Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 71: Hợp tác
Trong tình huống bình thường, Quý Phong sẽ không để cho kẻ đang bị tình nghi có được lợi ích. Nhưng Giản Tĩnh dù sao cũng là người quen cũ, lại từng giúp cảnh sát rất nhiều việc, về tình về lý thì đều không quá vô lý.

Anh ấy thở nhẹ ra: “Kim Mỹ Tiên là bị mưu sát, những người hôm nay tiếp xúc với cô ta đều có hiềm nghi.”

Giản Tĩnh buồn bực: “Động cơ của tôi đâu?”

Quý Phong: “Hỏi cô đó.”

“Tôi mà biết thì hỏi anh làm gì?” Cô nói: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy bạn học Kim, sáng lúc đi thi cô ta ngồi bên cạnh tôi, tôi không quen cô ta, cũng không nghĩ ra cái gì… Ý!”

Giản Tĩnh hiểu ra, đưa mắt nhìn Trình Gia Hữu ở phía xa, đỡ trán: “Không, đừng nói với tôi là…”

Quý Phong nói: “Có hai người bạn học tỏ vẻ, cô với người bạn trai của cô gái đã chết từng có liên quan, cô ta mang đầy địch ý với cô, hơn nữa còn khiêu khích nhiều lần.”

Giản Tĩnh: “…” Cô muốn yên tĩnh.

Sắp xếp lại suy nghĩ xong, cô nhìn về ba người khác: “Các người là?”

Ba người tự mình giới thiệu.

Bọn họ người đầu tiên là chủ tịch Phương của hội học sinh (nam, mang mắt kính, khuôn mặt chính trực), người thứ hai là bạn cùng phòng Vương của bạn gái Kim (lớn lên bình thường, quầng thâm hơi thâm đen ), người thứ ba bạn thân Khương của bạn gái Kim (quần áo xinh đẹp, đeo chiếc hoa tai Dior, hơi cũ, lắc tay thủy tinh của Thi Hoa Lạc Thế Kỳ, còn khá mới).

Quý Phong kéo một chiếc ghế dựa, mở sổ ghi chép ra: “Người đã đủ, mấy người nói ra thời gian hoạt động của mình trong hôm nay đi.”

Anh ấy gọi bạn cùng phòng Vương trước: “Cô đến trước.”

Bạn cùng phòng Vương: “Bảy giờ sáng hôm nay tôi thức dậy, rửa mặt ăn cơm sáng, bảy giờ bốn lăm tôi đến phòng thi. Sau khi thi xong, tôi ăn cơm trưa ở căn tin, sau đó đi bên hồ học thuộc từ vựng, buổi chiều tôi đi phỏng vấn, lúc chờ đã từng gặp Kim Mỹ Tiên, nói vài ba câu. Sau khi kết thúc, tôi lập tức về thẳng đến ký túc xá, cho đến khi bị mấy người gọi đến.”

Quý Phong không nói ra ý kiến, gọi bạn thân Trương.

Bạn thân Trương: “Hôm nay tôi không có tiết, mười giờ đúng, Mỹ Tiên bảo tôi đến phòng học tìm cô ấy. Chúng tôi cùng đến hội học sinh rồi ăn trưa với mọi người. Buổi chiều, tôi đi với Mỹ Tiên đến buổi phỏng vấn, mãi cho đến khi bạn trai cô ấy tới đón.”

“Anh.” Anh ấy gọi Trình Gia Hữu.

Trình Gia Hữu: “Cả buổi sáng tôi vẫn luôn ở trong hội học sinh, khoảng mười rưỡi Mỹ Tiên với bạn của cô ấy đến tìm tôi, chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa. Buổi chiều tôi có việc, không đi phỏng vấn với cô ấy, đợi đến khi hết bận thì đi đón cô ấy, vốn dĩ chúng tôi muốn đi ăn cơm, nhưng cô ấy bởi vì tôi không đi phỏng vấn với cô ấy nên có hơi không vui, chúng tôi cãi nhau hai câu thì cô ấy bỏ chạy, chạy đến trên cầu thì đứng một lát, đột nhiên nhảy xuống.”

Anh ta thoạt nhìn rất đau khổ: “Tôi quả thật không biết cô ấy sẽ như vậy…”

Quý Phong gật đầu, nhìn về phía Triệu Tuyền.

Triệu Tuyền: “Sáng nay tôi ôn bài ở thư viện, giữa trưa đến hội học sinh, có gặp bọn họ, rồi cùng nhau đi ăn cơm. Sau khi cơm nước xong thì tôi trở về hội học sinh, giải quyết chút việc, sau đó đã bị các người gọi tới.”

Hội trưởng Phương: “Cả ngày hôm nay tôi đều ở hội học sinh, giữa trưa đi ăn cơm với bọn họ, xong rồi quay về với Triệu Tuyền thẳng cho đến bây giờ.”

Lưu Khải rất biết làm việc, chủ động nói: “Tôi giống với hội trưởng, có thể làm chứng cho nhau.”

Quý Phong cuối cùng nhìn về phía Giản Tĩnh.

Cô nói: “Tám giờ thi, mười giờ đúng đi quán cà phê ăn cơm trưa, một giờ bốn mươi phút chiều rời đi, hai giờ ba mươi phút phỏng vấn kết thúc, đến cửa hàng sách. Tôi có camera hành trình, anh tự mình đến xem đi.”

Quý Phong không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm, giao tiếp với người thông minh chính là tiết kiệm sức lực.

Anh ấy hỏi: “Cô nói người chết với cô có nói qua nói lại, hai người nói gì vậy?”

“Ha ha.” Cô nhớ rất rõ, mặt vô cảm nói: “Cô ta hỏi tôi, làm tác giả có kiếm đủ tiền mua được một chiếc túi hay không.”

Mọi người đều yên tĩnh.

Bạn cùng phòng Vương lộ ra nụ cười khinh miệt: “Cô ta chính là người như vậy, không lạ gì.”

Quý Phong lập tức hỏi: “Cô ta là loại người gì?”

“Ỷ vào nhà mình có tiền, khịt mũi xem thường người khác.” Bạn cùng phòng Vương không chút nào che giấu sự chán ghét của mình, cười lạnh nói: “Nhà cô ta có tiền thì số cô ta tốt, nhưng mà hôm nay cô ta chết thì do số cô ta xui.”

Lưu Khải khôn khéo tiếp câu: “Xem ra cô rất muốn giết cô ấy?”

Bạn cùng phòng Vương: “Anh không có người để ghét?”

Quý Phong cũng không ngăn cản bọn họ cãi nhau, có đôi khi người bị hiềm nghi cãi nhau mới càng dễ nói ra manh mối bị giấu đi.

Nhưng bạn cùng phòng Vương mắng xong lập tức không để ý tới người ta, anh đành phải nói: “Theo tôi được biết, người chết đêm qua ở tại trường học, dựa theo thông tin bạn cùng phòng mấy người cung cấp, bảy giờ ba mươi cô ra khỏi phòng đúng không?”

Anh ấy nhìn về phía bạn cùng phòng Vương.

Bạn cùng phòng Vương gật đầu: “Lúc tôi đi cô ấy còn chưa lên.”

“Cô ấy tám giờ đúng đến phòng học.” Quý Phong nhìn về phía Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh cũng gật đầu.

Quý Phong nói: “Chúng tôi kiểm tra camera của trường học, bảy rưỡi sáng đến mười giờ đúng cũng chỉ có hai người từng tiếp xúc với người chết.”

Anh ta qua loa vẽ bảng biểu thời gian, ghi ra tuyền thời gian của bạn nữ Kim:

07:30 rời giường (tiếp xúc với bạn cùng phòng Vương).

08:00 tới phòng thi (tiếp xúc với Giản Tĩnh).

10:00 tụ họp với bạn thân Trương.

10:30 đến hội học sinh (gặp được Trình Gia Hữu, Triệu Tuyền, Lưu Khải, hội trưởng Phương).

10:40 ở quán cà phê ăn cơm trưa (Trình Gia Hữu, Triệu Tuyền, Lưu Khải, hội trưởng Phương, Giản Tĩnh đều ở đây).

13:30 ăn cơm xong, đến phòng phỏng vấn với bạn thân Trương.

13:40 gặp phải bạn cùng phòng Vương.

14:40 phỏng vấn kết thúc, chia tay với bạn thân Trương, đi cùng với Trình Gia Hữu.

15:00 cãi nhau ở bên hồ, nhảy hồ chết.

Giản Tĩnh còn đang suy nghĩ cách chết của bạn gái Kim thì những người khác lại rất kinh ngạc: “Cô cũng ở quán cà phê?”

“Tôi không thể ở quán cà phê?” Cô hỏi lại: “Gần trường học cũng chỉ có quán cà phê này ngon, tôi không thể đi sao?”

Bạn thân Trương liếc nhìn Trình Gia Hữu, nói: “Vậy thì cũng quá trùng hợp.”

“Tôi tới trước.” Giản Tĩnh không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía Quý Phong hỏi: “Anh có muốn đến xe lấy camera hành trình của tôi không?”

Quý Phong sờ cằm, lộ ra nụ cười sung sướng: “Được thôi.”

Anh ấy kêu một cái cảnh sát khác tiếp tục ghi lời khai, tự mình đi cùng với Giản Tĩnh.

Nhưng mà cô cũng không có dẫn anh ấy đi camera hành trình: “Tôi muốn đến hiện trường nhìn thử.”

“Đoán được rồi.” Quý Phong chỉ vào hồ ở phía xa: “Ở bên kia.”

Bên hồ đã kéo dải băng cảnh báo, bảo vệ của trường học đứng nơi xa, ngăn cản học sinh xem náo nhiệt.

Quý Phong nói với Giản Tĩnh: “Nói cô giết người thì tôi không tin, nhưng hai người từng có tiếp xúc, việc công phải xử theo phép công. Bây giờ tôi hỏi cô, cô với người chết rốt cuộc có xích mích hay không?”

“Cô ta xem tôi như tình địch, chèn ép tôi hai câu, đây là tất cả những gì trong đoạn nói chuyện.” Giản Tĩnh không hay mắng bạn học, nhưng có chút oán giận không nói không được: “Anh nói xem, đến mức này sao? Anh cũng đẹp trai hơn anh ta.”

Quý Phong cười hai tiếng, lại cảm thấy không đúng: “Cái gì gọi là ‘cũng’?”

Đây là ghét bỏ ai vậy hả?

Giản Tĩnh không trả lời anh, nói phần mình: “Tôi trả lời xong vấn đề của anh rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô ta chết thế nào không?”

Quý Phong: “Trúng độc Cyanide.”

“Vậy không phải rất nhanh sao?” Giản Tĩnh sửng sốt, hiểu được: “Bỏ thuốc ở chỗ nào?”

Quý Phong: “Lấy về làm kiểm tra, đồng nghiệp tôi bảo, có lẽ là hộp phấn.”

Giản Tĩnh bừng tỉnh: “Hộp phấn dặm lại lớp makeup kia sao?”

Quý Phong nói: “Đúng vậy, trong mỹ phẩm trên mặt cô tra kiểm tra ra thành phần thuốc độc. Trên mặt cô ta có mụn, Cyanide dính vào miệng vết thương không được xử lý, độc phát rất nhanh dẫn đến tử vong.”

Giản Tĩnh nghĩ ngợi nói: “Vụ án không dễ điều tra?”

“Tôi nói rõ đầu đuôi với cô, bạn cùng phòng của người chết ở chung ký túc xá, động tay động chân rất dễ, bạn bè càng không cần phải nói. Mấy người ở hội học sinh ở chung với cô ta mấy tiếng cũng có cơ hội ra tay. Mà cô, hai người từng cùng vào nhà vệ sinh, bên trong không có camera, không cách nào loại trừ hiềm nghi của cô.” Quý Phong nói thẳng không kiêng kỵ.

Giản Tĩnh cãi: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ta, lấy đâu ra việc làm thuốc?”

Quý Phong: “Ai biết được, bản thân cô vẫn luôn mang theo bình sịt hơi cay bên mình mà.”

Giản Tĩnh: “…”

“Tìm được hung phạm, là biện pháp duy nhất để cô thoát khỏi hiềm nghi.” Quý Phong dừng chân lại nói: “Nơi này chính là hiện trường tử vong.”

Lúc này mặt trời đã lặn, thư viện với phòng học nơi xa bật đèn sáng, bên hồ lại chẳng có một ai, gió lạnh thổi qua mặt hồ, độ ấm khiến cô đỡ hơn một chút, lạnh đến thấu xương.

Giản Tĩnh đứng trên cầu nói: “Thời gian quá dài, phạm vi quá rộng, các người điều tra cũng không dễ đi?”

Quý Phong gật đầu.

Cảnh sát thông qua điều tra với camera, xác định người hiềm nghi là bảy người đã nỗ lực rất lớn rồi. Nhưng Cyanide trong hộp phấn, phạm vi thời gian phạm vi, mà Cyanide là chứng cứ, có khả năng đã bị tiêu hủy.

Tuy rằng vẫn có thể xác định ở trong sân trường, nhưng một trường đại học lớn cỡ nào chứ?

Muốn tìm trong khuôn viên trường này, dù sao cũng cần mấy chục cảnh sát, tiêu tốn hơn một tuần mới được.

Bọn họ không có nhiều người như vậy.

Nói trắng ra thì là trong nhà Kim Mỹ Tiên không có tiền nhiều như vậy.

“Chúng ta hợp tác.” Quý Phong nói: “Cô giúp tôi giải quyết vụ án này, tôi tặng cô món quà lớn.”

Giản Tĩnh ghét bỏ: “Tôi không muốn ăn cơm.”

“Hơ, tưởng thứ gì chứ.” Quý Phong nói: “Bình thường, cô cũng không thể dùng bình sịt trên giao thông công cộng đúng không?”

Giản Tĩnh: “…”

Có hệ thống, trước nay không lo lắng lắm.

Nhưng lời anh ấy nói cô quả thật tò mò: “Anh có cách gì?”

“Tôi xin giấy phép cho cô, trong nước không thể mang theo súng, nhưng có thể dùng đồ phòng thân.” Quý Phong dụ dỗ: “Đồ phóng điện, bình sịt cay gì đó, cho cô dùng phòng thân.”

Giản Tĩnh kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”

“Cô giúp cảnh sát phá án, rất dễ bị trả thù, đây là yêu cầu hợp lý.” Anh ấy giải thích nói: “Đồng thời nếu không phải lúc trước cô xếp hạng cao, tôi cũng sẽ không lộ ra nhiều chi tiết với cô vậy đâu.”

Giản Tĩnh: “Thành giao.”

“Vậy làm ngay bây giờ đi.” Quý Phong cong môi lên: “Đến, cô Giản, nói tôi nghe suy nghĩ của cô chút đi.”

Giản Tĩnh ngẫm lại, lập tức phỉ nhổ anh ấy: “Anh biết nơi hạ độc cũng không phải ở đây, còn đồng ý dẫn tôi tới đây, là cảm thấy có lẽ lúc ấy hung thủ cũng ở hiện trường, hơn nữa có khả năng ở chỗ này tiêu hủy chứng cứ?”

Quý Phong sửng sốt, cảm khái từ tận đáy lòng nói: “Cô Giản, cô thật sự rất có tài.”

Cảnh sát chỉ là một ngành nghề, cũng giống với bác sĩ, rất nhiều người ăn chén cơm này không phải bởi vì am hiểu, mà là để tạm nuôi sống gia đình. Cảnh sát lâu năm có lẽ có thể dựa vào kinh nghiệm hạng xoàng của mình để có thể phá án, cảnh sát trẻ bình thường còn chẳng chạm đến được nguyên do.

Chỉ có số ít người, trời sinh chính là làm nghề này.

Anh ấy như thế, Giản Tĩnh cũng vậy.

Không liên quan gì đến kinh nghiệm, tri thức chuyên môn, thuần túy là dựa vào trực giác.

Bọn họ theo bản năng mà biết nên làm như thế nào, tra manh mối gì, thật giống như ngửi thấy thịt chó, thì như thấp thoáng có người dẫn lối.

Nhưng mà, Giản Tĩnh còn chưa hiểu được cái tài này của mình, liếc anh ấy một cái, bắt đầu xem xét xung quanh hồ.

“Anh cảm thấy thứ đó bị ném vào hồ?” Cô hỏi.

“Biện pháp an toàn nhất, nhưng cũng mạo hiểm nhất.” Quý Phong lấy điện thoại ra: “Trường mấy người bố trí camera ở bên hồ không ít, nếu muốn tận mắt thấy cảnh tượng cô ta tử vong, có khả năng bị camera quay được.”

Anh ấy click mở mấy cái video: “Đội cảnh sát nhỏ của chúng tôi dùng tốc độ cực nhanh để phát nó.”

“Cho tôi xem thử.” Giản Tĩnh thăm dò.

Cốp.

Trán tông vào nhau.

Giản Tĩnh vốn dĩ đứng bên hồ, sau khi va chạm, trọng tâm biến mấy, cơ thể ngã ra sau.

Mắt thấy sắp té ngã, eo cô dùng lực giữ lại, chân phải bước nửa bước, ổn định thân hình.

Lòng bàn chân truyền đến cảm giác lầy lội.

“Không có việc gì chứ?” Quý Phong thuận miệng hỏi.

Giản Tĩnh thở sâu: “Giày của tôi.”

Anh ấy: “?”

“Giày mới của tôi.” Cô đau lòng đến hít thở không thông: “Đế giày được dán một lớp màng.”

Ơ, người này vì sao không đỡ cô chút nào vậy.

Đôi boots da đẹp như vậy mà giẫm vào bùn mất rồi.

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp