Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 24: Quan tuyên, quyết chiến.
Hai người đan hai tay vào nhau, dơ lên trước mặt mọi người. “Ta cùng Bạch Ngọc là tâm đầu ý hợp, cẩm sắt hài hòa. Các vì không cần đoán mò quan hệ của chúng ta.”

“Bạch Ngọc chưa phải là đệ tử của ta, chỉ trên danh nghĩa, ta cũng chưa uống qua trà kính sư của hắn. Cho dù là thầy trò thì thế nào, ta cùng hắn thật lòng yêu nhau, nguyện bên nhau suốt phần đời còn lại. Tình cảm của chúng ta không cần trời đất chứng giám, chúng ta tự chứng minh. Giang Lâm Vụ ta trước nay không thẹn với lòng.”

Tiên tôn... Giữa đông đảo các tiên môn hào kiệt trực tiếp tuyên bố Tiên tôn yêu hắn? Bạch Ngọc phảng phất như đang trong mộng, trong lòng như mây mềm lướt qua lại bị Tiên tôn thổ lộ đến choáng váng.

“Sao lại không biết liêm sỉ như thế, chẳng lẽ Tiên tôn không sợ làm thế nhân không dung tha?” Bỗng nhiên trong đám đông có người lên tiếng.

Dung Nhã hướng người nọ phản bác, “Con ta Bạch Ngọc quả thật chưa từng làm đệ tử thân truyền của Tiên tôn, con ta vào Ẩn vụ cung chỉ làm một để tử ký danh nho nhỏ. Bạch Gia chúng ta hết mực kính trọng luôn coi Tiên quân là khách quý, Tiên quân nguyện cùng Bạch Ngọc yêu nhau, thật sự là xem trọng con trai ta.”

Giang Lâm Vụ cười tươi với Dung Nhã, Dung Nhã gật đầu nhìn nàng, ý tứ ủng hộ nàng.

“Các ngươi không dung nạp ta sao? Huyền Kiếm tông đại môn vĩnh viễn mở cửa cho ta, Bạch gia thế gia luôn coi ta là khách quý. Bản tôn sao phải so đo với đám tôm tép các ngươi, muốn các người thích ta.”

Bạch Ngọc kinh ngạc, vui sướng, không giấu được nụ cười trên mặt. Trong lòng phảng phất như đắm chìm trong mật ngọt. Hắn nắm chặt tay Giang Lâm Vụ, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, trịnh trọng nói: “ Tiên tôn! Đệ tử yêu người, ta yêu nàng, Bạch Ngọc yêu Tiên tôn.” Hôm nay hắn rốt cuộc cũng có thể nói ra nhưng lời này một cách rõ ràng.

Bạch Ngọc lôi kéo tay Giang Lâm Vụ tuyên bố với đám đông: “Bạch Ngọc ta và Lâm Vụ Tiên tôn thật lòng yêu nhau. Tiên tôn đối với ta trước nay đều dạy dỗ chi tình, ân sự chi nghĩa. Là Bạch Ngọc cả gan nhiều lần thổ lộ với Tiên tôn, mới dành được tình cảm của người. Tiên tôn đối với ta mang tình nghĩa ân sư, chúng ta cũng có tình cảm với nhau, nguyện yêu nhau, bên nhau, cùng nhau sống nốt phần đời còn lại.”

Giang Lâm Vụ ôn nhu nhìn Bạch Ngọc, hai người dựa sát vào nhau.

Thổ lộ tình cảm với Bạch Ngọc xong, nàng quay đầu hướng về phía đám người. “Hoạ “nhập tiên” vì Tiết Lực lợi dụng lòng tham của con người gây ra tại hoạ lớn như vậy ở trước mặt các ngươi, các ngươi lại không xử lý, lại quan tâm bản tôn cùng ai bên nhau làm gì. Các ngươi là tu hành quá dễ, hay là thăng cấp qua nhanh?” Một phen nói đánh cho đám người mặt bỏng rát.

Trong đám người truyền ra một giọng nói hùng hậu: “Đúng vậy, Lâm Vụ Tiên tôn và Bạch công tử là tâm đầu ý hợp, chúng ta xem náo nhiệt cái gì. Hiện tại tai hoạ “nhập tiên” quan trọng hơn, các người còn có tâm tư đi quản chuyện người khác.”

Người nọ tu vi không thấp, người muốn tham gia náo nhiệt liền thu hồi tâm tư.

Tiết Anh che miệng vết thương, cực kỳ bất mãn, nàng tạo ra thế cục như vậy lại bị phá vỡ.

Giang Lâm Vụ lạnh lùng nhìn đám người Tiết Lực: “ Sau khi sư phụ ta phát hiện “nhập tiên có vấn đề, người liền đình chỉ chế tác “nhập tiên”, lại chưa từng nghĩ đến Tiết Lực lại vụng trộm lấy đi. Các ngươi nghĩ xem, sư phụ ta đã qua đời, chẳng lẽ còn có thể ép Tiết Lực dùng thuốc hay sao?”

“Điểm này ta đứng ra làm chứng.” Một giọng nói băng lãnh truyền đến, Vu Tiêu từ từ bước đến. “Tạ Tư tiền bối sau khi phát hiện “nhập tiên” có vấn đề đã tiêu huỷ một nửa đan dược. Đáng tiếc Tiết Lực không giống Tần lâu chủ, tiền bối đã tin sai người, Tiết Lực tham lam thành tính, âm thầm cất giấu. Mới rước ra đại hoạ “nhập tiên””

Tiết Anh khi nhìn thấy Vu Tiêu, trong nháy nước mắt lưng chòng, kêu lên, “Vu Tiêu!” Không để ý đến thân thể bị thương, ngón tay dài đỏ tươi nhuốn đầy máu đưa về phía Vu Tiêu, muốn kéo hắn lại.

Vu Tiêu nhìn Tiết Anh, ánh mắt lãnh đạm, “Ngươi có ngay hôm nay là tự làm tự chịu. Ngươi không những hãm hại ta, mà còn hại Lâm Vụ. Những tưởng Tiết Lực làm hư ngươi, hiện giờ xem ra đều là tâm tính ngươi vốn hẹp hòi hung ác.”

Tiết Anh thống khổ kêu rên, “Không! Vu Tiêu!”

“Cũng chỉ có các ngươi mới vô liêm sỉ như thế, đẩy hết tội lên người người đã khuất.” Giang Lâm Vụ nói xong ngưng tụ ra linh lực, đánh thức trận pháp nàng đã bày ra khi trước. Bốn phía kết thành kim quang trận, mặt trận ở ngay vị trí Tiết Lực.

Uy áp linh lực mạnh mẽ hướng Tiết Lực mà đến, Tiết Lực vốn linh lực đã tiêu hao, thoáng cái bị trấn áp đến nôn ra một ngụm máu. Hắn liều chết tránh đi, căn răng lấy ra một bình thuốc hắc ngọc quỷ dị. Hướng phía đám tà tu hô to: “Ai có thể giết nữ nhân này. Huỷ đi trận pháp, Tiết Lực ta nguyện đem “nhập tiên” dâng tặng!”

Số lượng tà tu rất nhiều, bọn họ không sợ tác dụng phụ của “nhập tiên”, mỗi người lộ ra vẻ mặt tham lam hung ác, linh lực thô bạo trên người bốc lên. “Nhập tiên” khiến cho bọn họ nổi lên từng đợt sát ý.

Dung Nhã cùng các tiên môn còn lại nâng vũ khí lên, Vu Tiêu cũng gia nhập vào. Đám tà tu lâm vào điên cuồng giằng co. Nhưng về nhân số vẫn ít hơn đám tà tu rất nhiều.

Đúng lúc này, trên bầu trời có vô số kiếm quang ùn ùn kéo đến, trên tất cả kiếm quang đều là những để tử nổi danh dưới trướng Giang Lâm Vụ, tiếng vang rung trời xuyên mây mà đến: “Môn đồ Huyền kiếm tông ta ở đây! Ai dám đả thương tiên sư tông môn ta!”

Kiếm quang nhao nhao hạ xuống, gia nhập trận chiến.

Dẫn đầu đội chính là tam đệ tử Liên Kiều, nàng hướng Giang Lâm Vụ thi lễ, Giang Lâm Vụ gật đầu chào hỏi.

Bạch Ngọc cầm kiếm gắt gao đứng bên cạnh Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ ngưng tụ lại chú trận, hướng đám người hô to, “Đệ tử Huyền kiếm tông nghe lệnh! Đám tà tu điên cuồng khó không chế. Để tránh hỗn chiến, ngăn chặn đánh lén, lấy nhiều địch ít.”

“Rõ!”

Song phương giao chiến kịch liệt ———

Ngay từ đầu đám tà tu nhìn như hung ác dũng mãnh, nhưng hai bên hỗn chiến đã lâu, thể lực đã suy yếu dần. Đám tà tu mặc dù bị “nhập tiên khơi dậy linh lực cường đại, nhưng sau khi bị tấn công mấy hiệp đều tan tác. Mà Huyền kiếm tông bên này, mặc dù thiên tư kém hơn, nhưng từng bước một đi lên căn cơ rất vững chắc, càng chiến càng dũng mãnh. Dần dần tà tu bị đánh đến mức không còn khôi giáp, còn một ít không biết thế nào linh lực lại bạo loạn quỳ rạp xuống đất.

Tiết Lực mắt thấy thế cục không đúng thầm mắng, “Đám vô dụng này!” Hắn ẩn nấp vào đám người hỗn loạn, muốn tìm cơ hội chạy đi, vừa đi được vài bước. Một đạo tàn ảnh kiếm quang đi qua, Tiết Lực kinh ngạc quỳ rạp xuống đất, “khụ” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

“Luôn biết công phu chạy trốn của người rất nhanh mà.” Quá trình này chỉ một kích, đám người hỗn chiến tất cả đều đứng im, yên lặng dõi theo hướng này.

Một kích toàn lực này cũng hao phí rất nhiều linh lực tinh thần của nàng, khí tức thoáng hỗn loạn, hướng đám người nói.

“Không giống như Tiết Lực ngươi đối với Lý Diên Lý công tử tàn khốc. Sự phu ta tự dùng thử “nhập tiên”, dùng linh lực của bản thân độ linh, kéo dài mạng cho Tần lâu chủ. Mà Tần lâu chủ cự tuyệt, hắn nói, “Thọ tận hồn quy.” Sau khi bằng hữu thân nhất qua đời, tiên sự thương tâm đau lòng , cứ như vậy ẩn cư ở thâm sơn cùng cốc không nhập thể.”

Giang Lâm Vụ nhắc đến sư phụ, sắc mặt thoáng hoài niệm mang theo bi thương, “ Sư phụ ta từng nói, ta vô tâm vô ưu tu pháp rất nhanh, nhưng vô tâm cũng khó ngộ chân đạo. Ta đã từng mê mang, cho dù thế nào cũng không hiểu, vì sao con người phải tu tiên.

Sư phụ ta trả lời:” Khi muốn cùng một người tiêu dạo tự tại bên nhau, tuổi thọ mới có ý nghĩa, bằng không, cho dù có đắc đạo thành tiên cũng chỉ là sống trong cô độc tịch mịch mà thôi, vi sư không nhập tiên. Mà chính ta cuối cùng cũng hiểu được câu trả lời của người.

Tán tu Tạ Tư, ân sư của ta. Sau khi hiểu rõ điều này, ta liền lập tức nâng cấp thành Hoá Thần kỳ. Sau đó ta dừng lại, không thăng cấp nữa. Ta thờ phụng đạo, tu hành đạo, cả đời này cũng chỉ duy tâm mà sống.

Ánh mắt nàng đảo qua trên từng người tà tu đang nằm kêu rên ở đây, thanh âm bao bọc linh lực truyền đến tai mỗi người, coi như cảnh tỉnh cho họ.

Giang Lâm Vụ nâng kiếm chỉ vào Tiết Lực đã ngã quỵ xuống đất: “Cái khác tu đạo ta không hiểu. Giang Lâm Vụ ta tuy lớn lên trong nơi núi rừng, cũng chỉ biết rằng, tu tâm chính là tu đạo. Tâm bất chính, dù tu hành nhanh đến đâu cũng sẽ như vị Tiết Lực này, Hoá Thần Trung kỳ có danh nhưng không có lực này.”

Lúc này, đại chiến đã chấm dứt, Tiết Lực cùng Tiết Anh bị bắt, còn những vị tà tu khác đã được khống chế.

Đệ tử Huyền Kiếm tông thi lễ với Giang Lâm Vụ, Liên Kiều mang theo bọn họ hấp tấp mà đến giờ lại vội vàng mà đi.

Trước khi Vu Tiêu đi, cố ý đến cáo từ Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ vốn định ở lại hỗ trợ. Dung Nhã lại xua tay, đẩy bọn họ đi, “Ôi! Người trẻ tuổi các ngươi cứ về trước là được, Lâm Vụ tham chiến lâu đã mệt mỏi, Bạch Ngọc dẫn nàng trở về đi. Ta ở lại lo liệu là được rồi.”

(Lý Đình Đình và Lý Diên ở nhà cứu vớt gia sản nên không ra).
Chương kế tiếp