Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 11: Xấu hổ sau đó
Giang Lâm Vụ run rẩy, chậm rãi mở mắt.


Nàng cảm thấy toàn thân ấm áp và mềm mại ôm mình trong vòng tay. Một cánh tay săn chắc chắc chắn đang ôm chặt eo nàng.


Nàng giật giật ngón tay, phát hiện tay mình và tay Bạch Ngọc nắm chặt cùng một chỗ với nhau. Ngón tay dài thon dài như ngọc nắm lấy ngón tay nhỏ mềm mại, mười ngón tay hai người đan xen.


Giang Lâm Vụ chớp chớp mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.


Ánh nắng mặt trời buổi sáng thật nhẹ nhàng và yên tĩnh, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ gỗ rơi vào nhà chiếu lên gương mặt Bạch Ngọc. Những sợi lông tơ mặt nhỏ tỏa ra ánh sáng mềm mại, hàng mi rậm rạp che khuất bị ánh mặt trời ấm áp tạo thành hai cái bóng quạt nhỏ.


Đôi môi mỏng dâm mỹ vì đêm qua ma sát quá mức so với ngày thường càng thêm hồng nhuận. Y bào màu bạch trà trên người mềm mại, lộ ra làn da trắng như ngọc. Hắn thật đẹp mắt, tựa như mỹ ngọc nhu thuận ôn nhã, như gió mát thổi qua khi trời nóng bức.


Phát hiện Giang Lâm Vụ cuối cùng cũng tỉnh lại, Bạch Ngọc liền mở mắt ra. Trong đôi mắt hoa đào dịu dàng, ánh mắt rạng ngời rực rỡ, hắn mỉm cười thân mật cọ cọ Giang Lâm Vụ ôn nhu nói nhỏ: "Tiên tôn tỉnh rồi? Nàng có đói không, ta đã nấu cháo đang để trên bếp nhỏ giữ ấm, có thể ăn bất cứ lúc nào.”


Đầu óc mê mang của Giang Lâm Vụ trong nháy mắt tỉnh táo lại, đủ loại sự tình đêm qua hiện lên trong đầu nàng. Toàn thân nàng mỏi nhừ, giữa hai chân còn cảm giác căng phồng như có dị vật, chính là loại cảm giác bị ma sát va chạm này hình như vừa dừng ở bên trong.


Nàng mở to hai mắt, cả mặt ửng đỏ. Bạch Ngọc biết nàng nhớ tới chuyện đêm qua, đôi mắt mỉm cười của hắn cùng đôi mắt đẹp đang trừng to của nàng nhìn nhau.


Nhất thời bầu không khí có chút kiều diễm. Giang Lâm Vụ bỗng cảm thấy nhút nhát lạ thường, nàng muốn đứng dậy vì muốn thoát khỏi bầu không khí này.


Giang Lâm Vụ chịu đựng đau nhức, vừa mới đứng lên không ngờ cảm giác mệt mỏi sau chuyện chăn gối kịch liệt khiến cho hai chân mềm nhũn. Nàng "A" một tiếng ngã xuống, Bạch Ngọc vẫn nhìn chăm chú hướng đi của Giang Lâm Vụ, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Lâm Vụ.

Trời đất quay cuồng, cả người Giang Lâm Vụ trực tiếp ngã xuống người Bạch Ngọc.


Y bào bạch trà vốn lỏng lẻo bởi vì động tác mà nhanh chống trượt xuống, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng làn da ngọc trơn láng. Mà Giang Lâm Vụ lại đang sờ cơ ngực Bạch Ngọc đang ở dưới thân mình. Nữ trên nam dưới, trên người hai người như có như không hương trúc xanh mát xen lẫn với hoa lê trắng ngọt ngào quanh quẩn bên trong, càng tăng thêm không khí ái muội.

Tiếng tim đập kịch liệt, đã không phân biệt được trên người ai...


Bạch Ngọc là người phá vỡ cục diện bế tắc trước, cánh tay dài của hắn ôm lấy lên eo nhỏ của Giang Lâm Vụ ôn nhu hỏi: "Tiên tôn có đau không? Nữ tử mới phá thân phía sau sẽ có khó chịu, tiên tôn chậm một chút. Ta đã bôi thuốc cho tiên tôn, nhưng tiên tôn cùng người khác bất đồng, còn cần chút thời gian mới có thể khỏi được.”


Giang Lâm Vụ cứ như vậy nằm sấp trên người Bạch Ngọc, nhìn hắn cứ ôm mình như vậy nói chuyện đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ ửng.


Sao Bạch Ngọc bình thường ôn nhu nhã nhặn lại nói đến chuyện phá thân lạnh nhạt như vậy, mặt không đỏ lòng không hoảng?”


Mặt nàng đỏ ửng chống người lên muốn lui người ra sau, Bạch Ngọc lại không có ý buông tay. Ngón tay thon dài vẫn giữ chặt eo nàng để hai người dán sát vào nhau. Đôi mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt.


Giang Lâm Vụ nhận thấy từ trong gương mặt ôn nhuận của hắn có một hơi thở nguy hiểm cuồn cuộn.


Nàng vẫn còn đang nghĩ thì mặt mày Bạch Ngọc cong lên, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ nhàng buông tay ra, còn tri kỷ thuận thế đỡ nàng một phen.


Giang Lâm Vụ ngồi bên cạnh giường gỗ nghiêng người thở ra, ánh mắt nhìn khắp nơi chứ không dám nhìn Bạch Ngọc.


Sau đó nàng phát hiện ra một trọng điểm, xoay người hỏi hắn, "Ngươi nói ngươi bôi thuốc cho ta rồi? Ngươi dùng loại thuốc nào? Lấy nó ở đâu?”


Bạch Ngọc dựng người dậy, ngồi ngay ngắn không để ý vạt áo rộng mở. Nghiêng đầu, ánh mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng vô tội trả lời: "Tiên tôn đêm qua bị sưng đỏ lên, nói chung vẫn là bị xé rách nghiêm trọng một chút, phải bôi thuốc. Tiên tôn khi đó đã mê man, ta vạch ra nhìn kỹ thì sưng đỏ nghiêm trọng, nên liền bôi thuốc ở chỗ riêng tư của Tiên tôn.”


Giang Lâm Vụ trong nháy mắt máu xông lên não, nàng không nên hỏi mới đúng!


Một người có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói chuyện giường chiếu có thể trả lời uyển chuyển như thế này, đáp án không trực tiếp nói trên mặt nàng sao? Nàng ấp úng, sững sờ một câu cũng không phun được ra.


Ngược lại hắn dùng vẻ mặt vô tội nói ra, đêm qua là ai mạnh bạo giày vò khiến nàng bị thương. Thôi thôi, rốt cuộc là trúng tình độc, hắn cũng khó có thể khống chế. Biết phải bôi thuốc là một đứa trẻ tốt.


Trên mặt Giang Lâm Vụ nhiều lần chuyển biến, thở dài.


Giang Lâm Vụ quả thật thấy giữa hai chân ngoại trừ cảm giác nóng bỏng sau khi ma sát còn có chút lạnh lẽo.


Nàng cũng kẹp chân thăm dò, phát hiện bên trong dính dính vào thuốc.


Giang Lâm Vụ quả thật thử một chút, vặn vẹo cặp đào cũng không cố kỵ Bạch Ngọc bên cạnh. 

Cặp đào vặn vẹo, đôi chân dài trắng ngọc cọ vào nhau, động tác đầy màu dục vọng như vậy thật khiến người ta suy nghĩ lung tung.


Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc rốn trắng đang vặn vẹo kia, trong cổ họng ngứa ngáy.


Nhớ lại những gì mình đã thấy trước đây trong thủy kính; Dưới ánh trăng sóng nước gợn sóng, mỹ nhân nghịch hoa, cũng là tiên tôn ngây thơ tự cọ đùi giải tỏa.


Nhất thời ánh mắt u ám cuồn cuộn, thiếu niên huyết khí phương cương không chịu nổi nửa điểm hấp dẫn, nhất là loại dục niệm bất mãn này của Bạch Ngọc lại chưa ăn no.


Hiện tại Bạch Ngọc muốn đem Giang Lâm Vụ đè lên giường gỗ hung hăng làm một phen, để phải cho nàng biết hậu quả khi không biết kiêng dè ở trước mặt nam tử.


Chẳng lẽ tiên tôn còn không coi hắn là nam tử ư? Bạch Ngọc nhất thời đau nhức.

"Bạch Ngọc, tình độc của ngươi như thế nào rồi? Để cho ta xem nào.”


Giang Lâm Vụ chợt hỏi về tình huống bị trúng tình đọc của Bạch Ngọc. Vươn tay muốn kiểm tra một phen.


Bạch Ngọc đột nhiên hoàn hồn, lui về phía sau một bước tránh tay Giang Lâm Vụ dò xét.


"Cảm tạ Tiên tôn quan tâm, còn có chút dư độc, vận chuyển linh lực vài lần hẳn là có thể tiêu trừ."


Giang Lâm Vụ nghe hắn nói như vậy liền gật đầu yên tâm. Nàng cúi đầu nhìn y phục thêu thanh liên hợp hoan trên người, hiển nhiên là đã có người thay cho.


"Hôm qua là người giúp ta tẩy rửa hả?"


Bạch Ngọc làm việc từ trước đến nay luôn vững vàng, tắm rửa cho thay y phục sạch sẽ khiến cho nàng thanh thoát sảng khoái. Đến chuyện thân mật hai người đều đã làm, cũng không cần so đo những thứ này nữa.


Sau khi Giang Lâm Vụ nghĩ rõ, cũng không còn e lệ như vậy nữa.


"Đúng vậy. Bạch Ngọc ôm Tiên tôn đến cái suối nước nóng phía đông nam nhà gỗ tắm rửa, sau đó thay y phục.”


“Làm sao ngươi biết được có một cái nước suối nóng?” Giang Lâm Vụ ngước mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.


Bạch Ngọc nhất thời biết mình lỡ lời. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cong mắt cười: "Là Tiên tôn lúc ấy mơ mơ màng màng nói cho ta biết. Tiên tôn không nhớ sao?”

Giang Lâm Vụ nghe vậy suy nghĩ kỹ, cũng có thể là như vậy, tối hôm qua nàng ốc óc lúc mê lúc tỉnh, có lẽ thật sự đã quên mất nhỉ?

Bạch Ngọc thấy nàng tin liền yên lòng, miệng tiếp tục treo lên ý cười. Hắn sau khi bái sư vào Vụ Ẩn cung vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiên Tôn, không dễ dàng rời khỏi địa giới Vụ Ẩn Cung. Chỉ sau khi hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ, dựa theo tông quy của Huyền Kiếm tông. Sau khi đệ tử tiến vào Trúc Cơ kỳ thì phải xuống núi năm năm để nhận lịch lãm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm nửa năm thì đệ tử có thể trở về.



Sau khi xuống núi lịch lãm, hắn rời tiên tôn liền nhớ nhung thành bệnh, đau tim ngứa gan, cả người buồn bực mất hứng.


Khi đó tiên tôn cách hắn quá xa. Lại lạnh nhạt xa cách, thường xuyên phạt hắn, còn muốn đuổi hắn đi. Hắn quá lo được lo mất, sợ rằng sau khi mình rời khỏi Vụ Ẩn Cung, Tiên tôn sẽ nhân cơ hội thu thập đồ đạc hành lý của hắn ném ra khỏi Vụ Ẩn cung, đuổi hắn rời đi.


Thậm chí hắn còn lo lắng khi hắn không còn ở đây, sư tôn tìm không thấy người phạt quỳ thì làm sao bây giờ? Nhỡ Tiên tôn tìm người khác thì sao? Vừa nghĩ đến lúc phạt quỳ, tư thế mơ hồ của Tiên tôn ở phía sau màn lụa mỏng bị người bên ngoài nhìn, hắn lại càng ngồi không yên.


Vậy nên lúc hắn đi lịch lãm ở bên ngoài đều thời thời khắc khắc kiểm tra Thủy Kính giám thị nhìn tiên tôn, phát hiện tiên tôn một mực ở trong "tầm mắt" của hắn chưa từng đi ra ngoài, cũng không cùng người khác ở chung mới thoáng yên lòng.


Sau đó hắn sớm hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nhưng thời hạn lịch lãm nửa năm chưa tới, hắn cũng không muốn ép mình đi chung quanh, liền đi tới linh sơn tiên tôn sống khi còn nhỏ.


Hắn tránh thoát tinh quái của Bồng Quả Sơn, cũng dựa vào thiên tư thông minh cùng tri thức uyên bác hơn người giải pháp trận tiến vào nhà gỗ nhỏ.


Hắn đi dạo nơi tiên tôn từng ở, tưởng tượng bóng dáng của nàng. Nơi này có dấu vết của tiên tôn, hắn dựa vào phần tàn tích này, liền ở lại đây vượt qua thời gian lịch lãm.


Ở nhà cũ hắn tìm được học thức dược lý mà Tạ Tư để lại. Hắn cũng thông minh, dựa vào nghiên cứu cùng với việc không ngừng thất bại lại lặp đi lặp lại thí nghiệm, chế tạo ra mê dược huyễn hương có thể làm tiên tôn miên man.


Cũng là sau lần lịch lãm đó, trái tim hắn như lửa đốt, lòng tràn đầy chua xót đến mức hắn đau khổ, dày vò thúc đẩy hắn lần đầu tiên hạ dược nàng.


Âm dương giao hòa, da thịt kề sát vô cùng thân mật lại vô cùng gần chạm tới chấp niệm không thể thân cận xa xôi kia.


......


Hai người rửa mặt chải đầu xong, ngồi ở trên bàn gỗ ăn nốt số cháo còn sót lạ.


"Tiên tôn. Khi nào chúng ta chọn ngày để thành thân vậy?” Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ chợt hỏi.


Giang Lâm Vụ nghe vậy liền sặc một ngụm, Bạch Ngọc vội vàng buông bát đũa xuống giơ tay lên vỗ lưng nàng.


Giang Lâm Vụ ho đến mức lông mày nhíu hết cả lên, khoát tay áo, "Ngươi đang nói cái gì vậy?! "


“Kết khế thành thân." Bạch Ngọc trang trọng trả lời một lần nữa.


"Ta biết như vậy là Bạch Ngọc trèo cao lên Tiên tôn, Bạch Ngọc nhất định tu luyện gấp bội đạt tới tu vi có thể sánh cùng Tiên tôn." Đôi mắt Bạch Ngọc lấp lánh ánh sáng của hy vọng.

“Chúng ta đã làm chuyện phu thê, nên kết nghĩa thành thân.”


Người tu đạo mặc dù không để ý một số nghi lễ phức tạp như trong tục thế, nhưng khế ước kết hôn cũng cực kỳ coi trọng, bằng không cũng sẽ không xuất hiện một đám thế lực gia tộc thế gia tu đạo.


Giang Lâm Vụ nhất thời nghẹn lời, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Bạch Ngọc. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ cần cứu người nên cứu, nào còn biết phải kết khế thành thân?


Đứa nhỏ Bạch Ngọc này thật đúng là thành thật. Nhưng mà cũng đúng, hắn là một người ôn hòa tính tình thiện lương, làm không được chuyện lấy thân trong sạch của nữ tử rồi còn không cho danh phận.


Tuy rằng mấy ngày nay hai người ở chung dần có chút hòa hoãn, nhưng nàng cũng không quên trước kia nàng đối đãi Bạch Ngọc như thế nào.


Nàng lấy thân cứu Bạch Ngọc cũng không phải bởi vì áy náy, Giang Lâm Vụ nàng không phải loại người cao thượng như vậy, vì cứu người có thể làm đến loại tình trạng này. Nguyện ý cứu như vậy chỉ là bởi vì đó là Bạch Ngọc mà thôi.


Nàng phân biệt rõ ràng thế nào là cứu người và áy náy.


Nàng cách biệt trần thế quá lâu cũng không rõ những chuyện trần tục kia, không nghĩ Bạch Ngọc là bởi vì chuyện trong sạch nhất định phải chịu trách nhiệm cùng nàng kết thân.


"Bạch Ngọc, ta và ngươi lúc ấy là xảy ra chuyện khẩn cấp. Chỉ là một lần trị liệu, tức là trị bệnh, sao lại để ý cái khác, nhung nhớ đến những thứ khác. Chúng ta chỉ nên nhìn về phía trước." Giang Lâm Vụ nói ra những lời này, trong lòng có cảm giác khó hiểu, thanh âm có chút buồn bực.


Ý tứ là làm cho hắn toàn bộ quên mất, coi như tất cả chỉ là một hồi mây gió thoảng qua? Hắn cứ như vậy làm cho nàng không thích cũng không chịu nhận hắn?


Ngón tay Bạch Ngọc siết chặt bát cháo, xương ngón tay trắng bệch, hắn làm ra bộ dáng nhu thuận, "Nhưng Tiên tôn tối hôm qua đã nói rồi, nói cho ta lấy cô nương, để cho ta sau này không cần phụ người ta. Là Tiên tôn giải độc cho Bạch Ngọc, Bạch Ngọc tất nhiên sẽ không phụ tiên tôn.”-


Giang Lâm Vụ “...”

Thật sự là bê tảng đá đập vào chân mình. Đứa nhỏ Bạch Ngọc này thật sự là khiêm cung thủ lễ. Trước kia bị phạt nhục nhã như vậy đều quên mất rồi? Bởi vì phải chịu trách nhiệm cho nên kết khế thành thân, đem chính mình đưa ra ngoài?


Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc vì chịu trách nhiệm nên mới kết thân với mình, hắn không cảm thấy ủy khuất nhưng chính nàng cảm thấy ủy khuất.


"Bạch Ngọc, ngươi còn quá trẻ. Chịu trách nhiệm là một đức tính tốt, nhưng ta không muốn trói buộc trách nhiệm cho ngươi. Ngươi thiên tư thông minh, tương lai nhất định không thể hạn lượng, ngươi sẽ gặp gỡ ngàn vạn phong hoa, nhìn thấy nhân gian vô số. Sau đó, ngươi sẽ không thể biết những gì ngươi muốn là gì. Tiên tôn cứu ngươi chỉ là cứu ngươi, không muốn sự cứu rỗi này trở thành một gánh nặng. Sau này, coi như chuyện này không xảy ra đi.”


Nàng nói một lần rất chân thành, nhưng vừa lúc giẫm lên điểm đau của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc hiểu được ý nghĩ của Tiên Tôn, hắn biết không thể gấp gáp, với tính tình Tiên tôn cần phải chậm rãi, từ từ tiến tới.


Hắn cúi đầu làm ra vẻ ủy khuất, không nói gì nữa. Lông mi như cánh quạt rũ xuống, mi dài run rẩy. Run rẩy đến ngực Giang Lâm Vụ làm rối loạn trái tim nàng. Giang Lâm Vụ vội vàng ôm ngực điên cuồng ăn cháo, chả nhẽ mình đói đến hoảng hốt rồi ư?


Sau đó Bạch Ngọc thật sự không đề cập đến chuyện kết thân nữa, cũng không đề cập đến chuyện một đêm kia của hai người. Hắn chuyển đến một gian phòng ngủ khác, ban ngày đi xem những người bị phù trận vây khốn, buổi tối sớm tắt đèn an tẩm.


Giang Lâm Vụ hao tổn chút linh lực, ngày ngày đều nhập định tu bổ. Nhưng nàng vẫn phát hiện Bạch Ngọc có gì đó không đúng. Ban đêm, cách mấy bức tường, Giang Lâm Vụ đều nghe được tiếng thở dốc thống khổ và khó nhịn...
Chương kế tiếp