Biển Thủ

Chương 113

Nhiếp Trinh quả thật hữu tâm vô lực, thắt lưng nối liền bụng dưới ngực, anh cơ hồ không có biện pháp hoạt động trên người.

Tháo dây rồi ngồi máy bay chạy tới, hành trình hơn năm tiếng đồng hồ, anh đã đau lưng nhưng cũng không phải là không có cách nào.

"Giống như lần em say rượu. Em cứ cử động, cưỡi trên người tôi, nhớ chứ?”

Anh vừa nói vừa đến gần Hạ Nhất Dung, nhìn cô cúi đầu đi hai má đỏ lên, không bao giờ giương nanh múa vuốt nữa.

"Nghe nói nữ ở trên dễ dàng hơn một chút." Anh cũng cúi đầu theo cô, nhẹ giọng dụ dỗ cô bên tai đỏ bừng của cô.

Hạ Nhất Dung rốt cục thu hồi cả người không được tự nhiên, lảo bừa: "Anh suy nghĩ lung tung cái gì thế? Em cũng không phải ý tứ kia."

Ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào lại rơi lệ.

Đỏ mắt vẻ mặt ủy khuất, giọng điệu nói chuyện lại hung dữ: "Em còn tức giận, anh chưa dỗ dành lại suy nghĩ lung tung cái gì thế”

Nhiếp Trinh nhớ tới cảm giác chung của anh và Hạ Nghị Lâm: "Đối xử tốt với cô ấy một chút liền đút mũi lên mặt"

Ừm, rốt cục tìm lại được một ít ký ức để Hạ Nhất Dung khiến anh nâng niu trong lòng bàn tay đặt ở trong lòng.

Bắt nạt, đục mũi, giả vờ là một con mèo để ăn hổ. Anh yêu Hạ Nhất Dung thảm như vậy.

Cuối cùng cô bám ngón tay bắt đầu tính sổ: "Ông ngoại rm nói, người đàn ông bỏ lại người khác cũng không phải là thứ tốt, người đàn ông để người ta chờ đợi đều không phải là người tốt.”

Nhiếp Trinh gật đầu: "Ông ngoại nói rất đúng.” Cô ngẩng đầu lên: "Nhưng em không chờ anh, vậy anh cũng không tính là kém cỏi đến cùng.”

Nhiếp Trinh gật đầu: "Em cũng nói đúng.”

Hạ Nhất Dung trừng mắt nhìn anh, bộ dáng này của anh cô còn tính sổ như thế nào!

Mà ánh mắt Nhiếp Trinh lấp lánh, chờ cô nói một câu tiếp theo, anh tiếp tục gật đầu nhận sai.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra điều gì đó, đi đến đầu giường lấy giấy gấp gọn gàng ra.

Cổ tay run lên, giấy rầm rầm tản ra, cô nắm góc: "Muốn em đọc cho anh nghe không?"

“Anh nói xem viết những điều này cho để làm gì? Đánh rắm!” Nhiếp

Trình tiếp tục gật đầu, thành tâm thành ý: "Em nói đúng”

Hạ Nhất Dung giống như trút giận xé tờ giấy kia, mảnh vụn cực nhỏ tung bay rơi xuống.

Nhiếp Trinh cảm thấy ann kỳ thật là kém cỏi đến cùng, ngôn ngữ vô lực, rất khó nói ra cái gì.

Hạ Nhất Dung bỏ lại mảnh vỡ cuối cùng trong lòng bàn tay, tiến lên hai bước nhẹ nhàng vòng quanh ann.

"Đợi lát nữa ann nhặt lên."

"Từng tờ nhặt từng cái."

Nhiếp Trinh ôm lấy cô, trái tim khiêm tốn của anh lúc này mới rơi trở lại thực tế: "Được."

Hạ Nhất Dung ở ngực anh vòng quanh, cho đến khi đem tóc mình làm rối tung.

"Anh muốn dỗ dành em vậy dỗ dành đi em liền tha thứ cho anh."

Giọng nói của cô thấp, một chút ngượng ngùng cũng không có: "Thật ra em không tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái."

Lại sợ anb hiểu lầm cái gì, cố gắng chứng minh bản thân: "Anh không nhớ em, anh rất bận rộn.” 

Nhiếp Trinh vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi: "Em biết anh vẫn luôn nhớ em.”

Hạ Nhất Dung đương nhiên sẽ không thật sự để Nhiếp Trinh đi nhặt từng tờ giấy vụn lên, ann không thể khom lưng.

Nhiếp Trinh ôm cô nằm trên mặt đất, Hạ Nhất Dung không dám đè anh, khuỷu tay chống bên cạnh anh.

Nhiếp Trinh đưa tay nhặt mảnh giấy vụn đầy đất, nhìn cô cười: "Anh như vậy..."

Hạ Nhất Dung nghi hoặc, anh kéo người xuống, cằm chống lên đỉnh đầu cô.

"Em như vậy làm cho anh làm việc không chuyên tâm."

Nói xong đem mảnh giấy trong tay nhét vào cổ áo Hạ Nhất Dung, Hạ Nhất Dung lúc này mới phát hiện phía dưới không một mảnh che.

Chính mình cũng cúi đầu nhìn lại, giống như giọt nước rơi xuống, hơi động tác liền lắc không ngừng.

Nhiếp Trinh nào còn tâm tư đi nhặt mảnh giấy vụn, cách quần áo một phen cầm lấy.

"Anh xem nó lớn lên chưa?"

Hạ Nhất Dung vẫn cúi đầu nhìn vào cổ áo.

Chưa từng ở góc độ như vậy nhìn thân thể của mình, thì ra ở góc độ của anh ngực là bộ dáng này.

Đang biến hóa hình dạng trong lòng bàn tay anh, xốp xốp mềm mại.

Cô nhớ lại những mảnh giấy vụn đầy đất, điều duy nhất cô không có giấy tờ được xác minh.

Chớp chớp mắt giống như tò mò: "Phụ nữ Trung Đông có ngực lớn không, có phải cũng giống như người da đen vóc người đặc biệt tốt không?”

Nhiếp Trinh một tay đệm dưới đầu, tay kia còn nắm ngực cô, rơi vào trầm tư.

"Nói như thế nào đây..."

Anh lại nhéo một cái mềm nhũn trong tay.

Hạ Nhất Dung tay đã vươn đến giữa chân Nhiếp Trinh chỉ chờ anh nói ra câu tiếp theo.

"Các cô ấy đều mặc đồ đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn không ra."

Anh rút tay gối xuống đầu, ấn tay xuống.

"Thế nào? Em cũng muốn xem nó lớn lên?” 

Chương kế tiếp