Biển Thủ

Chương 100

Đề toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay không khó, thiên về việc khảo sát học sinh học không vững chắc.

Bài thi toán đạt 150 điểm, Hạ Nhất Dung đạt 132 điểm.

Hạ Tăng Kiến sau khi biết còn có chút đáng tiếc: "Tiểu Dung nói không chừng còn có thể thi 985 điểm.”

Hạ Nhất Dung không nói gì, đọc đáp án thi đại học đăng trên báo.

Thì ra cô không làm ra một câu hỏi cuối cùng, không khác gì Nhiếp Trinh nói.

Chẳng qua đầu óc của cô không nhạy, lại không nhìn ra vấn đề, uổng phí Nhiếp Trinh giảng đề cẩn thận hơn mười phút.

Hạ Nhất Dung trở về nhà cậu ở Nam Kinh một tháng rưỡi, lễ vật mang về còn chưa phân xong đã bị Chu Thanh Ân lôi kéo ngồi xuống.

Chu Thanh Ân bóc bánh cam đưa cho Hạ Nhất Dung, giương mắt nhìn cô, nhìn đều khoẻ mạnh, ngoan ngoãn khéo léo như thường ngày.

Hạ Nhất Dung thấp giọng nói cảm ơn, cô lại cầm bánh cam kia, tinh tế kéo từng sợi tơ trắng đi, mới đưa vào miệng.

Thanh Ân cũng học theo cô, vừa xé sợi tơ trắng trên cánh cam vừa nói chuyện gia đình như lơ đãng nhắc tới: "Em không ở nhà hơn một tháng nay trong nhà vắng vẻ, anh hai không có nhà, anh Miêu em cũng không biết đang bận cái gì, ở nhà bây giờ mới gặp được em.”

Cô đặt Bánh cam vào đĩa sứ trắng trước mặt Hạ Nhất Dung: "May mà em trở về, nếu không chị sẽ bắt em đi.”

“Khó trách trước kia luôn nghe bà nội cằn nhằn nói, đứa nhỏ lớn thì không gặp mặt, bây giờ đều có loại cảm giác này, đừng nói đến gia đình chúng ta.”

Chu Thanh Ân có ý chỉ dừng một chút: "Tiểu Trinh hình như cũng hơn một tháng không thấy đâu, anh cả em nói là đang tập huấn, cường độ huấn luyện của bọn họ, Tiểu Trinh khẳng định mệt muốn chết.”

Cô lại lắc đầu, dường như Nhiếp Trinh chỉ là vô tình nhắc tới, nhẹ nhàng vạch trần: "Chờ em và Miêu đều đi Anh, ngày này của chị khẳng định nhàm chán.”

Chu Thanh Ân nói chuyện sảng khoái trong trẻo, rõ ràng nói lời oán giận cũng mang theo ý cười.

Hạ Nhất Dung ngăn cản tay cô ấy muốn lột quất lại, so sánh với Chu Thanh Ân, thanh âm của cô nhỏ hơn rất nhiều.

"Chị dâu em không ăn, dạ dày đang khó chịu."

Chu Thanh Ân vỗ vỗ tay cô, muốn nói lại dừng lại hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được, ngữ khí phức tạp: "Không vội."

Là một đứa trẻ đáng thương.

Hạ Nhất Dung không biết Chu Thanh Ân nói đáng thương là Nhiếp Trinh hay là cô.

Nhưng hơn một tháng không thấy không liên lạc, lại nhắc tới Nhiếp Trinh, cô có chút hoảng hốt.

Hình người bị bao bọc bởi sương mù dày đặc xa xôi, cô không thể nhìn thấy anh.

Chỉ là nhắm mắt lại, khuôn mặt của anh vẫn rõ ràng như trước đều khắc trong lòng giống nhau.

Nhiếp Trinh vào cuối tháng 7, dính lên mình làn gió mát mẻ của đêm hè đi vào Hạ gia.

"Bạn học Đan Đông của con gửi lê trắng, con đưa hai rương tới đây."

Hạ Nhất Dung đang đứng ở quầy bar bên cạnh tủ rượu, cô nghiêng người, không quay đầu lại, cùng Hạ Nghị Lâm chơi đồ chơi ấn răng cá sấu.

Hạ Nghị Lâm đã lâu không gặp Nhiếp Trinh, ném cá sấu rồi chạy tới Nhiếp Trinh, dùng sức ôm lấy người: "Thân trên của cậu sao lại khỏe hơn một chút vậy?”

Thanh Ân nghe thấy động tĩnh từ thư phòng lầu hai đi ra: "Đan Đông thu hoạch lê sao? Đáng tiếc chị cùng Tiểu Dung đều không ăn lê, mấy anh em họ càng không ăn hoa quả.”

Nhiếp Trinh mặc cho người nặng bảy mươi kí của Hạ Nghị Lâm treo trên người anh, trong tay còn có thể vững vàng bưng hai rương lê.

Ánh mắt anh đảo qua lưng Hạ Nhất Dung từ khi anh tiến vào liền cứng ngắc, lại nhìn về phía Chu Thanh Ân: "Chị dâu cũng không thích ăn lê sao? Nấu thành canh lê uống đi, tiểu Dung... Không ăn nhiều lê nhưng vào mùa thu, cô ấy thích uống súp lê.”

Hạ Nghị Lâm tiếp nhận quả lê đặt sang một bên, lôi kéo Nhiếp Trinh đi về phía quầy bar.

"Uống canh lê gì, đến chơi cái này, ai thua ai uống rượu." Anh ta rất hào hứng còn không quên hỏi: "Lần này cậu đi bao nhiêu ngày? Quân đội có lịch vào tháng 9 không?”

Hạ Nhất Dung một mình ấn một hàng răng từ trái sang phải, rốt cục ở vị trí áp chót.

Miệng cá sấu khép lại và cắn tay cô.

Hạ Nghị Lâm vỗ tay cười: "Uống đi! Em chơi một mình!”

Nhiếp Trinh cả kinh, trên quầy bar có một cái đèn trên nóc, hai má hồng đào của Hạ Nhất Dung dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn.

Cô cũng không nhìn anh, trong mắt lấp lánh khúc xạ ánh sáng: "Em tự mình chơi dựa vào cái gì mà tính?”

Nhiếp Trinh lúc này mới thấy trước mặt Hạ Nhất Dung chỉ là chai rượu trái cây, lại không nghĩ tới nồng độ cồn 40% cũng có thể làm cho cô uống đỏ mặt.

Anh không tán thành nhìn về phía Hạ Nghị Lâm: "Có phải gần đây cậu quá nhàn rỗi không? Sao còn mang theo Hạ Nhất Dung uống rượu.”

Chai whisky đối diện Hạ Nhất Dung, vơi đi không ít.

Hạ Nghị Lâm oan uổng: "Tôi nhàn rỗi ở đâu, tiểu Dung lôi kéo tôi chơi, tôi lại không thích chơi Lego, liền chơi cái này, răng cá sấu thú vị biết bao.”

Nhiếp Trinh không thể hiểu răng cá sấu thú vị hơn LEGO ở đâu?

Anh không quan tâm chút nào.

"Tiểu Dung, lần trước trước khi thi đại học giảng bài cho em, bút có phải rơi trên bàn không?"

Hạ Nhất Dung lúc này mới nhìn về phía anh, không thể tin.

Làm thế nào một lý do như vậy có thể được đưa ra? Không khỏi quá vụng về đi.

Thanh Ân đang bảo dì Trần cất quả lê lại, nghe nói như vậy cũng quay đầu lại, che miệng phốc phốc cười.

Hạ Nhất Dung vừa xấu hổ vừa tức vừa phiền não.

Hạ Nghị Lâm còn đang la hét ở đó: "Đợi lát nữa lại tìm bút, chơi cá sấu trước.”

Hạ Nhất Dung trút giận ném cá sấu, cũng không quay đầu lại đi lên cầu thang.

Chương kế tiếp