Biển Thủ

Chương 13: Gửi thư tình
Hạ Nghị Lâm bận rộn xong một trận đấu lại có các trận thi đấu liên tiếp, đi học luôn là hai ngày mưu cầu đánh cá phơi lưới, nửa học kỳ sau thế nhưng trực tiếp lặng lẽ bảo lưu việc học, lưu lại một cấp cùng cấp với Nhiếp Trinh.

Tài xế trong nhà đưa bọn họ đi học, chú Chính lại thương cậu, cũng không nói Hạ Tăng Kiến.

Hạ Nhất Dung phần lớn thời gian, vẫn là bị Hạ Nghị Lâm ném cho Nhiếp Trinh.

Thời gian trôi qua, bản thân cô cố ý quên đi những chuyện đó, đối với Nhiếp Trinh cũng không còn xấu hổ nữa.

Sau khi Hạ Nhất Dung ở chung với Nhiếp Trinh liền nhận được một số nữ sinh đến chỗ cô, nhờ cô hỗ trợ đưa thư tình cho Nhiếp Trinh.

Kỳ thật cô không muốn quản những thứ này, nhưng dường như tất cả mọi người đều nắm bắt được tính tình của cô, biết quan hệ giữa cô và Vu Anh Anh rất tốt, luôn nhờ Vu Anh Anh đến nhờ những chuyện này.

Nhân số nhiều hơn cũng ngượng ngùng cầu xin Hạ Nhất Dung, vì thế hai người nghĩ ra biện pháp, đem phong thư không xinh đẹp, trên phong bì chữ viết không công bằng đầu tiên bỏ đi, mỗi lần đưa đến chỗ Nhiếp Trinh đều là các cô sau khi lựa chọn kỹ càng cảm thấy dụng tâm lại thành ý mười phần.

Cũng có người to gan đưa thư tình cho Nhiếp Trinh nhưng anh bị chặn đường cũng không để ý, rẽ một vòng liền tiếp tục đi.

Bức thư tình lén nhét vào bàn học của anh đều bị anh ném vào thùng rác trước mặt bạn học trong lớp.

Dần dà, ngay cả học tỷ trung học cũng biết Hạ Nhất Dung nơi này có thể chuyển thư tình cho Nhiếp Trinh, ít nhất sẽ không bị bỏ qua hoặc vứt bỏ.

Nhiếp Trinh ngay từ đầu cũng không coi trọng, Hạ Nhất Dung đưa anh một chút liền ném vào cặp sách, dù sao nhìn cũng không thèm nhìn, đều giống nhau.

Sau đó dần dần dày lên, Nhiếp Trinh lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Dung, đem cô nhìn chằm chằm đến bên cửa xe, mới châm chọc khiêu khích một câu: "Hạ Nhất Dung cô rảnh sao?”

Hạ Nhất Dung quyết định nâng cao tiêu chuẩn, căn cứ vào chất lượng thư tình và giá trị nhan sắc của bản thân thư tình để sàng lọc.

Cô luôn thảo luận với Vu Anh Anh trong lớp toán về ai xinh đẹp, nhưng các bạn gái ngũ quan bình thường cảm thấy tính cách đáng yêu, dáng người bình thường các cô cảm thấy khí chất không tệ. Thảo luận tới thảo luận lui, trong tay chồng chất thư tình lại càng ngày càng nhiều.

Cô thay đổi suy nghĩ của mình, quyết định phán quyết theo sở thích của Nhiếp Trinh.

Hạ Nhất Dung thi toán không đạt tiêu chuẩn hoàn toàn không có một chút lo lắng, trong lòng đều nghĩ nên làm thế nào để tìm ra sở thích của Nhiếp Trinh.

Cô hỏi thẳng: "Rất nhiều người thích anh, anh lại không thích ai sao?"

Nhiếp Trinh không thèm để ý, cô cũng không nản chút nào, tiếp tục cố gắng: "Hay là thích kiểu nào khác?" Nhiếp Trinh cầm tay vịn giữa hai người, đầu cũng không ngẩng lên:"Hạ Nhất Dung, tôi vừa mới thấy đề thi toán của em không đạt.”

Hạ Nhất Dung tức giận nhìn anh, tay để trên tay vịn bỏ ra, động tác ngồi sang bên cạnh, dùng sức phát tiết bất mãn của cô.

Nửa ngày mới đáp trả: "Cũng không biết các cô ấy thích anh vì cái gì!”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, Nhiếp Trinh càng ngày càng đẹp trai.

Sau được bà nội Bạch chăm sóc, thân hình Nhiếp Trinh không gầy như trước, có thêm một cảm giác thiếu niên khỏe mạnh, hai má cũng mượt mà một chút, bề ngoài thoạt nhìn không cự tuyệt người ngàn dặm nữa.

Khuôn mặt thanh tú của anh, càng thiên về nữ tướng, khí chất lại lạnh lùng, thành tích hình như còn không tồi, không biết bao nhiêu nữ sinh yêu loại này.

Nhưng anh thật sự là đáng ghét, chính mình bất quá là ở trên xe sửa sang lại cặp sách một chút, đem đề thi lấy ra một chút đều có thể bị anh nhìn thấy điểm số không đạt tiêu chuẩn, quả thực âm hiểm lại tiểu nhân.

Buổi tối Hạ Nhất Dung về đến nhà cùng Vu Anh Anh nấu cháo điện thoại, Vu Anh Anh ở bên kia buồn rầu nói: "Anh ấy căn bản không coi trọng, sao chúng ta lại áp lực lớn như vậy?”

Hạ Nhất Dung cũng nghĩ không ra, chỉ có thể nói là bởi vì các cô gánh vác rất nhiều cô gái thật lòng.

Cô cảm thấy sự thật là quý giá nhất.

Vu Anh Anh đột nhiên nghĩ: "Cũng không biết Nhiếp Trinh loại người này có xem phim heo hay không, nếu cậu ấy xem phim heo thì tốt rồi, rất dễ tìm được hình dạng lý tưởng của anh.”

Cô ấy lải nhải không ngớt, trong lời nói dĩ nhiên cũng là ái mộ Nhiếp Trinh: "Nhưng Nhiếp Trinh loại người này thoạt nhìn chính là thanh lãnh quý công tử, chỉ có thể nhìn xa không thể tiếp xúc, anh ấy làm sao có thể đi xem những thứu tục tĩu này.”

Hạ Nhất Dung lại bị gợi lên những ký ức bị cô cố ý quên lãng, không tốt.

Trong lòng nàng cười lạnh: Hắn xem, hắn có một rương, hắn mới không phải là công tử thanh lãnh quý.

Nhưng tốt xấu gì cũng coi như là chỉ cho Hạ Nhất Dung một con đường rõ ràng.

Cô lặng lẽ mò đến Nhiếp gia, đi hai vòng không thấy Nhiếp Trinh, nhu thuận đến cực điểm ở bên cạnh bà nội Bạch xuống tay, hầu hạ Nhiếp gia gia rửa mặt, nói là đến thư phòng tìm quyển sách, hôm trước ở đây xem chưa đọc xong.

Nhiếp lão gia gia cười:"Đứa nhỏ này, tìm sách liền trực tiếp đi tìm, còn tới đây bận rộn một hồi, con còn coi đây là nhà người khác sao?”

Hạ Nhất Dung mím môi, nghiêng đầu, lại là bộ dáng làm nũng quen thuộc của cô.

"Không phải con đến nói chúc ngủ ngon với gia gia sao."

Cô thậm chí còn cởi dép lê, chân trần đi cầu thang lên lầu, rón rén nín thở, mở cửa thư phòng nhẹ nhàng.

Cái rương kia đặt ở góc tủ sách rất bắt mắt, cô từng vô số lần tránh nó, tìm sách đều cách nó một bước xa.

Có lẽ là chột dạ, Hạ Nhất Dung đều có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch, cô đè ngực lại, thở dài một hơi mới mở nắp ra.

Đầy một đống đĩa CD, trên bìa đều là những cô gái khỏa thân tạo dáng gợi cảm.

Cô cẩn thận tìm kiếm đĩa có dấu vết sử dụng nhiều nhất, từng tờ từng tờ nhìn qua, chính mình cũng không khỏi đỏ mặt tai nóng.

Nhưng cơ hồ rất khó phân biệt, tựa hồ đều rất mới, có loại keo tháo niêm phong còn dán lên trên.

Chỉ có mấy người tháo dỡ, nhân vật chính lại lớn lên hoàn toàn không phải là một thể loại.

Hạ Nhất Dung bày ra chúng trên thảm.
Chương kế tiếp