Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 93: Mượn mệnh của anh ta
Tạ Duy dùng sức chớp mắt một cái.

Vì vậy, các bác sĩ, y tá và người bệnh anh ta nhìn thấy trong bệnh viện biến mất, những người trẻ tuổi mờ mịt cũng biến mất.

Thay vào đó là một căn phòng trống trải, trong phòng chỉ có hai người.

Anh ta cùng với cô gái trước mặt.

Trong suốt nhiều năm, Tạ Duy không nhìn kỹ các cô gái trẻ tuổi từ lâu rồi. Anh ta gần như không nhớ rõ nổi lần cuối bản thân mình nhìn kỹ một ai đó là khi nào.

Năm năm trước? Hay là sáu năm trước?

Kể từ sau ‘Nghi án Đại Tống’, anh ta không hề gục ngã. Thực ra, tuy rằng anh ta vẫn còn chưa nổi tiếng vào mười năm trước nhưng khả năng diễn xuất của anh ta vẫn được rất nhiều người công nhận và vẫn có người sẵn sàng trao cơ hội cho anh ta.

Tạ Duy vẫn còn nhớ rõ mình từng đóng phim điện ảnh của đạo diễn Hoàng, phim cổ trang của đạo diễn Đinh và phim thần tượng của đạo diễn Trần. Nhóm đạo diễn cũng từng đánh cược, nghĩ rằng anh ta chỉ là đang gặp xui xẻo và sớm muộn gì cũng bay lên trời.

Thế nhưng tất cả bọn họ đều thua cuộc.

Rất nhiều người chỉ có một cơ hội, mà anh ta có thể có nhiều như vậy đã là cực hạn rồi. Cho dù cơ hội càng ngày càng nhỏ, phong độ cũng ngày càng thấp đi.

Dường như anh ta đã có dự cảm và càng trân trọng hơn những cơ hội khó giành được. Cho dù chỉ là một vai diễn nhỏ nhưng anh ta vẫn dày công nghiên cứu.

Cuối cùng, trong thế giới của anh ta tràn ngập những vai diễn trống rỗng và những phông màn ảo giác hiện ra ngay trước mắt.

Tạ Duy không còn là Tạ Duy mà là chính những vai diễn mà mình đã diễn.

Tuy nhiên, chỉ có một trợ lý đạo diễn ít tên tuổi mới thấy được kỹ năng diễn xuất tuyệt vời đó.

Anh ta nói: “Tạ Duy, kỹ năng diễn xuất của cậu là ở cấp bậc ảnh đế nhưng tôi không thể sử dụng cậu được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nam chính hoàn toàn không cần diễn.”

Đó là chuyện của ba năm về trước.

Kỹ năng diễn xuất của anh ta ngang hàng với ảnh đế, nhưng các suất diễn của anh ta được sắp xếp bởi các đạo diễn nổi tiếng và không ai biết rằng, anh ta không còn cơ hội như vậy nữa.

Tạ Duy rất tức giận.

Không còn ai tìm anh ta để đóng phim nữa.

Kể từ đó, thế giới trong mắt anh ta giống như một bức tranh của Picasso.

Thông qua sự khống chế của thuốc và sự can thiệp tâm lý, anh ta có thể phân biệt được đâu là ảo giác và đâu là thực tế, và nó không còn gây cản trở lớn trong cuộc sống của anh ta nữa. Thế nhưng ngay khi anh ta vừa tiến vào trạng thái diễn xuất là ảo giác lũ lượt kéo đến.

Từng ý nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu cả trăm ngàn lần, nhưng trong thực tế chỉ là một tích tắc.

Tạ Duy cố gắng thu thập những suy nghĩ bị phân tán, anh ta cười nói với Giản Tĩnh: “Trạng thái của tôi không được tốt lắm, tôi có thể thử lại một lần nữa được không?”

Giản Tĩnh sững sờ, cô khẽ nhíu mày.

Tuy nhiên đạo diễn Hoàng lại nói: “Vậy cậu thử lại đi.”

Anh ta nói: “Cám ơn.”

Tạ Duy trân trọng từng cơ hội thử vai bởi vì có thể anh ta sẽ mãi mãi không còn cơ hội xuất hiện trước ống kính nữa, nên, có cơ hội để diễn thử một lần đã rất hiếm rồi.

Giản Tĩnh quay trở lại ngồi, cô khẽ cắn môi trong vô thức.

Tạ Duy bắt đầu diễn lại một lần nữa.

Vẫn là đoạn vừa rồi nhưng lần này, những bóng đen lẩn khuất quanh anh ta đều đã biến mất.

Bản thân anh ta đã biến thành dáng vẻ với vẻ mặt mơ hồ, không thiện cũng không ác, giống như một ngôi sao đã tắt và nếu như chỉ nhìn từ lớp vỏ khoác bên ngoài thì sẽ không thể phân biệt được với lớp da con người. Chỉ là khi nhìn đi nhìn lại sẽ toát ra một sự hỗn loạn không thích hợp.

Đây là ác ma.

Giản Tĩnh nhớ lại màn trình diễn của Thiệu Mông. Anh ta diễn khá tốt thế nhưng lại có dấu vết của việc diễn khá nhiều chứ không giống như Tạ Duy, anh ta hoàn toàn vứt bỏ bản thân hòa mình với thiên nhiên.

Đột nhiên hô hấp của đạo diễn Hoàng trở nên gấp gáp, hai mắt ông ấy sáng lên, hưng phấn tới mức không thể kiềm chế được.

Giản Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra khỏi miệng nên cô đành phải nhìn Tạ Duy một lần nữa.

Anh ta cũng nhìn cô như đang muốn hỏi lần này anh ta diễn có tốt không?

Tốt, đương nhiên là tốt nhưng dù cho tốt…

Sau bữa trưa, Giản Tĩnh chặn Trương Hồng Thần lại: “Cô Trương, có thể nói chuyện với cô được không?”

Trương Hồng Thần do dự một chút rồi cũng đồng ý.

Hai người ngồi trong sân vừa uống trà vừa ăn bánh ga-tô vị matcha vừa trò chuyện.

Giản Tĩnh hỏi về kinh nghiệm của Trương Hồng kể từ khi ra mắt và sau khi làm nền xong, cô mới hỏi: “Ngày hôm qua, khi cô nói rằng Đào Đào đã biết từ lâu, hà cớ gì cô ta phải làm như vậy. Câu đó nghĩa là sao?"

Trương Hồng Thần nheo mắt và nói với vẻ lạnh nhạt: “Cô ta làm như vậy không phải vì chuyện bức ảnh…Không nên chụp, cô ta cũng không ngờ bản thân sẽ gặp phải chuyện không may. Có lẽ càng lên cao lại càng dễ gặp nguy hiểm.”

Giản Tĩnh cũng không tin tưởng ngay mà hỏi lại: “Cô nghĩ sao về cái chết của Thiệu Mông?”

“Tôi không quen anh ta.” Trương Hồng Thần mím môi đầy vẻ căng thẳng.

“Đào Đào thì sao?”

“Tôi kém cô ấy vài bậc nên tôi cũng không hay tiếp xúc với cô ấy.” Trương Hồng Thần nói chuyện bình tĩnh.

Giản Tĩnh im lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Lúc nãy, cô vừa nói bản thân mình ra mắt vào tám năm trước. Vậy trước khi đi diễn, cô làm gì?”

Đây cũng không phải là đề tài nhạy cảm gì nên Trương Hồng Thần trả lời: “Y tá.”

“Y tá của bệnh viện thứ ba của thành phố X?” Giản Tĩnh để lộ ra mục đích thật sự của mình: “Trước đây, khi đoàn làm phim của [Nghi án Đại Tống] gặp chuyện không may, Thiệu Mông và Đào Đào được đưa tới bệnh viện gần nhất để chữa trị. Hình như chính là bệnh viện thứ ba của thành phố X nhỉ? Mười năm trước, cô làm ở đó đúng không?”

Đương nhiên là cô không hề tìm tới cửa một cách tùy tiện rồi.

Khi điều tra sự cố của đoàn làm phim, trong bản tin đã từng nhắc tới tên của bệnh viện. Sau đó khi cô đang điều tra nghi phạm có mặt ngày hôm nay, kinh nghiệm làm y tá của Trương Tịch đã thu hút sự chú ý của cô.

P/s: Trương Tịch chính là Trương Hồng Thần.

Thông qua những tin tức bị rò rỉ (chủ yếu là về lịch sử cấp cao của Trương Tịch), cô đã tìm ra được bức ảnh do chủ bài đăng đăng bài vào thời điểm đó và trên đó còn có cả tên bệnh viện.

Chính là cùng một chỗ.

Đây mới là vấn đề thật sự mà Giản Tĩnh muốn hỏi.

Trương Hồng Thần cũng không ngờ bản thân mình lại bị hố, cô ta hoảng sợ một lúc rồi nói: “Phải, phải không? Tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Lúc ấy tôi chỉ là một y tá nhỏ nên cũng chưa từng nghe nói về chuyện này.”

Giản Tĩnh suy nghĩ thêm một lúc, cô dịu giọng với ý đồ đánh bài tình cảm: “Cô Trương, Thiệu Mông chết không rõ ràng. Đây là một mạng người, cho nên nếu như cô biết điều gì thì xin cô hãy nói cho tôi biết.”

Tuy nhiên Trương Hồng Thần lại nói: “Tôi không biết gì hết.”

Tiến công thất bại, không thu hoạch được gì.

Cũng may mà sau đó có sự can thiệp của cảnh sát nên cũng đã điều tra ra được không ít thông tin hữu ích.

Lúc xế chiều, Lương Nghi kéo Giản Tĩnh đi nói chuyện riêng và báo cho cô biết về thành quả lớn ngày hôm nay: “Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Thiệu Mông rồi.”

“Nguyên nhân chết là gì?”

“Bị xuất huyết tim hay nói cách khác chính là bị sợ chết.” Lương Nghi nói: “Bác sĩ pháp y đã làm xét nghiệm và xác nhận rằng khi Thiệu Mông chết đã bị viêm màng não.”

“Ồ?” Giản Tĩnh bối rối: “Chết vì bệnh à?”

Lương Nghi nói: “Có thể nói như thế này, viêm màng não khiến cho bệnh nhân sinh ra ảo giác, có lẽ Thiệu Mông đã gặp phải tình huống gì đó khiến cho bản thân sợ hãi tột độ dẫn đến cái chết đột ngột.”

Giản Tĩnh phản bác lại theo bản năng: “Chắc chắn không đơn giản như vậy.”

Nếu anh ta chết ngoài ý muốn, vậy tại sao hệ thống lại phát ra nhiệm vụ? Hay là nhiệm vụ đặc biệt? Cả Đào Đào và Thiệu Mông đều trở nên nổi tiếng vì [Nghi án Đại Tống] mười năm trước lại lần lượt phát bệnh, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.

Lương Nghi suy nghĩ một chút rồi nói với vẻ sâu xa: “Tĩnh Tĩnh, tôi có thể gọi cô như vậy được không?”

Giản Tĩnh gật đầu, cô ấy mới nói tiếp: “Thật ra tôi hiểu rất rõ tâm trạng của cô, vì cách chết kỳ lạ như vậy không hề giống như ngoài ý muốn. Tuy rằng tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều vụ án kỳ quái, nhìn qua rất kỳ lạ nhưng thật ra cũng rất đơn giản, thực tế rất khác với tiểu thuyết, nó vừa không có tính logic lại vừa không có sự kịch tính. Chân tướng chính là thứ duy nhất mà chúng tôi theo đuổi, cho dù chúng có nhàm chán tới mức nào đi chăng nữa.”

“Cảnh sát Lương, vụ án này vẫn còn có chỗ nào đó kỳ lạ.” Giản Tĩnh kiên định với ý kiến của mình.

Lương Nghi nói: “Chúng tôi vẫn chưa kết án, vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Trợ lý của Thiệu Mông luôn nói là Tạ Duy hại chết anh ta, nhưng anh ta lại không nói ra bất cứ điều gì có giá trị.”

“Tôi có thể nói chuyện với anh ta được không?”

“Có thể.”

Trợ lý trông rất trẻ, ánh mắt có vài phần giống với Thiệu Mông, nhưng tổng thể khuôn mặt lại khá bình thường. Cách ăn mặc trông rất thời trang và tất cả đều là nhãn hiệu thời trang có tên tuổi. Có vẻ như Thiệu Mông không hề bạc đãi họ hàng của mình.

Giản Tĩnh đang suy nghĩ cách thẩm vấn, cô từ từ ngồi xuống trước mặt đối phương.

Trợ lý vừa nghi ngờ vừa sợ hãi khi nhìn thấy cô: “Cô Giản?” Anh ta không hiểu vì sao Giản Tĩnh lại ở trong này.

“Tôi đã biết rồi.” Giản Tĩnh thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống. Góc độ này rất tốt vì nó khiến cho thấu kính của cô phát ra ánh sáng mờ ảo, làm cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Quả nhiên trợ lý bị cô làm cho hoảng sợ nhưng cũng không hề mắc mưu: “Cô đã biết những gì?”

“Phản phệ.” Cô phun ra hai chữ đầy vẻ lạnh lùng: “Anh cho rằng không ai biết à?”

Đột nhiên vẻ mặt của trợ lý thay đổi, anh ta nghiêm mặt nói: “Tôi không biết ai đã nói như vậy. Cô Giản, cô không có bằng chứng thì không thể nói lung tung được.”

Giản Tĩnh khẽ nhếch khóe môi, cô nói đơn giản: “Trưa hôm qua, khi anh rời khỏi khách sạn vào thành phố mua thuốc, đi đi về về cũng chỉ mất một tiếng rưỡi. Tuy nhiên khi đường bị chặn vào lúc ba giờ chiều, xét về tình về lý thì anh cũng không thể không quay trở về được.”

Trợ lý sửng sốt, vẻ mặt trở nên lo lắng.

Cô tiếp tục nói: “Vì sao anh không trở về kịp thời? Có phải bởi vì chuyện của anh đã khiến cho Thiệu Mông bị chậm trễ, nên mới dẫn đến cái chết của anh ta không?”

“Không liên quan gì tới tôi cả.” Trợ lý suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Sao tôi có thể hại anh Thiệu được?”

Giản Tĩnh nhíu mày: “Vậy vì sao anh không trở về kịp lúc?”

“Anh Thiệu bảo tôi mua thêm chút đồ ăn cho nên tôi đã tới siêu thị.”Anh ta vội vã trả lời.

Giản Tĩnh tiếp tục cười: “Không, anh đi chơi gái ở trung tâm tắm rửa.”

Trên người của trợ lý có mùi hỗn hợp của sữa tắm kém chất lượng, thuốc lá cùng với nước hoa đường phố có mùi giống mùi của cây đỗ quyên. Chiếc áo len bên trong áo sơ mi không được mặc tử tế, viền áo lộ ra ngoài cùng với vết son đỏ hồng ở góc áo.

Ở nơi này, mùi hương này, không khó đoán được anh ta đã làm gì.

Sắc mặt của trợ lý chuyển từ bồn chồn sang kinh sợ.

Anh ta lắp bắp: “Tôi, tôi… Sao cô biết được… Tôi không cố ý.”

“Thiệu Mông chết do phản phệ, là anh cố tình châm dầu vào lửa đúng không?” Giản Tình cười lạnh, cô cố tình lừa anh ta: “Anh làm như vậy có lợi gì?”

“Tôi không hề có lợi gì. Anh Thiệu đã chết thì tôi có lợi gì với cả, tôi không hề quen biết gì với Tạ Duy.” Trợ lý như sắp khóc đến nơi: “Thật sự không phải tôi.”

Giản Tĩnh nhàn nhạt nói: “Đừng có chuyển đề tài, phản phệ có liên quan gì tới Tạ Duy?”

Trợ lý thốt ra: “Mượn mệnh của anh ta, đương nhiên…”

Anh ta đang nói nhưng đột ngột dừng lại.

Giản Tĩnh bình tĩnh, cô cũng không hỏi mượn mệnh là gì mà lại nói: “Tạ Duy đã biết rồi sao?”

Vừa nghe vậy, trợ lý còn tưởng cô đã điều tra ra được từ lâu nên thành thật nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”

“Anh có biết Thiệu Mông chết như thế nào không?” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Anh ta bị dọa sợ mà chết.”

Trợ lý không hề hé răng.

Cô cố ý nói: “Cho dù Tạ Duy đã biết nhưng một người sống sờ sờ sao có thể hù chết được anh ta? Anh cảm thấy có khoa học không?”

Trợ lý thành thật lắc đầu.

“Chẳng lẽ là bị anh lừa?” Giản Tĩnh tiếp tục thả bẫy.

Bị lừa cái gì và bị ai lừa đều phụ thuộc vào sự quyết định của anh ta.

Trợ lý không hề biết bẫy cho nên ngã ngay vào: “Thật ra đại sư không hề lừa gạt chúng tôi. Anh Thiệu nói rằng cao nhân từng mượn mệnh cho anh ấy đã từng nói rằng nhiều nhất chỉ có mười năm, nếu thời gian quá dài anh ấy sẽ không chịu nối. Bây giờ mười năm cũng đã nhanh chóng trôi qua, lần này anh Thiệu cũng đã nổi tiếng nhưng…”

Người thanh niên mê tín lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta lẩm bẩm: “Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói chính xác được đúng không? Tôi chỉ cảm thấy nó chưa được thực hiện tốt nên mới bị phản phệ.”

“Ý của anh là cái chết của Thiệu Mông là ‘ngoài ý muốn’?” Giản Tĩnh cắn răng nói ra hai chữ.

Trợ lý do dự rồi cũng nhỏ giọng nói: “Nếu như Tạ Duy biết thì cũng có thể là anh ta, nếu là cô, cô sẽ không làm gì à?”

Cuối cùng, chủ đề lại chuyển sang phạm trù duy vật.

Giản Tĩnh hỏi: “Thiệu Mông và Tạ Duy đã từng gặp nhau chưa?”

“Từng gặp rồi.” Trợ lý trả lời: “Kể từ sau khi anh Thiệu nổi tiếng, chỗ chúng tôi sống lúc nào cũng có những tay săn ảnh. Chúng tôi tới đây trước hai ngày nhưng lại chưa từng gặp Tạ Duy. Trước khi các người tới một ngày, bọn họ mới gặp nhau.”

Giản Tĩnh kinh ngạc: “Sau đó thì sao?”

“Bọn họ nói chuyện một lát.”

“Ở đâu?”

“Phòng của anh Thiệu.”

“Nói chuyện gì? Có cãi nhau không?”

“Tôi không biết, anh Thiệu đuổi tôi ra ngoài.” Trợ lý bối rối: “Nhưng chắc hẳn là không cãi nhau vì nhìn qua có vẻ như thân thể của Tạ Duy không được khỏe, anh Thiệu… Chắc hẳn là anh Thiệu có chút áy náy nên còn giới thiệu bác sĩ cho anh ta.”

Giản Tĩnh trầm ngâm, cô lại hỏi: “Sau khi bọn họ nói chuyện xong, trông Thiệu Mông có gì đó khác thường không?”

Trợ lý nói: “Tâm trạng của anh Thiệu không được tốt lắm, anh ấy ngồi ở trong phòng một lúc lâu.”

“Thân thể có gì đó khác lạ không?” Giản Tĩnh để ý.

Trợ lý trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không có.”

Giản Tĩnh hỏi vô cùng cẩn thận: “Tạ Duy có mang gì tới đó không?”

“Anh ta đi tay không tới.”

“Lúc bọn họ nói chuyện với nhau có uống nước hay là ăn cái gì đó không?”

Trợ lý cười xấu hổ, anh ta thành thật nói: “Cô Giản, anh Thiệu đã làm ra loại chuyện như vậy nên trong lòng cũng rất sợ hãi. Làm sao anh ấy dám… Cô nói xem có đúng không?”

Nói thẳng ra thì đúng là như thế thật.

Thiệu Mông có tật giật mình, vì sợ Tạ Duy trả thù nên không dán ăn hay dùng đồ của anh ta.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?

TYT & Thảo Vân team
Chương kế tiếp