Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 1: Thiên chi kiêu tử mặt trời chói chang bị phạt quỳ.
Trời trong gió mát, vạn dặm không mây.


Tại Vụ Ẩn cung, Huyền Kiếm Tông.


Bên trong cung mát mẻ khiến tâm tình sảng khoái. Làn khói từ lư hương được điểm chút trầm hương không mùi quanh quẩn khắp phòng.

Ngoài hành lang mặt trời đã lên cao khiến không khí thật oi bức.


Một thiếu niên đang quỳ gối trên gạch bên ngoài hành lang. Thiếu niên có gương mặt cực kì xinh đẹp, mũi cao môi mỏng, một đôi mắt hoa đào ôn nhuận lại đa tình.


Thiếu niên có dáng người cao ngất, một thân đạo bào thêu hoa văn mây màu bạch trà càng làm nổi bật dung mạo xuất chúng của thiếu niên.


Cho dù ở hoàn cảnh quỳ ngoài hành lang dưới ánh mặt trời chói chang đầy sự sỉ nhục như vậy cũng không thể che lấp được vẻ mặt cung kính, sừng sững bất động, một dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Bạch Ngọc. Quả nhiên là một quân tử đoan chính.


Nhưng Giang Vụ tiên quân trong phòng lại cực kỳ chán ghét bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh đấy của Bạch Ngọc.


Nàng lạnh mắt nhìn Bạch Ngọc cung kính đoan phương quỳ đứng ở phía dưới, Bạch Ngọc vẫn như trước, cái gì cũng không giải thích mà an phận quỳ xuống, khiến nàng nhất thời không thể phát tiết được nỗi bực dọc của mình.


Nàng nhìn Bạch Ngọc cho dù là quỳ trên gạch dưới cái nắng chói chang này thì y phục của hắn cũng sạch sẽ chỉnh tề. Vạt áo màu bạch trà không có một chút nhăn nheo, chỉnh tề trải ra.


Hôm nay lại là một ngày Bạch Ngọc bị phạt quỳ. Những ngày đầu hắn sẽ hỏi lý do vì sao, nhưng cho đến bây giờ chỉ cần nhận được chiếu phù của Giang Vụ tiên quân thì thiếu niên sẽ đi tới hành lang Vụ Ẩn cung vén vạt áo lên liền tự động quỳ xuống.


Bạch Ngọc học giỏi cũng chăm chỉ luyện công, không kể là thiên tư hay là tướng mạo đều xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử.


Mười bảy tuổi mà đã ở Trúc Cơ hậu kỳ. Có thể nói tiền đồ rộng mở.


Bạch Ngọc là nhi tử duy nhất của thế gia tu chân, Bạch gia. Hắn có thân phận tôn quý, thiên phú cực tốt lại học thức uyên bác, tính tình thì ôn hòa, khiêm tốn lễ độ tất nhiên sẽ là mục tiêu sùng bái giữa các đệ tử cũng là đệ tử được chiếu cố trong Huyền Kiếm tông.


Nhưng cho dù như vậy, vẫn là không tránh khỏi bị Giang Vụ tiên quân phạt quỳ hết lần này đến lần khác, tất cả chỉ bởi vì Giang Vụ tiên quân không thích hắn. Thậm chí là ghét bỏ hắn ta.


Giang Vụ tiên quân đối với người nào cũng vậy sao?

Cấp bậc linh lực tu tiên giới được chia thành: Luyện khí kỳ - Trúc Cơ kỳ - Kim Đan kỳ - Nguyên Anh kỳ - Hóa Thần kỳ - Luyện Hư kỳ - Đại Thừa kỳ - Độ Kiếp kỳ.


Hiện giờ tu sĩ giới Tu Chân phần lớn đều là cấp bậc sơ cấp Luyện khí cùng Trúc Cơ kỳ.


Trưởng lão Tôn Giả Vị đang ở Kim Đan Kỳ chuẩn bị lên Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ cùng lắm cũng chỉ có mười vị, có thể tiên lên trên thì một người không có. Cuối cùng thì độ kiếp phi thăng cũng là chuyện mấy ngàn năm trước.
Giang Vụ tiên quân - Giang Lâm Vụ là một trong rất ít tu sĩ Hóa Thần kỳ, hơn nữa còn là tu sĩ Hóa Thần kỳ uy danh hiển hách.


Nàng có thiên phú kỳ tuyệt, tốc độ tu luyện rất nhanh, mới hơn một trăm tuổi đã leo lên Hóa Thần kỳ khiến tu tiên giới chấn động.


Bạch Ngọc hơi ngước mắt nhìn về phía nữ tử đang nằm nghiêng trên tháp quý phi. Màn che mỏng mông lung, mơ hồ chỉ thấy dáng người nữ tử trên giường uyển chuyển, eo mềm như liễu dáng đẹp như hoa.


Có cơn gió thổi rèm cửa, có thể qua trong khe hở lay động nhìn thấy một chút da trắng nõn. Bên trong khe hở, đôi chân ngọc trắng đến chói mắt. Thiếu niên nhìn chằm chằm, ánh mắt tối tăm, yết hầu lăn qua lăn lại.


"Ngươi có biết sai không?"


Nữ tử khẽ mở mắt phượng, thần sắc biếng nhác, giọng nói lãnh đạm, nàng một chút cũng không để ý thiếu niên đã đoan chính quỳ đứng hơn nửa canh giờ. Cũng không phát hiện ánh mắt si cuồng nhìn chằm chằm của thiếu niên phía dưới.


Bạch Ngọc gật đầu rũ mắt, giấu đi dục vọng si cuồng, chắp tay đáp lại: "Đệ tử không biết. " Âm sắc của hắn ôn nhuận mang theo thanh lãng thiếu niên, vẻ mặt cung kính.


Giang Lâm Vụ hừ cười một tiếng, cũng không hỏi nữa. Nàng không cần biết thế nào là không biết không có tội. Nàng chỉ là muốn tìm cớ trừng phạt hắn mà thôi.
Đã không biết, vậy liền quỳ đi.

Ngoài hành lang nắng nóng gay gắt, nhưng trong phòng lại có gió mát. Giang Lâm Vụ tình thần gần đây có chút không tốt, luôn cảm thấy buồn ngủ, vừa rồi cũng là đang ngủ say.


Bỗng một làn gió mát thổi qua.


Hương trúc trong vắt lạnh lẽo mang theo vị ngọt không rõ chui vào khoang mũi của Giang Lâm Vụ.


Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng, trong mông hồ chỉ thấy tấm lụa mỏng lắc lư thấp thoáng bóng dáng màu bạch trà. Sau đó không biết gì nữa mà lịm đi.


Bạch Ngọc tính toán thời gian, có lẽ tác dụng của thuốc đã phát tác. Quả nhiên, đầu nữ tử trên giường nhẹ nhàng nghiêng một cái đã ngủ say.

Bạch Ngọc đứng lên, đem ngọc bội hoa văn mây trắng trên người tản mát ra vị ngọt nào đó bỏ vào trong ống tay áo. Đôi chân dài không hề e dè mà đi thẳng vào nội thất. Hoàn toàn không thấy dáng vẻ cung kính vừa rồi.


Bạch Ngọc đứng trước tháp quý phi, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú nữ tử không hề cảnh giác.


Đường cong thân thể nữ tử uyển chuyển, eo nhỏ mông cong, đôi chân trắng ngọc, ngón chân tròn trịa. Cánh tay dài bạch ngọc cẩn thận ôm lấy nữ tử, thân thể mềm nhũn lồi lõm áp sát vào lồng ngực thiếu niên tuy không rộng nhưng rắn chắc.


Tại giờ khắc này Bạch Ngọc cảm thấy trái tim trống rỗng của hắn đều đã được lấp đầy. Cảm giác chỉ có thể được ôn nhu nhuyễn ngọc an ủi một chốc ngắn ngủi.


Giang Lâm Vụ không thích hắn, bình thường cũng không nhiều lời với hắn, sẽ càng không tiếp xúc thân thể với hắn, mà hắn cũng không thể trực tiếp chạm vào nàng được.


Từ khi còn trẻ, một thoáng kinh hồng đã khiến hắn ngày đêm khó ngủ.


Hắn ái mộ nàng, mấy năm nay hắn ngụy trang quá vất vả.


Hắn yêu nàng, muốn chiếm hữu nàng, muốn nhìn thấy nàng khóc, muốn nhìn thấy nàng dưới thân mình cầu xin tha thứ.


Nhìn bộ dáng Giang Lâm Vụ chán ghét hắn, cự tuyệt hắn cách xa ngàn dặm, hắn sao có thể không đau lòng.


Đệ tử vô danh vô phận này cũng là hắn dùng thế lực Bạch gia cầu tới. Chống đỡ việc không được yêu thích, dù bị chán ghét cũng mặt dày mày dạn mà ở lại.


"Cũng chỉ có bây giờ ta mới có thể ôm nàng vào trong ngực như vậy." Giọng nói của Bạch Ngọc nhẹ nhàng như lời nói nhỏ giữa những tình nhân với nhau.
"Tiên quân ngủ thiếp đi rồi thì không thể phạt Bạch Ngọc nữa đúng không?"

Bạch Ngọc bi thương cười nói.


"Bạch Ngọc rất yêu ngài, yêu Giang Vụ Tiên Quân như ở trên mây xa, yêu Giang Giang Vụ gần trong gang tấc." Bạch Ngọc dịu dàng thổ lộ.


"Hiện tại bất kể Bạch Ngọc làm cái gì, kể cả là khi nhục tiên quân thì tiên quân cũng sẽ không phản kháng đúng không?" Trong mắt Bạch Ngọc tất cả đều là si mê.


"Đúng không?”
Chương kế tiếp