Biển Thủ

Chương 11: Anh Nhiếp
Nhiếp Trinh tự mình đưa Hạ Nhất Dung đến phòng học, tựa hồ đang làm chỗ dựa cho cô.

Thái độ của Lâm Lăng đối với Hạ Nhất Dung mấy ngày sau rõ ràng tốt lên, ở trước mặt cô không cần dùng ánh mắt nhìn người nữa, vừa được tặng đồ uống, bánh ngọt nhỏ.

Nhiếp Trinh cũng thay đổi trước kia, tan học dẫn theo Hạ Nhất Dung ngoan ngoãn chờ anh rời đi trước đám người.

Hạ Nhất Dung tâm tư nhanh nhẹn, đương nhiên nhìn ra Nhiếp Trinh là thái độ đối với cô trở nên tốt hơn, không còn coi cô là không khí nữa.

Hạ Nhất Dung muôn vàn việc tốt nhưng có một điểm không tốt là dễ leo lên đầu người khác. Cô càng lớn mật với Nhiếp Trinh.

Nhiếp Trinh không thích ăn rau, Bà nội Bạch luôn thay đổi cách muốn bổ sung vitamin cho anh, có đôi khi ở trong sủi cảo băm nhỏ rau xanh, có đôi khi lại đem cà tím nấu thành vị gà.

Nhiếp Trinh luôn có thể ăn ra, mặt không chút thay đổi nhai nuốt hoặc phun ra.

Bà nội Bạch một chút biện pháp cũng không có.

Hạ Nhất Dung hôm nay thi được môn Ngữ văn đứng nhất trong lớp, chân cao hứng không chạm đất, cả người chạy tới chạy lui.

Nhiếp gia gia cầm bài thi của cô lật qua lật lại nhìn, còn không quên gõ Nhiếp Trinh: "Con nhìn chữ Tiểu Dung viết rất ngay ngắn”. Nhiếp

Trinh liếc mắt nhìn: "Ngay ngắn cũng không phải đẹp mắt.”

Nhiếp Trinh nhìn thấy Hạ Nhất Dung phồng miệng, lườm anh một cái.

Lúc ăn cơm, Hạ Nhất Dung cố ý gắp đồ ăn cho Nhiếp Trinh, Nhiếp Trinh đầu tiên là chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm khiến trong lòng cô sợ hãi.

Mới khinh miệt hừ một tiếng, lại gắp lại trong chén cô.

Hạ Nhất Dung chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết.

Hạ Nghị Lâm vội vã về nhà vào ngày cuối cùng của tháng 9.

Anh lôi kéo Hạ Nhất Dung đi hai vòng, thấy sắc mặt cô hồng nhuận sáng bóng, tựa hồ còn cao hơn một chút.

Hạ Nhất Dung hất tay anh ra, chạy nhanh hai bước ngồi cách nửa cánh tay bên cạnh Nhiếp Trinh.

Hạ Nghị Lâm bật cười, nha đầu này thật sự là không sợ sinh, đi theo Nhiếp Trinh một tháng liền không nhận anh trai ruột thịt.

Nhiếp lão gia gia cũng xoay xe lăn lại thở dài nói: "Nha đầu tinh ranh, tuy rằng chỉ cách vách tường ta cũng không muốn nó đi về nhà đi.”

Hạ Nhất Dung khoe khoang: "Mỗi ngày con đều đến thăm ông.” Nhiếp

Trinh liếc mắt nhìn cô một cái, đi đến bên cạnh Hạ Nghị Lâm cho anh một quyền xem như chào hỏi, mới ung dung nói: "Em gái cậu, a.”

"A" này ý vị thâm trường, Hạ Nhất Dung ở trước mặt Nhiếp lão gia gia có chỗ dựa, một chút không sợ Nhiếp Trinh, cô phiền nhất anh có lời nói không tốt, tựa hồ nói thêm vài chữ liền ủy khuất cái miệng tôn quý của anh.

Trước mặt ông lão, cô lại không dám hung dữ, mềm giọng: "A cái gì, anh nói rõ ràng đi Nhiếp Trinh.”

Hạ Nghị Lâm cùng Nhiếp Trinh đều xoay lại, một người cau mày muốn huấn luyện người khác, một người thanh thanh lạnh lùng đút túi xem kịch.

Hạ Nghị Lâm nâng bộ dáng anh trai lên: "Hạ Nhất Dung emkhông lớn không nhỏ, gọi anh đi.”

Nhiếp Trinh nửa xoay mặt, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Tựa hồ thu thập tâm tình nửa ngày mới khôi phục lại một khuôn mặt không chút thay đổi, nghiêm túc nói: "Ừ, gọi là anh.”

Hạ Nhất Dung căn bản sẽ không để cho mình chịu thiệt, há miệng ủy khuất nhìn Nhiếp lão gia gia nói: "Gọi anh trai thì phải đối xử tốt với em.”

Nhiếp Trinh cảm thấy không cãi lại được, trừng mắt nhìn Hạ Nghị Lâm một cái.

Hạ Nghị Lâm mặt mày cong cong, bộ dáng "Coi như em gái tôi lợi hại đi" nhìn Nhiếp Trinh.

Nhiếp lão gia gia cũng gật đầu: "Đúng, anh trai không phải kêu không công.”

Có kim khẩu ngọc ngôn của lão nhân gia, Hạ Nhất Dung còn không đợi Nhiếp Trinh nói chuyện, liền chạy đến trước mặt anh ngọt ngào kêu lên:"Anh Nhiếp Trinh.”

Nụ cười kia hồn nhiên đáng yêu, chớp chớp đôi mắt sáng như nai con, nhìn thuần khiết vô hại, kì thực giảo hoạt xuyên thấu đỉnh.

Nhiếp Trinh nhịn lắm mới không có xoay người rời đi.

Hạ Nhất Dung nghiêng đầu, giống như ủy khuất:"Em gọi anh là anh trai nha”

Nhiếp Trinh tức giận nói: "Em chỉ có một người anh trai!” Cô

đảo mắt, đội mũ cao đầu tiên: "Nhưng anh đối xử tốt với em."

Nhiếp Trinh mở to mắt, không thể tin được: "Khi nào tôi đối xử tốt với em?"

Hạ Nhất Dung cúi đầu nhìn đầu ngón tay: "Anh sợ bạn học khi dễ em nên đưa em đến cửa lớp học. Còn có anh nghĩ rằng đám con trai trung học luôn luôn nhìn em do đó để em đi đến cửa lớp học anh chờ đợi. Anh còn bảo em có gì thì hỏi anh, đừng ngại.”

Đừng nói Nhiếp lão gia gia, ngay cả Hạ Nghị Lâm cũng đánh giá Nhiếp Trinh.

Tính tình anh cổ quái nhiều năm, khó có được sẽ đối với Hạ Nhất Dung cẩn thận như vậy.

Nhiếp Trinh bịt miệng lại, giải thích không rõ. Trong ánh mắt khen ngợi "không tệ không tồi" của gia gia mình, anh gian nan thở dài một hơi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Hạ Nhất Dung nhìn thấy Nhiếp Trinh liền "anh trai Nhiếp Trinh", "anh Nhiếp Trinh " kêu không ngừng.

Cũng mặc kệ anh có đáp ứng hay không, mỗi một câu đều mang theo "anh Nhiếp Trinh".

Hạ Nghị Lâm có đôi khi nhìn trong lòng không có tư vị, lạnh mặt kéo Hạ Nhất Dung qua huấn luyện: "Sao không thấy cậu mỗi ngày gọi anh như vậy?”

Không thể không nói, tiểu nha đầu giọng nói mềm mại, gọi anh trai rất dễ nghe, Hạ Nghị Lâm rốt cục hiểu được Hạ phó tư lệnh nghiêm túc vì sao vừa nghe cô gọi ba liền biến thành người ba yêu chiều con gái hết mực.

Hạ Nhất Dung che miệng nhỏ giọng nói: "Anh không cảm thấy trêu chọc anh ấy rất thú vị sao?”

Hạ Nghị Lâm liếc mắt nhìn Nhiếp Trinh đen mặt cúi đầu lại không thể làm gì được, cũng giật khóe miệng.

Anh ôm vai em gái mình, hai người đi tới trước mặt Nhiếp Trinh:"Nhất dung, anh Nhiếp Trinh của em như thế nào bộ dáng không cao hứng.”

Cô ngoan ngoãn khéo léo: "Đúng vậy, anh Nhiếp Trinh, sao anh lại mất hứng?”

Nhiếp Trinh sau đó đem Hạ Nhất Dung theo anh buổi chiều cuối tuần.

Mang theo Hạ Nhất Dung xem phim, anh chọn lựa nửa ngày, tìm ra một cái đĩa CD bỏ vào.

Vừa nhìn Hạ Nhất Dung sắp chạy, Nhiếp Trinh đè tay cô lại không cho động.

Buộc cô nghe xong hình ảnh người phụ nữ nắm cổ họng gọi "anh trai", "anh trai", trên mặt Hạ Nhất Dung xanh không còn miếng mâu.

Cô to gan nhìn thoáng qua, nữ nhân kia đang ngồi trên đùi nam nhân, lắc lắc eo xoa ngực, miệng không ngừng gọi "Anh".

Nhiếp Trinh lại điều chỉnh tiến độ trở về, không để hạ Nhất Dung nhìn thấy nội dung thiếu nhi không thích hợp, tựa hồ còn chưa thỏa mãn, lại nghe một lần nữa.

"Còn kêu hay không?"

Hạ Nhất Dung muốn rút lại bàn tay nóng bỏng của mình, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thật sự là rất khó chịu.

"Không kêu nữa."
Chương kế tiếp