Bị Sói Điên Cố Chấp Tha Về Ổ

Chương 8_ Trúng độc, tình loạn ý mê liền gặm mút Tiên tôn
Ánh trăng sáng rực chiếu xuống mặt đất.


Trong rừng gió đêm trên núi thổi qua từng chút ánh sáng của đom đóm, hơi thở ấm áp của mùa hè cũng không che được từng sát ý giết người lãnh khốc trong đó.


Một cô nương mặc y phục màu vàng non ôm ngực chật vật lảo đảo nhảy qua bụi cỏ gai. Ngoại trừ tiếng ma sát của vải xẹt qua bụi cỏ thf phía sau cô tựa hồ còn có tiếng vang quỷ dị khác.


Cô nương mặc y phục vàng sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mượt mà xinh đẹp xuất hiện vài vết cào tuy nông nhưng đã thấm máu, tựa như móng tay của người vẽ ra.


Máu đỏ tươi từ trong y phục của cô không ngừng chảy ra, màu đỏ tươi kinh người đột ngột trải đầy trên y phục sáng ngời vàng nhạt. Cô không ngừng ẩn náu, máu rơi trên cành lá cỏ chứng tỏ sự thiếu hiểu biết của người dẫn đường. Cô gái váy vàng vội vã nhảy qua bãi cỏ, đến một mảnh đất đá, vụn gỗ khổng lồ. Rải rác ẩn đầy một đống đá nửa sụp đổ.


Cô liều mạng nín thở, cả người run rẩy, môi tái nhợt nứt nẻ, hai hàm răng run rẩy.


Sau lưng không ngừng truyền đến thanh âm là giọng nữ sắc bén của một nữ tử: "Tiểu cô nương ~ ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu ~ ha ha ~! "


“Ngươi ở đâu? ~ Tiểu cô nương xinh đẹp ~ đi tìm tàng nha ~"


"Cô nương xinh đẹp ~ tìm được ngươi rồi, ta liền giết sạch a~"


Tiếng cười đùa chói tai lúc xa lúc gần, kích thích thần kinh của cô nương áo vàng non nớt, cô nhắm chặt mắt cắn răng, co người vào trong, nội tâm run rẩy sắp sụp đổ.


"Ở đâu ~ ở đâu ~" thanh âm theo gió bay xa, ác quỷ đòi mạng hình như đã rời đi. Cô nương vội vàng thở ra một hơi hổn hển vì sau khi kiếp nạn mình vẫn còn sống mà nước mắt rơi đầy mặt. Cô vừa mới buông lỏng thân thể bỗng nhiên...


"Tìm được rồi nha~" thanh âm bén nhọn xuất hiện sau lưng, cô nương váy vàng đột nhiên quay đầu lại...


"Nhìn lại cũng đúng là tiểu cô nương xinh đẹp nha! Đẹp... thì phải chết hết thôi!” Đôi móng tay dài nhọn màu đỏ mang theo sát ý hung ác vô tình trực tiếp bắt tới hướng đến phía cô nương váy vàng.


Cô nương sắc mặt như tro tàn, ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả chân để chạy trốn cũng không nhúc nhích nữa mà tròn mắt nhìn thẳng bộ móng tay dài màu đỏ tươi kia hướng tới phía ót mình, cùng trong lúc đấy đồng tử phản chiếu ra bộ váy đỏ của chủ nhân móng tay đỏ tươi cùng sát ý hung ác dữ tợn trên mặt.


Ta thực sự chỉ có thể chết ở đây sao? Còn ca ca thì sao? Ca ca ta vẫn đang chờ ta... Ai... Ai có thể đến cứu ta với…


"Binh——" một đạo kiếm quang từ phía bên phải bổ về phía bộ móng dài đỏ tươi.


Tiết Anh đang duỗi móng tay đỏ tươi muốn lấy tính mạng người khác thì rõ ràng đã bị phát hiện liền nhanh chóng thu hồi bộ móng dài. Khuôn mặt ả bởi vì tức giận vặn vẹo, vừa định quay đầu muốn nhìn xem kẻ nào không biết sống chết cản trở ả ta. Một thân thân ảnh thon dài màu bạch trà đã vọt tới trước mặt Tiết Anh vung kiếm chém xuống một kiếm, tốc độ cực nhanh xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn.


Nếu không phải Tiết Anh dựa vào tu vi cao hơn một chút để né tránh kịp thời thì chắc chắn kiếm ý sắc bén liền cắt đứt cổ ả ta!


Ả tự biết hiện tại không phải là thời điểm có thể tiếp chiêu gần, sau khi ném ra mấy phát ám khí nhanh chóng chạy đến khoảng cách sẽ không bị công kích.


Tiết Anh đứng vững thân thể mới thấy rõ vừa rồi công kích mình là một thiếu niên dáng người như ngọc cực kỳ xinh đẹp.


Một thân bạch trà thêu hoa văn tường vân, y phục như mây lộ ra thiếu niên ôn nhuận đoan chính, hắn người cao thân dài chấp kiếm, kiếm ý sắc bén, ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn cùng với dáng vẻ ôn nhuận đoan chính không phù hợp. Chứng tỏ vị thiếu niên này là loại người có mặt trong ngoài không giống nhau, đây là một mặt khác của thiếu niên, cuồn cuộn mãnh liệt thậm chí hung tàn.


Bị một thiếu niên trẻ người non dạ đánh trúng, khuôn mặt Tiết Anh vặn vẹo cực đoan, tâm niệm của ả tự nhiên có chút dao động. Ả nhìn chằm chằm thiếu niên vốn xinh đẹp như châu ngọc bằng ánh mắt ái muội.


Một đạo kiếm quang cắt ngang hình ảnh ái muội này.


Lý Đình Đình ngồi trên mặt đất nhìn người đàn ông thản nhiên tiêu sái thân thủ cao siêu cứu mình, nhất thời ngây dại.


Sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng ôn hòa hỏi:

"Cô nương, cô không sao chứ?" Thiếu niên nghiêng đầu thăm hỏi, nhưng kiếm quang trong tay vẫn lạnh thấu xương như trước, nghiêng tai chú ý đề phòng địch nhân đối diện.


Lý Đình Đình mở to mắt nhìn, nhất thời không thể trả lời, cô nghe thấy trái tim mình đập thình thịch. Trong nháy mắt vui sướng được cứu cùng thiếu niên anh hùng, dáng người tuấn nhã đã lay động trái tim của cô mấy ngày nay đã loạn thất bát tao.


Giọng nam tử nhẹ nhàng dễ nghe xua tan nỗi sợ hãi ban đầu của cô. Cô phục hồi tinh thần, vội vàng nâng ống tay áo đã rách nát lau khô nước mắt trên mặt, đứng lên. Chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ ân cứu mạng công tử! Ta tên là Lý Đình Đình, nữ nhi của Lý gia Bạch Châu! Không biết Công Tử xưng..."


"Lý gia ở Bạch Châu?" Bạch Ngọc đột nhiên ngắt lời hỏi.


Lý Đình Đình gật đầu muốn lên tiếng trả lời:

"Ayyo ~ tình lang, thiếp ở đây sao lại chàng lại coi như tỷ tỷ ta đây không tồn tại nhỉ? Tỷ ~ tỷ ~ thật thương tâm nha~" Thanh âm cao vút, giọng nói nũng nịu vang lên hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Ngón trỏ Tiết Anh chậm rãi lướt qua bộ ngực lộ ra bên ngoài của mình, mang theo ý câu dẫn nhìn Bạch Ngọc.

"Tiểu lang quân vừa rồi đối với người ta sao lại có thể hung dữ như thế ~ tuổi trẻ như vậy đã là Trúc Cơ hậu kỳ, không bằng đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đây có thể giúp nguơi khoái hoạt tiết giai lên Kim Đan kỳ." Tiết Anh diện mạo tất nhiên là không kém, thần sắc rất có ý vị. Động tác lơ đãng nhưng cũng nóng bỏng, mặt một chiếc váy đỏ càng tăng thêm quyến rũ.


"Công tử, ngươi đừng tin ả ta! Ả là tà tu Tiết Anh, làm người âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, thường câu dẫn một số tu sĩ làm loại chuyện này để hấp thu tu vi của người khác! Công tử không được để ả ta quấy nhiễu!” Lý Đình Đình sắc mặt đỏ bừng hô to. Thứ nhất là sợ vị tiểu công tử này bị ả Tiết Anh kia dụ dỗ bắt đi..

Thứ hai là tiểu thư khuê gia e lệ nhắc tới chuyện song tu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


Bạch Ngọc gật đầu chào Lý Đình Đình. Thần sắc hắn bất động, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiết Anh một cái.


Hắn kéo kiếm hoa, tùy thời chuẩn bị đổi kiếm thức chống đỡ hoặc là công kích!


Lý Đình Đình vừa thấy Bạch Ngọc không hề động đậy, vừa xấu hổ vừa vui mừng. Vị công tử này tư thế bất phàm, tự nhiên sẽ không bị ả tà tu này dụ dỗ.
Tiết Anh sắc mặt tái mét, ả vốn là người điên cuồng vặn vẹo, hiện giờ mặt mũi bị dẫm như vậy, lại còn dám chuẩn bị công kích nàng! Nhất thời sát tâm dần dần nổi lên.


"Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt! Vậy đừng trách tỷ tỷ đây tâm ngoan thủ lạt! Thiếu niên à, ngươi tuy rằng thiên phú kiếm thuật đều rất tốt nhưng ta là Kim Đan trung kỳ, có thể dùng linh lực tầng cao hơn áp lại hết mấy tầng linh lực của ngươi đấy!”


Dáng vẻ hung ác của Tiết Anh lộ ra, ả phóng thích linh lực uy áp đánh thẳng vào Bạch Ngọc, muốn uy hiếp Bạch Ngọc.


Bạch Ngọc không muốn chính diện tiếp một chiêu này, hắn bay lên trời lấy kiếm lăng không vẽ phù, phù chú cổ xưa rườm rà trên không trung lóe lên u quang hóa giải linh lực Tiết Anh phóng thích.


Tiết Anh thấy rõ bùa chú của Bạch Ngọc sau đó trợn mắt, sắc mặt ả nhiều lần chuyển biến. Mới run giọng hỏi: "Ngươi là người của tiện nhân Giang Lâm Vụ kia?! Ngươi làm sao có thể dùng phù trận của ả ta? Ngươi đi với tiện nhân đó à?

-


Khuôn mặt Tiết Anh vặn vẹo bắt đầu điên cuồng, đột nhiên thì thầm: "Tất cả đều là do ả tiện nhân kia của ngươi, là nàng hại Vu Lang chán ghét ta... Tất cả là tại ả!" Sau đó Tiết Anh hét lên: "Ta sẽ tập hợp mọi người để giết ả ta! Ả ta không thể chạy thoát! Tiện nhân đó! Ta xem chừng ả ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Sau đó mới tới đuổi giết tiểu cô nương chết tiệt này! Nếu ngươi là đồ nhi của ả, ngươi vũ nhục ta thì ngươi cũng đáng chết! Tất cả đều phải chết!”


Bạch Ngọc chính là kẻ không chịu được người khác nhục mạ Giang Lâm Vụ. Từ trước đến nay hắn đều một vẻ ôn hòa, giờ phút này mặt hắn có chút tức giận. Nếu không phải tiên tôn ở gần đây thì hắn đã dứt khoát trực tiếp giết nữ nhân điên này rồi.


"Ồ vậy sao? Vậy ngươi ngược lại nói một chút hài tử bổn tôn dạy ra nên chết như thế nào?" Thanh âm lạnh lẽo của Giang Lâm Vụ truyền từ trên không mà đến, dáng người hiện lên, váy lụa mờ ảo.


Tiết Anh thấy Giang Lâm Vụ liền trừng mắt gào thét: "Ngươi không chết! Sao ngươi lại không chết?!”


Sau khi Giang Lâm Vụ đáp xuống đất, cẩn thận quan sát vết thương trên người Lý Đình Đình, nói: "Lý cô nương, vết thương trên ngực cô không sâu, ăn một ít đan dược là được rồi. Nhưng vết thương trên mặt cô phải chú ý, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng móng tay tà tu kia có độc, cô phải tìm y tu trước giúp cô dẫn độc ra rồi mới bôi thuốc. Cẩn thận một chút sẽ không để lại sẹo.”


Lý Đình Đình nhìn người nói lời dặn dò trước mắt có dung mạo kiều diễm, tiên quân Lâm Vụ vành tai đỏ đến nhỏ máu. Nàng thầm nghĩ: "Thì ra đây chính là Giang Vụ tiên quân truyền thuyết, nàng thật ôn nhu làm sao. Không giống như truyền thuyết tùy ý phô trương một chút nào. Hóa ra là sư tôn của công tử, chẳng trách vị công tử kia ưu tú như vậy."

Cô gật đầu hành lễ, "Đa tạ ơn cứu mạng của Tiên Tôn Và Công Tử!”


Giang Lâm Vụ khẽ cười xua tay.


Mắt phượng lạnh lùng nhìn Tiết Anh lạnh lùng nói: "Tiết Anh. Mấy năm nay ngươi càng ngày càng phát điên. Điên cuồng lại kiêu ngạo, người ngươi thu thập muốn giết ta hiện tại đang bị phù trận của ta khóa tại chỗ. Bọn họ đều giống như ngươi, tam quan bất chính, đạo tâm bất thuần, hiện tại đều đang ở trong phù trận tự giết lẫn nhau.”


Tiết Anh vừa nghe mặt đỏ, gân xanh nổi lên "Giang Lâm Vụ! Ha, kẻ chỉ biết dựa vào thi cốt của sư phụ mình mà liền thượng vị lên làm Tiên Tôn Giang Lâm Vụ! Ngươi ngược lại chẳng khác gì trước kia, khuôn mặt đó làm cho ta chán ghét đến cùng cực, làm cho ta hận không thể cắt xé cái khuôn mặt của ngươi, hủy bỏ kinh mạch của ngươi! Sau đó ta sẽ đem ngươi ném đến những nơi như kỹ viện, để ngươi bị ngàn người chơi hỏng...!”


Còn chưa đợi ả điên kêu xong, Bạch Ngọc cách khoảng không quét ngang kiếm ý giống như khí lạnh mùa đông, trực tiếp đem xương vai Tiết Anh cắt đứt.


"Bạch Ngọc. Ổn định tâm kiếm, chớ xúc động.” Giang Lâm Vụ lớn tiếng nhắc nhở.


Bạch Ngọc nghe thấy vậy liền thu hồi sát ý trên mặt. Quay đầu lại, cúi đầu chắp tay buồn bực nói: "Vâng, thưa Tiên tôn. Là đệ tử lỗ mãng.”


Tiết Anh cả người nhiễm lạnh, vừa rồi một kiếm kia thật sự muốn mạng của ả. Ả ta trợn mắt nhìn bộ dáng Bạch Ngọc cúi đầu trước mặt Giang Lâm Vụ, thì ra là như thế...


Ả ta ôm ngực nhếch miệng cười lạnh: "Được! Được lắm! Cả người đều bị tiện nhân này mê hoặc!"

Ả hung ác hướng về Giang LÂm Vụ ném ra một đám ám khí dày như mưa, Giang Lâm Vụ kéo Lý Đình Đình, lập tức vẽ ra phù trận phòng ngự ngăn cản ám khí.


Không ngờ Tiết Anh liều mạng cá chết lưới rách, không để ý tới linh lực của phù trận mạnh mẽ, ả xông vào phù trận của Giang Lâm Vụ, giơ lên một thanh chủy thủ lưỡi cong trong tay hướng về phía trái tim Giang Lâm Vụ muốn tàn nhẫn đâm vào.


“Tiên tôn cẩn thận!” Bạch Ngọc kinh hãi ngăn cản về phía trước.


Giang Lâm Vụ nhanh chóng kết chú, linh lực phù chú khổng lồ đánh về phía Tiết Anh, khiến ả bị bay ra xa mấy trượng. Mà chủy thủ trong tay ả khi bay ra quỷ dị uốn cong một chút.


Tiết Anh ngã xuống đất ho ra máu đen, ả thân đã bị trọng thương, thấy một kích không trúng liền rải ra một nắm bột mê dược, thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn.


Một cuộc hỗn chiến kết thúc ở đây.


Lý Đình Đình quỳ xuống hành lễ quỳ lạy tạ Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc.


Cô khóc lóc kể lể, nói mình đến đây không có ý xúc phạm đến nơi ở cũ của Tiên sư Giang Vụ tiên quân. Chỉ là ca ca cô bị kẻ không rõ lại lịch dùng đan dược 'Nhập Tiên' làm thí nghiệm, linh lực tán loạn, lâm vào hôn mê sâu sợ là ngay cả mạng không trụ được lâu, cho nên cô mới mạo hiểm tìm cách cứu ca ca.

Nhưng cô một mình ở trong núi trốn đông trốn tây không bao lâu, còn chưa kịp tìm được pháp trận, liền ngẫu nhiên bị Tiết Anh nhìn thấy, sau đó bị đuổi giết.


Giang Lâm Vụ cẩn thận hỏi thăm tình hình của ca ca Lý Đình Đình, một người hỏi một người trả lời. Cũng không nhận thấy Bạch Ngọc đứng một bên, đuôi lông mày cau chặt dường như rất không thoải mái. Trên trán hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt mang theo ửng đỏ. Tư thái luôn luôn đoan chính giờ phút này tựa như kiến gặm cắn đứng ngồi không yên.


Giang Lâm Vụ hỏi toàn bộ tình huống, từ trong ngực lấy ra một bình đan dược đưa cho Lý Đình Đình.


"Lý cô nương, tình huống của huynh trưởng cô ta đại khái hiểu qua, bình đan dược này cô cầm lấy. Sau khi trở về mỗi ngày cho huynh trưởng cô dùng một viên, có thể ổn định linh lực tán loạn của huynh trưởng cô. Vài ngày sau ta sẽ đến Bạch Châu đến thăm dò. Bồng Quả Sơn địa hình đặc thù, một hồi còn có thể còn có tranh đấu, cô không thể ở đây lâu được, vẫn là nhanh chóng rời đi thôi.” Nói xong đẩy cô một cái, linh lực bao lấy Lý Đình Đình, đưa cô ra khỏi Bồng Quả Sơn.


Giang Lâm Vụ vừa xoay người, đã bị Bạch Ngọc nhào vào lòng.


"Tiên tôn... Ta... Có chuyện gì với ta vậy? ..."


Bạch Ngọc sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, một đôi mắt hoa đào cuồn cuộn dục vọng như sóng biển mãnh liệt. Con ngươi đã mê ly có chút thần trí không rõ. Giang Lâm Vụ hồi tưởng lại chủy thủ đột nhiên cong cong cùng thủ đoạn âm ngoan thủ lạt của Tiết Anh, cùng Bạch Ngọc khi đó chắn ở trước người mình.

Chết tiệt! Tình độc!


Bạch Ngọc tham lam ngửi ngửi vào cổ Giang Lâm Vụ, hơi thở ấm áp phun vào Giang Lâm Vụ, môi mỏng vừa thăm dò chạm nhẹ vào cần cổ mẫn cảm. Hắn nỉ non "Tiên tôn..."


Giang Lâm Vụ vội vàng bảo vệ tâm mạch Bạch Ngọc, giơ tay chống lên trán Bạch Ngọc, truyền vào thần thức linh đài Thanh Tâm Quyết cho Bạch Ngọc.


"Bạch Ngọc! Ngươi bình tĩnh lại! Đừng làm loạn! Ta là tiên tôn! Là Tiên tôn Giang Lâm Vụ thường xuyên phạt ngươi đấy!”


Không đề cập thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới "Tiên tôn" ánh mắt Bạch Ngọc liền run lên, sóng mắt lấp lánh. Trực tiếp kéo sa y của Giang Lâm Vụ ra, mãnh liếm liếm cắn, mút lên vai Giang Lâm Vụ.


Giang Lâm Vụ “...”
Chương kế tiếp