Biển Thủ

Chương 115

Trời còn chưa tối Hạ Nghị Lâm đã chạy về, từ dưới lầu một đường chạy lên, cước bộ lạch cạch rất nặng.

Vọt tới trước cửa Hạ Nhất Dung thấy cửa phòng nàng mở rộng, gió thổi lên, thổi vào sự ẩm ướt của sông Thames.

Hạ Nhất Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, ngoại trừ hai má có chút đỏ chưa phai, cũng không có gì không ổn.

Nhiếp Trinh ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một quả quýt, đang kéo từng sợi tơ trắng trên đó.

Miếng cam được lột sạch sẽ mới đưa đến bên miệng Hạ Nhất Dung.

Cô nghiêng đầu há miệng tiếp nhận, không một chút mất tự nhiên.

Hạ Nghị Lâm theo bản năng nói: "Con bé không thích ăn cam.”

Nhưng mắt thấy Hạ Nhất Dung lại há miệng tiếp nhận miếng cam trong tay Nhiếp Trinh.

Một cái liếc mắt Nhiếp Trinh cũng nhìn anh ta: "Cô ấy ngại bóc vỏ phiền phức.” 

Lại chê Hạ Nghị Lâm không chiếu cố tốt cho cô, có chút trách cứ ý tứ: "Bình thường đều cho cô ấy ăn cái gì, bên trong miệng điều lở loét hết.”

Hạ Nhất Dung liếm liếm chỗ vừa đau vừa tê trong miệng, cũng không hiểu anh phát hiện như thế nào.

Thoáng nhìn bộ dáng tức giận của Hạ Nghị Lâm, cô ngẩng cổ hả hê khi người gặp họa.

"Cậu nói có nói lý được không, nó lớn như vậy vết loét cũng trách tôi?"

Hạ Nghị Lâm ủy khuất, một người bạn lớn lên bây giờ bị em gái mình bắt cóc.

Hết lần này tới lần khác người khởi xướng vẫn là chính anh nhưng càng đáng ghét chính là hai người này âm thầm thông đồng nhau bao năm qua.

Hạ Nghị Lâm cảm thấy mình vừa bị phản bội lại bị lừa gạt, đáng thương không tả được.

Nhiếp Trâm nhẹ nhàng nắm cằm Hạ Nhất Dung, nhét thêm một miếng cam vào miệng cô.

Nước cam trong miệng nổ tung, chua chua ngọt ngọt, kích thích đến chỗ loét có chút đau, Hạ Nhất Dung rụt cổ lại.

Nhiếp Trinh lau tay đứng lên, xoa đầu Hạ Nhất Dung: "Đừng khi dễ anh trai em.” 

Tuy nói như vậy nhưng Hạ Nghị Lâm chính là nghe ra ý tứ "Khi dễ cậu ta cũng không có việc gì, anh giúp em đi nói lí".

Hạ Nghị Lâm cực kỳ không tình nguyện đi theo Nhiếp Trinh, Hạ Nhất Dung ra ngoài ăn cơm, Nhiếp Trinh lái xe, Hạ Nhất Dung ngồi ở ghế phụ.

Hào hứng chỉ đường cho Nhiếp Trinh: "Phía trước rẽ trái”. Anh nắm lấy cánh tay cô, chậm rãi trượt xuống nắm tay cô đặt trên đùi mình.

Hạ Nhất Dung cười hì hì, nghiêng người nằm sấp trên hòm tay vịn điều khiển nhìn anh.

Hạ Nghị Lâm ở phía sau thanh âm thấp giọng: "Tôi muốn gọi điện thoại nói cho gia đình biết.”

Hạ Nhất Dung cũng không quay đầu lại: "Anh coi như người khác không biết âo?”

Lời này nói xảo diệu, vừa nói rõ có người biết, lại không nói rõ rốt cuộc là ai biết.

Hạ Nghị Lâm "A" một tiếng, lâm vào trong hoài nghi bản thân mình.

Có phải bởi vì những nơi khác quá mức ưu tú hay chỉ số EQ của anh có chút thấp.

Khu phố Trung Quốc ồn ào, với màu đỏ và vàng đặc trưng của Trung Quốc rực rỡ.

Nhiếp Trinh dắt Hạ Nhất Dung vào bên trong, Hạ Nghị Lâm đi ở bên phải anh.

Hạ Nhất Dung lắc lắc tay Nhiếp Trinh chỉ vào tòa kiến trúc góc lầu ở giữa đường.

"Em muốn ăn món ăn Trung Quốc chính thống nhất ở London chỉ có chỗ đó."

Góc trên cùng treo đèn lồng đỏ, chỉ có cửa sổ thủy tinh trong suốt ở tầng một, tầng hai đều là cửa sổ chạm khắc bằng gỗ.

"Anh biết không, nơi đây thế nhưng có cháo mỹ linh khẩu vị rất chính thống, chỉ là hơi ngọt một chút."

Nhiếp Trinh nhéo nhéo lòng bàn tay cô không lên tiếng.

Có người thấy bọn họ tới đây bước nhanh xuống cầu thang nghênh đón, đến gần Nhiếp Trinh mới nhận ra đây là Chu Thiếu Du.

Đầu tiên ánh mắt anh ta rơi vào trên người Hạ Nhất Dung, ngữ khí thân mật: "Mấy ngày trước tụ tập cậu cũng không đi. "

Lại cùng Hạ Nghị Lâm chào hỏi: "Anh Nghị Lâm, đã lâu không gặp.”

Hạ Nghị Lâm đối với cậu ta cũng không có ý kiến gì, chỉ là nghĩ đến người này vẫn luôn có ý tứ với Hạ Nhất Dung, anh ta có chút hứng thú nhìn về phía Nhiếp Trinh.

Lúc này Chu Thiếu Du mới nhìn về phía Nhiếp Trinh, ánh mắt bình thản, dường như có kinh hỉ.

Chu Thiếu Du vẫn là một hình tượng công tử khiêm tốn làm việc khéo léo, đối với Nhiếp Trinh rất là cung kính.

"Anh Nhiếp trở về rồi sao?"

Nhiếp Trinh cũng không có mặt lạnh như trong tưởng tượng của Hạ Nghị Lâm đối đãi, cầm tay Chu Thiếu Du chủ động duỗi tới.

Giọng điệu thản nhiên: "Ừm, không ngờ gặp cậu ở Luân Đôn”. Anh  mỉm cười bình tĩnh nhưng không nói chi tiết nữa, nhiệt tình kéo họ đến một góc phòng riêng biệt.

"Nhà này rất nóng, chúng ta cũng chờ nửa ngày, chỉ là vừa mới nhìn thấy mọi người tới đây, liền đuổi bằng hữu của tôi đi."

Nhiếp Trinh cũng không khách khí, nhìn về phía cậu: "Vậy thì lại phiền rồi.”

Hạ Nghị Lâm đi theo phía sau oán thầm, tình địch gặp mặt nói chuyện chua xót như vậy sao?

Nhiếp Trinh nắm tay Hạ Nhất Dung cẩn thận kéo ghế cho cô.

Mà Chu Thiếu Du đối với những thứ này dường như không phát hiện, cũng không có thần sắc rõ ràng biến hóa.

Hạ Nghị Lâm không khỏi liếc mắt nhìn cậu ta nhiều một cái, lúc trước Chu Thiếu Du đối với Hạ Nhất Dung có bao nhiêu nhiệt tình anh là rõ ràng nhất, cách mấy ngày liền tìm một lý do kéo Hạ Nhất Dung đi ra ngoài tụ tập, kéo dài một trận hoa tươi mỗi ngày không ngừng, cũng không biết Hạ Nhất Dung sau này nói gì với cậu ta như thế nào mới không tặng nữa.

Thức ăn dần dần lên, Hạ Nhất Dung vùi đầu uống cháo mỹ linh, cũng không chú ý nghe bọn họ nói chuyện gì.

Chỉ là Chu Thiếu Du nói một câu, cuộc nói chuyện đột nhiên dừng lại.

Cô dùng thìa khuấy cháo, cũng không dám phát ra âm thanh, hậu tri hậu giác Chu Thiếu Du vừa nói là.

"Chương Dung bị cách chức."

Cô không biết Chương Dung là ai, chỉ là sắc mặt Nhiếp Trinh đột nhiên biến đổi.

Quý Thanh Lâm tỉnh lại nhận được tin tức của Nhiếp Trinh.

"Cô nói cháo Mỹ Linh ngọt một chút."

Quý Thanh Lâm gọi điện thoại, trợ lý ở bên kia nơm nớp lo sợ, thật sự nghĩ không ra vì sao hai năm trước đột nhiên muốn mở một nhà hàng Trung Quốc ở Luân Đôn, cũng nghĩ không ra ông chủ mặc kệ không hỏi hai năm sau, đột nhiên lại nhắc tới khẩu vị muốn cải tiến.

Chương kế tiếp