói.

Hơn nữa, theo ấn tượng của Giản Tĩnh đối với hoạ sĩ Thường, có lẽ sau khi cãi nhau với bà ta, tác giả Ngô đã cố gắng thuyết phục nhưng xác suất thành công cực kỳ thấp. Việc quyết định gây ra một vụ lộn xộn trong cơn tức giận càng phù hợp với tính cách của bà ta hơn.

Nhưng có một vấn đề là khi tác giả Ngô đến gặp họa sĩ vào lúc nửa đêm thì bà ta sẽ đồng ý mở cửa sao?

“Có lẽ ông ta tiến vào qua ban công.” Cảnh sát Lương nghiêm nghị nói: “Chúng ta luôn cảm thấy hung thủ đi vào từ cửa chính vào, sau đó khóa trái cửa rồi mới rời đi từ ban công. Có khả năng ngay từ đầu hung thủ đã vào từ bàn công thì sao?”

Giản Tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy tại sao lại muốn lau dấu vân tay?"

Vai của cảnh sát Lương như sụp xuống, nhưng cô ấy vẫn kiên trì nói: "Tốt hơn hết là chúng ta nên xem lại hiện trường một lần nữa. Chắc hẳn có manh mối quan trọng nào đó đã bị bỏ qua."

Giản Tĩnh đồng ý.

Hai người tập trung vào ban công, sau đó nằm trên mặt đất tìm kiếm một chút.

Sau khi Giản Tĩnh chuẩn bị đem đầu gối lau một lượt ban công thì cuối cùng cũng tìm ra manh mối mà mọi người có thể dễ dàng bỏ qua.

Ở ban công phòng vẽ tranh còn vương một vài mảng sơn dầu màu vàng chưa khô. Nhìn vào vị trí thì có vẻ như hoạ sĩ Thường đã không cẩn thận chạm tay vào lan can.

Và hiện tại, một phần sơn đã bị rớt ra ngoài.

Giản Tĩnh vỗ tay: “Tác giả Ngô.”

“Hả?” Cảnh sát Lương khó hiểu.

Giản Tĩnh giải thích: "Trước đây tôi có nhìn qua đôi dép của tác giả Ngô. Có một chút màu nâu vàng dính ở ngón chân. Tôi cứ nghĩ nó bị dính đất nên không quan tâm lắm."

Vào thời điểm đó, sự tập trung chủ yếu của cô ở trên người tác giả Ngô, sau đó ngẫu nhiên chuyển đến vali hành lý, đôi dép của ông ta cô mới chỉ nhìn qua một lượt. Nếu không phải do khả năng quan sát thì e rằng cô đã bỏ sót chi tiết nhỏ này rồi.

Cảnh sát Lương hơi lộ ra vẻ vui mừng: “Xem ra chúng ta ngày càng gần chân tướng rồi.”

Giản Tĩnh lại không lên tiếng. Cô không có lạc quan như vậy, có một số vấn đề cô vẫn chưa tìm ra.

Tất nhiên, điều này không thể ngăn cản bọn họ đi đối chất với tác giả Ngô.

Tác giả Ngô đương nhiên sẽ không thừa nhận việc mình đi vào từtừ ban công, nhưng khi dép bị lật ra, chứng cứ chất như núi, không muốn nhận cũng phải nhận.

“Ông Ngô, ông nhất định phải đi cùng chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát Lương cứng rắn, trên mặt không mảy may có chút tình cảm nào.

Khuôn mặt tác giả Ngô đột nhiên trắng bạch, sau một lúc lâu, ông ta mới buột miệng thốt ra: "Không liên quan gì đến tôi, khi tôi đi vào thì bà ấy đã như vậy rồi!"

Ông ta sợ mình không có cơ hội giải thích nên thái độ của tác giả Ngô đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ông ta nhanh chóng thú nhận: "Tôi cho rằng bà ấy đang tắm rửa trong phòng tắm, tôi căn bản không biết là bà ấy đã chết. Sau đó tôi vô tình phát ra tiếng động, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, tôi chỉ nhìn thoáng qua một cái thì lập tức phát hiện ra bà ấy đã ngừng hô hấp nằm ở đó rồi.”

“Vậy ông đã làm gì?”

"Đương nhiên là khóa cửa lại! Nếu nửa đêm có người phát hiện tôi lẻn vào phòng bà ấy thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội." Tác giả Ngô tức giận nói: "Nhưng cái chết của bà ấy không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là, tôi chỉ rời đi sau khi làm những gì điều mình cần làm, ngay cả một cọng lông của bà ấy tôi cũng không chạm vào.”

Giản Tĩnh nắm giữ được mấu chốt tin tức: “Khóa cửa lại? Lúc ông thì vào cửa vẫn mở sao?”

“Hỏi vớ vẩn, nếu không mở thì làm sao tôi vào được?” Tác giả Ngô có thể dung túng cho sự vô lý của cảnh sát Lương, nhưng ông ta không chịu thua một đàn em trong ngành, ông ta nói: “Trong phòng không có âm thanh, cửa cũng mở ra, tôi cho rằng bà ấy không ở đó mà đang cùng ai lêu lổng, nếu biết bà ấy đã chết ở trong thì tôi tuyệt đối không đi vào.”

Sự biện hộ không ngờ của ông ta một sự nhất quán về mặt logic.

Tác giả Ngô đã ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi, ông ta cũng bỏ bê việc tập thể dục, nếu nói rằng ông ta lấy trộm đồ bằng đường ban công khi họa sĩ Thường đang ngủ thì thực sự có chút miễn cưỡng.

Hoạ sĩ Thường không điếc cũng không mù, nếu như bị gặp thì phải làm sao? Không còn nghi ngờ gì nữa, đợi cho đến khi mọi người không ở trong phòng rồi mới lẻn vào sẽ thích hợp hơn.

“Ông đã lau dấu vân tay trên khóa cửa sao?” Giản Tĩnh xác nhận.

“Đúng vậy, không được sao?” Sắc mặt tác giả Ngô khó chịu, nói đến lại buồn cười, chi tiết lau dấu vân tay là do ông ta nhớ được khi đọc tiểu thuyết trinh thám, tuy rằng ngày trước ông ta đã từng phê phán chuyện này không đúng tí nào.

Giản Tĩnh im lặng suy nghĩ.

Cảnh sát Lương tra hỏi như mọi lần: "Ông hãy nói rõ xem mình đã làm gì trong căn phòng đó."

Việc đã đến nước này, tác giả Ngô cũng biết không thể giấu được nữa nên bất đắc dĩ nói ra: “Đó là thứ mà ông Dương đã hứa đưa cho tôi.”

Cảnh sát Lương yêu cầu ông ta mở vali ra.

Tác giả Ngô đã từ chối một vài lần nhưng không thành, ông ta đành phải lấy một phần bản thảo hỏng ra khỏi vali.

Đây là bản thảo khi còn trẻ của Dương Quan và có tên là [Sự Tích Ngọc Môn].

"Hồi đó, tôi có nói chuyện với ông Dương một số điều về vùng Tây Bắc. Mọi người đều muốn viết gì đó, nhưng ông ta chỉ viết được ba chương liền hết cảm hứng. Tôi đã tìm một số thông tin và viết bài báo. Nguồn thông tin của chúng tôi là của cùng một người, có chút giống nhau là bình thường, ông Dương khi còn sống cũng không có nói gì."

Tác giả họ Ngô rất khôn ngoan, biết chuyện tình cảm không quan trọng nhưng một số chuyện có thể hủy hoại danh tiếng thì đều phải phủi sạch. Vừa hay cả Dương Quan và hoạ sĩ Thường đều đã chết, họ không có gì để đối chứng nên ông ta có thể tùy ý phát ngôn.

Tuy nhiên, cả hai người có mặt ở đây đều không có tâm trạng truy cứu việc này.

Cảnh sát Lương hỏi: "Ông tìm được bản thảo này ở đâu?"

"Tất nhiên là tủ sắt, còn có thể ở nơi nào được chứ?"

Giản Tĩnh kiểm tra hiện trường cũng biết rằng có một chiếc tủ sắt dưới cái bàn cạnh giường ngủ. Nhưng vì cần mật khẩu nên cô không mở được, trong lòng cô vẫn luôn không khỏi thắc mắc: "Ông có biết mật khẩu không?”

"Khi tôi đi vào thì tủ sắt đã mở rồi."

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp