Biển Thủ

Chương 103

Hạ Nhất Dung cảm thấy ngón tay bị Nhiếp Trinh nắm nóng lên.

Một khắc đụng phải da thịt trước ngực anh tim đập đều run rẩy.

Cơ ngực theo hô hấp phồng lên, trong lòng cô cũng bị thứ gì đó tràn ngập, bất giác Hạ Nhất Dung nghĩ không ra đó là cái gì, chỉ biết mình hiện tại cao hứng rất nhiều.

Anh nắm tay cô chậm rãi kéo áo sơ mi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve, từ trước ngực phồng lên đến bụng dưới có rãnh rõ ràng.

Đại khái là phản ứng thân thể co rút của Nhiếp Trinh lấy lòng cô, cô cười khanh khách, nằm sấp bên hông anh thổi khí.

Vốn nên là động tác trêu người, cô lại giống như một đứa trẻ thổi bóng bay, há to miệng mạnh mẽ "Hô Hô."

Cổ tay bất lực, nửa khuôn mặt đập vào cơ bụng cứng rắn của Nhiếp Trinh.

Nhiếp Trinh thở dài, nâng mặt cô lên, chóp mũi đỏ lên, bộ dạng đáng thương khóc nức nở, lời an ủi còn chưa kịp nói ra.

Giây tiếp theo cô tát vào bụng anh: "Hòn đá sao cứng như vậy!"

Anh bật cười đồng thời cũng tỉnh táo lại, mình làm sao có thể thừa dịp cô nửa say nửa tỉnh dỗ dành cô làm những việc này.

Cô vẫn còn tức giận với anh, quyết tâm cắt đứt tình bạn với anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô hối hận và tức giận hơn vào ngày hôm sau.

Nhiếp Trinh cố nén xúc động muốn ôm cô vào lòng, đem cô khi dễ không thành câu nào.

Anh ngồi dậy, ôm cô gối lên khuỷu tay mình, lắc lư như dỗ dành đứa bé.

Hạ Nhất Dung liếc anh một cái mới nhẹ nhàng nhắm lên mí mắt, mặt dán vào trước ngực anh.

"Lên giường ngủ được không?"

Anh đột nhiên "hí" một tiếng, Hạ Nhất Dung ngậm núm vú của anh, anh còn chưa lấy lại tinh thần từ cảm giác ấm áp ẩm ướt, bị cô không chút lưu tình cắn một miếng.

Cô nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực anh, lại dịu dàng liếm liếm, núm vú của anh hóa thành trân châu nhỏ trong miệng cô.

Thẳng đến khi Nhiếp Trinh cảm thấy nơi đó đã trở nên sung huyết tê dại, cô mới lưu luyến dời đi.

Khóe miệng nối liền sợi bạc, ngón cái anh lướt qua bên miệng cô, theo khóe miệng đỏ tươi xoa xoa môi cô.

Hạ Nhất Dung bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Cô nhìn thấy đồng tử Nhiếp Trinh đột nhiên co rụt lại, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái.

Trời đất quay cuồng, chính mình bị anh đè xuống thảm.

Thân thể của anh theo đó đè lên, Hạ Nhất Dung có chút không thở nổi, cười bò về phía trước.

Nhiếp Trinh gắt gao đè cô xuống dưới, cứng rắn cùng mềm mại dán cùng một chỗ, mỗi một tấc da thịt trên thân thể đều có thể cảm nhận được đường cong phập phồng của cô.

Hơi thở của anh cũng nặng nề.

Cố ý chống lại cô: "Làm gì?"

Lại bất quá là tay nghiện nhét vào dưới thân cô, tìm chỗ đầy đặn lại mềm mại dùng sức nắm lấy.

"Hả? Uống rượu trái cây say còn ở đây làm gì?”

Cô bị tê liệt bởi rượu và dễ dàng bỏ qua những điều này.

Nhưng anh lại hoàn toàn tỉnh táo.

Sao anh lại khi dễ cô như vậy, khi dễ xong vỗ vỗ mông rồi bỏ đi.

Ngày mai cô có thể chọn không nhớ, hoặc trong mơ.

Nhưng anh thì sao, nửa đêm trong mộng cũng đau đến rụt lưng, cảm giác khó ngủ bao trùm cơ thể anh.

Nhưng anh cam nguyện, cho dù cô tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, cho dù anh sẽ càng khổ sở mà sống.

Anh cam tâm tình nguyện, dỗ dành cô nhất thời vui vẻ, đổi lại mình một đêm nhẹ nhàng.

Anh thoáng rời khỏi thân thể Hạ Nhất Dung, không đặt trọng lượng lên người cô nữa.

Môi cọ xát sau gáy cô, có chất lỏng nhỏ giọt, nếm trong miệng đắng chát ẩm ướt mặn.

Cô quay đầu và tìm kiếm nhiều hơn nữa.

Anh ôm eo Hạ Nhất Dung, nghiêng người đối diện, đầu nhét vào cổ cô, đáp ứng yêu cầu của cô, dốc lòng hôn qua mỗi một chỗ.

Cô lung tung mò mẫm thân trên Nhiếp Trinh trần trụi, vừa gãi gãi đem thân trên của mình cũng dán tới, lung tung cọ cọ.

Nhiếp Trinh ôm lấy mặt cô hôn lên.

Cô không thể chờ đợi được vươn đầu lưỡi ra, anh được mời ngậm lấy, mút hôn trong miệng, đầu lưỡi nâng đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn.

Lại giống như cá bơi, từ gốc lưỡi của cô liếm đến đầu lưỡi.

Nước bọt đầy miệng, cô ngoan ngoãn nuốt vào.

Yết hầu lăn lộn kia càng châm lửa đốt trong lòng anh, đưa cô đến gần mình hơn.

Cứng rắn như gậy ngăn cách giữa hai người, cô tựa hồ có chút không khỏe, vặn vẹo thắt lưng tránh nó.

Anh không buông một chút nào, từng bước áp sát, đem dục vọng của mình trần trụi bày ra trước mặt cô.

Cô dần dần mất kiên nhẫn, không còn nguyện ý chống lại đầu lưỡi anh nữa, đẩy tới đưa qua.

Nhưng Nhiếp Trinh giống như một con quái thú đói khát, gắt gao giữ chặt đầu cô, cô không phối hợp liền tự mình đưa qua.

Đầu lưỡi nhét vào miệng cô, thành trong hàm trên, bên lưỡi giữa răng, giống như vết cào, nuốt hết vị ngọt của cô.

Cô lẩm bẩm bất mãn về bất cứ điều gì.

Nhiếp Trinh lúc này mới buông lỏng một chút, tham lam ăn môi cô, môi cô đầy đặn óng ánh, Nhiếp Trinh cơ hồ không buông ra được.

Hơi thở nóng rực của chóp mũi đều phun ra trên mặt cô, lại không biết thỏa mãn, không để ý nặng nhẹ liền hôn, Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy môi ướt vừa khô vừa ướt.

Cuối cùng anh cũng chậm lại, buông tha cô một lát.

Nhìn mí mắt cô run rẩy, hai má ửng đỏ, chóp mũi đều toát ra chút trong suốt.

Lại một lần nữa cúi đầu, giống như con kiến gặm nhấm cắn môi sưng đỏ của cô.

Ngứa ngáy bò vào cơ thể từ miệng, chọc phá toàn bộ cơ thể.

Chương kế tiếp